TruyenHHH.com

Into Echo

Khi còn học cấp ba, Lưu Chương không hướng ngoại như bây giờ, thậm chí còn có chút thu mình.

Lâm Mặc học vượt hai lớp, ngày đầu tiên được giáo viên chủ nhiệm dẫn vào lớp, thoạt nhìn đã thấy Lưu Chương cúi đầu ngồi trong góc phòng học.

Hoàn toàn khác với những học sinh khác đang hú hét và tò mò, anh tiếp tục chơi đùa với những đồ vật trong tay mà không có bất kỳ phản ứng nào, như thể thế giới bên ngoài không liên quan gì đến anh. Lâm Mặc nghe theo sự chỉ dẫn của giáo viên, ngồi ở hàng ghế đầu, khóe mắt không ngừng chú ý đến Lưu Chương đang ngồi ở hàng ghế sau.

"Cậu hỏi cậu ta sao? Cậu ấy tên là Lưu Chương, từ khi vào lớp liền rất im lặng. Theo các bạn học cấp hai của cậu ta nói, cậu ta dường như không phải người bình thường."

Trường trung học mà họ đang học là một trường trung học bình thường, trong thời gian đó, tin tức về những người có siêu năng lực dù đúng hay sai đều được lan truyền rộng rãi, mọi người sẽ luôn xa lánh và cảm thấy sợ hãi trước những thứ không giống mình. Lâm Mặc hỏi vài người bạn cùng lớp, nghe được những lời đồn thổi ngày càng gay gắt từ những người khác nhau.

"Tôi còn nghe nói, trong phòng thí nghiệm hóa học của họ đột nhiên phát nổ, thiêu rụi gần hết lớp học. Lớp của họ người chết người bị thương nặng, duy chỉ có mình cậu ta là không sao. Cậu ta nói rằng mình không bị thương nhưng phản ứng thì lại rất kỳ lạ. Lúc bấy giờ không có cách nào để buộc những người có siêu năng phải chịu giám sát bắt buộc, cho dù có nảy sinh nghi ngờ thì cũng không thể làm gì được, chỉ cần tránh xa càng nhiều càng tốt."

Bạn cùng bàn của Lâm Mặc xoay bút quay đầu nhìn lại, ánh mắt không mang thiện cảm cũng không hề hạ giọng, Lưu Chương ngồi ở hàng sau không biết đã quen với những lời như vậy hay không, chỉ ngước mắt lên liếc nhìn, bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của Lâm Mặc, cứng đờ trong giây lát, sau đó lại vùi mình vào đống sách dày được chất đống trên bàn.

Lâm Mặc nhìn chằm chằm mái tóc lộ ra của người đó, nhưng điều cậu đang suy nghĩ chính là tìm cơ hội nói chuyện với anh.

Cậu chưa bao giờ tìm hiểu một người nào đó thông qua lời truyền miệng từ người khác, Lưu Chương là người như thế nào, Lâm Mặc phải trực tiếp nói chuyện mới biết được.

Vì vậy, vào giờ ăn tối ngày hôm đó, Lưu Chương như thường lệ đi lên sân thượng, cách xa đám đông, khi mở cửa, không ngờ nhìn thấy Lâm Mặc đang cầm hộp cơm vẫy tay với mình.

Lưu Chương hơi khựng lại, cánh cửa sắt phía sau kêu cọt kẹt bị gió thổi đóng lại, anh ôm túi bánh mì quay đầu nhìn Lâm Mặc, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế dài khác, cách xa tầm mắt của những người khác.

Hmm...có vẻ như không dễ nói chuyện đây.

Lâm Mặc sờ sờ cằm, chủ động đến gần, chỉ nói tên rồi cùng Lưu Chương trò chuyện vài câu. Lưu Chương xé túi bánh, cắn một miếng bánh mì nguội, thản nhiên trả lời vài câu, ánh mắt không khỏi liếc về phía người kia.

Lưu Chương biết Lâm Mặc đã nghe được rất nhiều lời đồn đại về mình, trong tiềm thức tin rằng những người đến gần mình chỉ là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ mãnh liệt của họ, anh không có ý định la mắng, chỉ hy vọng phản ứng thờ ơ của mình sẽ khiến người khác rút lui.

Bất quá Lâm Mặc cũng không có cưỡng ép anh nói chuyện, sau mấy câu thì cũng im lặng không nói gì, ngược lại tập trung vào bữa ăn, mãi đến khi Lưu Chương ăn xong định đứng dậy thì cậu vội vàng nắm lấy góc áo, không một lời giải thích mà nhét thẳng hộp sữa đậu nành vào tay anh.

"Ăn đồ nguội không tốt cho sức khỏe, tớ xuống trước đây!"

Trong lúc người kia còn đang ngơ ngác, Lâm Mặc chộp lấy hộp cơm còn chưa ăn xong chạy xuống lầu, Lưu Chương còn chưa kịp từ chối, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người kia đẩy cửa rời đi. Cánh cửa sắt to lớn màu đen bị người nào đó mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt, hoàn toàn cắt đứt tầm nhìn của Lưu Chương.

...Còn chạy nhanh hơn thỏ?

Lưu Chương bóp chặt hộp sữa đậu nành vẫn còn hơi ấm vào lòng bàn tay, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Kể từ ngày đó, hai người thường xuyên gặp nhau trên sân thượng, Lưu Chương không biết Lâm Mặc tìm đâu ra nhiều đồ ăn vặt như vậy, mỗi ngày đều thay đổi không món nào trùng món nào, luôn cho anh một cái rồi quay người lại muốn bỏ chạy. Lưu Chương nhịn không được nắm lấy cánh tay người nọ, lần đầu tiên lên tiếng.

"Sao cậu lại chạy? Tôi cũng đâu có ăn thịt cậu."

"Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với tớ nhiều hơn một chút rồi, bạn học Lưu Chương?"

Lâm Mặc dùng tay trái ôm chặt người kia, nghiêng đầu nhìn, trong khoảnh khắc hai người chạm nhau, Lưu Chương nhìn thấy trong mắt người kia tràn ngập ý cười, cùng sự thân thiện khác hẳn với những người khác.

Trái tim vốn đã đóng bụi lại mở ra vì người trước mặt, để lộ ra sự mềm mại bên trong.

Một tháng sau, trong kỳ thi tháng, Lâm Mặc, người thành công đứng nhất lớp, nhếch môi, chủ động chọn chỗ trống bên cạnh Lưu Chương trước mặt cả lớp.

"Xin chỉ giáo, bạn cùng bàn."

Lâm Mặc giơ tay nhét một viên kẹo bơ cứng vào lòng bàn tay anh, chớp mắt mỉm cười.



Đây là những điều Bá Viễn không biết về lần gặp gỡ và làm quen đầu tiên giữa hai người. Bá Viễn nhìn Lâm Mặc ngồi ở góc bàn, cong cong ngón tay gõ vào chồng sách dày trên bàn.

"Sau này Lưu Chương kể cho em nghe rằng hồi học cấp 2 anh ấy đã từng bị bạo lực học đường. Vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn ở lớp hóa học chỉ là do một nhóm học sinh ngu dốt không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cố tình muốn dạy anh ấy một bài học, không ngờ lại gây ra một vụ tai nạn lớn như vậy"

"Lưu Chương đã sử dụng lọ hóa chất mà họ đã trao đổi. Ống nghiệm phát nổ ngay khi được đổ vào. Nếu Lưu Chương không thức tỉnh sức mạnh của mình vào thời khắc sinh tử đó, anh ấy thậm chí không thể giữ được một thi thể hoàn chỉnh."

"Bây giờ nghĩ lại, đây cũng có thể là một loại nhân quả báo ứng. Hầu như tất cả những người thực hiện kế hoạch đều hoặc bị thương hoặc chết trong ngọn lửa. Một hai người còn sống thì gương mặt bị hủy hoại, họ bắt đầu rêu rao, nói Lưu Chương không phải người bình thường, gọi anh ấy là quái vật nên anh ấy phải nghỉ học nửa năm, ở nhà tự học rồi thi đỗ vào trường cấp 3. Sau khi vào cấp 3, anh ấy trở nên ít nói, cũng ít tiếp xúc với người khác."

Lúc này, Lâm Mặc hơi dừng lại, cậu xắn tay áo lên để lộ cổ tay trắng nõn gầy gò, Bá Viễn cụp mắt xuống, có thể nhìn thấy ngọn lửa giống như thật đang thiêu đốt ở cổ tay. Đây là hình xăm mà ai gia nhập INTO1 đều xăm lên người, thỉnh thoảng khi làm nhiệm vụ, Bá Viễn di chuyển rộng hơn một chút liền có thể nhìn thấy một góc hình xăm lộ ra.

Đây là lần đầu tiên có người chủ động vạch trần hình xăm của mình, Lâm Mặc giơ đầu ngón tay lên cẩn thận xoa xoa, cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì. Bá Viễn theo dõi chuyển động của cậu, tự hỏi liệu đó có phải là tưởng tượng của anh không, những đường lửa màu đỏ ban đầu dường như mờ đi một chút.

"Nhưng làm sao có ai có thể bình an vô sự trong vụ nổ đó? Sau này, khi ở cùng ký túc xá với Lưu Chương, anh ấy vẫn muốn giấu em chuyện đó, khi bị em bắt gặp và hỏi về vết thương trên lưng, anh ấy còn muốn trốn tránh, sau đó anh ấy ngập ngừng nói với em rằng vụ nổ lúc đó dường như đã giết chết một nửa sinh mạng của anh ấy, toàn bộ lưng anh ấy đầy máu, vết sẹo cho dù rất lâu cũng không biến mất."

"Sau này chấp nhận đây có thể là một bằng chứng nhỏ cho thấy anh ấy đã thức tỉnh sức mạnh của mình nên em đã đưa anh ấy đi tìm một thợ xăm chuyên phục vụ những người có sức mạnh siêu nhiên. Anh ấy xăm vết sẹo thành hình ngọn lửa, em cũng bí mật xăm một hình trên cổ tay."

Lâm Mặc vẫn còn nhớ vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Chương khi lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm ngọn lửa tương tự trên cổ tay cậu. Anh đè Lâm Mặc xuống giường, dùng ngón tay véo cổ tay cậu, dùng đầu ngón tay lần theo đường vẽ của ngọn lửa, trong mắt anh hiện lên một tia đau khổ khó che giấu, còn có một chút hưng phấn cùng kinh ngạc.

Lâm Mặc đứng dậy giơ tay lên, túm lấy cổ áo của người đó, kéo áo sơ mi của người đó ra, ngón tay lạnh lẽo bao phủ hình xăm ngọn lửa trên lưng người đó một sự ấm áp, ngăn chặn lời nói của người đó.

Chỉ có một điều Lâm Mặc chưa từng nói với Lưu Chương.

Vì anh ta là một thợ xăm chỉ xăm những người có khả năng đặc biệt, nên đương nhiên anh ta cũng có một số khả năng đặc biệt, Lâm Mặc đã dung hợp máu của hai người vào hình xăm mà không nói cho Lưu Chương biết, nên bất cứ lúc nào cậu cũng có thể phán đoán đối phương có gặp nguy hiểm hay không dựa trên những thay đổi trên hình xăm của cậu.

Nếu hôm nay không phải anh lẻn vào mộng của Lâm Mặc, yên lặng nghe Lâm Mặc kể chuyện này, Bá Viễn sẽ không bao giờ biết giữa hai người từng có đoạn quá khứ như vậy.

Họ yêu nhau nhiều hơn họ tưởng tượng.

"Viễn ca, anh xem... ngọn lửa này sắp tắt rồi."

Lâm Mặc ngơ ngác nhìn ngọn lửa sắp tàn trên cổ tay mình, lòng bàn tay mất tự nhiên run rẩy, trong giọng nói có chút muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn cố chấp tích trữ trong mắt, không chịu rơi.

"Em muốn đợi cho đến khi nó biến mất hoàn toàn."

Lâm Mặc đang chờ đợi một khả năng vô vọng, chờ mặt trời của mình tắt nắng.

"Anh có thể để em... tùy ý một lần cuối cùng được không?"

——

Nhận thức về thời gian trong và ngoài giấc mơ rất khác nhau, việc chờ đợi trong im lặng suốt thời gian dài cũng đủ khiến ai cũng cảm thấy chán nản. Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh Trương Gia Nguyên, bóp chặt lòng bàn tay người nọ, rũ mắt xuống, nhìn thấy băng gạc quấn quanh eo người kia đã bắt đầu rỉ máu.

Châu Kha Vũ nắm lấy cánh tay người nọ, vẻ mặt nghiêm túc bảo cậu trở về phòng, nhưng không ngờ người nọ lại rất hợp tác, đi theo anh vào phòng bệnh. Châu Kha Vũ còn đang thắc mắc tại sao lần này lại có thể suôn sẻ kéo Gia Nguyên về phòng như vậy, khi cửa đóng lại, anh quay đầu nhìn thấy ánh mắt dò xét của Trương Gia Nguyên.

"Châu Kha Vũ, em chỉ bị thương chứ không có bất tỉnh, những lời không đầu không đuôi của tên khốn trong rừng kia, anh biết ý nghĩa của nó đúng không?"

Trương Gia Nguyên hiếm khi xưng hô với mọi người bằng tên một cách nghiêm túc, và cũng hiếm khi giữ được trạng thái bình tĩnh trong cơn tức giận. Trương Gia Nguyên ngồi ở mép giường, bình tĩnh nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng như lần đầu gặp anh.

Nhưng Châu Kha Vũ lại không lên tiếng.

Châu Kha Vũ không muốn lần nữa chạm vào quá khứ của mình, nhưng từ lời nói của Át Cơ, anh cũng đã phát hiện ra sự thật về sức mạnh của mình. Vì vậy, Châu Kha Vũ trước khi xác nhận mọi việc anh không thể nói ra, nếu sự thật trùng khớp với suy đoán của anh thì việc anh tỏ tình với Trương Gia Nguyên càng khó có khả năng.

"...Anh thật là."

Nhìn người kia hồi lâu, bắt được trong mắt người kia có chút tổn thương, Trương Gia Nguyên khẽ thở dài, cụp mắt cởi cúc áo và băng gạc, khi ngước mắt lên lần nữa, liền thấy người kia cau mày cầm miếng băng gạc đã thắm đẫm máu trên tay, anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng dùng bông gòn tẩm thuốc mỡ lau vết thương.

Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm vào một bên khuôn mặt của người đó, nhìn mái tóc hơi đung đưa trước trán người đó, giả vờ không nhận thấy sự khựng lại mất tự nhiên của Châu Kha Vũ khi nghe câu hỏi, như thể cậu chỉ đang chờ một câu trả lời xác nhận.

"Anh sẽ không bỏ rơi em phải không?"

"Đương nhiên, anh sẽ không rời xa em."

Bá Viễn tỉnh lại thì trời đã chạng vạng, ánh sáng chiếu qua mép giường, rơi xuống mi mắt hơi nhắm chặt của Lâm Mặc. Ngoài Trương Gia Nguyên được Châu Kha Vũ kéo về phòng để băng bó lại vết thương, Lưu Vũ, Cao Khanh Trần và Duẫn Hạo Vũ, người bí mật bỏ chạy với Bá Viễn trên lưng, vẫn đang tập trung xung quanh phòng chờ hai người họ thức dậy.

Lợi Lộ Tu, người vẫn im lặng quan sát hai người, thở phào nhẹ nhõm, thông qua giấc mơ của Bá Viễn, anh thoáng thấy một số ký ức và cảm xúc của Lâm Mặc, thậm chí chỉ một phần trong đó khiến Lợi Lộ Tu cảm thấy vô cùng đau buồn. Anh giơ tay ngăn Lưu Vũ - người đang muốn hỏi, lắc đầu chỉ về phía cửa.

Lưu Vũ và Cao Khanh Trần không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn đứng dậy và theo Lợi Lộ Tu ra khỏi phòng bệnh. Chỉ có Duẫn Hạo Vũ ánh mắt dán chặt vào Bá Viễn sau khi tỉnh lại đã cụp mắt xuống, cậu nắm tay người kia, hơi cau mày không hề động đậy.

Trong khoảnh khắc Lưu Vũ đóng cửa lại, ánh mắt không khỏi rơi trên người hai người, nhìn thấy Bá Viễn ngẩng đầu, khóe mắt ngấn nước, nhìn thấy Duẫn Hạo Vũ đưa tay chạm vào bờ vai đang run rẩy của anh. Lúc này Lưu Vũ chợt nhận ra mối quan hệ giữa hai người không đơn giản như tưởng tượng.

"Sau khi Bá Viễn đi sâu vào giấc mơ, khi tỉnh dậy nhất định sẽ bị cảm xúc của đối phương ảnh hưởng. Trạng thái cảm xúc hiện tại của anh ấy đang phản ánh cảm xúc sâu sắc của chủ nhân giấc mơ."

Lợi Lộ Tu đã sớm biết khả năng xảy ra chuyện này rất cao nên lập tức kéo mọi người ra ngoài để giải thích rõ ràng, mọi người đều rời mắt khỏi tấm kính. Mặt trời bắt đầu lặn xuống, chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh mờ ảo, chồng chéo qua lớp kính không mấy rõ ràng.

"Nếu Bá Viễn có thể tỉnh lại... Ta đoán, nguyên nhân Lâm Mặc không thể tỉnh lại không phải là do cậu ấy bị nhốt trong mộng, mà là tự nguyện lưu lại trong mộng.  Cảnh tượng như thế nào, loại người nào lại có thể khiến cậu ấy bằng lòng tiếp tục ở trong mộng, chuyện này các cậu ắt là hiểu rõ hơn tôi."

Lưu Vũ và Cao Khanh Trần nhìn nhau, họ nhìn thấy những cảm xúc bất lực tương tự trong mắt nhau.

Ngoài Lưu Chương ra, sẽ không có người nào khác có thể khiến Lâm Mặc tự nguyện mê đắm.

Ngay lúc hai người còn đang tranh cãi có nên vào hay không thì điện thoại của Lưu Vũ đột nhiên lóe lên, đồng thời, một tin nhắn không thuộc về Tháp Trung tâm lặng lẽ vang lên trong điện thoại của Châu Kha Vũ.

Khi Bá Viễn vừa tỉnh dậy, ý thức của anh vẫn chưa trở lại, cơ thể anh run rẩy một cách bất thường, mọi thứ xung quanh dần dần di chuyển đến gần anh hơn. Anh chớp mắt hai lần, tầm nhìn của anh đã trở nên mơ hồ, đầu ngón tay ấm áp của người nào đó lướt qua gò má anh, lúc này Bá Viễn mới nhận thức được rằng mình đang khóc.

Duẫn Hạo Vũ không ngờ vào lúc này lại có thể nhìn thấy khía cạnh dễ bị tổn thương của anh. Từ khi được đón về cho đến nay, Bá Viễn luôn là hình ảnh một người anh lớn đáng tin cậy và bao dung, hiền lành và toàn năng.

Nhưng lúc này nước mắt từ trong mắt người đó chảy xuống, hàng mi dài ướt đẫm, Duẫn Hạo Vũ bất lực đưa tay lau nước mắt, đặt lòng bàn tay lên lưng người đó nhẹ nhàng vuốt ve.

Cánh tay của Bá Viễn đặt lên vai người đó, đầu ngón tay nắm chặt ống tay áo của Duẫn Hạo Vũ cho đến khi nó nhăn lại. Ý thức của một người bị cắt đứt, một nửa bị đưa khỏi giấc mơ trong trạng thái mong manh và cô đơn, nắm được một cọng rơm cứu mạng liền không dám thả lỏng chút nào, nửa còn lại bị ý thức lôi kéo, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh.

Chiếc máy kết nối với cơ thể Lâm Mặc trong phòng vẫn chạy trơn tru, cùng với tiếng điện nhẹ vang lên cùng với tiếng thì thầm trầm thấp của Bá Viễn, Duẫn Hạo Vũ ướt đẫm nước mắt, không khỏi giơ tay kéo anh vào vòng tay mình, chăm chú lắng nghe những lời nói bị ngắt quãng, lộn xộn, đơn lẻ phát ra từ miệng anh.

Cậu nghe người kia nói không sao cả, nghe người kia nói lời xin lỗi và nghe người kia nói lời yêu.

Trái tim của Duẫn Hạo Vũ dường như đột nhiên bị mất đi một mảnh, nụ cười của người đó, niềm vui và sự tức giận của người đó đã vô tình chạm đến trái tim cậu. Khi cậu bị mùi hương quen thuộc của người đó thu hút và từng bước đến gần hơn, cậu không thể kiềm chế bản thân muốn ôm lấy đối phương, cơ thể và tâm hồn cậu đều đang biểu lộ chung một loại cảm xúc giống nhau.

Duẫn Hạo Vũ ôm chặt người đó, môi khẽ run, ánh mắt chuyển động, cuối cùng chỉ bịt tai người đó lại thì thầm "Em ở đây."

Thì ra là vậy,  Duẫn Hạo Vũ nghĩ.

Cậu thích Bá Viễn, không phải vì biết ơn người đã cứu mạng mình, cũng không phải là sự ngưỡng mộ như một người em trai sau khi được anh chăm sóc.

Tôi thích Bá Viễn, đó là tình cảm dành cho người mình yêu.

——

Bạch Vân thay lại băng gạc dính máu, bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa hai lần, sau đó không có âm thanh nào nữa. Hắn nhướng mày tùy ý quấn hai cái, vừa mở cửa liền nhìn thấy Bạch Lý mặt không chút biểu tình đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm một bình lớn thuốc trị thương. Bạch Vân đã sớm quen với sự trầm lặng của Bạch Lý, hắn cầm lọ thuốc mỡ người kia đưa tới, lắc lắc nói lời cám ơn rồi cởi cúc áo ra mà không có ý tránh né người kia, bôi thuốc vào vết thương.

"Còn một cuộc họp nữa? Là về Át Bích sao?"

Hắn cắn đứt miếng gạc, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt thờ ơ của Bạch Lý trong giây lát dường như vỡ vụn, Bạch Vân khẽ thở dài, vỗ nhẹ lên vai người kia, không nói thêm gì, chỉ ra hiệu cho người kia theo kịp nhịp độ của mình rồi sải bước về phía trước.

"Vết thương ổn chứ?"

Khi mọi người đã ngồi xuống, Át Cơ đột nhiên tỏ ra lo lắng vô nghĩa, Viola cong mắt gõ gõ móng tay lên bàn, Elvis ôm cằm gật đầu, chỉ có Bạch Vân đáp lại là không sao.

Đây là dấu hiệu cho thấy một người đang có tâm trạng tốt, Bạch Vân nghĩ, giây tiếp theo, giọng nói tươi cười của người nào đó vang lên.

"Dựa trên dữ liệu mà mọi người gửi... và sự hiểu biết của tôi về anh ta, tôi có thể xác nhận rằng người mà Viola và Bạch Lý gặp ngày hôm đó chính là Át bích. Tôi nghĩ anh ta... chỉ đứng ở phía đối địch với chúng ta vì một tai nạn nào đó."

Dụng cụ phía trên đầu người đó sáng lên và bản đồ được đánh dấu bằng nhiều hoa văn phức tạp khác nhau sắp xếp thành một vòng tròn. Át Cơ bấm vào bản đồ và tiến đến tòa nhà được đánh dấu màu đỏ ở giữa, Elvis, người đã im lặng hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, nheo mắt nhìn thẳng vào cấp trên.

"Các người muốn dùng căn cứ thí nghiệm làm mồi nhử sao? Với tất cả tôn trọng, căn cứ thí nghiệm này thu được nhiều kết quả thực nghiệm nhất trong năm nay, có số liệu cùng ý nghĩa vô cùng lớn, cái này không phải quá mạo hiểm sao?"

"Tôi nói ra không phải là để thảo luận vấn đề này với cậu."

Át Cơ vẫn có vẻ ngoài hiền lành như cũ với đôi mắt cong cong, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng hơn rất nhiều, khiến người ta vô thức kính sợ.

"Không thả mồi làm sao bắt được sói. Cậu cho rằng những căn cứ thí nghiệm khác có thể thu hút sự chú ý của Át Bích sao? Lùi lại một bước mà nghĩ xem, chỉ cần Át Bích có thể quay trở lại, phòng thí nghiệm bị phá hủy cũng không sao."

Lòng bàn tay của Át Cơ tựa vào mép ghế, hắn không khỏi nghĩ đến những lúc hắn làm theo ý định của Joker mà hướng mọi cảm xúc tiêu cực mà hắn đã chôn vùi bấy lâu nay vào Át Bích nhỏ tuổi mà không chút đắn đo.

Tất nhiên là hắn không thể nhớ được khuôn mặt méo mó của người kia, ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ rằng Át bích có thể sống sót, cậu ta chỉ là một đứa trẻ có năng lực tương đối hiếm có, trường hợp tệ nhất là phải tìm ra lứa đối tượng thí nghiệm tiếp theo đáp ứng được yêu cầu.

Nhưng thật không may, cậu ta lại là người duy nhất sống sót.

Nghĩ tới đây, Át Cơ không khỏi nhếch khóe miệng, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng khó bộc lộ ra ngoài.

"Át bích là đối tượng thử nghiệm thành công duy nhất dưới trướng Joker. Giá trị của cậu ta... cao hơn các người nghĩ rất nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com