TruyenHHH.com

Ifkk Levihan Hanlevi

Cửa thép dày kêu lên một tiếng cạch nặng nề khi hệ thống khoá điện tử mở ra. Hange đứng trước ngưỡng cửa, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Một làn hơi lạnh ùa ra, mang theo mùi kim loại gỉ và cái cảm giác như thể chính không khí cũng đang quan sát cô.

"Cô chắc chắn chứ?"

Người lính canh cuối cùng bên ngoài hỏi, tay lướt qua khẩu súng sốc điện gắn bên hông. Hange không trả lời. Cô bước vào.
Phòng giam số 72 hay chính xác hơn, phòng nghiên cứu biệt lập hoàn toàn khác những gì cô từng hình dung.

Không có song sắt, không có dây xích.
Chỉ một căn phòng trắng lạnh lẽo, tường trơn bóng như thể hút sạch mọi âm thanh. Ở giữa phòng, một người đàn ông đang ngồi dựa lưng vào tường, đầu cúi thấp, đôi tay đặt bất động trên đùi. Levi. Cá thể L-172.

Trong giây lát, Hange phải nhíu mắt lại. Hắn... quá bình thường. Không giống bất kỳ dị thể nào cô từng nghiên cứu: không dị dạng, không bốc cháy, không tỏa khí độc. Chỉ là một hình hài nhỏ gọn, tóc đen rũ xuống che nửa khuôn mặt, mặc bộ đồ vải xám đơn giản.

Bước chân cô vang vọng từng nhịp trên nền sàn. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn dần. Ba mét. Hai mét. Và rồi... Levi ngẩng đầu lên. Đôi mắt xám lạnh của hắn mở ra, bắt lấy ánh nhìn của cô trong một cú chạm mắt gần như vật lý.

Hange sững sờ. Đó không phải ánh mắt của một con thú bị giam cầm. Không phải sự hoang mang, sợ hãi hay thù hận. Đó là ánh nhìn của một thứ gì đó... đang đợi cô từ rất lâu.

"Này..."

Một âm thanh khản đục bật ra từ cổ họng hắn. Chỉ một từ, gần như không đủ để thành tiếng, nhưng Hange nghe thấy rõ ràng, như được rót thẳng vào trong đầu. Cô rùng mình.

"Tôi là Tiến sĩ Hange Zoe."

Cô lấy lại nhịp thở, tự giới thiệu, giọng nhẹ đến mức ngay cả chính cô cũng suýt không nhận ra mình vừa nói. Levi không phản ứng thêm. Hắn chỉ nhìn cô, bất động như thể đang cân nhắc từng hơi thở của cô, từng cử động nhỏ nhất.

Hange liếc sang tấm bảng điện tử treo trên tường, nơi các chỉ số sinh tồn liên tục nhấp nháy ERROR – vẫn như mọi lần trước, ngoại trừ lần này, cô cảm nhận được nhịp đập lặng thầm phát ra từ hắn. Một thứ hiện diện, rõ ràng và áp đảo. Cô tiến thêm một bước. Không có tiếng còi báo động. Không có sự sụp đổ tâm thần như những nhân viên khác từng trải qua. Chỉ có Levi và cô.

"Anh..."

"Anh có hiểu tôi nói gì không?"

Levi nghiêng đầu một chút, động tác chậm rãi như một cơn gió lướt qua mặt nước. Một điều gì đó như... mỉm cười thoáng qua trên gương mặt hắn. Hắn khẽ thì thầm, mắt không rời khỏi cô.

"Cuối cùng..."

"Cuối cùng cô cũng tới."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com