Identity V X Harry Potter Idv X Hp Fate
Naib đẩy cánh cửa gỗ bước vào. Bên trong văn phòng hoa lệ đến thấy gớm sặc thứ mùi nước hoa mà lão Lockhart đó cho là quyến rũ, Harry ngồi một bên góc bàn cặm cụi viết cái gì đó."Lão thầy giáo ch* má kia đâu?" Naib kéo ghế ngồi xuống.Harry có lẽ chưa từng nghe qua người ta gọi thầy bằng kiểu này, hơi lúng túng không biết phải đáp lời thế nào. Mà hơn thế nữa, sau tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám sáng nay, chính xác phải nói là sau khi cậu nói chuyện cùng con rắn kia, ai cũng tỏ ra sợ hãi cậu. Cậu bạn trước mặt hình như chặng sỡ hay xa lánh cậu chút nào, bình thản mà lật mớ thư từ lộn xộn trên bàn."Thầy ấy bảo thầy ấy bận công việc rồi." Harry cảm thấy được an ủi một chút trong lòng, nhỏ nhẹ mở lời."Giề?" Naib bày ra biểu cảm rõ khó ở. "Thằng cha bình bông đã thì bận cái mẹ gì? Làm nail hay gì?"Harry không hiểu cậu bạn Subedar này đang nói gì lắm, mà có lẽ vẫn đang chửi rủa khinh thường Lockhart thôi nên cậu chỉ ngại ngùng mỉm cười."Rồi giờ phải làm gì?" Naib ngả ghế ra sau, ngồi ghế bằng hai chân, chân thì gác hẳn lên bàn.Harry có lẽ chưa từng thấy ai đi chịu phạt mà ngang ngược như vậy, biểu cảm ngạc nhiên hiện rõ ràng trên gương mặt non nớt. Mặc dù cậu cũng chẳng muốn ở đây tí nào nhưng, ừ thì cậu cũng không dám quá đáng như vậy."Thầy ấy bảo chúng ta trả lời đóng thư từ này." Harry nói.Naib nhướng mày nhìn đám thư, bốc đại một lá lên thì suýt tí bị mùi nước hoa nồng nặc trên đó hun cho choáng váng hết cả mặt mày. Hắn ghét bỏ mở lá thư ra, quả nhiên trong đó toàn mấy lời buồn nôn, ý chính vẫn là ca ngợi vẻ ngoài của lão Lockhart kia."Phải trả như thế nào?" Naib ngồi ngay ngắn đàng hoàng lại, nhúng ngòi bút vào hũ mực, chuẩn bị công cuộc viết lách của mình.Harry im lặng không nói gì, chỉ đẩy một cuốn sách dày cộm sang. Naib cầm lên, nhìn lướt qua bìa sách, mặt liền đen sì.《100 Cách Viết Lời Ngọt Ngào》《Tác giả: Gilderoy Lockhart》"..." Naib nén cảm xúc muốn châm lửa lại, chuyển từ cầm cuốn sách đàng hoàng thành cầm bằng hai ngón tay, vẻ mặt ghét bỏ cùng cực.Vật tựa như chủ, nhìn phát là biết chẳng phải thứ tốt lành gì."Nhóc-- Khụ, cậu nãy giờ chép theo cái thứ này đó hả?" Naib suýt tí thì quen mồm, cắn cả vào lưỡi mới kịp sửa lại.Harry gật gật đầu.Naib chậc lưỡi, cầm đại một lá thư lên, vung bút viết một hàng chữ đầy tiêu sái bằng tiếng anh rồi ném lá thư sang một bên, lại cầm một lá khác lên, vung bút soàn soạt, rồi lại đổi một lá khác, hiệu suất cực cao.Harry viết mãi mới xong một chồng nhỏ. Ngẩng đầu nhìn trong hoang mang, thấy cậu bạn Subedar mới tới kia đã viết được một chồng thư lớn. Cậu tò mò lén lấy một bức thư sang nhìn, dòng chữ trên đó cứng cáp lại sắc bén, nội dung súc tích, bao cảm xúc lai láng mà Lockhart yêu cầu hai người họ phải phô bày ra được cậu bạn Naib Subedar này gói gọn trong hai chữ: Thank you."..." Harry câm lặng không nói nên lời, lại nhón lấy một bức thư khác, vẫn là nét chữ ấy, nội dung ấy, dòng chữ ấy, chỉ là có xu hướng vội vã viết đại cho xong hơn.Harry cảm thấy mình đã như được khai sáng, chấm mực, bắt đầu công cuộc cặm cụi "Thank you".Quả nhiên, chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau, chồng thư tâm tình thiếu nữ đã bị hai người họ giải quyết sạch sẽ chẳng chừa lại gì. Harry vui mừng vươn vai. Cuối cùng cũng xong cái công việc đày đọa xác thân này.Bỗng dưng cậu nghe thấy một giọng nói, Không phải âm thanh hào sảng mang theo chút lười nhác như của cậu bạn đối diện mà là một thanh âm khiến người ta phải sởn tóc gáy, lánh thấu đến tận xương tủy:"Lại đây... lại gần ta... cho ta xé xác ngươi... cho ta băm vằm ngươi... cho ta giết ngươi.""Cái quái gì vậy??" Harry nhảy dựng lên, khiến đống thư trên bàn đổ xuống đất."Cậu có nghe thấy--" Harry vừa định quay sang hỏi Naib thì thấy cậu bạn này đưa ngón tay đặt khẽ lên môi, ra dấu cho cậu im lặng.Naib đứng dậy, kề sát tai vào tường nghe ngóng gì đó, lại gõ gõ mấy cái vào mặt tường. Sau đó, âm thanh lạnh băng kia lại xuất hiện, đâm thẳng vào màng nhĩ Harry:"Giết...ta muốn giết ngươi..."Harry sợ hãi che kín miệng, sợ mình không kìm được mà hét lên. Gương mặt Naib trở nên nghiêm túc, giữa hai đầu chân mày ẩn hiện sát khí. Hắn nghe thấy có gì đó đang di chuyển trong tường. Thứ âm thanh soàn soạt khi động vật bò sát di chuyển khiến tóc gáy hắn dựng đứng cả lên.Ngay phút chốc bắt được thứ âm thanh ấy, con dao Gurkha lập tức được rời khỏi vỏ, đâm thẳng vào vách tường. Lưỡi dao găm sâu vào vách, Naib vội vàng rút con dao ra, lưỡi dao rời khỏi vách tường mang theo máu đỏ thắm, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà."Cái này thú vị rồi đây." Naib nhướng mày nói."Khi nãy, khi nãy tớ nghe thấy có tiếng nói...là của thứ ở trong tường hay?" Harry hơi run rẩy hỏi."Chà, có lẽ vậy." Naib híp mắt nhìn lưỡi dao của mình, rồi tùy tiện lau máu trên dao bằng cái khăn trải bàn của Lockhart. "Cậu nghe thấy cái gì?""Lại đây... lại gần ta... cho ta xé xác ngươi... cho ta băm vằm ngươi... cho ta giết ngươi." Harry run rẩy lập lại lời nói lạnh toát khi nãy."Ha, giết tao à?" Naib cười khẩy. Lưỡi dao Gurkha trên tay thoăn thoắt di chuyển. "Còn chưa biết ai giết ai đâu." "Khi nãy trong tường là gì vậy?" Nỗi lo sợ qua rồi, lòng tò mò lại trỗi dậy. Harry rụt rè hỏi cậu bạn đối diện.Naib nhìn thẳng vào Harry, giống như muốn xuyên qua thân thể gầy yếu đó nhìn thẳng vào linh hồn và nội tâm cậu xem nó tròn méo ra sao. Hắn bình tĩnh hỏi:"Có ai dạy cậu sử dụng Xà ngữ hay chưa?""Không có." Harry lắc đầu. "Tớ cảm thấy nói chuyện với động vật là một chuyện rất bình thường. Trước khi đến Hogwarts tớ cho rằng ở thế giới phù thủy có cả tá người cũng làm được như vậy. Nhưng...""Nhưng làm sao?""Nhưng Hermione nói không phải. Cậu ấy nói Xà ngữ là tượng trưng của Slytherin. Biết nói xà ngữ thì chính là hậu duệ của Salazar Slytherin."Naib im lặng không nói gì, vẫn đùa nghịch con dao trên tay. Mấy cái thứ lùm xùm này hắn không hiểu lắm, có lẽ vẫn phải trở về hỏi Eli một chuyến. Nhưng thoongq ua giọng điệu của nhóc Harry, hắn cảm giác được "Slytherin" và "Salazar Slytherin" hình như không phải điều tốt đẹp gì cho cam.Naib suy ngẫm một lát rồi mới nói:"Trở về kêu hai đứa bạn của cậu tập trung ở phòng sinh hoạt chung của nhà. Đừng đi đâu lung tung." "Ơ không cần đâu, họ sẽ tới đón tớ ngay thôi.""Ừm, vậy thì tốt. Cả ba gặp nhau thì về kí túc xá cả đi." Naib mở cửa, dáng vẻ là muốn đi."Khoan đã!" Harry kêu. "Rốt cuộc thứ trong tường là gì vậy Naib?""Rắn." Naib bình thản nói. "Một con rắn rất lớn."Mà ngay sau khi hắn dứt lời, một tiếng thét kinh thiên động địa, vang vọng khắp mấy dãy hành lang, đập thẳng vào trong màng nhĩ của hai người bọn họ..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com