Identity V Ngay Va Dem
Joseph vừa mới hé cửa ra thì bắt gặp cô nàng Emily Dyer đứng ngay trong phòng khách. Cô nhìn quanh quất và chạm vào tất cả mọi thứ như một đứa trẻ hiếu kỳ. Dường như hắn còn thấy mắt cô như sáng lên. "E hèm", hắn đằng hắng để thu hút sự chú ý của cô. "Ôi!", Emily nhảy cẫng lên như bị bắt quả tang, "Tôi thất lễ quá." "Cậu ấy sao rồi?", Joseph chỉ chỉ lên lầu. "Tôi tiêm cho cậu ấy thuốc an thần để cậu ấy không thấy đau nữa. Chỉ e thuốc không có tác dụng lâu, không sớm thì muộn, cơn đau cũng tác động đến tiềm thức khiến cậu ấy thức giấc." "Bạn tôi đang đi mua đồ cô nói rồi. Tầm mười phút nữa gã sẽ qua đây." Hắn đứng tựa vào tường, mắt đảo qua góc nhà đầy vẻ khinh khi. Nhớ đến cái gã mặt như củ cải, lúc nào cũng đùa giỡn đó là hắn lại thấy bực mình. "A, Aesop có phải kiêng cữ gì không?" Joseph chợt nhớ ra. "Có, cậu ấy chỉ được ăn cháo trắng thôi. Nếu ăn mấy thứ như bánh mì, thịt bò này nọ thì bao tử cậu ấy sẽ hoạt động nhiều gây ảnh hưởng đến tín hiệu thần kinh đấy." "Cảm ơn cô rất nhiều. Lát nữa cô có thấy gã nào cao chót vót, đeo mặt nạ hao hao như củ cải với bộ móng dài thật dài thì làm ơn ra kêu gã vào. Đó là bạn tôi. Cô cứ nói mình là bạn của tôi là được. Tôi sẽ đi xuống bếp nấu chút cháo cho cậu nhóc trên lầu", Joseph hất mái tóc ướt sũng của mình ra hẳn phía sau. Emily gật đầu ra chiều đã hiểu và ngồi lên chiếc ghế sofa mốc meo ngoài phòng khách để đợi người bạn kia. Joseph đi sâu vào trong nhà. Hắn thấy kinh hoàng trước cảnh tượng trước mắt mình. Trong chậu rửa thì chất đầy bát đũa dính nước sốt, ruồi bâu xung quanh chi chít. Gian bếp chỉ có độc một cái cửa sổ nhưng nó đã bị tấm màn dày che kín. Hắn mở ngăn tủ đựng đồ ăn ra thì trống hoác, chỉ có vài cái hũ đựng chất lỏng màu vàng. Thấy ruột mình như quặn thắt, hắn nhanh chóng đóng ngăn lại và đưa tay lên miệng. Thế là hắn lại phải ghé sang nhà để lấy nguyên liệu rồi. Hắn thắc mắc không biết cậu ta sống thế nào với tình trạng vườn không nhà trống này nhỉ? Hắn đi ra phòng khách và gật đầu chào cô bác sĩ một cái. "Anh đi đâu thế?" "Tôi tạt qua nhà mình để lấy rau củ quả qua nấu. Chẳng hiểu cậu chàng này sống kiểu gì mà không thấy chút đồ ăn nào trong nhà." Hắn mở cửa và bước ra ngoài. Trời đã ngớt mưa nhưng gió vẫn còn giật từng đợt lạnh cóng người. Cứ đi qua đi lại phong phanh thế này thì không khéo hắn cũng nằm liệt giường. Hắn bực dọc dùng chìa khoá mở cửa nhà vào xông thẳng vào bếp, vơ lấy vơ để mọi thứ có thể. Nào là quả ô liu, dầu ăn, gạo, rau củ và một chiếc khăn mới toanh để lau rửa bát đĩa. Joseph cẩn thận khoá cửa nhà và sang căn đối diện. Hắn đi thẳng vào bếp và cởi áo khoác ra. Đầu tiên hắn phải lau dọn căn bếp mới được. Hắn bắt tay vào rửa bát đĩa trước. Sau khi quơ tay đuổi lũ ruồi đi và dùng khăn với nước để lau chùi bát đĩa. Do để lâu nên thức ăn thừa vụn và nước sốt dính như keo, hắn phải đứng kỳ cọ đến toát mồ hôi mới được một vài dĩa. Không khí trong nhà u tối và nóng nực. Hắn ngừng việc để mở màn ra và tiếp tục công việc của mình. Mất một lúc hắn mới xử xong đống bát và quay sang công việc nấu ăn. Gian bếp sáng sủa lên chút ít nhờ ánh sáng bên ngoài. Hắn vươn vai một cái rồi mở chiếc túi mình mang qua. Đầu tiên là nấu cháo. Cháo cần được nấu không quá lỏng cũng không quá đặc. Hắn vo gạo, để cho ráo nước rồi đem rang sơ gạo. Hắn bỏ gạo vào nước sôi và bật lửa nhỏ để ninh nhừ cháo. Sau đó, hắn tranh thủ gọt vỏ cà rốt và xắt nhỏ ra, còn hành thì hắn cắt thành lát mỏng và để sang một bên. Hắn không thích ăn hành phi nên không bỏ vào. Hắn sơ chế cà rốt rồi bỏ chung vào nồi cháo vài phút. Tiện tay nêm nếm theo vị giác của mình xong, hắn đậy nồi lại. Joseph đứng huýt sáo một lúc rồi mở nắp và tắt bếp. Mùi thơm của cháo sực nức cả căn bếp. Hắn nhìn thành phẩm của mình đầy tự hào. Múc ra một bát đầy, hắn bỏ thêm một nắm hành và trộn lên. Khói bay mờ mịt quanh bát. Xong thức ăn thì đến thuốc uống. Hắn ra ngoài phòng khách thì thấy cô nàng bác sĩ đã mất dạng. Có vẻ như cô đã về nhà để chế thuốc rồi. Thế thì hắn sẽ cho Aesop ăn trước rồi ngồi nói chuyện một chút với cậu đến khi thuốc xong. Hắn đem khay ra và cẩn thận để cháo lên cùng với một cốc nước lọc. Hắn cẩn thận bước từng bậc để mọi chuyện không thành ra công cốc. May thay, hắn đã thành công và đến nơi bình an. Aesop đã tỉnh lại, cậu ngồi ôm gối co lại trên giường. Thân cậu run run, mắt cậu hoe đỏ. Có vẻ như cơn đau đã lên đến mức khủng khiếp. Cậu đã cởi chiếc khẩu trang ra, để lộ hoàn toàn gương mặt của mình. Gương mặt thanh tú, trẻ trung nhưng đượm sự đau đớn và tuyệt vọng. Ánh sáng bên ngoài hắt lên góc nghiêng mặt cậu khiến cậu trở nên đẹp đến kỳ lạ. Hắn đứng ngây người một lúc. Nhìn bộ dạng của Aesop, một con người máu lạnh không ngần ngại đầu độc kẻ khác vì lợi ích của mình lại động lòng. Hắn đột nhiên muốn đưa tay ra ôm lấy cậu chàng tẩm liệm yếu ớt mong manh dễ vỡ trước mặt. Tim hắn, lúc đó, đã có gì thay đổi. Một thứ gì đó trong tim hắn đã được giải phóng. "G-gì đấy?", câu hỏi của Aesop kéo hắn quay về hiện thực. "Cháo cho cậu. Emily đã đi về nhà pha chế thuốc rồi. Cô ta dặn là cậu chỉ được ăn cháo để hạn chế hoạt động của bao tử." "Để đây", cậu khó khăn nhấc tay chỉ về phía chiếc bàn bên tay trái. Hắn đặt đúng chỗ như cậu muốn. Miệng hắn lẩm bẩm rất nhỏ một câu.
"Xin lỗi cậu, Aesop Carl." "Hả?" Aesop hỏi lại đầy vẻ ngạc nhiên. Cậu dựa vào thành giường để thoải mái hơn. "Không có gì. Mà này, cậu yếu đến mức cử động một chút cũng khó khăn thế thì làm sao bưng nổi bát cháo?" Joseph kéo ghế lại gần và hỏi han. "..." Aesop quay mặt hẳn đi. Cậu không muốn để lộ ra bất cứ bộ dạng đáng thương nào của bản thân. Chỉ một ngày duy nhất mà cậu không màng đến mọi sự, để cho cảm xúc lấn át lý trí là ngày tang lễ của cha. Đôi mắt dòm ngó thương hại của họ hàng khiến cậu dần khép kín lại và càng ít biểu lộ cảm xúc. "Có cần tôi...?" Joseph bỏ lửng câu nói. Hàm ý trong đó cũng rất rõ rồi. "Không c..." Aesop chưa dứt lời, bụng cậu đã réo ầm ĩ phản đối. Căn nhà im phăng phắc, đột nhiên, hắn phá ra cười. "Có vẻ như là cần đấy..." Joseph nở nụ cười thân thiện. Hắn cầm bát cháo và chiếc muỗng sứ bên cạnh. Aesop không còn cách nào khác ngoài nhìn thẳng vào mắt đối phương. Vẻ mặt cậu rất nghiêm trọng. Hắn chỉ múc một muỗng cháo và dỗ dành cậu như một đứa trẻ bướng bỉnh. "Chỉ là ăn cháo thôi mà, nhìn mặt cậu như đưa đám đến nơi ấy." Hắn đưa muỗng cháo trước mặt cậu. Khói còn tỏa ra nghi ngút khiến khuôn mặt của cậu và hắn đều trở nên mờ mờ như một ảo ảnh. Aesop đành há miệng ra và chấp nhận để hắn đút. Cậu đã quen ăn đồ nóng nên món cháo nóng hổi này không thể ảnh hưởng đến lưỡi của cậu. Nuốt một miệng đầy cháo, bụng cậu ấm lên hẳn. Cơn đau vẫn còn nhưng không biết nhờ hơi ấm hay sự chăm sóc ân cần — một thứ mà cậu đã lâu không được cảm nhận — mà nó như vơi đi một chút. Một khung cảnh ấm áp hiện lên đẹp như một bức tranh vẽ. Nhìn gương mặt ân cần của người nhiếp ảnh gia, dường như cậu thấy có một thứ gì đó đã nhẹ nhàng nhú mầm lên khỏi sa mạc khô cằn bên trong trái tim của cậu. Nó rất nhỏ, nhưng lại đẹp đến kỳ diệu. Không bao lâu thì cậu cũng đã ăn xong món cháo. Joseph đặt đồ lên khay lại và để lên bàn một cốc nước. "Cảm ơn", Aesop nói trong khi quay ra nhìn cảnh trời mưa lâm râm bên ngoài. "Không có gì." Joseph đáp lại cho có lệ rồi đi xuống lầu. Hắn không rửa bát mà chỉ để tạm vào chậu rửa. Vừa mới dứt tay, chuông cửa đã vang lên. Hắn đi ra mở cửa. Đó là cô bác sĩ Emily, tay cầm một chiếc hộp màu đen. Hắn nhích sang một bên cho cô đi vào. "Trong hộp này là thuốc tôi vừa mới chế xong, liều dùng này đủ cho ba ngày. Nếu mua một Đá Trắng cỡ lớn thì sẽ đủ điều chế thuốc cho một tuần. Có lẽ lại phải phiền anh đi mua thêm nữa rồi", Emily đặt chiếc hộp xuống bàn uống cafe và mở hộp ra. Bên trong là những gói nhựa trong suốt đựng chất lỏng màu trắng đục. Chúng được xếp ngay ngắn, tổng cộng là sáu gói. "Cho cậu ấy uống sau khi ăn một tiếng đồng hồ. Nếu mua được thêm Đá Trắng thì cứ đến nhà tôi để đưa. Anh biết địa chỉ mà nhỉ?" Joseph cầm gói thuốc lên ngắm nghía và gật đầu. Hắn thắc mắc không biết thuốc có vị như thế nào. Emily cúi chào và rời đi. Nhìn theo bóng lưng cô bác sĩ qua cửa sổ, hắn ngồi xuống ghế. Quy định của Bạch Hội là muốn mua Đá Trắng cỡ lớn, tương đương với hai viên cỡ trung, thì phải chịu màn đọc ký ức đầy rắc rối. Nội dung trong những trang sách cấm còn lởn vởn trong đầu khiến hắn e ngại. Joseph cần phải ra ngoài để đọc rõ thông báo và quy định để mua được đồ. Hắn cầm một gói thuốc và lên lầu lại. Aesop vẫn còn ngồi nhìn cảnh vật bên ngoài qua khung cửa sổ đẫm nước mưa. Phông màu xám xịt vẫn bao trùm mọi cảnh vật vì đám mây đen chưa tan. Hắn để gói thuốc lên bàn và dặn dò. "Cậu tự uống thuốc đi. Tôi ra ngoài có chút việc." Aesop gật đầu ra chiều đã hiểu. Quay lưng đi, Joseph liếc nhìn cậu qua khoé mắt. Cậu vẫn dửng dưng nhìn bên ngoài nên hắn không thấy biểu cảm trên mặt cậu. Quan tâm đến tên này làm gì? Cậu ta chỉ là một con cờ trong ván cờ của mình mà thôi. Tự nhắc bản thân xong, hắn cầm chiếc dù phòng hờ và đi ra khỏi căn nhà của cậu chàng tẩm liệm.
"Xin lỗi cậu, Aesop Carl." "Hả?" Aesop hỏi lại đầy vẻ ngạc nhiên. Cậu dựa vào thành giường để thoải mái hơn. "Không có gì. Mà này, cậu yếu đến mức cử động một chút cũng khó khăn thế thì làm sao bưng nổi bát cháo?" Joseph kéo ghế lại gần và hỏi han. "..." Aesop quay mặt hẳn đi. Cậu không muốn để lộ ra bất cứ bộ dạng đáng thương nào của bản thân. Chỉ một ngày duy nhất mà cậu không màng đến mọi sự, để cho cảm xúc lấn át lý trí là ngày tang lễ của cha. Đôi mắt dòm ngó thương hại của họ hàng khiến cậu dần khép kín lại và càng ít biểu lộ cảm xúc. "Có cần tôi...?" Joseph bỏ lửng câu nói. Hàm ý trong đó cũng rất rõ rồi. "Không c..." Aesop chưa dứt lời, bụng cậu đã réo ầm ĩ phản đối. Căn nhà im phăng phắc, đột nhiên, hắn phá ra cười. "Có vẻ như là cần đấy..." Joseph nở nụ cười thân thiện. Hắn cầm bát cháo và chiếc muỗng sứ bên cạnh. Aesop không còn cách nào khác ngoài nhìn thẳng vào mắt đối phương. Vẻ mặt cậu rất nghiêm trọng. Hắn chỉ múc một muỗng cháo và dỗ dành cậu như một đứa trẻ bướng bỉnh. "Chỉ là ăn cháo thôi mà, nhìn mặt cậu như đưa đám đến nơi ấy." Hắn đưa muỗng cháo trước mặt cậu. Khói còn tỏa ra nghi ngút khiến khuôn mặt của cậu và hắn đều trở nên mờ mờ như một ảo ảnh. Aesop đành há miệng ra và chấp nhận để hắn đút. Cậu đã quen ăn đồ nóng nên món cháo nóng hổi này không thể ảnh hưởng đến lưỡi của cậu. Nuốt một miệng đầy cháo, bụng cậu ấm lên hẳn. Cơn đau vẫn còn nhưng không biết nhờ hơi ấm hay sự chăm sóc ân cần — một thứ mà cậu đã lâu không được cảm nhận — mà nó như vơi đi một chút. Một khung cảnh ấm áp hiện lên đẹp như một bức tranh vẽ. Nhìn gương mặt ân cần của người nhiếp ảnh gia, dường như cậu thấy có một thứ gì đó đã nhẹ nhàng nhú mầm lên khỏi sa mạc khô cằn bên trong trái tim của cậu. Nó rất nhỏ, nhưng lại đẹp đến kỳ diệu. Không bao lâu thì cậu cũng đã ăn xong món cháo. Joseph đặt đồ lên khay lại và để lên bàn một cốc nước. "Cảm ơn", Aesop nói trong khi quay ra nhìn cảnh trời mưa lâm râm bên ngoài. "Không có gì." Joseph đáp lại cho có lệ rồi đi xuống lầu. Hắn không rửa bát mà chỉ để tạm vào chậu rửa. Vừa mới dứt tay, chuông cửa đã vang lên. Hắn đi ra mở cửa. Đó là cô bác sĩ Emily, tay cầm một chiếc hộp màu đen. Hắn nhích sang một bên cho cô đi vào. "Trong hộp này là thuốc tôi vừa mới chế xong, liều dùng này đủ cho ba ngày. Nếu mua một Đá Trắng cỡ lớn thì sẽ đủ điều chế thuốc cho một tuần. Có lẽ lại phải phiền anh đi mua thêm nữa rồi", Emily đặt chiếc hộp xuống bàn uống cafe và mở hộp ra. Bên trong là những gói nhựa trong suốt đựng chất lỏng màu trắng đục. Chúng được xếp ngay ngắn, tổng cộng là sáu gói. "Cho cậu ấy uống sau khi ăn một tiếng đồng hồ. Nếu mua được thêm Đá Trắng thì cứ đến nhà tôi để đưa. Anh biết địa chỉ mà nhỉ?" Joseph cầm gói thuốc lên ngắm nghía và gật đầu. Hắn thắc mắc không biết thuốc có vị như thế nào. Emily cúi chào và rời đi. Nhìn theo bóng lưng cô bác sĩ qua cửa sổ, hắn ngồi xuống ghế. Quy định của Bạch Hội là muốn mua Đá Trắng cỡ lớn, tương đương với hai viên cỡ trung, thì phải chịu màn đọc ký ức đầy rắc rối. Nội dung trong những trang sách cấm còn lởn vởn trong đầu khiến hắn e ngại. Joseph cần phải ra ngoài để đọc rõ thông báo và quy định để mua được đồ. Hắn cầm một gói thuốc và lên lầu lại. Aesop vẫn còn ngồi nhìn cảnh vật bên ngoài qua khung cửa sổ đẫm nước mưa. Phông màu xám xịt vẫn bao trùm mọi cảnh vật vì đám mây đen chưa tan. Hắn để gói thuốc lên bàn và dặn dò. "Cậu tự uống thuốc đi. Tôi ra ngoài có chút việc." Aesop gật đầu ra chiều đã hiểu. Quay lưng đi, Joseph liếc nhìn cậu qua khoé mắt. Cậu vẫn dửng dưng nhìn bên ngoài nên hắn không thấy biểu cảm trên mặt cậu. Quan tâm đến tên này làm gì? Cậu ta chỉ là một con cờ trong ván cờ của mình mà thôi. Tự nhắc bản thân xong, hắn cầm chiếc dù phòng hờ và đi ra khỏi căn nhà của cậu chàng tẩm liệm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com