Identity V Trang Vien Hanh Phuc
Couple: Jack x Joseph [ Gã đồ tể x Nhiếp ảnh gia ]
-----------------
"Ngài Jack, chào buổi sáng.""Chào cậu."Joseph mỉm cười hài hòa, đặt mình xuống chiếc ghế trước sảnh lớn, nhâm nhi tách cà phê."Hôm nay lịch trình của cậu không phải rất nhiều sao, vẫn thong thả à?""Vâng."-Joseph bật cười -"Chỉ có buổi trưa và chiều thôi, giờ tôi vẫn rỗi."Jack gật đầu, cầm chiếc gậy hoa hồng của mình lên rồi rời đi.Đối với Joseph, cậu là một hunter dễ gần và có vẻ được hầu hết mọi người yêu thích, có lẽ...chỉ là do cái vẻ bề ngoài ưa nhìn này đi.Lần đầu tiếp xúc với Jack, ấn tượng của cậu chỉ là vẻ ngoài lịch lãm giống như quý tộc kia, lại mang theo bên mình một bộ móng vuốt sắt nhọn, sẵn sàng tóm gọn con mồi trong tầm tay. Trái với vẻ ngoài, tính cách của hắn thoải mái hơn nhiều. Thích hát, thích sáng tác nhạc và thích uống trà.Jack có thể xem là tương đối hòa đồng, trừ khi trong trận chiến, lúc về trang viên thì khác rất nhiều. Chỉ có điều...chưa ai thấy được gương mặt đằng sau cái mặt nạ trắng kia.Chẳng biết từ khi nào, tầm mắt của Joseph luôn hướng về phía hắn. Đôi môi lại tự giác mỉm cười khi thấy hắn, ngay cả trái tim cũng đập nhanh khi nghe giọng nói ấm áp của hắn.Nhưng mà người cậu yêu vốn không yêu cậu.Hắn lại yêu một người khác, một người mà cậu chưa lần nào thấy mặt. Michiko nói rằng, người kia luôn chiếm giữ vị trí đặc biệt trong lòng của hắn, dù cho người đó đã không còn trên đời. Người đó không còn tồn tại nữa. Nhưng là người, mãi nắm giữ trái tim của hắn.Joseph biết, cậu không có cơ hội, vì vậy chỉ có thể giữ kín thứ tình cảm méo mó này trong lòng rồi ôm nó vào một góc trong trái tim, mãi mãi không để cho hắn biết.Joseph nghĩ rằng nếu như hắn biết được, bản thân nhằm khi đến cả cơ hội gặp được hắn cũng sẽ vụt mất.Cậu nghĩ, có lẽ giấu như vậy là ổn nhất.Nhưng mà trong lồng ngực ngày lại càng đau.Ngay cả cổ họng cũng dần khô rát.Không phải chứng viêm họng bình thường. Là Hanahaki.Hanahaki là một loại bệnh xuất phát từ tình yêu đơn phương, những cánh hoa sẽ tự sinh ra trong lồng ngực, theo từng trận ho và trào ra ngoài. Emily nói rằng cậu có thể chữa khỏi bệnh bằng liều thuốc của cô, nhưng, cậu sẽ phải đánh đổi. Toàn bộ xúc cảm có được với hắn hoàn toàn sẽ tiêu tan. Hoặc còn có cách thứ hai, chính là tình cảm của cậu được đáp lại.Joseph cười chua chát.Được rồi, đến đây là đủ rồi.Cậu còn phải chịu đựng bao nhiêu nỗi đau nữa đây? Căn bệnh quái qủy này, phải chăng là do định mệnh?"Thiên a, là ngài ép tôi đến đường cùng phải không?"Ông trời, phải chăng đang trêu ngươi cậu?"Ngài Joseph?""Cảm ơn cô, tôi không chữa.""Gì cơ?! Nhưng mà-...!""Cô đừng lo, tôi có quyết định của riêng mình."Joseph khom người chào, cất bước rời đi. Trong khu của hunter, mọi người ai cũng cảm thấy Joseph rất lạ. Y luôn tự nhốt mình trong phòng, lại còn từ chối tất cả các trận đấu thường ngày. Nightingale biết chuyện gì đó, nhưng cô chẳng chịu tiết lộ."Sắp rồi..."Trong căn phòng lạnh lẽo chất đầy những tấm ảnh chụp, vương vãi khắp nơi đều là những cánh hoa tử đằng tím. Y ngồi trên giường, không ngừng thoát khỏi những trận ho đau đớn. Cổ họng có cảm giác như muốn vỡ tan, lại vô cùng nghẹt thở.Ngày hôm sau, Jack ở bàn ăn đột nhiên nhắc đến cậu."Joseph đâu rồi? Tôi không thấy cậu ấy mấy ngày nay?"Michiko đặt tách trà xuống, giọng hơi trầm."Lúc này anh muốn biết thì có ích gì?""...Tôi chỉ hỏi thôi, ý cô là sao?""Chỉ hỏi thăm qua loa thôi, phải rồi."-Yidhra cười, ngoại trừ hắn, có lẽ ai cũng đều biết chuyện Joseph thích Jack. Và biết cả chuyện về căn bệnh của cậu từ Emily và Emma.Bane lặng lẽ thở dài, rời khỏi bàn ăn. Ngay cả Hastur cũng lắc đầu mắng hắn ngu ngốc. Jack ngồi trên ghế, không thể nào thông suốt được thái độ của họ."Muốn biết thì tự đi mà hỏi, có lẽ tuần này chính là tuần cuối cùng của cậu ấy rồi." - Violetta ôm đống len và kim chỉ ra ngoài."Các người hôm nay thật lạ."
---------------------
Jack gõ cửa phòng của Joseph, chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ, khàn khàn đáp lại từ phía bên kia của cánh cửa."Ngài Jack.""Joseph, cậu ổn không?""Xin lỗi ngài, tôi..tôi...."Kéo theo sau đó là một trận ho dài, hắn nghe thấy tiếng cậu dựa vào cửa."Tôi xin lỗi, nhưng mà, ngài Jack...tôi muốn ngài biết một chuyện.""Cậu cứ nói.""Tôi yêu ngài.""...""Tôi thật sự yêu ngài.""..."Chẳng còn âm thanh gì ngoài tiếng nói bắt đầu như vỡ tan của cậu. "Tôi yêu ngài rất nhiều, mà tôi...chính tôi cũng biết rõ ngài sẽ không bao giờ đáp lại tôi, tôi chỉ muốn nói cho ngài biết thôi...""...""Sao ngài không nói gì?"-Joseph cười khổ.Cắn chặt môi, Joseph mở toang cánh cửa ra.Hắn vẫn đứng ở đó, lặng im nhìn cậu, nhìn bộ dạng chật vật đến thảm hại của cậu."Ngài Jack?""Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thích cậu."Dẫu biết rằng hắn sẽ nói câu này, nhưng thật sự vẫn rất đau. Đau đến mức giày xé tâm can."Tôi biết.""Chính vì vậy, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu.""Tôi hiểu mà."- Nặn ra một nụ cười giả tạo tự nhiên nhất, Joseph nhẹ nhàng đáp- "Tôi muốn nhẹ lòng một chút, thế nên mới bày tỏ với ngài, nếu ngài muốn quên chúng đi cũng được, tôi không để tâm đâu.""Được, tôi sẽ coi như không có chuyện gì."Jack không hề biết rằng, cậu đã khóc. Hắn cũng không biết rằng, đã bao nhiêu lần cậu vì hắn mà chết tâm đến mức này. Hắn chưa bao giờ hiểu được cảm giác của cậu.Cho đến một ngày, thiếu niên ấy thật sự rời đi, thật sự bước khỏi cuộc đời của hắn. Thật sự không còn cho hắn một cơ hội nào nữa."Violetta, Michiko, hai cô cũng đừng khóc nữa.""Nhưng cậu ấy..cậu ấy đã...""Joseph lựa chọn như vậy, đã là tự giải phóng cho bản thân rồi."-Yidhra nhìn thiếu niên xinh đẹp an nghỉ trong chiếc quan tài rải đầy hoa hồng và tử đằng tím, chau mày tiếc thương."Mau về đi thôi, cậu ấy đã an nghỉ rồi."-Wu Chang xếp chiếc ô trên tay lại, cùng Hastur và Joker ra về."Đứa trẻ ngốc."-Lão Burke cùng Leo lắc đầu khi nhìn bức thư cuối cùng cậu đặc biệt viết dành cho họ, và cả một bức dành riêng cho hắn.Chung quy cũng là những lời nhắn gửi cho họ- những người cậu đã xem như một gia đình, những người mà cậu xem trọng nhất. Dần dần, mọi người đều rời đi. Hắn lại đến.Hắn lẳng lặng ngồi yên bên cạnh chiếc quan tài của cậu, gạt đi những cánh hoa vươn trên mặt Joseph, đằng sau chiếc mặt nạ trắng kia, hắn lặng lẽ rơi một giọt nước mắt. Jack chưa bao giờ nghĩ rằng, hắn có ngày lại rơi nước mắt vì một người."Joseph, nếu em tỉnh lại, ta nhất định sẽ không phụ lòng em.""Joseph, em có nghe thấy ta không?""Sao vẫn chưa chịu trả lời, tiểu nhiếp ảnh?"Hắn thừa biết, thừa biết ông trời trừng phạt hắn bằng cách lấy đi cậu. Nhưng xét cho cùng, đúng là đều tại hắn vô tình. Cậu vì hắn mà tự hành hạ bản thân, vì hắn mà đau đớn khôn cùng. Hắn chỉ lạnh lùng từ chối, lại còn làm cậu chết tâm.Trong bức thư ấy, Joseph chỉ đơn thuần gửi gắm lại tâm tình của mình với hắn, vậy mà, đối với hắn giống như một con dao sắt nhọn không ngừng đâm vào lồng ngực.Ngài Jack, tôi rất vui vì đã được gặp ngài, đến khi ngài nhận được bức thư này thì tôi thật sự chắc không còn nữa rồi. Tôi vui vì đã nói cho ngài biết về tình cảm của tôi,nhưng cũng rất đau khi ngài thật sự từ chối nó. Tôi không trách ngài, tôi biết trong lòng ngài vốn đã có người chiếm giữ, tôi đến sau, chỉ là người thừa. Nhưng mà, tôi mong kiếp sau sẽ khác...Ngài Jack, tạm biệt nhé."Kiếp sau, em sẽ gặp lại ta chứ?"
_____________
Tôi viết SE cùi bắp quá D:
-----------------
"Ngài Jack, chào buổi sáng.""Chào cậu."Joseph mỉm cười hài hòa, đặt mình xuống chiếc ghế trước sảnh lớn, nhâm nhi tách cà phê."Hôm nay lịch trình của cậu không phải rất nhiều sao, vẫn thong thả à?""Vâng."-Joseph bật cười -"Chỉ có buổi trưa và chiều thôi, giờ tôi vẫn rỗi."Jack gật đầu, cầm chiếc gậy hoa hồng của mình lên rồi rời đi.Đối với Joseph, cậu là một hunter dễ gần và có vẻ được hầu hết mọi người yêu thích, có lẽ...chỉ là do cái vẻ bề ngoài ưa nhìn này đi.Lần đầu tiếp xúc với Jack, ấn tượng của cậu chỉ là vẻ ngoài lịch lãm giống như quý tộc kia, lại mang theo bên mình một bộ móng vuốt sắt nhọn, sẵn sàng tóm gọn con mồi trong tầm tay. Trái với vẻ ngoài, tính cách của hắn thoải mái hơn nhiều. Thích hát, thích sáng tác nhạc và thích uống trà.Jack có thể xem là tương đối hòa đồng, trừ khi trong trận chiến, lúc về trang viên thì khác rất nhiều. Chỉ có điều...chưa ai thấy được gương mặt đằng sau cái mặt nạ trắng kia.Chẳng biết từ khi nào, tầm mắt của Joseph luôn hướng về phía hắn. Đôi môi lại tự giác mỉm cười khi thấy hắn, ngay cả trái tim cũng đập nhanh khi nghe giọng nói ấm áp của hắn.Nhưng mà người cậu yêu vốn không yêu cậu.Hắn lại yêu một người khác, một người mà cậu chưa lần nào thấy mặt. Michiko nói rằng, người kia luôn chiếm giữ vị trí đặc biệt trong lòng của hắn, dù cho người đó đã không còn trên đời. Người đó không còn tồn tại nữa. Nhưng là người, mãi nắm giữ trái tim của hắn.Joseph biết, cậu không có cơ hội, vì vậy chỉ có thể giữ kín thứ tình cảm méo mó này trong lòng rồi ôm nó vào một góc trong trái tim, mãi mãi không để cho hắn biết.Joseph nghĩ rằng nếu như hắn biết được, bản thân nhằm khi đến cả cơ hội gặp được hắn cũng sẽ vụt mất.Cậu nghĩ, có lẽ giấu như vậy là ổn nhất.Nhưng mà trong lồng ngực ngày lại càng đau.Ngay cả cổ họng cũng dần khô rát.Không phải chứng viêm họng bình thường. Là Hanahaki.Hanahaki là một loại bệnh xuất phát từ tình yêu đơn phương, những cánh hoa sẽ tự sinh ra trong lồng ngực, theo từng trận ho và trào ra ngoài. Emily nói rằng cậu có thể chữa khỏi bệnh bằng liều thuốc của cô, nhưng, cậu sẽ phải đánh đổi. Toàn bộ xúc cảm có được với hắn hoàn toàn sẽ tiêu tan. Hoặc còn có cách thứ hai, chính là tình cảm của cậu được đáp lại.Joseph cười chua chát.Được rồi, đến đây là đủ rồi.Cậu còn phải chịu đựng bao nhiêu nỗi đau nữa đây? Căn bệnh quái qủy này, phải chăng là do định mệnh?"Thiên a, là ngài ép tôi đến đường cùng phải không?"Ông trời, phải chăng đang trêu ngươi cậu?"Ngài Joseph?""Cảm ơn cô, tôi không chữa.""Gì cơ?! Nhưng mà-...!""Cô đừng lo, tôi có quyết định của riêng mình."Joseph khom người chào, cất bước rời đi. Trong khu của hunter, mọi người ai cũng cảm thấy Joseph rất lạ. Y luôn tự nhốt mình trong phòng, lại còn từ chối tất cả các trận đấu thường ngày. Nightingale biết chuyện gì đó, nhưng cô chẳng chịu tiết lộ."Sắp rồi..."Trong căn phòng lạnh lẽo chất đầy những tấm ảnh chụp, vương vãi khắp nơi đều là những cánh hoa tử đằng tím. Y ngồi trên giường, không ngừng thoát khỏi những trận ho đau đớn. Cổ họng có cảm giác như muốn vỡ tan, lại vô cùng nghẹt thở.Ngày hôm sau, Jack ở bàn ăn đột nhiên nhắc đến cậu."Joseph đâu rồi? Tôi không thấy cậu ấy mấy ngày nay?"Michiko đặt tách trà xuống, giọng hơi trầm."Lúc này anh muốn biết thì có ích gì?""...Tôi chỉ hỏi thôi, ý cô là sao?""Chỉ hỏi thăm qua loa thôi, phải rồi."-Yidhra cười, ngoại trừ hắn, có lẽ ai cũng đều biết chuyện Joseph thích Jack. Và biết cả chuyện về căn bệnh của cậu từ Emily và Emma.Bane lặng lẽ thở dài, rời khỏi bàn ăn. Ngay cả Hastur cũng lắc đầu mắng hắn ngu ngốc. Jack ngồi trên ghế, không thể nào thông suốt được thái độ của họ."Muốn biết thì tự đi mà hỏi, có lẽ tuần này chính là tuần cuối cùng của cậu ấy rồi." - Violetta ôm đống len và kim chỉ ra ngoài."Các người hôm nay thật lạ."
---------------------
Jack gõ cửa phòng của Joseph, chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ, khàn khàn đáp lại từ phía bên kia của cánh cửa."Ngài Jack.""Joseph, cậu ổn không?""Xin lỗi ngài, tôi..tôi...."Kéo theo sau đó là một trận ho dài, hắn nghe thấy tiếng cậu dựa vào cửa."Tôi xin lỗi, nhưng mà, ngài Jack...tôi muốn ngài biết một chuyện.""Cậu cứ nói.""Tôi yêu ngài.""...""Tôi thật sự yêu ngài.""..."Chẳng còn âm thanh gì ngoài tiếng nói bắt đầu như vỡ tan của cậu. "Tôi yêu ngài rất nhiều, mà tôi...chính tôi cũng biết rõ ngài sẽ không bao giờ đáp lại tôi, tôi chỉ muốn nói cho ngài biết thôi...""...""Sao ngài không nói gì?"-Joseph cười khổ.Cắn chặt môi, Joseph mở toang cánh cửa ra.Hắn vẫn đứng ở đó, lặng im nhìn cậu, nhìn bộ dạng chật vật đến thảm hại của cậu."Ngài Jack?""Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thích cậu."Dẫu biết rằng hắn sẽ nói câu này, nhưng thật sự vẫn rất đau. Đau đến mức giày xé tâm can."Tôi biết.""Chính vì vậy, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu.""Tôi hiểu mà."- Nặn ra một nụ cười giả tạo tự nhiên nhất, Joseph nhẹ nhàng đáp- "Tôi muốn nhẹ lòng một chút, thế nên mới bày tỏ với ngài, nếu ngài muốn quên chúng đi cũng được, tôi không để tâm đâu.""Được, tôi sẽ coi như không có chuyện gì."Jack không hề biết rằng, cậu đã khóc. Hắn cũng không biết rằng, đã bao nhiêu lần cậu vì hắn mà chết tâm đến mức này. Hắn chưa bao giờ hiểu được cảm giác của cậu.Cho đến một ngày, thiếu niên ấy thật sự rời đi, thật sự bước khỏi cuộc đời của hắn. Thật sự không còn cho hắn một cơ hội nào nữa."Violetta, Michiko, hai cô cũng đừng khóc nữa.""Nhưng cậu ấy..cậu ấy đã...""Joseph lựa chọn như vậy, đã là tự giải phóng cho bản thân rồi."-Yidhra nhìn thiếu niên xinh đẹp an nghỉ trong chiếc quan tài rải đầy hoa hồng và tử đằng tím, chau mày tiếc thương."Mau về đi thôi, cậu ấy đã an nghỉ rồi."-Wu Chang xếp chiếc ô trên tay lại, cùng Hastur và Joker ra về."Đứa trẻ ngốc."-Lão Burke cùng Leo lắc đầu khi nhìn bức thư cuối cùng cậu đặc biệt viết dành cho họ, và cả một bức dành riêng cho hắn.Chung quy cũng là những lời nhắn gửi cho họ- những người cậu đã xem như một gia đình, những người mà cậu xem trọng nhất. Dần dần, mọi người đều rời đi. Hắn lại đến.Hắn lẳng lặng ngồi yên bên cạnh chiếc quan tài của cậu, gạt đi những cánh hoa vươn trên mặt Joseph, đằng sau chiếc mặt nạ trắng kia, hắn lặng lẽ rơi một giọt nước mắt. Jack chưa bao giờ nghĩ rằng, hắn có ngày lại rơi nước mắt vì một người."Joseph, nếu em tỉnh lại, ta nhất định sẽ không phụ lòng em.""Joseph, em có nghe thấy ta không?""Sao vẫn chưa chịu trả lời, tiểu nhiếp ảnh?"Hắn thừa biết, thừa biết ông trời trừng phạt hắn bằng cách lấy đi cậu. Nhưng xét cho cùng, đúng là đều tại hắn vô tình. Cậu vì hắn mà tự hành hạ bản thân, vì hắn mà đau đớn khôn cùng. Hắn chỉ lạnh lùng từ chối, lại còn làm cậu chết tâm.Trong bức thư ấy, Joseph chỉ đơn thuần gửi gắm lại tâm tình của mình với hắn, vậy mà, đối với hắn giống như một con dao sắt nhọn không ngừng đâm vào lồng ngực.Ngài Jack, tôi rất vui vì đã được gặp ngài, đến khi ngài nhận được bức thư này thì tôi thật sự chắc không còn nữa rồi. Tôi vui vì đã nói cho ngài biết về tình cảm của tôi,nhưng cũng rất đau khi ngài thật sự từ chối nó. Tôi không trách ngài, tôi biết trong lòng ngài vốn đã có người chiếm giữ, tôi đến sau, chỉ là người thừa. Nhưng mà, tôi mong kiếp sau sẽ khác...Ngài Jack, tạm biệt nhé."Kiếp sau, em sẽ gặp lại ta chứ?"
_____________
Tôi viết SE cùi bắp quá D:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com