TruyenHHH.com

Into Echo

Chỉ khi tiếp tục tiến về phía trước, mới không bị bóng tối nuốt chửng.

Trong con hẻm tối tăm lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, bước chân của Bá Viễn dừng lại trong giây lát, bóng tối lại lần nữa quay về, như thể ánh sáng trắng trong chốc lát kia chỉ là ảo ảnh, Bá Viễn cau mày đứng ở đầu ngõ nhìn vào. Trong bóng tối, chỉ có mùi lửa nồng nặc tràn ngập trong không khí.

"Cho nên mới nói tôi thật sự không thích đến Vùng Đỏ a..."

Bá Viễn bình tĩnh nhìn đi nơi khác, đặt ngón tay lên miệng, quay đầu ra hiệu cho người đi theo mình, hơi giơ tay lên để chặn bước tiến của người đó.

"Momo..."

Đối tác lâu năm đã có sự ngầm hiểu, Lâm Mặc nuốt xuống mấy lời nghi hoặc, cậu ngước mắt nhìn Bá Viễn, nhìn thấy môi người kia hơi hé, thốt ra vài từ.

"Bên trong có người."

Khi bị thanh sắt mạnh mẽ đánh vào lưng mình, Duẫn Hạo Vũ biết rằng cuộc sống yên bình mà cậu tưởng tượng bấy lâu nay cuối cùng đã bị phá vỡ. Làm sao một dị năng thiên bẩm hiếm có thế này lại không bị những người kẻ xấu chú ý và muốn cướp đoạt chứ? Cơ thể mất thăng bằng do bị thanh sắt đánh trúng, nặng nề ngã mạnh xuống đất, Duẫn Hạo Vũ chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình tối dần, đến khi mở mắt ra lần nữa, chúng đã bị bao phủ bởi một sắc đỏ. Sự mệt mỏi vì trốn chạy mấy ngày qua cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm. Duẫn Hạo Vũ giơ tay lên lau vết máu còn sót lại trên trán, mặc dù trong đầu đang gào thét đến muốn ngất xỉu nhưng Duẫn Hạo Vũ vẫn cố gắng duy trì sức lực, cậu dựa vào tường trong tư thế phòng thủ, nheo mắt nhìn về những kẻ ác ý trước mặt.

"Xin lỗi, cho làm phiền chút được không?"

Giọng nói dịu dàng đó thực sự không phù hợp với bầu không khí căng thẳng và hung ác lúc này, ngay cả Duẫn Hạo Vũ đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cũng không thể không ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Đó là một đôi mắt trong veo, như đang đắm mình trong những vì sao mờ nhạt trong đêm tối, chỉ cần liếc nhìn một cái là khiến người ta liên tưởng đến mặt biển tĩnh lặng đầy bao dung, dường như sự mệt mỏi trong cơ thể lập tức được trút bỏ.

Bá Viễn lặng lẽ dựa vào tường, không nói một lời nhìn chằm chằm vào mấy người trong ngõ, hơi thở gấp gáp của đứa trẻ dần dần bình tĩnh lại, như thể đột nhiên ngủ say, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.

Bá Viễn mím môi, vừa định nhấc chân tiến lại gần thì phát hiện mình không thể tiến thêm bước nào, bầu không khí nặng nề dường như bị đông cứng lại, như thể một con thú ẩn nấp trong bóng tối cuối cùng cũng lộ diện, khiến người ta nghẹt thở.

Uầy... Thật là sầu quá đi mà, hở ra tí là chém chém giết giết, không tốt chút nào.

"Lâm Mặc..."

"Ồ, em đây!"

Áp lực không khí đè lên trên người Bá Viễn trong nháy mắt bị giải trừ, Lâm Mặc lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống đám người trong hẻm, giọng điệu mang theo ý cười nhưng trên mặt lại không có biểu cảm nào.

"Dám chọc con trai ta trước mặt ta, đó không phải là một hành động thông minh a."

"Ai là con mày? Mày tỉnh táo chút đi..."

Bá Viễn bất lực lắc đầu, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt kinh ngạc của ai đó trong bóng tối, trong mắt hiện lên một tia trìu mến.

"Mày xem, bây giờ không phải bị lộ hết rồi sao?"

Chỉ cần xác định được người đứng sau là ai thì toàn bộ sự việc sẽ được giải quyết đơn giản hơn nhiều. Không biết tại sao Bá Viễn lại xuất hiện nhiều thiện cảm như vậy, tiểu tử này nhìn qua chỉ là một người bình thường không có năng lực gì, hơn nữa loại chuyện này lại xảy ra ở Vùng Đỏ, nơi tình hình hiện tại hỗn loạn nhất, ở nơi này, nơi những người có dị năng và dân thường lẫn lộn với nhau, không có người quản lý, việc có người chết trên đường hay trong hẻm là một chuyện hết sức bình thường.

Nhưng mà...bọn họ vốn chỉ nhận nhiệm vụ hậu cần, không có tính chiến đấu nên tay có hơi ngứa ngáy, trùng hợp gặp phải tình huống như thế này, thật là quá tốt rồi. Lâm Mặc liếm môi, đôi môi mỏng dính đầy nước trông đặc biệt lộng lẫy trên nền quần áo trắng tinh, ẩn sâu khuôn mặt đang mỉm cười thực ra là quỷ Satan đến đòi mạng.

"Quỳ xuống."

Gần đây cậu ta hung bạo như vậy không biết có phải là bị Lưu Chương chọc tức hay không. Bá Viễn lùi lại vài bước, ngồi xổm bên cạnh đứa trẻ đang ngủ, nhìn Lâm Mặc tiếp tục đại khai sát giới, sau khi xác nhận thực lực của Lâm Mặc không cần đến sự giúp đỡ của một nhân viên hậu cần như anh thì anh quay lại nhìn đứa trẻ đang bất tỉnh ở sau lưng. Ánh trăng dịu dàng chiếu vào đôi mắt nhắm nghiền của người đó, Bá Viễn ngồi xổm xuống, lợi dụng ánh trăng cẩn thận nhìn người trước mặt. Người này bị đám đông chặn lại, không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen của người đó thông qua khe hở giữa đám người kia. Bây giờ khi đã đến gần hơn, anh nhận ra rằng khuôn mặt đầy máu của người đó, vẫn còn chút mũm mĩm của trẻ con, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

Đứa trẻ này đã thành niên chưa...?

Bá Viễn sau khi nhìn thấy thì không khỏi thở dài, anh không biết hận thù đến mức nào mà lại có thể xuống tay một cách tàn nhẫn như vậy. Chỉ mất mười phút, tiếng kêu thảm thiết dần dần chuyển thành vài tiếng thở dốc, Bá Viễn nhìn đám người nằm la liệt trong ngõ, thì đứng dậy, định giúp Lâm Mặc thu dọn. Đang không biết làm sao với đứa trẻ đang bị thương nặng đang nằm trong góc kia thì đột nhiên góc quần bị ai đó nắm lấy, lay nhẹ.

Tỉnh rồi? ? Chuyện quái gì vậy? Bá Viễn chớp mắt khó tin, quay lại nhìn người được cho là đang hôn mê, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy nghi ngờ năng lực của mình.

Trực giác của Duẫn Hạo Vũ về nguy hiểm nhạy cảm đến mức khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, cậu chưa bao giờ vì cuộc sống tưởng chừng như yên bình trong vài tháng qua mà buông lỏng cảnh giác đối với cái ác trên thế gian này. Ngay cả khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Thang Bá Viễn, sau vài giây xuất thần, cậu quyết định chống lại thuật thôi miên.

Có câu nói Trời không tuyệt đường người...Duẫn Hạo Vũ  chịu đựng cơn đau ở các bộ phận khác nhau trên cơ thể, khẽ di chuyển, để mình chìm trong bóng tối, rơi vào ánh trăng dịu nhẹ, hít một hơi thật sâu và cố gắng đè nén sự kháng cự từ cơ thể, cậu dựa vào tường nhìn người đang ngồi xổm trước mặt.

Mái tóc đen hơi dài được vén lên để lộ đôi mắt trong veo, cho dù tầm nhìn của Duẫn Hạo Vũ có mờ đi nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy trong mắt của người đó tràn đầy nghi hoặc và lo lắng. Duẫn Hạo Vũ muốn nói gì đó nhưng lại ho dữ dội, mùi máu tanh lập tức lan ra khắp miệng.

"Này, này, đừng cử động!"

Bá Viễn vội vàng giúp đỡ, nhưng anh không biết làm thế nào để xử lý mấy vết thương lớn nhỏ trên cơ thể người kia. Duẫn Hạo Vũ cũng không có nhiều lo lắng như vậy, mặc dù ánh trăng mang đến cho cậu phần nào an ủi, nhưng thân thể tổn thương vượt xa sức chịu đựng, cho dù đã tỉnh lại, cậu cũng không có cách nào khống chế được cơ thể của mình. May mắn thay khi cậu thả lỏng cơ thể mình, rơi vào vòng tay của Bá Viễn.

Rõ ràng không biết người trước mặt là người tốt hay kẻ xấu, nhưng Duẫn Hạo Vũ không muốn dễ dàng buông bỏ hơi ấm hiếm có này, khuôn mặt áp sát vào lòng ngực của người kia có thể cảm nhận rõ ràng dù người đó có hơi sững người trong chốc lát nhưng anh vẫn không để ý đến việc bị máu của cậu làm bẩn quần áo trắng như tuyết của mình, thay vào đó anh nhẹ nhàng đặt tay lên cổ cậu, nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng cậu.

Thật sự rất giống...Duẫn Hạo Vũ rơi vào vòng tay mềm mại của người kia, không khỏi nhớ lại tuổi thơ đầy u ám của mình, ký ức đó rõ ràng là thứ mà cậu vô cùng muốn quên đi, túp lều tối tăm phủ đầy rơm rạ, ẩm mốc và bốc mùi hôi thối. Toàn bộ cánh tay đầy vết kim tiêm, miếng băng dính máu được cởi ra, bên cạnh có rất nhiều đứa trẻ không rõ tuổi tác đang ngồi khóc.

Và chỉ vì một nụ cười rạng rỡ vô tình rơi vào trong góc nhỏ ký ức, khiến cậu không muốn chôn vùi hoàn toàn đoạn ký ức này cho đến tận bây giờ. Tuy nhiên, thuốc tiêm và gây mê đã làm cho ký ức của Duẫn Hạo Vũ trở nên mơ hồ không rõ, cậu mơ hồ nhớ có người đã nói gì đó, nhưng mỗi lần cố nhớ lại khuôn mặt và lời nói của người đó, thì lại bị một cơn đau đầu dữ dội cắt ngang.

Cậu tìm không thấy người đó nữa.

——

Cao Khanh Trần mở cửa ra, nhìn thấy trên sô pha có người đang ngủ, không khỏi cười nhẹ, giơ tay nhẹ nhàng đẩy người.

Bá Viễn còn đang ngơ ngác thì chợt tỉnh lại, trên đầu có một búi tóc cuộn tròn khiến anh trông có vẻ hơi đờ đẫn, khó lòng nhận ra được người anh cả của đội. Không biết ông trời đã nghĩ gì mà ban cho người sở hữu khuôn mặt hiền lành và vô hại như vậy một sức mạnh có thể coi là đáng sợ như vậy.

Cao Khanh Trần không khỏi phàn nàn trong lòng khi nhìn bộ dạng gian dối của người đàn ông này, vừa chỉ tay lên lầu vừa tránh ánh mắt của mọi người.

"Đứa trẻ anh mang về không có vấn đề gì, nhưng em nhớ nhiệm vụ của anh chỉ là điều tra các thế lực đen tối ở Vùng Đỏ thôi mà. Sao anh và Momo còn đưa cả người về?"

"Thì còn lý do gì khác nữa đâu? Bá Viễn lại tuôn trào tình mẫu tử bác ái đó mà."

Sau khi Lâm Mặc trở về, lập tức lao vào nhà để tẩy sạch mùi máu trên người, mặc dù quần áo không dính chút máu nào nhưng mùi máu tanh và mùi chết chóc nồng nặc ở Vùng Đỏ vẫn khiến Lâm Mặc cảm thấy ghê tởm mỗi khi cậu nghĩ về nó.

"Đứa trẻ này bị tấn công nên bị thương khá nặng. Anh không thể thấy chết mà không cứu".

"Cứu xong rồi thì sao đây, để nó quay về nhà hay ở lại tổ chức? Em thấy nó chẳng có năng lực gì."

"Lâm Mặc."

Giọng điệu của Bá Viễn đột nhiên trầm xuống, anh nhìn lên cánh cửa đóng kín trên lầu, môi mím lại thành một đường thẳng.

"Cậu ta thực sự đã phá vỡ khả năng thôi miên của anh mặc dù đang bị thương nặng..."

Đôi mắt vốn mơ hồ của Lâm Mặc đột nhiên trở nên kinh ngạc, tựa hồ như vừa mới nghe được lời nói khó tin nào đó.

"Phá vỡ?? Viễn ca, anh đừng đùa nữa. Anh gặp ảo giác à? Biết đâu anh không hề thôi miên cậu ta thì sao. Dù sao thì trong tình huống đó anh không thể nhìn thấy mắt của cậu ấy là điều rất bình thường."

Bá Viễn nhìn xuống lòng bàn tay mình, vết máu ở đó đã được lau chùi sau khi anh trở về nhà, nhưng cơn đau nhói không thể giải thích được trong lòng anh vẫn không hề dừng lại. Bá Viễn không khỏi nghĩ đến ánh mắt anh gặp phải, trong sáng và thuần khiết. Nhưng làm sao có người có thể sống sót ở một nơi như vậy mà không nhiễm phải chút ác ý nào... Bá Viễn cố gắng dùng lẽ thường để lòng mình bình tĩnh lại, anh mở miệng hít một hơi để xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. 

"Anh có thể khẳng định rằng cậu ấy đã bị anh thôi miên. Đứa nhỏ này... có lẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ."

"Cái gì không đơn giản?"

Lâm Mặc đang định hỏi thì bị Lưu Chương đột nhiên xông vào phòng cắt ngang, lúc này trên trán Lâm Mặc nổi đầy gân xanh, việc Lưu Chương bí mật đi làm nhiệm vụ mà không nói cho cậu biết một lần nữa nổi dậy tại thời điểm này.

Lưu Chương trên mặt còn bám đầy bụi, sau đó còn bị dính nước, từng mảng bám dính vào mặt, giống như vừa mới bò ra từ vũng bùn, vừa bước vào cửa còn chưa kịp đứng vững đã bị một thế lực khó hiểu nào đó đẩy ra ngoài, Trương Gia Nguyên đứng ở phía sau tiện tay đỡ lấy để anh không bị ngã, đáng tiếc cậu lại không khống chế được sức lực, đẩy mạnh đến mức cả người bị bao phủ bởi một tấm khiên trong suốt.

Có Trương Gia Nguyên bên cạnh, Lâm Mặc đương nhiên sẽ không cố ý làm càng, anh khịt mũi và thu lại kết giới, thả Lưu Chương ra để thể hiện thiện chí với con Phượng hoàng với khuôn mặt tròn trịa.

"Lâm Mặc lão sư vẫn còn giận sao? Sự việc xảy ra đột ngột, không thể không tuân theo!"

"Em chứng thực, thời điểm nhiệm vụ đến cũng quá tài tình, lúc đó anh và Viễn ca đều đang ở bên ngoài."

Trương Gia Nguyên đứng sau Lưu Chương, vỗ nhẹ vào vai anh rồi không hề báo trước mà vén góc áo của anh lên để lộ vòng eo và chiếc bụng nhợt nhạt, Lưu Chương giơ tay nhanh chóng hất tay cậu ra, nhưng đôi mắt sắc bén của Lâm Mặc đã nhìn thấy vết sẹo dài trên thắt lưng của người đó.

...Cứu mạng a! !

Lưu Chương nhìn khuôn mặt vốn đã bình tĩnh hơn của Lâm Mặc đột nhiên trở nên vô cảm, anh còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào thì Trương Gia Nguyên đã lên tiếng ngắt lời.

"Này, đợi đã, Châu Kha Vũ đâu?"

Toang.

Trước khi thay Lưu Vũ đi họp, Châu Kha Vũ nhờ mọi người giữ bí mật với Trương Gia Nguyên, tính cậu vốn thẳng thắn nên rất khó chịu với mấy lão đầu chỉ biết vẽ chuyện nói nhảm mà không có bất kỳ hành động thiết thực nào, cậu không muốn bất kỳ thành viên INTO1 nào tham gia cuộc họp như vậy. Bọn họ thậm chí còn suýt đánh nhau với một đội khác trong cuộc họp.

Cao Khanh Trần và Lâm Mặc nhìn nhau, đột nhiên không nói chuyện nữa, Bá Viễn im lặng lùi lại hai bước, chạy lên lầu.

——

"OK, tôi đại khái hiểu ý của mọi người rồi."

Châu Kha Vũ ngồi ở một đầu của chiếc bàn dài, người hơi cúi xuống, ngón tay gõ gõ mặt bàn. Đám đông ồn ào ban đầu đột nhiên trở nên yên tĩnh như thể đang trì hoãn. Đôi mắt bình tĩnh của Châu Kha Vũ quét qua những người có vẻ mặt khác nhau đang ngồi ở hai bên chiếc bàn dài, anh nhanh chóng phán đoán ý định của mọi người đang ngồi ở đó.

"Sức mạnh của INTO1 chúng tôi không phải là lý do để các người tùy ý lợi dụng. Rikimaru và Santa vẫn chưa bình phục hoàn toàn sau chấn thương trong nhiệm vụ trước. Tôi nhắc lại một lần nữa, nhiệm vụ lần này INTO1 chúng tôi không nhận."

Một câu nói đơn giản và dễ hiểu giống như một quả bom ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, Châu Kha Vũ nheo mắt, không ngạc nhiên khi nhìn thấy vị trưởng lão tóc bạc trắng ngồi đối diện đang gõ mạnh vào chiếc gậy mà ông ta đang dựa vào, theo sau là một số người đang thì thầm tỏ ra bất mãn, giống như mặt hồ tĩnh lặng cuối cùng cũng xé bỏ lớp ngụy trang, phơi bày dục vọng đầy cặn bã của mình.

"Trước đó nguyên soái bị công kích, hiện tại vẫn còn đang hôn mê. Đội ngũ chính thức nào mà chưa từng cống hiến cho tổ chức?"

"Không biết vì sao nguyên soái lại tin tưởng bọn họ như vậy. Rõ ràng bọn họ chỉ là một đám hài tử tóc còn chưa mọc đủ."

"Nếu không có chỉ dụ của Nguyên soái, đội của họ thậm chí còn không được chúng ta công nhận."

Châu Kha Vũ tựa hồ như vừa nghe được cái gì đó rất buồn cười, trong bầu không khí kiêu ngạo và độc đoán này, vẻ giễu cợt của anh dường như không phù hợp, anh đứng dậy, thả lỏng người, dựa vào bức tường phía sau.

"Bọn tôi còn cần sự công nhận của các người sao?"

Chỉ là một lời nói đơn giản nhưng kèm theo đó là một áp lực vô cùng nặng nề, nhất thời cả căn phòng chìm vào im lặng, có người tức giận muốn đứng lên phản kháng nhưng thực tế là ngay cả giơ tay cũng không dám giơ khỏi đầu.

"Nói thì nghe hay lắm. Nếu như nhiệm vụ lần này quả thật tốt như vậy..."

Châu Kha Vũ dừng lại một chút, ngước mắt nhìn thẳng vào người duy nhất trong phòng không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của mình, đang ngồi ngay đối diện anh.

"Chẳng phải đội trưởng lão nhân số lớn hơn chúng ta rất nhiều sao, thực lực cũng không yếu hơn bọn tôi, cho nên chuyện tốt này tôi xin nhường cho người khác."

——

"Em thực sự muốn lao lên mà lật đổ chiếc bàn dài trên đó. Em không đùa đâu. Nếu AK không ngăn em lại, mười phút trước anh đã nhìn thấy em rồi!"

Trương Gia Nguyên ngồi ở một đầu sô pha, khoanh tay, nghiêng đầu, hai tay nắm chặt dưới khuôn mặt dường như không có chút biểu cảm nào.

Châu Kha Vũ ngồi ở một đầu bên kia sô pha nhìn người đang tức giận nhìn mình, bộ dáng uy nghiêm vừa rồi trên bàn đàm phán nhanh chóng chuyển sang một nhân cách khác, sau khi bị Trương Gia Nguyên dùng nắm đấm "thép" đấm vào cánh tay hai lần, anh nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi không một chút do dự, vừa nhìn liền biết là người có kinh nghiệm.

"Duy nhất một lần cuối cùng, anh sao dám dùng tính khí thất thường của mình mà gây rắc rối cho những người trong đội chứ?"

Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm vào phần tóc lộ ra khi người kia cúi đầu, tuy biết đây là thói quen thể hiện sự yếu đuối nhưng sẽ không thay đổi mà chấp nhận thỏa hiệp.

Ha, Bá Viễn khoanh tay, thờ ơ nhìn hai người làm lành với nhau, không khỏi nở cười lạnh đến từ vị trí của một kẻ độc thân. Hai cái đứa này, liệu mà trói chặt nhau đến chết đi, rõ ràng là không nỡ làm gì nhau.

"Anh có chuyện nghiêm túc muốn nói."

Nhìn thấy hai người ôm nhau, Bá Viễn nhanh chóng ngắt lời, né tránh ánh mắt bất mãn của Châu Kha Vũ, chỉ vào căn phòng trống duy nhất trên lầu.

"Anh nhớ INTO1 vẫn còn một suất cuối cùng phải không? Trùng hợp mọi người cũng quay về rồi. Anh có một ứng cử viên muốn giới thiệu. Chi bằng...mấy đứa nghe thử suy nghĩ của anh nhé?"

——

Trên thực tế, Bá Viễn đã lẻn vào phòng của Duẫn Hạo Vũ vào ban đêm để xác định trước một số kinh nghiệm sống của người đó. Và Duẫn Hạo Vũ cũng đã tỉnh dậy trước khi Bá Viễn bước vào phòng, nhưng cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng không thể hỗ trợ ý thức của cậu, vì vậy trong vài giây ngắn ngủi kể từ khi Bá Viễn bước vào phòng đến khi anh đứng bên giường, tất cả những gì mà Duẫn Hạo Vũ có thể làm là nâng cao tinh thần, ngón tay khẽ lay động, chuyển động nhỏ này tự nhiên bị căn phòng tối mờ che khuất.

Bá Viễn cúi xuống bên giường, lòng bàn tay nhẹ nhàng che lấy đôi mắt của Duẫn Hạo Vũ, những làn sóng lấp lánh bao bọc lấy cậu, Duẫn Hạo Vũ cảm thấy như mình đã rơi xuống biển, như thể bị dòng nước dâng lên bao phủ toàn bộ cơ thể cậu. Ý thức vốn rõ ràng dần dần trở nên mơ hồ, trong lúc hỗn loạn dường như nghe thấy có người nhẹ nhàng thở dài, sau đó hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

Giấc mơ của con người luôn để lại rất nhiều thông tin rời rạc, nhưng thông tin này giống như vô số tấm kính trong suốt rải rác, phần lớn chỉ có thể nhìn trộm những mảnh vỡ ký ức.

Lần đầu tiên Bá Viễn cố lẻn vào giấc mơ của Duẫn Hạo Vũ, anh đã bị bao phủ bởi bóng tối khổng lồ. Cảm giác như người bị trói vào tảng đá và rơi xuống biển sâu, nước biển đen kịt, tanh mặn khiến người ta khó thở, Bá Viễn bất lực đưa tay ra, nhưng lòng bàn tay chỉ có thể chạm vào hư không.

Giấc mơ của con người có thể được chia thành hai loại: nông và sâu, Bá Viễn mặc dù đã thực hiện nhiều nhiệm vụ như vậy nhưng anh chưa bao giờ trải qua giấc mơ vừa nông vừa buồn bã như vậy. Bá Viễn không biết mình đã ở trong bóng tối vô biên này bao lâu, thời gian dường như đã mất đi dòng chảy trong môi trường khép kín, Bá Viễn khẽ thở dài, định rời đi thì bị thu hút bởi những chấm trắng đột nhiên sáng lên trước mặt anh.

Tia sáng trắng đó có thể coi là thoáng qua, nhưng trong bóng tối vẫn quá rõ ràng, Bá Viễn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này và đi về hướng ánh sáng lập lòe. Đó là một cánh cửa gỗ nặng nề, phía trên buộc chặt những sợi xích sắt, các khớp nối của sợi xích sắt đã rỉ sét đỏ, không biết ký ức này đã chôn vùi trong lòng Duẫn Hạo Vũ bao lâu.

Đứa trẻ này...

Bá Viễn trong lòng nhẹ nhàng thở dài, hơi dùng lực ở lòng bàn tay, không chút do dự lựa chọn tìm hiểu quá khứ bí mật của người đó. Bá Viễn từ lần đầu tiên bước vào giấc mơ của người khác cho đến nay, anh đã nhìn thấy những giấc mơ lớn nhỏ vô số lần, đó là những giấc mơ phức tạp và rối rắm, những giấc mơ đơn giản và thuần khiết, những giấc mơ hỗn loạn và không đáy.

Cho dù đó là trích xuất thông tin từ những giấc mơ trong khi làm nhiệm vụ hay đưa kẻ thù vào giấc ngủ vĩnh viễn, ngay cả khi đó là giấc mơ ấm áp được tạo ra để cho các thành viên có một giấc ngủ thoải mái, Bá Viễn sẽ chọn xóa mọi dấu vết về sự tồn tại của mình một cách gọn gàng. Vì giấc mơ là ảo ảnh nên anh không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của chúng.

Bá Viễn luôn nghĩ như vậy và đã luôn làm như vậy. Nhưng khi bước vào sâu trong giấc mơ của Duẫn Hạo Vũ, lần đầu tiên anh có ý nghĩ không muốn xóa đi dấu vết của mình.

Trong giấc mộng sâu thẳm của Duẫn Hạo Vũ anh không thu được bất kỳ tin tức hữu ích nào, chỉ có bóng tối vô tận và mùi khét nồng nặc của lửa, thay vào đó nơi anh đứng chỉ có một điểm sáng mờ nhạt.

Nếu bạn xóa dấu vết sự tồn tại của chính mình, thì bạn thực sự không để lại dấu vết ánh sáng.

Trong lòng Bá Viễn nhất thời rung động, anh khẽ lắc đầu, nghĩ tới vì sao anh lại đột nhiên trở nên thiếu quyết đoán như vậy. Khi không lấy được thông tin hữu ích nào trong giấc mơ của người đó, anh định rút lui, trước khi rời đi, anh nhìn lại tia sáng duy nhất còn sót lại trong giấc mơ của người đó, rồi giơ tay nhẹ nhàng xóa đi.

Mọi thứ lại tối sầm lại.





-----

Hello mọi người, không biết hành trình của mọi người với INTO1 như thế nào rồi? Đối với mình, INTO1 là điểm sáng trong hơn hai năm qua và mình không muốn dừng lại hành trình này nên vẫn tiếp tục tìm kiếm sự đồng hành ấy thông qua các fanfic về nhóm trên lofter và cuối cùng va phải câu truyện này, hy vọng được mọi người đón đọc.

Mọi người có thể để lại 1 cmt để mình biết được vẫn còn nhiều người yêu thích nhóm được không ạ? Đây cũng là động lực để mình tiếp tục hành trình này ạ.

Xin cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện dịch của mình trong thời gian qua <3

Youth.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com