Ifkk Levihan Hanlevi
Mưa rơi lất phất trên con phố nhỏ ở quận Trost, nơi những ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên vỉa hè ẩm ướt. Levi Ackerman bước đi nhanh, chiếc áo khoác đen dài che đi vết máu loang lổ trên tay áo. Mùi tanh của máu và kim loại bám lấy anh, dù anh đã cố lau sạch bằng khăn tay. Hôm nay anh vừa “xử lý” một kẻ. Hắn là một tên buôn người trong khu ổ chuột mà quân cảnh không buồn động tay. Levi không thích bẩn nhưng đôi khi công việc buộc anh phải nhúng tay vào thứ dơ bẩn nhất.Anh dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ nằm khuất trong ngõ hẹp. Biển hiệu gỗ khắc dòng chữ “Zoë’s Perfume” với nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy nghệ thuật. Levi nhíu mày. Anh không phải loại người thích nước hoa. Cái thứ mùi nhân tạo đó chỉ khiến anh khó chịu. Nhưng giờ đây, anh cần thứ gì đó để át đi mùi máu trước khi trở về trụ sở. Đẩy cửa bước vào, tiếng chuông nhỏ kêu leng keng và một giọng nói rộn ràng vang lên từ phía sau quầy.“Chào mừng đến với tiệm của tôi! Cậu cần mùi hương gì? Quyến rũ? Bí ẩn? Hay... thứ gì đó che giấu bí mật?” Hange Zoe xuất hiện với mái tóc rối buộc vội sau đầu, đôi kính tròn trượt xuống sống mũi. Cô mặc một chiếc tạp dề trắng loang lổ vết mực và hóa chất, nụ cười toe toét như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi mới. Nhưng đôi mắt cô sắc bén và lấp lánh một cách kỳ lạ. Điều đó khiến Levi khựng lại một giây.“Tôi cần thứ gì đó khử mùi. Nhanh lên”Levi đáp gọn, giọng lạnh như băng. Anh không muốn ở đây lâu hơn cần thiết. Hange nghiêng đầu, quan sát anh từ đầu đến chân. “Khử mùi? Ồ, tôi hiểu rồi. Cậu có mùi... kim loại, đúng không? Và một chút gì đó... sống động.” Hange cười lớn, bước ra khỏi quầy và tiến đến gần anh mà không chút ngại ngần. Levi lùi lại một bước theo bản năng, tay siết chặt trong túi áo. Anh hỏi, giọng trầm xuống, ánh mắt sắc như dao.“Cô biết gì?” “Không gì cả! Chỉ là mũi tôi nhạy lắm. Tôi làm nước hoa mà, phải không? Đợi chút nhé, tôi có thứ hoàn hảo cho cậu.” Hange nhún vai, vẫn giữ nụ cười vô tư. Cô quay lưng, lẩm bẩm gì đó rồi lục lọi trong đống chai lọ trên kệ. Levi đứng im, quan sát. Cửa tiệm này không giống những nơi bán nước hoa thông thường. Nó không có mùi hoa hồng hay oải hương ngọt ngào mà là thứ gì đó sâu hơn, nồng hơn gần như... nguyên thủy.“Đây, thử đi. Tôi gọi nó là ‘Hơi Thở Cuối Cùng’. Đừng hỏi tại sao, cứ xịt thử xem.” Hange trở lại với một chai thủy tinh nhỏ, màu hổ phách, không nhãn mác. Cô chìa chai ra, ánh mắt lấp lánh như đang chờ đợi phản ứng của anh.Levi cầm lấy, xịt một chút lên cổ tay. Mùi hương tràn ra. Là đất ẩm, gỗ cháy và một chút gì đó tanh nhẹ nhưng không khó chịu. Nó át đi mùi máu ngay lập tức, thay vào đó là thứ hương kỳ lạ khiến anh cảm thấy... bình tĩnh một cách bất thường. “Bao nhiêu?” “Ồ, lần đầu miễn phí! Coi như quà chào mừng khách mới” “Nhưng cậu phải quay lại kể tôi nghe cảm giác thế nào nhé. Tôi thích nghe phản hồi.”Levi không đáp, chỉ gật đầu rồi rời đi. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh, Hange đứng một mình trong tiệm, nụ cười dần tắt. Cô quay lại góc khuất phía sau quầy, nơi một cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.“Hơi Thở Cuối Cùng, huh... cậu ta không nhận ra đâu” Hange đi xuống. Vừa đi vừa lẩm bẩm. Tay cô vuốt ve một lọ thủy tinh khác, bên trong chứa thứ chất lỏng đỏ sẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com