TruyenHHH.com

If I Have To Love You


May tỉnh dậy trong căn phòng của mình. Sau một đêm dài, cơ thể cô bắt đầu gửi những tín hiệu đến não bộ để cô phân tích. May cảm thấy đau đớn khắp người. Cơ thể cô một đêm bị giày vò cho mỏi nhừ. Khi đứng trước gương, cô xém nữa thất kinh. Các dấu hôn đã chuyển sang màu tím bầm. Chúng xuất hiện dày đặc trên cơ thể cô. Có vẻ Dane không bỏ sót bất kì phần nào cả. Cổ tay cô còn hằn rõ vết tím hình ngón tay.
Không hề có sự dịu dàng, không hề có những cảm giác nhẹ nhàng như phim ảnh. Cơ thể cô đang chịu một sự đau đớn giày vò. May không nhớ nổi Dane đã khiến cô kinh sợ rồi lại khiến cô an tâm như thế nào. Anh đưa cô từ cảm giác này sang cảm giác khác. Cô cứ như con thú bông mềm oặt để anh nhào nặn thế nào thì nhào nặn. Nhưng tận trong tâm can May, cô thấy mình được tỏa mãn vô cùng. Cảm giác có gì đó rất ma mị khiến cô không ngừng nghĩ về nó, không ngừng nghĩ về Dane.
- May, làm gì mà ngồi thần ra thế? Không ngủ được à?
- Ali, xin lỗi, hôm qua em ngủ không được.
- Tập trung vào những bức tranh đi. Chúng ta chỉ có một tuần để chuẩn bị trước khi xe tải đến thôi đấy.
- Vâng, Ali, em sẽ cố gắng.
Ali vẫn vậy. Cô gái có mái tóc xoăn đỏ này cực kì khó tính trong công việc. Ngoài công việc ra không biết có điều gì khiến cô hứng thú nữa không. Cả nhóm đang kiểm tra những bức tranh sơn dầu trong căn phòng khách. May để ý trong tòa lâu đài này ngoài Thompson còn vài người nữa. Nhưng chẳng bao giờ cô tiếp xúc được với họ. Hầu như họ ở dãy nhà sau bếp. Mỗi bữa ăn được bưng lên đầy đủ bởi một mình Thompson và dọn dẹp cũng vậy. Nhóm của cô được giới hạn chỉ được xuất hiện ở phòng khách. Mọi căn phòng khác đều không được lui tới.
May tự hỏi không biết Dane đã đi đâu. Căn phòng của anh ta ở đâu. Cô dám chắc rằng nó chỉ ở ngay trên đầu cô thôi nhưng cánh cửa nào mới mở được căn phòng đó. Lâu đài này cứ như một mê cung với hàng chục cánh cửa giống nhau khiến cô không tài nào nhớ nổi. Sáng nay khi tỉnh dậy cô cũng không biết mình đã trở về giường từ lúc nào.
"Có lối bí mật nữa sao?" May thoáng rùng mình. "Có lối thông giữa phòng mình và anh ta sao?" Cả buổi cô sốt sắng không yên. Cô mong ánh mặt trời mau lụi tắt để màn đêm có thể cho cô thấy những bí mật của nó.
Khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, May đi đi lại lại trong phòng mình. Cô đã tìm kiếm cả buổi. Tất cả các bức tranh, các vách tường, không có gì cả. Thậm chí cô còn không biết Dane đã rời đi hay vẫn ở trong tòa lâu đài này. Đến khi mí mắt cô không thể mở nổi, May chìm vào giấc ngủ.
May cảm thấy môi mình đang ướt. Cô có thể nhận ra mùi hương này. Cô thậm chí còn không mở mắt, cứ để như vậy đưa hai tay lên ôm lấy người đàn ông trước mặt. Anh dừng lại. Dane nhìn gương mặt May. Cô từ từ mở mắt.
- Em biết anh sẽ tới. Anh vào đây bằng cách nào vậy? Em đã khóa trái cửa và kiểm tra tất cả các bức tranh lẫn vách tường.
- Còn một thứ nữa.
Dane đưa tay đẩy nhẹ một viên gạch phía đầu giường. Cô nghe có một tiếng "tách" Bức tường phía đầu giường của cô hé mở. Dane mỉm cười nhìn May.
- Ồ, thì ra là vậy sao. Vậy là sáng nay ư...
Cô không kịp nói hết câu, đôi môi đã bị Dane ngậm chặt. Tay anh bắt đầu luồn vào da thịt May. Anh kéo chiếc váy ngủ lên lần nữa. May biết chuyện gì sắp đến và quả thực cô mong nó đến. Dane làm tình với cô theo mọi cách mà anh thích. Và cô sẵn sàng để anh làm tất cả những điều đó. Mọi phán xét và lí trí của cô hoàn toàn gục ngã trước người đàn ông này.
Trong màn đêm cô nghe rõ tiếng hơi thở dồn đập. Tiếng mút mát trên da thịt, tiếng hai cơ thể hết lần này đến lần khác va đập vào nhau. Cô nghe rõ từng lời anh nói khi hôn cô.
- Nếu Chúa muốn đưa em đi, anh sẽ giành em trở lại . Anh sẽ làm tất cả để em thuộc về anh một lần nữa, vĩnh viễn.
Cô không có đủ cơ hội hay thời gian đển hỏi rõ lý lẽ đó của Dane. Cơn khoái cảm tăng dần đưa cô vào thế giới của anh, thế giới mà anh đã tạo ra.
May chợt tỉnh. Căn phòng vẫn còn tối. Mặt trời ló những ánh sáng yếu ớt qua lớp sương dày đặc. May bất giác nhìn sang bên cạnh. Dane vẫn nằm cạnh cô. Gương mặt anh gần cô trong gang tấc. May tiến sát lại nhìn anh. Cô cố gắng ghi nhớ từng chi tiết trên gương mặt lạnh lùng này. Cô lục tìm trong trí nhớ những đường nét này, cô từng nhìn thấy nó? Không, chẳng có gì. Dường như bộ não của cô đã làm rất tốt nhiệm vụ xóa bỏ mọi kí ức liên quan tới anh. Cánh tay Dane bất chợt choàng lấy vai May, anh kéo sát cô vào lòng. May không biết đó có phải là cảm giác hạnh phúc không, nhưng có lẽ cô chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện tới vậy.
- Tối nay anh sẽ đi.
May không nói gì.
- Anh sẽ đến tìm em. Đợi anh giải quyết xong một vài việc trước mắt rồi anh sẽ gặp em.
May nép chặt vào lòng anh. Cô nhắm mắt lại, ngửi mùi hương nhẹ nhàng của Dane, cô chìm vào giấc ngủ.
Khi May tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lên cao. Dane không còn ở bên cạnh cô nữa. Mùi hương lưu trên chăn đệm như một thứ mê dược khiến May không muốn rời ra khỏi chúng. Cô nhìn lên chiếc tủ đầu giường, có một chai vang trắng. May ngồi dậy. " White wine , May 1990"...
Những ngày sau mọi việc vẫn như kế hoạch. May nhìn theo chiếc xe tải đang dần lăn bánh ra khỏi tòa lâu đài. Nó đang vận chuyển bộ sưu tập giá trị nhất của bảo thàng London trong hơn mười năm trở lại đây. Cô cùng những người bạn được bác Thompson chở ra sân ga. Đó là một buổi chiều sớm. Mặt trời đang ngả về tây. Ở đây ban ngày ngắn hơn đêm rất nhiều vào mùa đông. May bước chân xuống xe. Có điều gì đó khiến May thấy kì lạ. Cô nhìn hòm thư đỏ đặt trước cửa. Cô không thấy nó khi đến đây, sương mù sáng sớm hôm đó đã bao phủ tất cả, May không thể thấy gì quá một mét. Hình ảnh tiếp theo có một khóm hoa cúc dại cạnh ghế đá. May nhìn sang, mùa đông chỉ để lại một khóm khóm cây trơ trụi. Chiếc ghế đá lạnh lẽo nằm im lìm một góc sân.
- Có chuyện gì thế May?
Luck bước tới hỏi cô.
- Không, không có gì, đi thôi.
May bước theo đoàn người tiến vào sân ga. Mặt trời dần lặn xuống và màn sương giăng phủ lên nền gạch đá. May ngồi trong khoang tàu, nhìn qua tấm kính, cô cảm nhận một cảm giác buồn bã lan tỏa trong lòng. Thực sự cô không nghĩ mình lại buồn bã khi chia xa nơi này đến vậy. Chuyến tàu lăn bánh hướng về Belfast, để lại một vệt khói dài trên nền trời lạnh giá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com