Imagine Bts Bts X You
Đại Hàn Dân Quốc có một nàng công chúa xinh đẹp, một ánh mắt của nàng có thể khiến biết bao nam nhân say đắm, một câu nói của nàng có thể khiến cả thành trì sập đổ. Nàng là một công chúa điềm đạm và trầm tính, hôn phu của nàng là Vương Gia Kim TaeHyung. Bên cạnh nàng còn có một tên thị vệ, tên ấy đã từng vì nàng mà đỡ một nhát kiếm, vì nàng hắn có thể làm tất cả. " JungKook, tháng giêng năm sau muội và TaeHyung sẽ cử hành hôn lễ, lúc đó muội sẽ theo chàng còn huynh, huynh định đi đâu? "" Từ chức ạ, sau đó về một vùng nông thôn hẻo lánh sống qua ngày "" Từ chức sao? "Nàng không khỏi ngạc nhiên, JungKook là người có võ nghệ cao cường, nếu hắn tiếp tục làm trong hoàng cung có thể lên chức ngự tiền thị vệ, tại sao lại từ chức. Đáp lại câu hỏi của nàng, chàng chỉ nhẹ nhàng đáp. " Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ nguyện chăm sóc cho công chúa, người là đức tin của tôi. Người đi rồi, hoàng cung này cũng chẳng còn gì để lưu luyến "Bầu không khí rơi vào im lặng. Nàng lại nhớ đến chuyện cũ, lúc đó chàng chỉ là một cậu bé mới vào cung, ba mẹ lại mất sớm. Lúc ấy chàng chẳng chịu nghe lời của các thái giám liền bị đánh đập rất dã man, nàng vô tình thấy cảnh tượng ấy liền chạy đến can ngăn. Hình ảnh một cậu bé gầy gò, trên người chồng chất những vết thương đang nằm co ro. Những chiếc roi da cứ liên tục quất lên người cậu làm vết thương rướm máu. Hình ảnh ấy khiến nàng liền chạy đến can ngăn. " Dừng lại! Không được đánh nữa. Các ngươi không có tình người sao? Hắn đã bị thương thế này còn đánh đập như thế. Mau dừng tay!"Bọn thuộc hạ lập tức dừng tay, nàng vội chạy đến đỡ chàng dậy, sau đó cho người đưa đến chỗ của nàng để băng bó vết thương. Trong lúc JungKook cô độc và tuyệt vọng nhất, nàng lại như một vầng thái dương rạng rỡ soi sáng cuộc đời tăm tối của hắn. Kể từ lúc đó, trong lòng hắn, nàng chính là duy nhất, là tín ngưỡng, là người mà chàng dành cả cuộc đời chỉ để bảo vệ. Sau khi băng bó vết thương cho chàng, nàng đã cho hắn một bữa ăn thật ngon. Trong bữa ăn, hai người cùng trò chuyện. " Ngươi tên gì? Mấy tuổi? "" Ta tên Jeon JungKook. 9 tuổi "" Vậy sao, muội là Kim Ami, năm nay 7 tuổi "Kể từ đó JungKook trở thành người luôn ở cùng với Ami, đến năm chàng 15 tuổi, chính thức trở thành thị vệ thân cận nhất bên cạnh nàng. Chàng yêu nàng, yêu đến say đắm. Nhưng nàng là công chúa, chàng chỉ là tên thị vệ nhỏ nhoi, sao có thể xứng với nàng. Vì nàng chàng cố gắng lập thật nhiều công trạng. Chàng đọc biết bao nhiêu cuốn sách, văn võ song toàn. Nhưng dù có giỏi đến đâu chàng vẫn không thể có được nàng. Năm ấy, mùa đông rất lạnh, tuyết rơi thật đẹp làm sao. Nàng nói nàng muốn đi vào rừng ngắm tuyết, chàng không do dự đi theo bảo vệ nàng. Nàng chơi rất vui, cứ như một đứa trẻ. Còn chàng, chỉ ngồi đó nheo mắt cười theo nàng. Bỗng, một đám hắc y nhân xông ra. Chàng vội lao đến bảo vệ nàng và người hầu của nàng. Những âm thanh va nhau của những thanh kiếm cứ vang lên. Hầu hết tất cả bọn họ đều đã bại dưới tay chàng. Chàng bị đâm một nhát, sau đó vội đáp trả. Cuối cùng cả đám hắc y nhân đều đã bại dưới tay chàng. Chàng ngã quỵ xuống, máu từ vết thương chảy ra đỏ thẫm cả một mảng tuyết. Nàng khóc, khóc rất lớn, vội kêu người hầu của mình về báo. Chàng khẽ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của nàng. " Ta không sao, người đừng lo. Nhất định sẽ không bỏ người ở lại "Nói rồi mắt chàng nhắm lại. Người trong hoàng cung chạy đến tiếp ứng, đưa chàng về cung. Trong lúc hôn mê, nàng không rời chàng nửa bước. Chàng sốt rất cao, thái y nói đó là do vết thương trên ngực, may là không sâu chứ nếu không nhất định sẽ khó giữ được mạng. Nàng nắm tay chàng, đôi mắt vẫn còn vương lại những giọt nước mắt. Nàng nắm rất chặt, cứ như chỉ cần thả lỏng một chút thì chàng sẽ bỏ nàng mà đi. Nàng thật sự rất yêu chàng, nhưng nàng biết với thân phận của nàng thì nhất định sẽ bị phụ hoàng cấm cản, hơn nữa nếu như vậy chàng nhất định sẽ bị liên luỵ, vì chàng nàng chỉ có thể cất giấu đi tình cảm này. Khoé môi chàng đột nhiên mấp mấy, có lẽ chàng đã tỉnh hoặc là chỉ đang nói sản. " Ami, nàng yên tâm. Ta nhất định sẽ ... bảo vệ... nàng "Lúc ấy nước mắt nàng lại rơi, sao ông trời lại trớ trêu đến thế. Giá như nàng không phải là công chúa thì liệu nàng có thể ở bên chàng không? Vì chàng nàng có thể không màng tất cả.
Chớp mắt đã đến tháng giêng, những bông hoa bắt đầu đua nhau khoe sắc. Trong cung vô cùng nhộn nhịp cùng nhau chuẩn bị hôn lễ cho nàng và TaeHyung. TaeHyung hẹn nàng ra hoa viên cùng nói chuyện. Có thể nói TaeHyung cũng giống như trúc mã của nàng, nhưng đối với chàng, nàng vốn không có tình cảm gì khác. " Ami, ta tên gì? "" Người hỏi gì lạ vậy? Tên của chàng là Kim TaeHyung. "" Tuần sau chúng ta cử hành hôn lễ rồi. Yêu thầm nàng hơn 15 năm, cuối cùng cũng có thể lấy được nàng. "Đáp lại chàng chỉ là ánh mắt đượm buồn của nàng. Chàng yêu nàng sâu đậm, có thể nói là không thua kém tên JungKook kia. Nhưng mà chàng biết rõ trong lòng nàng mãi chẳng có vị trí của chàng. " Vậy ta thích uống loại trà gì nàng biết không? "" Trà thảo mộc "Nàng đáp lại mà chẳng cần suy nghĩ. Còn chàng chỉ nhìn nàng, mỉm cười chua xót sau đó lại lắc đầu. " Cả hoàng cung này đều biết ta thích nhất là trà Phỗ Nhĩ. Ta lại bị dị ứng với trà thảo mộc. Người thích trà thảo mộc không phải là ta mà là tên thị vệ của nàng. Cả hoàng cung này đều biết ta yêu nàng, cả hoàng cung này đều biết ta chính là hôn phu danh chính ngôn thuận của nàng. Cả hoàng cung này đều nghĩ nàng yêu ta, duy chỉ có ta biết nàng yêu JungKook hơn cả sinh mệnh của mình "Nàng hiểu ý của chàng. Nàng biết chàng yêu nàng nhưng thực sự nàng không có cách nào đáp lại tình cảm ấy. Cả đời này nàng chỉ yêu mỗi Jeon JungKook. Nhưng mà, tuần sau nàng sẽ gã vào phủ của chàng. Đoạn tình cảm kia cũng đến lúc kết thúc rồi. " Chỉ có thể trách ta quá yêu nàng. Ta có một ý kiến này, nếu nàng đồng ý có thể về thương lượng với hắn ta. Tuần sau nàng gã vào phủ ta, đợi đến năm bữa nửa tháng, ta sẽ thông báo nàng lâm bệnh nặng mà mất. Ta sẽ sắp xếp một người để đóng giả nàng trên giường bệnh. Nàng hãy cùng hắn ta cao chạy xa bay. Nếu còn để ta gặp lại nàng, ta sợ mình sẽ không kiềm lòng được mà lại yêu nàng "Nàng nghe mà thật bàng hoàng. Nhưng vì hạnh phúc nàng cuối cùng vẫn chấp thuận. Nhưng nàng không cho JungKook biết, nàng muốn cho chàng bất ngờ. Cuối cùng cũng đến ngày cử hành hôn lễ. Trước hôm đó, nàng đã cho người điều tra chỗ mà JungKook sẽ ở sau khi rời cung. Là một thị trấn xa xôi hẻo lánh. Hôm nay nàng rất đẹp. Đôi mắt to tròn, hàng lông mi dài cong vút. Bờ môi đỏ mọng như những quả táo chín. Làn da trắng như tuyết của nàng càng làm nàng thêm phần nổi bật. Hôm nay nàng mặc bộ trang phục của tân nương. Bộ đồ vô cùng lộng lẫy, những đường may tinh xảo vô cùng.
Cuối cùng nàng cũng được đưa đến phủ vương gia. Nàng được đưa vào động phòng, ngồi trong phòng mà lòng nàng thấp thỏm không yên. Chàng bước vào, vén khăn nàng lên. Chàng cứ nhìn nàng một cách say đắm. Ước gì khoảnh khắc này có thể dừng lại mãi, để nàng không bao giờ rời xa chàng." Đêm nay nàng cứ ngủ trên giường đi. Ta ngủ phía dưới "" Còn...còn vết máu thì sao? "Chàng đứng dậy, lấy từ trên bàn một con dao nhỏ sau đấy cứa ngón tay mình. Chàng cho máu chảy xuống giường. Nàng chỉ biết nhìn sau đấy im lặng. Đời này người nàng mắc nợ nhất chính là chàng. " Đời này ta nợ chàng. Kiếp sau hi vọng có thể bù đấp "Chàng đưa tay vuốt tóc nàng, vuốt từng đường nét trên gương mặt nàng. Sau đấy đặt một nụ hôn lên trán nàng. " Ta không trách nàng. Là do ta, ta chỉ biết trách bản thân ta tại sao cứ mù quáng yêu nàng. Nàng biết không, ta có thể giữ nàng ở bên cạnh ta mãi mãi. Nhưng nếu trái tim nàng không ở đây thì ta giữ nàng lại có nghĩa lí gì. Ta cho nàng đi không phải vì ta không yêu nàng, ta cho nàng đi vì ta muốn thấy nàng hạnh phúc. "Nói rồi chàng quay người bước đi, bước ra phía hồ sen. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt hồ. Chàng rót chén rượu ra và uống. Chàng muốn uống cho say, biết đâu trong cơn say chàng sẽ thấy nàng yêu chàng. Dù là trong mơ chàng cũng thấy mãn nguyện. Thoáng chốc nàng gã vào phủ vương gia đã hơn 3 tháng. Đêm nay, trong lúc nàng đang say giấc, chàng đến đánh thức nàng. Chàng đưa nàng ra cổng sau của phủ vương gia. Bên ngoài đã có 1 xe ngựa và một người đánh xe chờ sẵn. Trong xe còn có một ít vàng bạc và lương thực. Chàng nắm tay nàng dìu nàng lên xe. " Bên trong ta đã chuẩn bị đủ cho nàng. Nàng đừng lo, ta sẽ thu xếp ổn thoả. Chuyện này vĩnh viễn sẽ không ai có thể biết được. Sau khi đến nơi, ta hi vọng nàng và hắn có thể sống hạnh phúc. Nếu hắn làm chuyện có lỗi với nàng, thì đừng quên rằng phủ vương gia luôn rộng cửa chờ nàng. Ta vẫn luôn chờ nàng. Hi vọng nàng có thể hạnh phúc suốt quãng đời còn lại, đó chính là ước muốn lướn nhất của ta "Nói rồi, chàng cho người đánh xe rời đi. Nhìn theo bóng xe ngựa, lòng chàng biết bao chua xót. Đường đường là vương gia, ấy vậy mà cuối cùng ta lại rơi lệ vì một nữ nhân. Nàng là vợ ta, trời biết, đất biết, cả thiên hạ đều biết nhưng nàng không yêu ta chỉ có mình ta biết. Nhưng dù gì 3 tháng qua được làm tướng công của nàng đã làm ta mãn nguyện vô cùng. Công chúa Kim Ami qua đời do bạo bệnh. Từ đó vương gia Kim TaeHyung chỉ sống cô độc một mình cho đến già, là hình mẫu cho tình yêu thuỷ chung trong nhân gian. Ai cũng nghĩ vì chàng quá thương tiếc nàng, nhưng thật ra chỉ vì chàng luôn đợi nàng quay về. Nhưng đáng tiếc chàng đợi mãi, đợi mãi mà nàng chẳng về....
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, những chú chim cứ hót líu lo ngoài vườn. JungKook xách một thùng nước tưới hết những luống hoa ngoài vườn. Là hoa đỗ quyên, nàng đã từng nói nàng rất thích hoa đỗ quyên nên chàng đã trồng thật nhiều. Khi nhìn những đám hoa đó chàng lại nhớ tới nàng. Nhớ nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai của nàng. Nhớ giọng nói thánh thót, trong trẻo như tiếng chim hót của nàng. Nhớ tất cả mọi thứ về nàng. Đang tưới, chàng nghe tiếng bước chân. Vội quay người lại, chàng như chết đứng khi thấy người ấy. Là nàng, sao nàng lại ở đây? Sao nàng có thể ra khỏi phủ vương gia? Biết bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu chàng. Nhưng chưa kịp hỏi nàng đã chạy đến ôm chàng thật chặt. Chàng dường như không còn tin vào mắt mình nữa rồi. Nữ nhân mà chàng hàng đêm mong nhứo đang ở trong lòng chàng. " Sao người lại ở... "Chưa kịp hỏi nàng đã lấy tay chặn ngay miệng chàng. " Gọi ta là Ami, từ giờ ta không còn là công chúa nữa. Ta chỉ đơn giản là một thường dân. Chỉ đơn giản là một người yêu chàng sâu đậm. Còn những chuyện còn lại cứ để sau đi. Quan trọng là ta thực sự nhớ chàng. Không có chàng, cuộc sống ta mới tẻ nhạt làm sao "Nói rồi nàng đặt một nụ hôn lên môi chàng. Nụ hôn ấy chất chứa tất cả những tình cảm của hai người. Sau khi dứt khỏi nụ hôn, JungKook ghé vào tai nàng thì thầm" Cả đời này ta chỉ yêu nàng. Từ giờ ta và nàng sẽ cùng nhau chung sống thật hạnh phúc"
Chớp mắt đã đến tháng giêng, những bông hoa bắt đầu đua nhau khoe sắc. Trong cung vô cùng nhộn nhịp cùng nhau chuẩn bị hôn lễ cho nàng và TaeHyung. TaeHyung hẹn nàng ra hoa viên cùng nói chuyện. Có thể nói TaeHyung cũng giống như trúc mã của nàng, nhưng đối với chàng, nàng vốn không có tình cảm gì khác. " Ami, ta tên gì? "" Người hỏi gì lạ vậy? Tên của chàng là Kim TaeHyung. "" Tuần sau chúng ta cử hành hôn lễ rồi. Yêu thầm nàng hơn 15 năm, cuối cùng cũng có thể lấy được nàng. "Đáp lại chàng chỉ là ánh mắt đượm buồn của nàng. Chàng yêu nàng sâu đậm, có thể nói là không thua kém tên JungKook kia. Nhưng mà chàng biết rõ trong lòng nàng mãi chẳng có vị trí của chàng. " Vậy ta thích uống loại trà gì nàng biết không? "" Trà thảo mộc "Nàng đáp lại mà chẳng cần suy nghĩ. Còn chàng chỉ nhìn nàng, mỉm cười chua xót sau đó lại lắc đầu. " Cả hoàng cung này đều biết ta thích nhất là trà Phỗ Nhĩ. Ta lại bị dị ứng với trà thảo mộc. Người thích trà thảo mộc không phải là ta mà là tên thị vệ của nàng. Cả hoàng cung này đều biết ta yêu nàng, cả hoàng cung này đều biết ta chính là hôn phu danh chính ngôn thuận của nàng. Cả hoàng cung này đều nghĩ nàng yêu ta, duy chỉ có ta biết nàng yêu JungKook hơn cả sinh mệnh của mình "Nàng hiểu ý của chàng. Nàng biết chàng yêu nàng nhưng thực sự nàng không có cách nào đáp lại tình cảm ấy. Cả đời này nàng chỉ yêu mỗi Jeon JungKook. Nhưng mà, tuần sau nàng sẽ gã vào phủ của chàng. Đoạn tình cảm kia cũng đến lúc kết thúc rồi. " Chỉ có thể trách ta quá yêu nàng. Ta có một ý kiến này, nếu nàng đồng ý có thể về thương lượng với hắn ta. Tuần sau nàng gã vào phủ ta, đợi đến năm bữa nửa tháng, ta sẽ thông báo nàng lâm bệnh nặng mà mất. Ta sẽ sắp xếp một người để đóng giả nàng trên giường bệnh. Nàng hãy cùng hắn ta cao chạy xa bay. Nếu còn để ta gặp lại nàng, ta sợ mình sẽ không kiềm lòng được mà lại yêu nàng "Nàng nghe mà thật bàng hoàng. Nhưng vì hạnh phúc nàng cuối cùng vẫn chấp thuận. Nhưng nàng không cho JungKook biết, nàng muốn cho chàng bất ngờ. Cuối cùng cũng đến ngày cử hành hôn lễ. Trước hôm đó, nàng đã cho người điều tra chỗ mà JungKook sẽ ở sau khi rời cung. Là một thị trấn xa xôi hẻo lánh. Hôm nay nàng rất đẹp. Đôi mắt to tròn, hàng lông mi dài cong vút. Bờ môi đỏ mọng như những quả táo chín. Làn da trắng như tuyết của nàng càng làm nàng thêm phần nổi bật. Hôm nay nàng mặc bộ trang phục của tân nương. Bộ đồ vô cùng lộng lẫy, những đường may tinh xảo vô cùng.
Cuối cùng nàng cũng được đưa đến phủ vương gia. Nàng được đưa vào động phòng, ngồi trong phòng mà lòng nàng thấp thỏm không yên. Chàng bước vào, vén khăn nàng lên. Chàng cứ nhìn nàng một cách say đắm. Ước gì khoảnh khắc này có thể dừng lại mãi, để nàng không bao giờ rời xa chàng." Đêm nay nàng cứ ngủ trên giường đi. Ta ngủ phía dưới "" Còn...còn vết máu thì sao? "Chàng đứng dậy, lấy từ trên bàn một con dao nhỏ sau đấy cứa ngón tay mình. Chàng cho máu chảy xuống giường. Nàng chỉ biết nhìn sau đấy im lặng. Đời này người nàng mắc nợ nhất chính là chàng. " Đời này ta nợ chàng. Kiếp sau hi vọng có thể bù đấp "Chàng đưa tay vuốt tóc nàng, vuốt từng đường nét trên gương mặt nàng. Sau đấy đặt một nụ hôn lên trán nàng. " Ta không trách nàng. Là do ta, ta chỉ biết trách bản thân ta tại sao cứ mù quáng yêu nàng. Nàng biết không, ta có thể giữ nàng ở bên cạnh ta mãi mãi. Nhưng nếu trái tim nàng không ở đây thì ta giữ nàng lại có nghĩa lí gì. Ta cho nàng đi không phải vì ta không yêu nàng, ta cho nàng đi vì ta muốn thấy nàng hạnh phúc. "Nói rồi chàng quay người bước đi, bước ra phía hồ sen. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt hồ. Chàng rót chén rượu ra và uống. Chàng muốn uống cho say, biết đâu trong cơn say chàng sẽ thấy nàng yêu chàng. Dù là trong mơ chàng cũng thấy mãn nguyện. Thoáng chốc nàng gã vào phủ vương gia đã hơn 3 tháng. Đêm nay, trong lúc nàng đang say giấc, chàng đến đánh thức nàng. Chàng đưa nàng ra cổng sau của phủ vương gia. Bên ngoài đã có 1 xe ngựa và một người đánh xe chờ sẵn. Trong xe còn có một ít vàng bạc và lương thực. Chàng nắm tay nàng dìu nàng lên xe. " Bên trong ta đã chuẩn bị đủ cho nàng. Nàng đừng lo, ta sẽ thu xếp ổn thoả. Chuyện này vĩnh viễn sẽ không ai có thể biết được. Sau khi đến nơi, ta hi vọng nàng và hắn có thể sống hạnh phúc. Nếu hắn làm chuyện có lỗi với nàng, thì đừng quên rằng phủ vương gia luôn rộng cửa chờ nàng. Ta vẫn luôn chờ nàng. Hi vọng nàng có thể hạnh phúc suốt quãng đời còn lại, đó chính là ước muốn lướn nhất của ta "Nói rồi, chàng cho người đánh xe rời đi. Nhìn theo bóng xe ngựa, lòng chàng biết bao chua xót. Đường đường là vương gia, ấy vậy mà cuối cùng ta lại rơi lệ vì một nữ nhân. Nàng là vợ ta, trời biết, đất biết, cả thiên hạ đều biết nhưng nàng không yêu ta chỉ có mình ta biết. Nhưng dù gì 3 tháng qua được làm tướng công của nàng đã làm ta mãn nguyện vô cùng. Công chúa Kim Ami qua đời do bạo bệnh. Từ đó vương gia Kim TaeHyung chỉ sống cô độc một mình cho đến già, là hình mẫu cho tình yêu thuỷ chung trong nhân gian. Ai cũng nghĩ vì chàng quá thương tiếc nàng, nhưng thật ra chỉ vì chàng luôn đợi nàng quay về. Nhưng đáng tiếc chàng đợi mãi, đợi mãi mà nàng chẳng về....
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, những chú chim cứ hót líu lo ngoài vườn. JungKook xách một thùng nước tưới hết những luống hoa ngoài vườn. Là hoa đỗ quyên, nàng đã từng nói nàng rất thích hoa đỗ quyên nên chàng đã trồng thật nhiều. Khi nhìn những đám hoa đó chàng lại nhớ tới nàng. Nhớ nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai của nàng. Nhớ giọng nói thánh thót, trong trẻo như tiếng chim hót của nàng. Nhớ tất cả mọi thứ về nàng. Đang tưới, chàng nghe tiếng bước chân. Vội quay người lại, chàng như chết đứng khi thấy người ấy. Là nàng, sao nàng lại ở đây? Sao nàng có thể ra khỏi phủ vương gia? Biết bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu chàng. Nhưng chưa kịp hỏi nàng đã chạy đến ôm chàng thật chặt. Chàng dường như không còn tin vào mắt mình nữa rồi. Nữ nhân mà chàng hàng đêm mong nhứo đang ở trong lòng chàng. " Sao người lại ở... "Chưa kịp hỏi nàng đã lấy tay chặn ngay miệng chàng. " Gọi ta là Ami, từ giờ ta không còn là công chúa nữa. Ta chỉ đơn giản là một thường dân. Chỉ đơn giản là một người yêu chàng sâu đậm. Còn những chuyện còn lại cứ để sau đi. Quan trọng là ta thực sự nhớ chàng. Không có chàng, cuộc sống ta mới tẻ nhạt làm sao "Nói rồi nàng đặt một nụ hôn lên môi chàng. Nụ hôn ấy chất chứa tất cả những tình cảm của hai người. Sau khi dứt khỏi nụ hôn, JungKook ghé vào tai nàng thì thầm" Cả đời này ta chỉ yêu nàng. Từ giờ ta và nàng sẽ cùng nhau chung sống thật hạnh phúc"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com