Imagine Bts Fanfic Suga Noi Buon Lap Di
Min Yoongi trong bộ dạng còn mơ màng buồn ngủ, trừng đôi mắt nhỏ dài của mình phóng đầy sát khí tới phía trước, bên này Hoàng Minh lại bình tĩnh đưa đôi mắt to hai mí của mình trừng lại không kiêng nệ, đôi bên đấu mắt chán chê rồi mới nhớ tới còn đứa như bạn ở đây, nói không bối rối cũng không được.
- Yoongi, ngủ thêm chút nữa đi!- Em tỉnh dậy lúc nào? Nghe trong người khỏe chưa đã ra đó ngồi? - Em... Lúc chiều hôm qua.- Chiều hôm qua? Đến tận bây giờ cũng không báo với anh một tiếng?- Anh trách em?- Không... Anh không có ý đó...Bạn nhìn 2 khóe miệng Đường tiên sinh xệ xuống cũng thấy thích thú, rõ ràng có ý như vậy, nhưng càng sợ bạn giận hơn nên đành phải nhịn lại, bước xuống giường, đi đến đứng đối diện dùng ánh mắt mèo con dỗ dành trao cho bạn. - Được rồi. Để em giới thiệu một chút, đây là Hyun Min, anh hàng xóm mà em từng kể với anh rồi á, nhớ không?- Nhớ. Chào, tôi là Min Yoongi, Suga của BTS, người yêu của Han Yeongi!
Nói ra mấy lời này không biết ngượng mà còn chắc nịch khản khái nhất quyết chỉ nhìn mỗi bạn, ôn nhu cong cong mắt cười, dăm ba cái nụ cười mà làm xao xuyến tim bạn muốn chết.- Chào, tôi là thanh mai trúc mã của Yeongi!Nụ cười trên môi Yoongi đóng băng lại. Hmmm, bạn biết cái người này đang nổi lửa trong lòng nên cố dỗ dành, nắm lấy tay anh kéo xuống ngồi cạnh mình. Bởi thế Hoàng Minh có chút khó chịu.- Ya, đừng có chỉ biết nổi giận với em ấy như thế! Đối với một người nổi tiếng như anh, em ấy chỉ là một người bình thường, nhưng đối với tôi, em ấy là quý giá mà tôi vô cùng trân trọng, chỉ hận không thể đem mọi điều tốt đẹp trên thế gian đến trao tặng cho em. Đằng này anh có được tình yêu của em ấy, lại đem nó ra giày vò, làm khó em ấy, anh thấy mình có xứng đáng không?
Min Yoongi chau mày, có hơi siết tay bạn chặt hơn, bạn lúc nãy đã muốn kêu Minh đừng nói gì thêm nữa, nhưng cũng chính người ngồi cạnh níu bạn lại. - Đúng. Tôi không xứng đáng, càng không phải một người biết cách yêu đương chiều chuộng người khác. Nhưng vì em ấy cho tôi cơ hội, nên tôi có thể thay đổi từng ngày, trở thành một người tốt hơn, chỉ dành riêng cho em ấy mà thôi. Còn về chuyện tôi là người nổi tiếng hay không thì có liên quan gì? Tôi không cần cậu hiểu tôi, cũng không cần thế giới này hiểu tôi, chỉ cần Yeongi là đủ rồi. - Hừ, anh nên biết bản thân anh có áp lực từ công chúng, Yeongi thì không có tội tình gì phải gánh cái áp lực trên trời rơi xuống đó, nữa là sau này em ấy sẽ bị đưa ra trách móc, khi mà anh lừa dối mọi người rằng em ấy là em họ của anh?- Đủ rồi, Minh, em cho phép anh đến đây là vì em xem anh là người bạn thân thiết của mình, chứ không phải để đến soi xét đánh giá Yoongi. - Bạn không cách nào nhịn được nữa, lên tiếng, trước giờ bạn không có nhiều mối quan hệ, vì thế luôn cẩn trọng xử sự từng chút, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan tới Suga, bạn lại có thể bất chấp tất cả. - Yoongi là người mà em yêu, tốt đẹp hay xấu xa gì cũng là sự lựa chọn của trái tim em. Áp lực của anh ấy đã rất lớn, rất mệt rồi, anh ấy phải đi qua bao nhiêu là chuyện mà dù có dùng nửa cuộc đời còn lại em cũng không thể tưởng tượng tới đừng nói là thật sự trải nghiệm. Vì thế em muốn trở thành người anh ấy có thể tin tưởng ở bên, làm chỗ dựa, cũng là nơi có thể ủi an cho anh ấy, như thế là đủ lắm rồi!- Hàn Yên, trước khi nói những lời đó thì em nhìn lại bộ dạng của mình đi, ngày hôm qua anh lần đầu gặp lại em sau 4 năm trời, xanh xao, ốm yếu, ba em lúc điện thoại cho anh còn nhắc anh nếu thấy em sống không tốt, nhất định phải đưa em về. Thời gian qua anh cố gắng như vậy để trở thành một người đủ khả năng chăm sóc cho em, chứ không phải để nhìn thấy em khổ sở vì một người không xứng đáng!Đột nhiên bạn thấy, bạn và Minh, thật sự, quá giống nhau. Ngay cả cách, đặt mục tiêu của cuộc đời mình vào người khác. Thì ra chuyện đó lại khiến người ta thấy gánh nặng như vậy, chắc chắn Min Yoongi cũng có cảm giác này khi nghe bạn nói bạn chỉ muốn được một đời bình yên cùng anh... - Cậu thôi đi! Người mà em ấy chọn là tôi, trước đây hay sau này cũng không phải cậu. Cậu phải chấp nhận điều đó, thay vì ở đây làm khó em ấy. Cậu xem xem bây giờ ai mới là người khiến em ấy khó chịu, tôi hay cậu?- Anh... Được rồi. Yên, là do tâm trạng của anh không ổn định, anh sẽ về trước. Hôm sau lại đến thăm em. Nhớ đó, không được miễn cưỡng bản thân mình, biết chưa?Hoàng Minh đi rồi bạn cũng chỉ biết cúi đầu, tự hỏi phải làm sao đây, Yoongi có bị tổn thương vì mấy lời đó không. Ai ngờ người đó đã đến quỳ gối xuống để đối mắt với bạn.- Anh xin lỗi, Yeongi... Anh sai rồi, chỉ biết đến bản thân mình, không nghĩ cho cảm giác của em. Nhưng anh rất nghiêm túc dành thời gian suy nghĩ chấn chỉnh quan điểm sai lệch của mình. Anh muốn đến gặp em khi chính mình thật sự thay đổi, chắc chắn rằng sẽ không nói những điều ngu ngốc khiến em thấy khó chịu nữa. Vì vậy...- Anh đến hơi muộn chứ gì?- Anh xin lỗi.- Hừ, em đã đợi rất lâu. Chờ đợi là một chuyện rất vô vọng, rất hao phí sức lực, anh có biết không?- Anh biết. Mấy ngày này anh cũng phải đợi, đợi em tỉnh dậy, đợi em tha thứ cho anh, lúc nào lòng anh cũng như Hoả diệm sơn, không chỉ phừng phừng cháy mà còn không cách dập tắt được...- Đừng có làm bộ đáng thương với em!- Anh không. Anh chỉ đang kể em nghe sự thật. Vậy còn em, nhẽ nào không biết anh lo lắng đến mức nào, tỉnh dậy cũng không báo với anh dù chỉ một lời?- Em làm sao biết được? Bao nhiêu lâu không liên lạc, em đã tưởng em bị lãng quên mất rồi không chừng?Min Yoongi có vẻ còn bực bội vì mấy lời này hơn cả lúc bị Hoàng Minh trách, trán nhăn tít lại, cuối cùng tìm cách bế thốc bạn lên. Bạn ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng không dám vùng vẫy, để mặc cho anh cúi đầu, chạm mũi vào mũi bạn, tà mị thơm bạn vài cái rồi đặt bạn xuống bàn, vừa đủ chiều cao đối diện với anh.- Mình quen nhau bao nhiêu lâu rồi?- Ưm, ba năm?- Đúng. Ba năm, không phải khoảng thời gian dài, nhưng cũng không hề ngắn, nhẽ nào em lại xem anh là một người bạn trai không chân thành đến vậy?- Em...- Cứ nói đi, anh có ăn em đâu mà sợ?- Hừ, em mới không sợ. Thật ra... em cũng không muốn bản thân mình tiêu cực về Yoongi đến thế, chỉ là những lúc càng tủi thân càng không ngăn được mình. Có lẽ em đã đắm chìm vào đoạn tình cảm này đến mức quên hết thảy mọi điều, nên chỉ cần nó bị xê dịch một chút, là chẳng khác gì giông bão kéo đến...Yoongi xoa đầu bạn, dùng hết thảy dịu dàng trên thế gian hôn lên mái tóc của bạn, rồi ôm bạn vào lòng.- Anh ở đây. Lần sau không được nghi ngờ tình cảm của chúng ta nữa. À không, anh sẽ không để chuyện này xảy ra bất kì lần nào nữa!Bạn rướng người đến ôm lại anh, thâm tâm thầm cảm thán đã nhớ mùi hương của người này đến mức chả muốn làm gì chỉ muốn ở trong vòng tay của anh thế này cả ngày. Bạn vốn rất không thích mùi khử trùng của bệnh viện, vì toàn gợi lên những ký ức đau buồn về mẹ của mình nên nếu không phải bị ngất đi thì nhất quyết từ chối đến đây. Vậy mà chỉ cần ở cạnh Min Yoongi, thì mọi ý niệm đó đều bay biến mất.- Em làm sao thế? Lại đau hả? Bạn vẫn ở trên vai anh lắc đầu. Yoongi có vẻ nửa hiểu nửa không để yên thế chờ bạn lên tiếng.- Hôm qua, trước mặt maeknae line, Hyun Min đã tỏ tình với em...- Gì?- Ưm thì... em từ chối rồi. Nhưng anh cũng nghe rồi đó, là ba của em lo lắng nhờ anh ấy đến xem tình hình của em, hơn nữa sáng sớm nay là anh ấy giúp em đỡ anh lên giường ngủ cho đàng hoàng á!- Ý em là sao? Muốn anh đừng giận thằng nhóc đó hay muốn anh cảm ơn nó?- Cũng không phải... Em chỉ mong anh đừng để bụng những lời anh ấy nói, chỉ thêm phiền lòng, không tốt...- Thằng nhóc đó quả thật rất thâm tình với em.- Ya, không có đâu!- Hmmm, chẳng qua tất cả những người thích em cộng lại đều không bằng tình cảm của anh dành cho em!Đường đại ca lại thả một mé thính to rồi, bớ người ta!"Ơ anh nói thật đấy không phải đùa đâu em đừng nghĩ đó là thính!"
- Thật ra anh cũng hơi tổn thương đó, nhưng nhờ vậy mà được nghe em bênh vực anh, trước giờ chẳng mấy thấy em mắng người, thì ra kỹ thuật cũng không tồi!- Yoongi ssi, trước giờ em cũng nhìn không ra anh biết chọc người vậy luôn a~Có lẽ điều bạn thật sự không ngờ đến nhất, chính là anh, không ai khác, Min Yoongi, chúc mừng năm mới mọi người bằng cách nói "Không có ước mơ cũng không sao, sống thật hạnh phúc là được rồi..."
Nam nhân này biết cách cướp đi trái tim của người khác một cách công khai như vậy, khiến bạn không ngăn được mình chạy về hướng anh hoài thôi.
- Yoongi, ngủ thêm chút nữa đi!- Em tỉnh dậy lúc nào? Nghe trong người khỏe chưa đã ra đó ngồi? - Em... Lúc chiều hôm qua.- Chiều hôm qua? Đến tận bây giờ cũng không báo với anh một tiếng?- Anh trách em?- Không... Anh không có ý đó...Bạn nhìn 2 khóe miệng Đường tiên sinh xệ xuống cũng thấy thích thú, rõ ràng có ý như vậy, nhưng càng sợ bạn giận hơn nên đành phải nhịn lại, bước xuống giường, đi đến đứng đối diện dùng ánh mắt mèo con dỗ dành trao cho bạn. - Được rồi. Để em giới thiệu một chút, đây là Hyun Min, anh hàng xóm mà em từng kể với anh rồi á, nhớ không?- Nhớ. Chào, tôi là Min Yoongi, Suga của BTS, người yêu của Han Yeongi!
Nói ra mấy lời này không biết ngượng mà còn chắc nịch khản khái nhất quyết chỉ nhìn mỗi bạn, ôn nhu cong cong mắt cười, dăm ba cái nụ cười mà làm xao xuyến tim bạn muốn chết.- Chào, tôi là thanh mai trúc mã của Yeongi!Nụ cười trên môi Yoongi đóng băng lại. Hmmm, bạn biết cái người này đang nổi lửa trong lòng nên cố dỗ dành, nắm lấy tay anh kéo xuống ngồi cạnh mình. Bởi thế Hoàng Minh có chút khó chịu.- Ya, đừng có chỉ biết nổi giận với em ấy như thế! Đối với một người nổi tiếng như anh, em ấy chỉ là một người bình thường, nhưng đối với tôi, em ấy là quý giá mà tôi vô cùng trân trọng, chỉ hận không thể đem mọi điều tốt đẹp trên thế gian đến trao tặng cho em. Đằng này anh có được tình yêu của em ấy, lại đem nó ra giày vò, làm khó em ấy, anh thấy mình có xứng đáng không?
Min Yoongi chau mày, có hơi siết tay bạn chặt hơn, bạn lúc nãy đã muốn kêu Minh đừng nói gì thêm nữa, nhưng cũng chính người ngồi cạnh níu bạn lại. - Đúng. Tôi không xứng đáng, càng không phải một người biết cách yêu đương chiều chuộng người khác. Nhưng vì em ấy cho tôi cơ hội, nên tôi có thể thay đổi từng ngày, trở thành một người tốt hơn, chỉ dành riêng cho em ấy mà thôi. Còn về chuyện tôi là người nổi tiếng hay không thì có liên quan gì? Tôi không cần cậu hiểu tôi, cũng không cần thế giới này hiểu tôi, chỉ cần Yeongi là đủ rồi. - Hừ, anh nên biết bản thân anh có áp lực từ công chúng, Yeongi thì không có tội tình gì phải gánh cái áp lực trên trời rơi xuống đó, nữa là sau này em ấy sẽ bị đưa ra trách móc, khi mà anh lừa dối mọi người rằng em ấy là em họ của anh?- Đủ rồi, Minh, em cho phép anh đến đây là vì em xem anh là người bạn thân thiết của mình, chứ không phải để đến soi xét đánh giá Yoongi. - Bạn không cách nào nhịn được nữa, lên tiếng, trước giờ bạn không có nhiều mối quan hệ, vì thế luôn cẩn trọng xử sự từng chút, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan tới Suga, bạn lại có thể bất chấp tất cả. - Yoongi là người mà em yêu, tốt đẹp hay xấu xa gì cũng là sự lựa chọn của trái tim em. Áp lực của anh ấy đã rất lớn, rất mệt rồi, anh ấy phải đi qua bao nhiêu là chuyện mà dù có dùng nửa cuộc đời còn lại em cũng không thể tưởng tượng tới đừng nói là thật sự trải nghiệm. Vì thế em muốn trở thành người anh ấy có thể tin tưởng ở bên, làm chỗ dựa, cũng là nơi có thể ủi an cho anh ấy, như thế là đủ lắm rồi!- Hàn Yên, trước khi nói những lời đó thì em nhìn lại bộ dạng của mình đi, ngày hôm qua anh lần đầu gặp lại em sau 4 năm trời, xanh xao, ốm yếu, ba em lúc điện thoại cho anh còn nhắc anh nếu thấy em sống không tốt, nhất định phải đưa em về. Thời gian qua anh cố gắng như vậy để trở thành một người đủ khả năng chăm sóc cho em, chứ không phải để nhìn thấy em khổ sở vì một người không xứng đáng!Đột nhiên bạn thấy, bạn và Minh, thật sự, quá giống nhau. Ngay cả cách, đặt mục tiêu của cuộc đời mình vào người khác. Thì ra chuyện đó lại khiến người ta thấy gánh nặng như vậy, chắc chắn Min Yoongi cũng có cảm giác này khi nghe bạn nói bạn chỉ muốn được một đời bình yên cùng anh... - Cậu thôi đi! Người mà em ấy chọn là tôi, trước đây hay sau này cũng không phải cậu. Cậu phải chấp nhận điều đó, thay vì ở đây làm khó em ấy. Cậu xem xem bây giờ ai mới là người khiến em ấy khó chịu, tôi hay cậu?- Anh... Được rồi. Yên, là do tâm trạng của anh không ổn định, anh sẽ về trước. Hôm sau lại đến thăm em. Nhớ đó, không được miễn cưỡng bản thân mình, biết chưa?Hoàng Minh đi rồi bạn cũng chỉ biết cúi đầu, tự hỏi phải làm sao đây, Yoongi có bị tổn thương vì mấy lời đó không. Ai ngờ người đó đã đến quỳ gối xuống để đối mắt với bạn.- Anh xin lỗi, Yeongi... Anh sai rồi, chỉ biết đến bản thân mình, không nghĩ cho cảm giác của em. Nhưng anh rất nghiêm túc dành thời gian suy nghĩ chấn chỉnh quan điểm sai lệch của mình. Anh muốn đến gặp em khi chính mình thật sự thay đổi, chắc chắn rằng sẽ không nói những điều ngu ngốc khiến em thấy khó chịu nữa. Vì vậy...- Anh đến hơi muộn chứ gì?- Anh xin lỗi.- Hừ, em đã đợi rất lâu. Chờ đợi là một chuyện rất vô vọng, rất hao phí sức lực, anh có biết không?- Anh biết. Mấy ngày này anh cũng phải đợi, đợi em tỉnh dậy, đợi em tha thứ cho anh, lúc nào lòng anh cũng như Hoả diệm sơn, không chỉ phừng phừng cháy mà còn không cách dập tắt được...- Đừng có làm bộ đáng thương với em!- Anh không. Anh chỉ đang kể em nghe sự thật. Vậy còn em, nhẽ nào không biết anh lo lắng đến mức nào, tỉnh dậy cũng không báo với anh dù chỉ một lời?- Em làm sao biết được? Bao nhiêu lâu không liên lạc, em đã tưởng em bị lãng quên mất rồi không chừng?Min Yoongi có vẻ còn bực bội vì mấy lời này hơn cả lúc bị Hoàng Minh trách, trán nhăn tít lại, cuối cùng tìm cách bế thốc bạn lên. Bạn ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng không dám vùng vẫy, để mặc cho anh cúi đầu, chạm mũi vào mũi bạn, tà mị thơm bạn vài cái rồi đặt bạn xuống bàn, vừa đủ chiều cao đối diện với anh.- Mình quen nhau bao nhiêu lâu rồi?- Ưm, ba năm?- Đúng. Ba năm, không phải khoảng thời gian dài, nhưng cũng không hề ngắn, nhẽ nào em lại xem anh là một người bạn trai không chân thành đến vậy?- Em...- Cứ nói đi, anh có ăn em đâu mà sợ?- Hừ, em mới không sợ. Thật ra... em cũng không muốn bản thân mình tiêu cực về Yoongi đến thế, chỉ là những lúc càng tủi thân càng không ngăn được mình. Có lẽ em đã đắm chìm vào đoạn tình cảm này đến mức quên hết thảy mọi điều, nên chỉ cần nó bị xê dịch một chút, là chẳng khác gì giông bão kéo đến...Yoongi xoa đầu bạn, dùng hết thảy dịu dàng trên thế gian hôn lên mái tóc của bạn, rồi ôm bạn vào lòng.- Anh ở đây. Lần sau không được nghi ngờ tình cảm của chúng ta nữa. À không, anh sẽ không để chuyện này xảy ra bất kì lần nào nữa!Bạn rướng người đến ôm lại anh, thâm tâm thầm cảm thán đã nhớ mùi hương của người này đến mức chả muốn làm gì chỉ muốn ở trong vòng tay của anh thế này cả ngày. Bạn vốn rất không thích mùi khử trùng của bệnh viện, vì toàn gợi lên những ký ức đau buồn về mẹ của mình nên nếu không phải bị ngất đi thì nhất quyết từ chối đến đây. Vậy mà chỉ cần ở cạnh Min Yoongi, thì mọi ý niệm đó đều bay biến mất.- Em làm sao thế? Lại đau hả? Bạn vẫn ở trên vai anh lắc đầu. Yoongi có vẻ nửa hiểu nửa không để yên thế chờ bạn lên tiếng.- Hôm qua, trước mặt maeknae line, Hyun Min đã tỏ tình với em...- Gì?- Ưm thì... em từ chối rồi. Nhưng anh cũng nghe rồi đó, là ba của em lo lắng nhờ anh ấy đến xem tình hình của em, hơn nữa sáng sớm nay là anh ấy giúp em đỡ anh lên giường ngủ cho đàng hoàng á!- Ý em là sao? Muốn anh đừng giận thằng nhóc đó hay muốn anh cảm ơn nó?- Cũng không phải... Em chỉ mong anh đừng để bụng những lời anh ấy nói, chỉ thêm phiền lòng, không tốt...- Thằng nhóc đó quả thật rất thâm tình với em.- Ya, không có đâu!- Hmmm, chẳng qua tất cả những người thích em cộng lại đều không bằng tình cảm của anh dành cho em!Đường đại ca lại thả một mé thính to rồi, bớ người ta!"Ơ anh nói thật đấy không phải đùa đâu em đừng nghĩ đó là thính!"
- Thật ra anh cũng hơi tổn thương đó, nhưng nhờ vậy mà được nghe em bênh vực anh, trước giờ chẳng mấy thấy em mắng người, thì ra kỹ thuật cũng không tồi!- Yoongi ssi, trước giờ em cũng nhìn không ra anh biết chọc người vậy luôn a~Có lẽ điều bạn thật sự không ngờ đến nhất, chính là anh, không ai khác, Min Yoongi, chúc mừng năm mới mọi người bằng cách nói "Không có ước mơ cũng không sao, sống thật hạnh phúc là được rồi..."
Nam nhân này biết cách cướp đi trái tim của người khác một cách công khai như vậy, khiến bạn không ngăn được mình chạy về hướng anh hoài thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com