TruyenHHH.com

[IDV][JackNaib] Parallel Lines

Chương 4

Miya_Yuuya

Trời cứ mưa tầm tã, báo hiệu một ngày ẩm ướt không đáng mong đợi của những người ưa thích dạo phố và ra công viên vui đùa.

Nhưng đối với tôi, mưa vào ngày như này cũng không quá tệ, dù sao thì hôm nay cũng là ngày nghỉ cuối tuần và tôi thì không phải tuýp người yêu thích ra ngoài cho lắm. Trên thực tế, tiếng mưa rào bên ngoài cùng luồng không khí mát mẻ càng khiến tâm trạng của tôi trở nên thư thái hơn rất nhiều.

Tôi thả mình vào ghế sopha vải mịn màng, hai mắt ngước lên trần nhà sơn vôi trắng.

Bất giác vào lúc này, trí óc tôi lại nhớ tới cuộc ghé thăm bất ngờ xảy ra vào mấy hôm trước của vị tiền bối kiêm mối tình đầu đã kết hôn của mình. Và giờ, cuộc hôn nhân của anh ta đang trên bờ vực sụp đổ.

"Anh sắp ly hôn với Vera!"

Trong đầu tôi không ngừng lặp lại câu nói này của Jack, rồi tự hỏi rằng anh ta nói với tôi điều này để làm gì? Rất có thể trong khoảnh khắc đó, Jack cảm thấy thực sự tuyệt vọng, và anh ta cần một người bạn để trút bầu tâm sự. Và cũng rất có thể, Jack chọn tôi vì anh luôn coi tôi như một người bạn thân thực thụ. Tôi không nhớ rõ cuộc đối thoại sau đó của chúng tôi, nhưng gương mặt buồn bã khi rời đi của Jack cùng lời thông báo đó của anh dường như là điểm nổi bật nhất của ngày hôm ấy.

Nhưng điều khiến tôi khó hiểu nhất là, tại sao anh ta lại muốn tôi ngừng quan hệ với Martha? Jack mà tôi biết là một người đàn ông không mấy để bụng, và anh thường không quan tâm đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Vậy nên dù cho Vera có kể cho anh nghe về tình cũ của mình đi chăng nữa, thì đối với Jack mà nói, đáng lẽ ra anh ta đã phải bỏ qua rồi mới phải.

Ngay khi còn đang tự thả mình trong dòng suy nghĩ rối rắm về quan hệ của bốn người chúng tôi, điện thoại của tôi đã đổ chuông từ lúc nào. Tôi nhấc máy, cái tên được hiển thị trên màn hình khiến tôi nhanh chóng gạt đi mấy thứ suy nghĩ trong đầu.

Là Martha.

"Chào quý cô kỉ cương, gọi điện cho tôi vào ngày mưa này làm gì vậy!?"

Tôi mở lời bằng một câu chào hết sức dí dỏm, "quý cô kỉ cương" là biệt danh tôi đặt cho Martha để trêu chọc tính kỉ luật của cô nàng khi thấy cách xếp đống chăn gối ở nhà cô.

[Còn ngài đây thì sao hử, quý ngài cứng đầu? Rảnh không, tối nay đi ăn BBQ chứ? Tôi khao!]. Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ quen thuộc.

"Còn gì bằng nữa! Cậu mới được tăng lương hử?"

[Cái này người ta gọi là được thưởng đó, Subedar~]. Martha tinh nghịch đáp.

...

Khoảng 15 phút sau, chiếc xe ô tô của tôi dừng trước cửa nhà Martha.

Đó là một ngôi nhà hai tầng tầm trung với mái lập xanh đậm, một ngôi nhà đơn giản với tường gỗ sơn màu trắng được tô điểm bởi dàn hoa bìm bìm đủ màu sắc. Ở trên ban công tầng hai là một hàng cây cảnh đủ loại, từ loại nhỏ như những chậu Calendula đến loại to như cây Caludium... Chúng được sắp xếp và tỉa gọn hệt như một khu vườn thu nhỏ vậy. Tôi phải thừa nhận, ngoài tính cách cứng rắn kỉ cương của một người đã từng tham dự quân đội của mình, Martha Behamfil còn là một người thợ làm vườn giỏi và khéo léo.

Tôi nhấn chuông cửa, báo hiệu với cô nàng về sự hiện diện của mình.

5 phút sau, không hề có động tĩnh gì. Và tôi lại tiếp tục nhấn chuông cửa.

...

..

.

Cạch.

"Martha, cậu có nhà không đó!??"

Tôi tiện tay đẩy chốt cửa, phát hiện thế mà cửa nhà lại hoàn toàn để mở. Chẳng lẽ Martha lại ngủ quên sao? Không thể nào, Martha Behamfil sao!?

"Xin phép nhé!"

Để lại một câu nói hình thức, tôi đặt đôi giầy thể thao lên chiếc kệ đựng giày gần cửa rồi bước vào. Tôi đã từng đến nhà Martha nhiều lần đến mức đủ để biết được vị trí gần như mọi thứ trong ngôi nhà. Vậy nên khi liếc dọc ngang một vòng, tôi đoán chủ nhân của ngôi nhà rất có thể đang trên tầng hai.

Tôi bước lên những bậc thang gỗ nối liền với lầu trên, phát hiện cửa phòng Martha đang hé mở. Còn điện, tức là có người bên trong. Ngay khi bàn tay đang định gõ cửa phòng người kia, tiếng thì thào nói chuyện bên trong căn phòng khiến tôi sững lại.

Martha đang nói chuyện với ai ư!?

"Không, tôi không thể nữa, chúng ta không thể..."

"Cô đã kết hôn rồi..."

"Chloe, đừng gọi cho tôi nữa..."

Chloe!?

Đó là ai!?

Tiếng nức nở nhỏ vụn của Martha cùng cái tên xa lạ dường như đã hé lộ về nội dung của cuộc trò chuyện. Có thể đó là một trong những người tình cũ của cô nàng trong quá khứ ngoài Vera Nair. Thật sự đó, tại sao Martha luôn vướng phải những người phụ nữ đã kết hôn vậy?

Tôi cảm thấy thương thay cho cô nàng.

Cốc. Cốc.

Chờ sau khi tiếng nói chuyện trong phòng chấm dứt, tôi mới gõ nhẹ lên cửa phòng.

Không ngoài dự đoán, gương mặt của Martha quay lại đầy hốt hoảng, dường như không đoán trước được sự xuất hiện của người khác trong phòng. Nhưng ngay sau đó, gương mặt của cô nàng lại dãn ra đầy nhẹ nhõm khi biết đó là tôi.

"Cậu đến rồi à?". Martha nhanh chóng dụi dụi đôi mắt đỏ của mình, có chút lúng túng với bộ dạng hiện tại. "Xin lỗi, tôi không để ý!"

"Không sao!". Tôi tiến lại gần Martha, vỗ nhẹ lên vai cô nàng. "Nếu không ổn thì chúng ta có thể rời tiệc BBQ cũng được!"

"Không, tôi ổn!". Martha lắc lắc đầu. "Chỉ là có chút không ngờ là cô ấy lại gọi tới thôi!"

"Ai vậy?". Tôi giả bộ hỏi.

Martha nhìn tôi, cô nàng chỉ cười cười.

"Chỉ là tình cũ mà thôi...!"

...

Quán BBQ Kingston.

"Phục vụ, cho thêm thịt!"

Martha ra hiệu cho cậu bồi bàn gần đó khi thấy khay thịt của chúng tôi vơi dần. Cậu phục vụ tóc vàng lập tức hiểu ý, gật nhẹ đầu với chúng tôi trước khi đi vào bếp và chuẩn bị một khay thịt đầy mới trên tay.

"Cảm ơn!". Martha vui vẻ nói, đoạn, cô nàng liền gắp những miếng thịt mới và quẹt dầu ô liu trước khi đặt chúng lên khay nướng một cách vui vẻ.

"Khà!". Tôi uống một ngụm bia lớn, đầy thỏa mãn với thực tại. "Cuối tuần cùng BBQ và bia là lựa chọn tuyệt vời nhất!!"

"Phải chứ, tôi đã nói rồi mà!!". Martha cười ha hả, đắc ý với sáng kiến của mình. "Trời còn đang se lạnh nữa chứ, đồ nướng cùng bia là combo thiên đường sau một tuần làm việc đấy!"

Cô nàng tự mãn với thành quả của mình, lột bỏ hoàn toàn dáng vẻ buồn bã khi nãy. Giống như Martha của mấy tiếng trước đã không còn trong kí ức của cô vậy.

Vậy cũng tốt, tôi chỉ mong cô bạn của mình luôn vui vẻ như vậy.

Bởi vì bây giờ là cuối tuần, BBQ Kingston dường như trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Các bàn đều chật kín khách cùng những tiếng nói cười không ngớt của những vị khách. Một điểm cộng cho Kingston là cách thiết kế của quán, bốn bức tường được thay bằng bốn tấm kính cỡ lớn cùng những tấm đèn chùm xung quanh khiến du khách cảm giác như đang được ăn tiệc nướng dưới bầu trời đầy sao vậy. Hơn nữa, vị trí của quân còn được đặt gần hồ nước tự nhiên ở ngoại thành, rất đậm chất "khói bụi", và điều này càng làm tăng cảm giác hứng thú và tâm hồn ăn uống của thực khách hơn.

Sau khi uống mấy cốc bia, Martha cũng đã ngà ngà say.

Cô nàng gục xuống mặt bàn, bất chấp những tiếng ồn ào xung quanh, cứ như thể chúng là một phần vô cùng nhỏ nhặt trong thế giới riêng của cô vậy.

"Hức- cô ấy, hức - lại gọi cho tôi, Naib à!". Martha nấc lên, tôi không nhìn rõ biểu cảm gương mặt của cô, nhưng tôi đoán Martha đang khóc.

"Khốn nạn- hức, tôi ghét cô ta! Tại sao- hức, cứ gọi điện cho tôi cơ chứ!?"

Là Chloe!?

"Hức- cô ta là đồ khốn nạn!"

Tôi nhìn Martha đỏ gay mặt tiếp tục chút cồn vào dạ dày, mặc dù muốn ngăn cản, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn hết nếu cô nàng có thể nói ra hết bức xúc của mình.

"Martha, đừng uống nữa!"

"Không đâu, phải uống chứ! Vì ả là đồ khốn!"

Nói rồi, Martha lại tiếp tục uống, rồi lại khóc nấc lên như một đứa trẻ. Rốt cuộc người tên Chloe này là ai mà lại có thể khiến cho bạn của tôi lại đau khổ đến như vậy? Tôi cứ tưởng Vera đã khiến cô nàng khổ sở lắm rồi, nhưng không ngờ lại còn một người nữa tên Chloe.

Đây là lần thứ hai sau 2 năm tôi thấy Martha khóc.

Đêm mưa cứ trút xuống, tiếng nói cười xung quanh cứ vang vọng, nhưng giữa tôi và Martha lại tồn tại một loại yên lặng không nói lên lời.

Có thể vì quá tập trung vào một Martha đang đau khổ, lúc ấy, tôi đã không để ý đến tiếng chuông báo tin nhắn trong túi áo mình.

[Em có khỏe không Naib? Anh có việc muốn gặp em!
Jack.]

TBC.

Tôi quyết định hoàn thành fanfic này mọi người ạ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com