Identity V Fanfictions
Đôi mắt xanh trong vắt như nước biển mát lạnh.Những vết tàn nhang nâu nhạt rải đầy hai má.Khuôn mặt đỏ lựng như hai quả cà chua chín mọng.Trước mặt Naib, là cậu nhóc tên Lucky đã từng học cùng trường với hắn, cậu nhóc vẫn từng cùng hắn làm đủ trò hề quanh trường. Cậu nhóc dễ thương nhất mà hắn từng quen biết, người mà vẫn luôn ở bên cạnh hắn, đến nỗi việc ấy đã trở thành một thói quen khó bỏ của cả hai. Họ là một đôi bạn thân chính hiệu, nhưng bằng cách nào đó, lại có một người mang lòng thương yêu người kia. "Em thích anh. Chúng ta hẹn hò được không?"Ánh nắng đầu hè vàng rụm xuyên qua kẽ lá cây, nằm loang lổ trên mái tóc hạt dẻ đang bay nhẹ trong gió. Trên tay em, là một bức thư tình được nhét trong chiếc phong bì nho nhỏ, trắng tinh và phảng phất mùi cỏ cây.Naib cầm lấy bức thư, nhét vào bên trong túi áo."Được thôi."----------Naib chưa từng nghĩ mình là một người tồi trong việc yêu đương. Hắn vẫn luôn dành thời gian cùng Lucky đi chơi vào mỗi chiều Chủ nhật, mua những món quà tặng em vào những dịp đặc biệt, thi thoảng dành cho nhau một buổi tối "Netflix & Chill" với những bộ phim tuổi nổi loạn. Hắn và Lucky thậm chí còn chưa từng cãi vã một trận nào kể từ hồi hẹn hò tới giờ. Duy chỉ có một điều duy nhất gã không làm, đó là công khai mối quan hệ của hai người. Hắn thấy việc đó chẳng hề quan trọng, vì theo hắn, tình cảm giữa hai người họ cũng sẽ chẳng sâu đậm hơn nếu có quá nhiều nhiều người biết....Thực ra nói rằng hắn không muốn ai biết việc hắn hẹn hò với Lucky thì chính xác hơn.Naib cũng không chắc rằng liệu hắn có thật là có chút tình cảm đặc biệt nào dành cho Lucky hay không. Chỉ là khi em tỏ tình, lại có thứ gì đó khiến hắn không lỡ từ chối. Có lẽ là do việc chấp nhận lời tỏ tình ấy cũng tránh khiến cho một trái tim bị tan vỡ, hay ít nhất thì đối với Naib là thế. Cũng có một vài lần, Naib tưởng hắn sẽ yêu em được giống như cách em yêu hắn. Nhưng những cảm giác đó chỉ là sự ngộ nhận của hắn mà thôi, vì đến cả một cái nắm tay hay một cái hôn nhẹ lên trán, hắn còn chẳng thể làm được cho em. Những khi ấy, hắn lại bào chữa với em với lý do chẳng mấy thuyết phục, rằng hắn không thích những thứ sến súa mà các cặp đôi thường làm. Vô lí như vậy, mà Lucky vẫn mỉm cười cho qua."Không sao đâu. Ta bên nhau là đủ rồi."Thi thoảng Naib cũng nổi giận vô cớ với em. Ví dụ như khi em bất chợt ôm lấy hắn khi đang xem phim kinh dị. Hay khi em suýt ngã và vô tình níu vào cánh tay hắn. Hay khi em cảm thấy hơi mệt và cố níu giữ hắn ta ở lại với em một đêm. Mỗi lần như vậy, Lucky luôn là người chủ động xin lỗi trước, mặc dù em chẳng có lỗi gì."Xin lỗi. Lại làm anh phải phiền lòng rồi."Cảm giác tội lỗi với Lucky thi thoảng lại tới ghé thăm hắn, giống như lời nhắc nhở phải bù đắp những tổn thất về mặt tình cảm cho em. Trao đi những món quà đắt tiền, nói ra những lời nói mật ngọt sáo rỗng, tất cả hắn đều làm, để cố lừa dối bản thân rằng hắn quan tâm đến em, xoa dịu đi cái bóng đen dằn vặt đang quấn chặt lấy cơ thể hắn."Anh không cần phải làm vậy đâu mà."Em híp mắt cười khi hắn đeo lên ngón áp út của em một chiếc nhẫn bạc khắc đầy những hoa văn cầu kì. Nhưng nụ cười ấy của em càng ngày lại càng trở nên thiếu sức sống, mệt mỏi và đầy gượng gạo. Vậy mà Naib nào có biết. Hắn nào có quan tâm em đang nghĩ gì hay đang cảm thấy gì đâu cơ chứ. Thật ích kỉ làm sao.Xòe bàn tay có đeo chiếc nhẫn lên trước mặt và ngắm nghía một lúc, em nhỏ nhẹ cất lời."Ta ra ngoài đi dạo một lúc được không?"-----------Tin đồn việc em và hắn yêu nhau lan rộng ra toàn trường. Những ánh mắt hiếu kì lúc nào cũng chĩa vào hai người như những mũi dao sắc nhọn, như thể muốn lột ra từng bí mật của họ đang ẩn dấu dưới làn da kia. Những tiếng xì xầm đầy dò xét lúc bào cũng văng vẳng bên tai, như những con bọ phiền phức đuổi mãi chẳng chịu cút.Ấy là lần đầu tiên Naib nổi cơn thịnh nộ với Lucky. Hắn to tiếng với em, mắng nhiếc em. Hắn nói em là người tiết lộ mọi chuyện. Em cố giải thích với hắn rằng em không phải người loan ra tin đồn ấy, nhưng Naib chẳng hề để tai. Hắn không còn quan tâm đến những lời nói của em nữa, vì trong suy nghĩ của hắn, em là một tên nhóc con thèm muốn sự chú ý và thương hại của mọi người, là một đứa trẻ nói ra những lời sáo rỗng không biết ngượng. Trong cơn giận dữ, hắn buột miệng, buông ra lời nói cay độc nhất."Giá như tôi chưa từng đồng ý lời tỏ tình của em."Lucky thất thần vài giây. Nước mắt khẽ rơi trên má nhanh chóng được em lau sạch đi, chẳng còn để lại chút dấu vết."Vậy tại sao anh lại đồng ý?"Em cay đắng nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời, nhưng tất cả những gì em nhận được là sự im lặng và ánh mắt né tránh. Thứ xúc cảm chua chát nghẹn cứng nơi cổ họng khiến em không thể chịu nổi mà rời khỏi căn hộ ấy, đôi môi kia cũng chẳng hé răng nói một lời từ biệt. Chiếc nhẫn ngày hôm ấy hắn tặng em đã bị tháo ra từ lúc nào, nằm lăn lóc trên bàn.Cánh cửa sập nhẹ một tiếng, tiếng bước chân của em càng ngày càng xa, cho tới khi âm vọng của những hạt mưa khẽ rơi lộp độp trên mái nhà là thứ âm thanh duy nhất còn vang vọng trong không gian.Lần đầu tiên, em không xin lỗi hắn, cũng chẳng nói trước bao giờ sẽ về. Cũng là lần đầu tiên, hắn cảm thấy hối hận vì đã làm tổn thương em, thậm chí còn có ý định đuổi theo giữ em lại.Nhưng có lẽ, đây lại là lối giải thoát nhanh nhất, cho cả hắn và em.Hoặc không.------------Naib bắt đầu thấy thiếu thốn sự hiện diện của Lucky. Hắn không còn em ở bên cạnh, người mà lúc nào cũng như một chú chim tíu tít kể chuyện đời, quấy phá hắn chơi game. Không còn em, người luôn lo lắng từng bữa cơm cho hắn đến nỗi còn chẳng màng đến chính bản thân mình. Không còn em, chủ nhân của những tiếng cười mỗi khi em bày trò ngu ngốc trêu chọc hắn. Naib muốn nghe thấy giọng nói em,nhưng lại không dám cầm máy lên liên lạc. Muốn nhìn thấy em, nhưng lại chần chừ khi nhớ lại giọt nước mắt khẽ rơi đêm ấy. Muốn chạm vào em, nhưng lại sợ rằng em sẽ gạt tay hắn đi trước khi kịp chạm vào em.Chợt nhận ra, Naib đã yêu cậu nhóc tỏa nắng ấy từ lúc nào không biết. Nhưng chẳng phải đáp lại tình cảm của em vào lúc này đã quá muộn rồi sao? Hắn đâu có quyền có lại Lucky sau tất cả những vết thương mà sự vô tâm ấy đã để lại cho trái tim em?Naib quả là một tên khốn nạn. Hắn ruồng bỏ em, hắn khiến em đau, chà đạp lên tình cảm của em, khiến em tổn thương không biết bao nhiêu lần. Và giờ đây khi mọi thứ đã không còn, hắn lại chính là người đi nhớ nhung.Thật đáng cười làm sao.Bài hát buồn mà tên hàng xóm phiền nhiễu đang bật xuyên qua bức tường mỏng, nhỏ nhẹ lọt vào tai hắn. Bài hát ấy, đã lâu rồi Naib chẳng còn nghe tới, dường như đang đánh thức từng cảm xúc đang cất giấu trong chiếc hộp khóa kín sâu trong tim.Only know you've been high when you're feeling low.
Only hate the road when you're missing home.
Only know you love her when you let her go.Khóe mắt của Naib chợt thấy cay cay.Cho tới khi em đi mất, hắn mới nhận ra em quan trọng tới nhường nào. Cho tới khi em đi mất, hắn mới nhận ra rằng cuộc đời hắn thiếu bóng dáng em lại thật đơn côi.Liệu em có nhớ hắn? Có lẽ là có, cũng có thể là không. Bức thư tình em gửi ngày xưa chợt hiện ra trong tâm trí. Bức thư mà hắn vẫn còn chưa mở, tưởng rằng đã bị lãng quên. Hắn bật dậy khỏi giường, lao đến bên chiếc bàn đối diện, tìm kiếm chiếc phong bì trắng được giấu sâu tận bên trong ngăn bàn. Giở ra những trang giấy của quá khứ, lại là cái mùi hương cỏ may mà bấy lâu nay Naib nhớ thương. Con người, sống lâu nhất cũng chẳng thể vượt quá 30,000 ngày. Trong vòng 30,000 ngày ngắn ngủi ấy, ta chỉ gặp được có 29,200,000 người mà thôi.Vậy trong số ấy, có bao nhiêu người ta sẽ phải lòng?Và, trong nhóm người ít ỏi đó, bao nhiêu người sẽ đáp lại tình cảm của ta?0.000049.Em biết con số này nghe thật bất khả thi làm sao nhưng nó chính xác lắm đấy, các nhà khoa học đã tính ra mà. Chờ chút, đó không phải là điều em muốn nói đâu, hehe. Chỉ là em muốn nói cho anh điều này thêm một lần nữa nếu hôm nay em có làm mọi thứ rối tung lên khi nói chuyện với anh hoặc ngại ngùng mà bỏ trốn giữa chừng.Em thích anh. Thích anh nhiều lắm. Em không muốn mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là bạn bè suông. Em muốn được là người yêu anh, cùng anh đi vòng quanh thế giới, cùng anh làm những điều phi thường mà tưởng như không thể làm. Nhưng nè, nếu anh không thể trở thành con số 0.000049 ấy, em cũng không trách anh đâu. Em chỉ mong khi ấy, anh vẫn sẽ đối xử với em thân thiết như ngày trước.Kí tên,
Cỏ Bốn Lá.Cỏ Bốn Lá. Cái biệt danh mà ngày hắn còn tuổi quậy phá đặt cho em. Còn Trà Xanh, chính là cái tên mà em đặt cho gã. Naib từng ghét cay ghét đắng cái tên đầy nữ tính ấy, vậy mà hôm nay hắn lại ước gì hắn có thể nghe em gọi hắn theo cái cách thân mật ấy thêm một lần nữa.Naib vuốt nhẹ mép giấy, cố tìm lại cảm giác những lần ít ỏi được chạm vào làn da em bằng thứ mùi hương thanh khiết còn sót lại trên mảnh giấy mỏng manh. Ôi, giá như ngay lúc này hắn có thể được ôm Lucky vào lòng và vùi chặt vào trong lồng ngực ấm áp ấy, điều mà có lẽ ngày xưa em khao khát được nhận từ hắn mà chẳng thể có được.Hắn nhớ em. Nhớ Tiểu May Mắn đã từng thuộc về hắn. Giờ đây, Naib chỉ ước ao có thể đảo ngược lại thời gian, nắm lấy bàn tay em, rồi hét lên cho cả thế giới biết rằng, Tiểu May Mắn này là người của hắn. Chẳng còn sợ hãi người ta sẽ nghĩ gì, chẳng còn sợ hãi liệu xã hội có bao dung. Nhưng giờ thì không thể nữa rồi.Tiếng chuông điện thoại đột ngột kêu vang. Người gọi đến lại chính là người không ngờ nhất."Anh khỏe chứ?"Giọng nói của một người con trai trưởng thành vang lên từ đầu dây bên kia. Ấm, ngọt, như một tách cà phê sữa."Có chuyện gì vậy?""Muốn gặp anh nói chuyện chút."...Thở hồng hộc sau một quãng chạy dài hụt cả hơi, Naib đưa mắt tìm bóng dáng gầy gò mà mấy tuần nay gã nhớ mong. Em vẫn đứng đấy, ngay dưới gốc cây phong giống như cái ngày em đã từng tỏ tình hắn. Những chiếc lá phong đỏ rực rỡ như ngọn đuốc giữa bầu trời, lạ sao lại chẳng thể sánh nổi với ánh mai vàng đang tỏa sáng xung quanh em. Tại sao từ trước đến giờ hắn không thể nhận ra được vẻ đẹp đó từ em?Naib bước thật nhanh tới chỗ Lucky, những suy nghĩ trong đầu bị đảo lộn tứ tung khiến hắn chẳng còn suy nghĩ thông suốt được thứ gì nữa. Hắn cũng chẳng còn quan tâm Lucky định nói gì với hắn, vì ngày hôm nay Naib sẽ thay thế chỗ em của ngày xưa. Ngày hôm nay hắn sẽ ôm em vào lòng, đeo lại trên tay em chiếc nhẫn ấy.Ngày hôm nay hắn sẽ nói rằng, hắn yêu em. Càng vẽ ra một tương lai tươi đẹp đầy hạnh phúc, chiếc nhẫn nằm trong túi áo lại càng bị nắm chặt. Khuôn mặt xinh đẹp của Lucky càng ngày càng hiện rõ trước mắt, khiến trống tim Naib còn đập mãnh liệt hơn nữa.Tuy bồn chồn là thế, hắn vẫn giữ nguyên cái vẻ bề ngoài bình thản của mình, coi như là để giữ lại chút thể diện."Xin lỗi vì đã để em đợi lâu." Hắn cố tìm đến ánh mắt của em, cố để có thể nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ấy, vì chỉ ngắm thôi thì cũng chẳng thể bù đắp lại nổi khoảng thời gian hắn thiếu em bên cạnh.Nhưng em lại né tránh."Không sao. Em cũng vừa mới đến thôi."Lucky cười nhạt. Em đút hai cánh tay của mình vào trong túi áo dày cộp rồi rảo bước đi, để lại Naib ngơ ngác nhìn theo em. Đau đớn."Anh không đi sao?""Đi đâu?""Kiếm thứ gì nóng để uống. Trời hơi lạnh rồi."---------Lucky của hắn thật lạ.Em vẫn cười nói với hắn, vẫn buông ra những câu trêu ghẹo hắn như hồi trước, như thể em đã quên hết sạch những gì đã xảy ra ngày hôm ấy. Điều đấy khiến Naib rối tung hết cả lên chẳng biết phải hành xử như thế nào, đến nỗi cốc cà phê sắp nguội ngắt tới nơi mà hắn cũng chẳng dám đụng vào một giọt. Và cuối cùng, hắn chọn cách im lặng lắng nghe em nói."À, cái vụ tin đồn..." Lucky bất ngờ chuyển từ việc huyên thuyên mấy chuyện trên trường của em sang chuyện trò nghiêm túc. Cổ họng của Naib nghẹn cứng lại, hắn bối rối giương con mắt lên nhìn em đang cụp mi đôi mi xuống, hoàn thành thật nhanh ngụm trà cuối."Đó là do cô bạn Emma của em. Cô ấy vô tình phát hiện ra được, và cô ấy mắng em oang oang giữa sân trường luôn..." Lucky thở dài. "Em xin lỗi..."Em không có lỗi. Người có lỗi là tôi."Tôi...""A, sắp tới giờ quán đóng cửa rồi. Ta về thôi." Em ngắt lời hắn rồi đứng dậy, bước nhanh ra khỏi quán cà phê. Vậy mà đến một cái ngoái lại nhìn hắn từ em cũng chẳng có.Khi Naib đuổi gần kịp được Lucky thì ở phía chân trời đằng tây, quả cầu lửa nóng bỏng đã chìm được quá một nửa trong những đám mây dày đặc, cố tỏa ra những tia nắng cam ngọt yếu ớt còn sót lại. Một khung cảnh hoàng hôn đẹp tuyệt, nhưng cả thành phố bận rộn dường như chẳng còn ai đoái hoài tới sự hấp hối của những tia sáng đáng thương ấy nữa. Giống như hắn và em bây giờ vậy. Một người thì cố gắng để cứu vớt lại mọi thứ, một người thì mải miết đi, dường như chẳng còn để tâm tới thứ gì trên đời.Điều gì khiến cho Lucky phải vội vã đến vậy? Vì em không còn yêu hắn ư? Hay là vì em không muốn nhận thêm bất cứ tổn thương gì từ phía hắn nữa? Naib không biết, hắn cũng không rõ liệu mình có muốn biết hay không.Em đột ngột dừng chân lại, đưa mắt nhìn lên cành hoa màu hồng nhạt mọc vươn ra khỏi hàng rào của một căn nhà bên đường. Những bông hoa sắp tàn, như thể đang co rúm trước cơn gió cuối thu lạnh lẽo."Em từng đọc được một mẩu truyện nào đó, về mối tình của một người con gái."Lucky thì thầm, đưa tay ngắt đi một bông hoa mỏng manh. Em mỉm cười. Lạnh lẽo. Vô hồn. Như tạo nên một vỏ bọc để cố che giấu đi những nỗi tâm tư được giấu sâu kín trong lòng. "Cô ấy, yêu một chàng trai. Yêu, yêu lắm. Nhưng anh ấy thật quá tầm nắm với cô. Một con người hoàn hảo không tì vết, chẳng thể nào có chuyện để tâm tới một người bình thường như cô, huống chi là tình cảm của cô ấy."Em dứt từng cánh hoa, khiến chúng rơi lả tả xuống mặt đất. Hành động ấy của em, bằng một cách nào đấy, lại khiến cho Naib cảm thấy bất an."Vậy mà người con gái ấy vẫn lãng phí cả thanh xuân cho thứ tình cảm không được hồi đáp đó. Cho dù nó có rút cạn đi sức lực của cô, cho dù cô muốn bỏ cuộc đi chăng nữa, chỉ cần nhìn thấy anh ta là tất cả những cố gắng để rời bỏ đi của cô cũng đổ sông đổ bể." Ngắt hết đi những cánh hoa tội nghiệp, Lucky lại bắt đầu di chuyển đôi chân thật chậm rãi trên vỉa hè trải đầy màu nắng sắp tắt. chiếc bóng của em phủ lên những chiếc xe đang hớt hả chạy bởi những con người đang bận rộn với cuộc sống của riêng họ."Trải qua nhiều chuyện trên đường đời, cho đến khi cô có cơ hội để ở bên cạnh anh ta, cô lại không chọn điều đó. Anh biết tại sao không?"Em quay đầu lại, ngây ngô nhìn hắn trong chốc lát rồi lại quay đi thật nhanh. Đôi chân ấy vẫn cứ đi tiếp, mặc dù lối đó chẳng phải là đường về nhà."Cô nhận ra rằng, cho dù tình cảm của mình có thể được đáp lại, anh ấy cũng có thể...""Dễ dàng...""Và vô tâm...""Vứt bỏ cô đi thật xa khỏi anh ta."Tiếng ứ nghẹn nơi cổ họng của em gây cho hắn một cảm giác đau đớn như bị xé tan ra thành từng mảnh nhỏ. Naib nắm chặt chiếc nhẫn trong tay như muốn bẻ cong nó. Vị máu tanh ngòm trào ra trong miệng cũng không khiến hắn ngừng dùng răng hành hạ cánh môi dưới.Hắn đã làm gì em thế này?"Cuối cùng... Cô gửi anh một bức thư chứa đựng tất cả những cảm xúc cô dành cho anh ta bấy lâu nay. Nhưng bức thư đó lại rất đặc biệt. Nó không phải dành để thổ lộ tình cảm. Mà là một lời chào từ biệt. Tới anh ta và tình cảm của cô ấy."Lucky lại dừng chân thêm một lần nữa. Lần này, thứ thu hút sự chú ý của em là sắc đỏ cam chói mắt nơi chân trời xa xa. Nắng không còn đủ sức lực để mà nhảy nhót khắp chốn nữa, vì mặt trời chỉ còn nhô được đúng đỉnh đầu, cố gắng buông thả những tia nắng cuối cùng xuyên thủng qua những đám mây.Lucky quay hẳn người lại, mặt đối mặt với Naib. Em đang khóc.Hắn đau đớn nhìn giọt lệ đang rơi trên má em và cố chạm lên làn da em để lau đi những nỗi buồn mặn chát ấy. Nhưng không, Lucky lại né tránh hắn. Một lần nữa. "Tại sao?" Tại sao chúng ta lại làm tổn thương lẫn nhau như thế này cơ chứ?
"Naib..."
Em lại cười kiểu đó. Lại là cái nụ cười vô cảm. Naib ghét nụ cười ấy, và hắn thậm chí còn ghét bản thân mình hơn nhiều. Vì hắn mà Lucky trông chẳng còn là chính em nữa. Em giờ đây, sa ngã, kiệt sức, và đầy vô vọng.
"Em yêu anh."
"Tôi..."
"Mình chia tay nhé."
Cũng yêu em.
Chiếc nhẫn trong tay hắn rơi xuống đất, cũng như khi tia nắng cuối cùng vụt tắt, để lại khoảng trời mây cô quạnh.
FIN
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com