Identity V Jackxnaib Am Nguyen
==={}===
Lời vừa nói ra, Jack đã ngay lập tức cảm thấy buồn cười trong lòng, chẳng hiểu sao hắn lại bỗng dưng ấu trĩ như thế.
Năm nay Jack mới 22 tuổi, nhưng phần lớn cuộc đời, hắn đều sống như kẻ đã đủ trưởng thành để đứng vững ở vị trí của hoàng tử điện hạ. Đường đi nước bước đều được suy tính kĩ, mỗi hành động lời nói đều cân nhắc thiệt hơn, quả thật không hề giống sự bốc đồng đến kì lạ của hiện tại.Có lẽ vì đối với Jack, Naib là người hiếm hoi sẽ không phán xét thái độ của hắn, nên hắn để cho bản thân buông thả 1 chút. Jack bật cười, đứng dậy khỏi người Naib, kéo anh lên, nhìn Naib và cái áo còn mới nguyên giờ đã lấm đầy bùn đất, cảm giác tội lỗi lại dâng lên chút xíu.Trong lòng Naib đầy mây mù, ngoài mặt lại tỏ vẻ "không có chuyện gì", thật ra, anh đã niệm mấy chục lần rằng nếu Jack không phải chủ nhân của anh thì hắn tới số rồi. "Xin lỗi, cậu quên câu vừa nãy đi, tôi chỉ buột miệng mà thôi."Jack toan đưa tay lên xoa đầu Naib, lại bị anh im lặng né đi. "Đây là cái áo sạch duy nhất tôi còn." Thật ra thì dính tí bùn lên người cũng chẳng mất mát cái gì, đặc biệt là với đặc thù hay bôn ba của anh, nhưng Naib vừa ôm tâm trạng tắm rửa sạch sẽ xong, giờ chẳng thể vui vẻ được.Ngoài kì vọng, Jack nghĩ 1 chốc rồi yêu cầu Naib đứng chờ, bản thân thì đi về chỗ cắm trại, lát sau cầm 1 cái áo thun đen quay lại."Luca không có dư áo, còn cái cậu Leal kia hình như quanh năm 1 bộ đồ hay sao ấy. Cậu mặc tạm của tôi vậy."Naib nhìn cái áo rộng hơn người bản thân tới 2 size, trúc trắc gật gật đầu, anh cũng không thể không nói cảm ơn được.Sau đó, 2 người lại lâm vào trạng thái im lặng cực kì vi diệu. Naib cầm áo thun trong tay, nhìn Jack đăm đăm, cố làm cho dây thần kinh tự giác trong hắn thức tỉnh."Điện hạ có thể tránh ra không, tôi thay đồ."Trong lòng Jack đang nín cười đến sắp khùng, lần đầu bọn họ gặp nhau, hắn bị Naib cho cút ra khỏi phòng khi anh thay đồ, chỉ vì hắn chưa phải chủ nhân của anh.Giờ hắn cứ đứng đây đấy, xem Naib làm gì."Tôi mệt, đi không được. Tiếc quá, phải đứng đây nhìn cậu rồi."Naib: "..."Giằng co 1 lúc, Naib quyết định xách nguyên đống đồ của mình đi, né sang nơi khác thay áo. Jack cũng không tiện làm khó cậu thêm, sợ Naib sau này lại thành ra tránh mình, chỉ đứng lại tại chỗ, tâm trạng vẫn rất vui vẻ.Khi nãy, hắn đã vô tình đè tay lên cổ tay của Naib, cảm giác người kia bị đặt dưới thân, nhỏ và dễ vỡ khiến cho máu trong người Jack nóng lên. Jack tự nhủ vài chục lần, hắn sẽ không cưỡng ép ai đó lên giường nếu như người ta không muốn.Mà cái "người ta" áp lên Ám Nguyện nhỏ nhà hắn, thì chắc vĩnh viễn cũng không có ngày nghe được anh chủ động nói "muốn" mất thôi.Bình thường, Jack chẳng mấy khi nổi lên hứng thú với ai, kể cả khi suốt thời đi học hắn đã được chiêm ngưỡng dàn nam thanh nữ tú được Phily ngàn chọn vạn tuyển để dắt lên giường. Lần duy nhất Jack nhớ được bản thân ôm ấp dục vọng với ai đó, có lẽ là suốt từ lúc hắn vừa mới dậy thì không lâu, mà người ta mặt mũi thế nào, hắn còn chẳng biết.Hắn không hỏi được tên của người đó, chỉ có thể gọi 1 tiếng "anh", không biết rõ tuổi, dấu hiệu rõ ràng nhất có lẽ chỉ là mùi Farvicyn vấn vương mỗi khi bọn họ ở gần.Rất dịu, hơi ngọt nhẹ, bông mềm như vani, rõ ràng không nên xuất hiện ở 1 thanh niên trưởng thành, thế mà lại hòa hợp đến lạ.Nếu như nói Jack vẫn không động lòng với ai chỉ vì "chung thủy trong tư tưởng" với 1 người chỉ gặp qua đường như vậy thì thật buồn cười, nhưng quả thật, đâu đó trong lòng, hắn vẫn mong mình có thể gặp lại người đó. .8 năm trước.Trong con hẻm nhỏ ẩm thấp, có 1 thiếu niên đang chạy điên cuồng, phía sau là không ít những người cao lớn cầm dao rựa đuổi sát. Thiếu niên thua về thể lực, nhưng cũng lợi ở việc nhỏ người, liên tục luồn lách ở những khe tường hẹp, miễn cưỡng mới có thể cầm cự trước sự truy đuổi gắt gao không ngừng. Thiếu niên ấy, không ai khác ngoài Jack, thời điểm còn đang theo học trung học ở Cell Arwen.Thời gian gần đây, Jack liên tục cảm thấy có người theo dõi mình và Phily khi đi học cũng như về nhà. Ban đầu, cậu cho rằng đó là tay chân của Trayton, nhưng dần dần, những kẻ kia để lộ sát ý, cậu liền chắc chắn bọn họ do kẻ khác phái đến. Trayton có thể ghét bỏ Jack, nhưng không hề ghét Phily, mà y cũng không có lí do nào để ám sát bọn họ.Nếu như Jack phát hiện ra, Phily chắc chắn cũng biết, cô đã mấy lần muốn vạch trần, lại bị Jack cản. Bọn họ chỉ có 1 thân 1 mình, ở Arwen lại cấm tàng trữ vũ khí, nếu chỉ cầm dao găm trong người đi khiêu khích những kẻ kia thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.Sau khi Jack cam đoan là sẽ báo với lực lượng phòng vệ, Phily cũng bỏ ý định đối đầu trực diện, cố gắng chịu đựng cho qua thời gian này. Hôm nay, cô ở lại trường vì hoạt động của hội học sinh, Jack đạp xe về nhà 1 mình, chẳng ngờ được, những kẻ chỉ rình rập kia lại hành động, bắt đầu đuổi theo cậu.Năm 14 tuổi, Jack đã học được cách sử dụng không ít vũ khí, thậm chí còn vô cùng thạo xài súng, nhưng vấn đề là 1 học sinh trung học thì không được phép mang vũ khí ra đường. Hơn nữa, an ninh ở Arwen là tốt hàng đầu trong các Cell, chuyện có kẻ dám hành hung người như thế này quả thật là lần đầu.Đường về nhà Jack có 1 đoạn tương đối vắng, còn xa các đồn cảnh sát, bọn chúng lợi dụng thời cơ này mà ra tay. Jack cố chạy bán sống bán chết cố tìm 1 đồn cảnh sát hoặc dân phòng nào đó, nhưng đều bị chặn đầu, phải đổi hướng đi.Khi Jack chạy vào 1 con hẻm cụt, cậu nghĩ là mình toi rồi, dần lùi về sau khi những kẻ kia áp sát. Bất chợt, cậu ngửi thấy mùi máu ở sau lưng, mà những kẻ đang đuổi theo Jack nhìn thấy thứ ở cuối hẻm cũng xanh xám mặt mày.Đứng ở đó là 1 thanh niên đeo mặt nạ trắng trơn, chỉ khoét 2 lỗ để nhìn, người đầy máu, mà dưới chân của anh là 3, 4 xác người chết tươi, có người vừa động đậy thì bị tàn nhẫn đạp cho thêm vài nhát.Nếu như ác quỷ có tồn tại, chắc cũng chỉ trông đến thế mà thôi.Thanh niên quay đầu nhìn những kẻ không mời mà đến, cất giọng khàn khàn:"Cút."Chỉ có thế, những kẻ vừa nãy vẫn đang còn mang sát ý nồng đậm với Jack mặt mũi tái mét, xô đẩy nhau mà chạy.Trong phút chốc, hẻm nhỏ chỉ còn Jack đứng như chết trân tại chỗ, ánh mắt chưa 1 giây rời khỏi thanh niên kia.Dám đứng giữa nơi có an ninh hàng đầu như Arwen mà giết người hàng loạt tàn nhẫn như thế, đoán chắc lát nữa những kẻ đuổi theo Jack sẽ báo cảnh sát liền thôi.Dường như người kia vô cùng không kiên nhẫn, tiến về phía Jack, ở thời điểm mà cậu chưa kịp phản ứng, trực tiếp bóp cổ cậu, nhấc lên không trung.Cảm giác nghẹn thở truyền đến ngay lập tức, Jack cố gắng cạy tay của người kia ra, nhưng chẳng có vẻ gì là có thể lay động được. Cậu cố lấy hết sức bình sinh, 2 tay bám lấy tay người kia làm điểm tựa, đạp thẳng vào bụng hắn.Trái với kì vọng, người kia chẳng có vẻ gì là bị đau bởi cú đạp này của Jack, nhưng cũng không tiếp tục muốn giết cậu nữa, thuận tay ném cậu đập người vào vách tường."Cút."Jack ôm ngực ho liên tục, cố gắng hít thở không khí quý giá, ngước mắt lên nhìn người kia. Mạnh quá, là con người mạnh nhất mà cậu từng gặp. Dáng người nhìn chỉ vừa vặn thôi, thậm chí tương đối mảnh khảnh, nhưng lực tay khi nãy đủ để giết Jack vài lần trong chớp mắt.Dường như người kia cũng chẳng quan tâm Jack có cút hay không, cầm can xăng lên, đổ lan tràn khắp mấy cái xác, rồi châm mồi lửa, đốt trụi. Khu hẻm này không có ai sinh sống, lại ẩm thấp, đầy gỗ mục và cỏ dại, trong nháy mắt, khói từ đám cháy đã cao ngút trời. Hiển nhiên, thanh niên không hề sợ những thứ mình làm sẽ bị phát hiện. Jack nhìn người kia bước qua mình, cả người đầy máu, bỏ tay vào túi. Tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi, nhưng hắn vẫn cứ thong dong, dường như chẳng quan tâm. Chân của Jack như chôn tại chỗ, cậu muốn nói lời cảnh cáo thanh niên, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy sai. Đó là sát nhân giết người không gớm tay, và còn suýt giết cậu nữa.Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, Jack không cảm thấy sợ, hoặc đúng hơn thì Jack cảm thấy người kia sẽ không giết mình. Sau khi bóng người kia khuất sau lối rẽ, ma xui quỷ khiến, Jack đã chạy theo hắn, trong lòng tự nhủ, mình chỉ là 1 công dân tốt đang cố bắt thủ phạm giúp cảnh sát mà thôi.Có tiếng súng vang lên, còn có tiếng cứu hỏa, khu hẻm chật ẩm thấp trong vòng mười phút trở thành 1 mớ hỗn độn. Mà Jack theo chân người kia, liên tục được chiêm ngưỡng những ngóc ngách chẳng biết ai tìm ra ở nơi này. Thanh niên cứ đơn giản là đi thong dong như thế, nhìn thì rất thảnh thơi, thật ra tốc độ nhanh đến mức làm cho Jack mấy lần suýt mất dấu.Khi bọn họ dừng lại ở 1 nơi kín đáo cách đó hàng chục khu phố, chắc chắn bản thân sẽ không bị bắt, thanh niên mới đứng lại, nhìn về phía Jack:"Theo làm gì?"Âm giọng khàn khàn, dường như cổ họng bị tổn thương.Trên đường tới đây, người kia đã cố ý thả bước để Jack có thể theo kịp, hoàn toàn không có ý định cắt đuôi, chỉ để coi thằng nhóc con này có ý định làm cái quái gì.Jack ôm ngực cố gắng lấy lại nhịp thở, trong đầu đảo quanh, cố bịa ra 1 lí do phù hợp để trả lời. Nói cái gì bây giờ, đến chính cậu cũng không biết vì sao mình lại chạy theo người này.Trong lúc Jack vẫn còn xoắn quẩy, người kia đã đột nhiên ngã xuống, bất tỉnh.Theo quán tính, Jack chạy đến đỡ lấy thanh niên, nhận ra trên người hắn không chỉ có máu của những kẻ đã chết, mà còn có 1 vết đạn bắn găm ngay ngực.Mùi hoa Farvicyn vấn vương quanh mũi.==={}===
[Kịch nhỏ #22][Hồ sơ Ám Nguyện số 1]
Tự nhận xét về bản thân: rất hiền.Naib Nhiễm Thanh: thật luôn? Thật sự là rất hiền luôn?Naib Ám Nguyện: ...tôi quả thật cảm thấy bản thân tương đối hiền.Jack Ám Nguyện: em ấy quả thật rất hiền mà, nếu không hiền, có lẽ tôi đã hưởng dương 14 tuổi rồi.Naib Ám Nguyện: *âm thầm thả like*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com