TruyenHHH.com

Ima Hau Tan The

Vật kim loại to lớn kia càng ngày càng tiến lại gần vị trí hai người đứng. Đồi cát khô cằn đều bị di dời bởi sức thổi kinh người của những cánh quạt khổng lồ. Gió cuốn cát bụi bay mù mịch trong không khí, chạm vào liền cảm thấy da thịt bỏng rát.

Seokmin nhận ra điều đó khi những cơn lốc xoáy khô khốc kia dần tiến lại chỗ bọn họ, cậu lập tức nắm lấy cổ tay Jisoo kéo vào xe.

"Anh Jisoo, nguy hiểm, chạy mau!"

'Ầm'

Cửa xe vừa đóng lại thì một cái lốc cát bụi đập thẳng vào kính xe làm Jisoo giật mình.

"Cái tên vô ý này!"

Seokmin khẽ mắng người ngồi trên chiếc trực thăng khi trông thấy anh ta đang hạ độ cao của nó.

Jisoo ngồi bên cạnh cố gắng nhìn ra cửa sổ, anh nheo mắt để có thể trông thấy được người vừa nhảy ra khỏi chiếc trực thăng.

Đợi đến lúc bụi cát dần tan đi, Seokmin mạnh bạo đẩy cửa bước ra ngoài. Jisoo cũng nhanh chóng ra khỏi xe.

"Này Kwon Soonyoung, đã bảo anh biết bao nhiêu lần là phải đáp trực thăng cách xa nơi có người đứng rồi mà!"

Tiếng cậu vang vọng khắp xa mạc làm Jisoo có chút ngạc nhiên, anh nhanh chóng chạy xuyên qua bụi cát còn sót lại để đến chỗ hai người.

"Một lần thổi bay lều, một lần chôn nửa thân em dưới cát, lần này suýt nữa là chôn vùi cả em và anh ấy rồi!"

Giọng Seokmin có chút bực dọc.

"Được rồi được rồi, hôm nay trời nắng quá nên anh bị chói, xin lỗi được chưa"

Soonyoung thổ vào vai Seokmin rồi cười lớn. Cùng lúc đó, Jisoo đi đến, lúc này anh mới có thể nhìn thấy dung mạo của cậu thanh niên tên Kwon Soonyoung kia.

Đó là một chàng trai trẻ, có thể cậu ta trạc tuổi anh. Đặc điểm nổi bật là mái tóc ngắn nhuộm bạch kim của cậu ta và đôi mắt híp nhưng lại trông sắc sảo vô cùng.

"Ô, ai kia?"

Với đôi mắt nhạy bén đó, Soonyoung đã lập tức nhận ra sự xuất hiện của Jisoo.

"Đây là anh Jisoo, em quá giang anh ấy đến Seoul"

"Jisoo? Anh là Hong Jisoo sao?"

Soonyoung khẽ nhíu mày nhìn anh. Rồi Jisoo gật đầu xác nhận, trông anh có vẻ hơi ngơ ngác.

"Này Seokmin, có phải cái người...-"

"Nắng quá! Vô xe ngồi để tiện nói chuyện nhé hai anh!"

Seokmin cắt ngang lời Soonyoung rồi đẩy anh ta về phía chiếc xe. Jisoo tuy vẫn có chút thắc mắc nhưng vẫn đi theo cả hai vì hiện tại nhiệt độ đanh dần tăng lên, nếu cứ đứng bên ngoài mãi thì anh sẽ ngã lăn ra ngất vì sốc nhiệt mất.

"Khi nãy tôi thất thố quá, anh bỏ qua cho tôi nhé? Cũng vì một vài chuyện cũ nên tôi nói năng lung tung"

Soonyoung từ ghế phụ quay đầu nhìn về phía Jisoo. Nghe lời người kia nói, anh cũng chỉ cười rồi bảo không sao.

"Tôi tên là Kwon Soonyoung, mong chặng đường tiếp theo được anh giúp đỡ"

Jisoo lịch sự nâng tay bắt lấy cánh tay đang chìa ra của Soonyoung. Với ngữ điệu của người mới đến này, Jisoo nghĩ cậu ta là một người khá vô tư, xem ra anh biết lí do vì sao Seokmin và cậu ta tìm được nhau rồi.

Trong lúc anh còn đang trầm tư suy nghĩ thì Seokmin đang nói chuyện về những thiết bị có khả năng hư hỏng cao.

"Đợi trực thăng tiếp năng lượng hết ngày hôm nay là dư sức bay thẳng đến Seoul với tốc độ cao đấy"

"Lực quay vẫn còn tốt ạ? Em nghĩ ta cần bảo trì nó"

"Không, tốt lắm rồi, trong lúc ta lạc nhau, anh đã sửa lại phận lớn bộ máy, hiện tại nó có thể kéo cả hai chiếc xe loại này đấy"

Jisoo đưa mắt ra ngoài bên ngoài cửa kính, nhìn chiếc trực thăng to lớn đằng xa rồi chống cằm lên cửa xe.

"Hẳn là nó rồi"

.

"Gì đây?"

Seungcheol nhíu mày nhìn vật thể lạ đang được thả xuống bằng một sợi dây và sợi dây đó thì được thả xuống từ một cái lỗ hình vuông trên trần.

"Trông không được chuyên nghiệp lắm"

Myungho tặc lưỡi nhìn vật thể kia và thứ được dùng để thả nó xuống. Không khác sợi dây giày là mấy.

"Bẩn quá, sao không ai giặt nó nhỉ?"

Seungcheol chớp mắt nhìn sợi dây bị bám bụi. Hắn thật ra là một người có tiền, có rất nhiều tiền và sở thích của hắn là sưu tập giày của các hãng hàng nổi tiếng. Hắn chăm chút, giữ gìn từng chi tiết một của đôi giày. Đó là lí do hắn cảm thấy khó chịu chỉ vì vài vết bẩn nhỏ.

"Tôi nghĩ dùng sợi chỉ thì sẽ chuyên..."

"Xin lỗi, tại vì hết dây rồi chứ ai mà muốn đâu!"

Lee Chan giật mình khi nghe tiếng nói của ai đó vang lên một cách chói tai. Có lẽ nó phát ra từ một thiết bị cũ kĩ nào đó khiến âm thanh bị biến dạng, giọng nói kia hệt như bị gắn hiệu ứng người ngoài hành tinh trên mấy chiếc app chỉnh sửa cả.

"Sao cứ mỗi lần đến tôi nói thì lại có người cằn nhằn thế chứ!"

Cậu la lên như muốn để người vừa phát ngôn nghe thấy. Nhưng không ai đáp lại cậu cả.

"Khoan đã, nếu vậy, ở đây vẫn còn có người sống sót sao? Hay giọng nói kia là của trí tuệ nhân tạo? Như phần mềm ghi âm chẳng hạn?"

Seungcheol quay sang nhìn Myungho, lúc này đã tiến đến gỡ thứ vừa được thả xuống ra khỏi cọng dây 'thiếu chuyên nghiệp' kia.

Myungho nhún vai, đưa mắt nhìn Lee Chan đang ngồi ôm gối ngay góc phòng, thút thít tỏ vẻ giận hờn.

"Xin lỗi..."

Âm thanh lạ kia lại vang lên một lần nữa. Hẳn là nó muốn nói với Lee Chan:

"Có vẻ không phải là AI rồi, người ta xin lỗi cậu kìa, đứng dậy đi, đừng làm mấy hành động như con nít thế chứ"

Myungho nhếch cao khóe miệng, liếc nhìn chiếc hộp màu đen được gắn trên góc phòng, dường như đó là nơi phát ra âm thanh.

"Có người đang theo dõi chúng ta"

Seungcheol nhìn quanh, tìm kiếm thứ có thể dùng để quan sát, cụ thể là những chiếc camera.

"Vừa nãy người giấu mặt kia thả xuống thứ gì thế anh Myungho?"

"Chìa khóa"

Anh giơ chiếc chìa khóa ra trước cho hai người còn lại xem. Đó là một chiếc chìa khóa được thiết kế theo phong cách cổ điển, thường được dùng cho những cánh cửa thời xưa của kiến trúc Châu Âu. Một chiếc chìa khóa mạ vàng, hoặc cũng có thể là làm bằng vàng được đính ba viên hồng ngọc ở trên nó.

"Cái này dùng để..."

"Có lẽ là vàng thật, bán đi hẳn sẽ được bộn tiền đấy"

Myungho đột nhiên lên tiếng, vô tình cắt ngang lời Lee Chan đang nói.

"Lúc trước cậu ta cũng có ý định như thế với chiếc xe của tôi à?"

Seungcheol bày ra vẻ mặt khó coi khi trông thấy Myungho đang xăm soi chiếc chìa khóa một cách thích thú, hắn kéo Lee Chan ra một góc hỏi chuyện.

'Cạch'

Cả hai quay phắt lại khi nghe thấy âm thanh mở khóa kia. Trước mắt hai người họ là cảnh Myungho đẩy cánh cửa ra rồi ung dung đi vào.

"Anh Myungho, chậm thôi!"

Cậu vội kéo Seungcheol chạy vào cánh cửa.

Bên trong là một dãy hành lang không quá rộng nhưng vẫn đủ thông thoáng cho một người đàn ông cao lớn bước đi. Hai bên tường còn có bố trí những chiếc đèn vàng mờ ảo khiến cho không khí đột nhiên thay đổi bất chợt.

"Là Toán"

"Ách!"

Lee Chan mãi mê nhìn ngắm những họa tiết trên tường mà vô tình va phải Myungho. Cậu xuýt xoa rồi ngước mắt lên.

"Toán học, cấp 1, cấp 2, cấp 3...cái gì đây?"

Trên bức tường trước mắt cả ba là bốn chiếc màn hình hiển thị những thông tin khác nhau. Màn hình lớn hiển thị từ 'Toán học', chiếc màn hình nhỏ bên dưới lần lượt hiển thị 'Cấp 1' đến 'Cấp 6'

"Tôi học môn này tệ nhất đấy"

Myungho khẽ thở ra, những môn tính toán thế này không hợp với anh chút nào.

"Vậy ta chọn cấp dễ nhất đi"

Lee Chan chỉ vào chiếc màn hình hiển thị 'Cấp 1'.

"Chậm thôi, cậu vẫn chưa biết các 'Cấp' ở đây là ám chỉ độ khó hay cấp độ học vấn mà"

Cậu khựng lại khi nghe Myungho nói.

"Khả năng 'Cấp' ở đây ám chỉ cấp độ học vấn là rất cao, còn nếu nó ám chỉ độ khó, vậy thì ắt hẳn cấp 1 sẽ đơn giản một cách phức tạp"

"Vậy thì ta hãy chọn cấp 1 đi, nếu rơi vào một trong hai trường hợp cậu vừa nói, trường hợp nào cũng sẽ giải quyết đơn giản hơn hai cấp độ còn lại, thà đơn giản một cách phức tạp còn hơn phức tạp một cách phức tạp mà"

Seungcheol đã ngồi bệt xuống đất từ bao giờ, hắn chóng cằm nhìn một lượt ba chiếc màn hình.

Không thấy Myungho đáp lời, hắn xem đó như một sự đồng tình mà ngồi bật dậy đi đến nhấm vào màn hình hiển thị 'Cấp 1'

"Tôi chẳng còn nhớ cách giải của những dạng toán tìm số lớn số bé hồi tiểu học nữa, mấy dạng toán nâng cao thời đấy nếu suy nghĩ theo cách của chúng ta bây giờ thì vấn gây chút khó khăn đó"

Trong lúc chờ chiếc màn hình lớn tải thông tin, Lee Chan ngồi luyên thuyên về những bài học mà cậu nhớ được.

"Tôi nhớ được vài thứ, như Py-ta-go hay đạo hàm chẳng hạn"

Myungho cũng ngồi xuống cạnh cậu. Cả hai cứ mãi nhắc lại những kiến thức cũ, chỉ riêng có Seungcheol vẫn đứng đằng sau, nheo mắt nhìn về phía chiếc màn hình đã tải được hơn chín mươi phần trăm.

'Píp'

"Ồ, đề bài...kìa..."

Giọng Lee Chan càng về sau càng nhỏ dần khi lần lượt năm dãy số hiện lên trên màn hình. Lần lượt từ trên xuống là cộng, trừ, nhân, chia và căn bậc hai. Mỗi phép tính có ít nhất là mười con số.

"Ôi mắt tôi"

Cậu dụi mắt sau khi nhìn từng dãy số một, giờ có phải đọc cậu còn đọc không xong, đằng này còn bắt cậu tính sao.

"Ta phải tính nhẩm, hai người giữ im lặng một chút"

Seungcheol đột nhiên lên tiếng, kéo theo sự bất ngờ từ cặp mắt của hai người ngồi bên dưới.

Mắt Lee Chan nhìn hắn cứ như sáng rực lên, người anh lớn tuổi này của cậu hôm nay ngầu thật đấy!

Seungcheol đi tới đi lui, vừa đi vừa nhìn đề bài, miệng nhẩm nhẩm vài âm thanh kì lạ mà hai người họ không thể nghe hiểu được.

.

Toán học - Cấp 1:

Phép cộng: 62581 + 9321 + 972 = ?

Phép trừ: 35937 - 23² = ?

Phép nhân: 24938 x 5928 = ?

Phép chia: (1349 : 1023) : 2 = ?

.

5 phút đã trôi qua, không gian dần trở nên yên tĩnh, thậm chí nó dần trở nên nặng nề khi Seungcheol đột nhiên không di chuyển nữa mà chỉ lẳng lặng ngồi xuống.

"Chan, lên điền đáp án giúp tôi"

"Ui, xong rồi!"

Myungho vì quá tập trung đã bị lời nói của hắn làm cho giật bắn mình. Lee Chan vội vã đứng dậy phủi mông rồi chạy đến chờ đáp án.

"Phép cộng, đáp án là 72874"

Lee Chan cẩn thận nhấn từ con số trên màn hình rồi lại quay lại nhìn hắn.

"Phép trừ, đáp án là 35408"

"35408..."

Lee Chan nhẩm lại từng con số để tránh xảy ra sai sót. Cậu quay lại lần nữa, trông thấy hắn ngồi xếp bằng, đầu hơi cúi, có vẻ phép nhân và phép chia khá khó đối với hắn.

Cậu dần trở nên căng thẳng, mồ hôi chảy dài trên trán khi cặp lông mày của Seungcheol dần nhíu lại.

Thêm 3 phút nữa đã trôi qua và chưa có thêm bất kì một đáp án nào được hắn đưa ra.

"Anh Seung..."

"Suỵt!"

Myungho nhíu mày ra hiệu cho Lee Chan im lặng. Bản thân anh tuy cũng đang rất căng thẳng, nhưng náo động trong tình huống hiện tại chỉ khiến tình hình tệ hơn.

"Phép nhân là 147.832.464, cuối cùng là phép chia 36964, nhập đáp án đi!"

Cậu vội vã đến luống cuống cả chân tay tay, nhập số còn bị lệch sang số bên cạnh, sai nhiều đến mức Myungho phải đẩy cậu sang một một, nhập hoàn chỉnh đáp án.

'Ting'

"Yes! Anh đỉnh thật đó anh Seungcheol à!"

Lee Chan reo lên khi dấu tích màu xanh lá xuất hiện trên màn hình. Seungcheol thở phào khi những đáp án mình đưa ra lại đúng trong lần thử đầu tiên.

'Keng'

"Ngoài kia có tiếng động, chẳng lẽ là chìa khóa cho cửa tiếp theo?"

Seungcheol vội đứng bật dậy chạy đi, theo sau đó là Lee Chan.

"Đơn giản thế sao?"

"Anh Myungho"

Myungho có chút giật mình, đưa mắt nhìn Chan.

"Anh mau đi thôi, ta có chìa khóa cho cửa tiếp theo rồi"

Khi cả ba người đều có mặt ở căn phòng nhỏ kia, họ bắt đầu xem xét chiếc chìa khóa vừa mới được ai đó gửi đến.

"Màu tím sao, nhưng mà làm sao chúng ta biết được nó dung để mở cửa nào? Anh Myungho, khi nãy anh làm cách nào để biết đó là cánh cửa trùng khớp với chìa khóa màu đỏ?"

Myungho quay lại phía cánh cửa đang mở, rút chìa khóa ra rồi chỉ vào tay nắm cửa.

"Kia, nhìn kĩ một chút, phần khe để tra chìa khóa vào được làm bằng thạch anh hồng, trùng với chất liệu của viên đá trên chiếc chìa khóa đầu tiên"

Lúc này, cả cậu và Seungcheol bắt đầu tìm kiếm cánh cửa có phần khóa màu tím trong năm cánh cửa còn lại.

"Hai người, bên này"

Seungcheol gọi cả hai đến. Đó là cánh cửa đối diện với cánh cửa dùng khóa màu đỏ.

Lần này không còn quá hồi hộp như vừa nãy, họ nhanh chóng bước xuyên qua dãy hành lang, tiến đến căn phòng thử thách tiếp theo.

"Hóa học"

Lee Chan với nụ cười méo mó trên môi đang đọc hai chữ trên màn hình. Cậu nghĩ cậu cũng không giỏi môn này.

"Khoan đã...kia là 'Cấp 2', 'Cấp 3',...'Cấp 6', không có Cấp 1!"

"Đúng như tôi nghĩ, nơi này không dễ dàng thả chúng ta đi"

Mặt anh đanh lại.

"Trừ căn phòng này ra thì vẫn còn 4 phòng nữa, và nó vẫn sẽ là những môn học, chúng ta phải lựa chọn cấp độ phù hợp, kể cả..."

"Nhưng ta không biết cửa tiếp theo sẽ là những môn học nào?"

Myungho gật đầu, anh tiếp lời.

"Bằng cách tính toán hoặc có thể ta phải phán đoán 4 môn học còn lại để lựa chọn cấp độ phù hợp"

Rồi anh nhìn về phía Seungcheol và Lee Chan, trông hai người có chút chán nản khi nghe đến việc này.

"Tôi có thể giải toán cao cấp, cũng có thể giải hình học không gian, mấy bài toán đơn giản khi nãy không đáng để ta sử dụng cấp 1"

Hắn thở dài, khả năng của hắn tuy không ở mức thiên tài để có thể trội cả về độ chính xác và thời gian. Chậm mà chắc, sẽ mất một ít thời gian nhưng kết quả hắn đưa ra sẽ luôn đúng.

"Hai người ngồi xuống đây, chuyện đó không có gì phải hối hận cả..."

Đợi cả hai cùng ngồi xuống, Myungho mới tiếp lời.

"Anh Seungcheol và cậu, hai người liệt kê cho tôi mức độ thành thạo của từng môn học, từ rất giỏi cho đến rất tệ, chúng ta sẽ dùng thông tin này để chọn mức độ cho căn phòng hiện tại và dự đoán cho 4 căn phòng kia"

[...]

- ngày comeback đến gần rồi, chúc các cà rá nhà mình 'chạy lịch trình' cùng với 13 ông thần thật vui, có nhiều khoảng khắc bùng nổ, ủng hộ 17 hết mình ạa

- thời gian vừa qua Vi không viết được nhiều, chap này cũng không được hay lắm, có thể Vi sẽ cố gắng hoàn thành thêm chap 12 rồi tạm thời rest, đến hè Vi lại lên, chờ Vi nha ạ!

24/4/2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com