Identity V Fanfiction Duy Tri Do Thang Den Cung
Chap này hơi bị... Trong sáng nha :vVậy chắc các độc giả nào đọc chap 8,3 sẽ biết phần Norton nói với bé Eli về việc boé Robbie cầm rìu đi đe thằng bán hàng bên, chuyện đó xảy ra vào hôm qua :vMọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng sớm..."Norton, chiều nay anh có rảnh không?"Robbie ngậm bánh kẹp trứng, chiếc mặt nạ vẫn như ngày nào, không để lộ mặt thì vẫn chỉ để lộ cái miệng đáng yêu của nhóc con. Norton vội ăn bữa sáng của mình, nghe Robbie hỏi liền nghĩ một hồi rồi gật đầu." Em muốn đi công viên!!!""Vậy 5h giờ nhé?"Norton ăn nốt miếng cuối, Robbie vui vẻ gật đầu. Ăn xong bữa sáng, anh chào cậu nhóc rồi bước đến trường...."Vậy Norton cậu mau nói cho tụi này đi!"Naib thích thú huých nhẹ tay Norton, anh hừ lạnh quay mặt đi."Cậu nói không rõ tôi không biết nói gì""Đừng giả vờ chứ Norton~"Naib vừa nghịch bóng của William vừa nói."Emma đã nói mối quan hệ của cậu và Luchino rồi!!!"*Phụt*"Q...Quan hệ?" Norton xanh mặt, nhìn Naib thấy cậu thích thú, William thì chấm nước mắt giơ ngón like kiểu 'thua cược cũng được miễn chú hành phúc là ok', nhìn Eli thì cậu lắc đầu ý không liên quan. Norton càng xanh mặt, Emma ơi Emma! Em nhầm rồi!!!! Thế này không được! Thà bị lũ bạn hiểu nhầm chứ bị người mình yêu hiểu nhầm thì anh khó mà sống !!! Không được! Không được! Phải mau giải thích với Emma đã!Nhưng tiếc là chuông kêu vào lớp rồi."Hehe canteen bao tôi hết nha cả ba"Naib vui vẻ về chỗ, tưởng tượng mình ăn đến sập cả canteen. Norton sầm mặt nhìn Eli, còn Eli thì lại ' ngây thơ' nhìn lại Norton.*Bẹp*Campbell đáp cú vào mặt Eli.:vNorton: "Tiên tri gì chứ! Hại người ta phải đi tìm cờ rút giải thích!"..."Naib tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không bao cả canteen cho cậu đâu!"Norton muốn đến lớp Emma tìm cô bé, nhưng Naib vẫn quyết kéo tay anh đến canteen, William cầm lấy ví hình củ cà rốt nhỏ trên tay đếm số tiền ít ỏi của mình, Eli thì không phải không muốn chi tiền cho cái tên bụng không đáy kia, cậu chỉ là muốn chuồn trước mà thôi :v"Thôi nào, chính Emma cũng nói rồi mà!"Norton thở dài tóm tắt buổi hẹn của anh với Emma cho Naib và William nghe rồi kết một câu."Tóm lại là Con bé tình cờ nhìn thấy cảnh tôi va vào thầy Luchino trong đám đông nên hiểu lầm thôi"Naib oh một câu, William mua hộp sữa nghe xong mà chỉ thắc mắc."Nhưng không phải con bé rất háo hức khi nghĩ cậu và thầy Luchino có tình cảm sao?"Norton:"..."Naib: "☉∀☉) ơ hớ hớ"---"Anh về rồi"Norton thở dài mở cửa, bỗng bị nhóc con nào đó nhào tới ôm anh bất ngờ."Norton!!!"Robbie ôm cổ anh, Norton từ phiền muộn liền thấy trong người tốt hơn, cười nhẹ và xoa đầu cậu."Biết rồi biết rồi, còn nhiều thời gian mà, trưa rồi em để anh nghỉ ngơi cái, ôm thế nào anh đau...đau cổ quá!"Norton giả vờ kêu đau, làm bộ cụ già cúi người bị đứa cháu ôm cổ đến đau cả cổ lẫn cái lưng. Robbie cười cười rồi thả ra, để anh đi thay quần áo và chuẩn bị đồ ăn.---"Phù..."Norton hít một hơi thật sâu rồi thở ra, anh ngồi chỗ gốc cây đó- nơi bóng râm bóng mát, cạnh người anh yêu, Emma."Emma"Norton gọi tên cô, nhìn cô với ánh mắt hi vọng. Hi vọng? Hi vọng cái gì? Emma nhìn lại anh, anh hỏi."Em nghĩ anh và thầy Luchino là gì?""Thầy trò?"Emma đáp, nhưng lời đáp lại như câu hỏi ngược lại, cô cười ngượng gãi đầu."Thực ra em cũng không biết ý anh là gì, nhưng em nghĩ là anh biết đó"Norton thấy vậy vội vã hỏi câu khác."Vậy em nghĩ em với anh là gì!?""Bạn bè!"Quá nhanh...Quá nguy hiểm...---"Robbie Robbie"Norton vừa gọi vừa lay nhẹ Robbie, cậu nhóc nằm trên giường mơ màng tỉnh dậy. Như vừa nhớ ra gì đó, nhóc con vội ngồi dậy kéo tay Norton."Được rồi nhóc con, đi thôi"Norton phì cười trước cậu nhóc đáng yêu này.Tại công viên, lần này...lần này chắc chắn anh sẽ không gặp Luchino đâu! Đúng vậy! Nêu cứ thoải mái chơi với boé Robbie đáng yêu này đi!!!Norton: "ಠ'◞ ェ ◟'ಠ)..."Luchino *nghiêng đầu **ba dấu hỏi chấm trên đầu*Robbie:*đang cầm kẹo mút**ăn*Ô kê con cá trê sao Luchino lại ở đây? Cái này không thể nào là tình cờ được?!?"Sao thầy lại ở đây?"Norton nhìn Luchino đầy hoài nghi, Luchino có chút vã, không dám nhìn Norton mà nhìn cây cột điện bên cạnh."Ờ thì thầy...đi tìm nhà người mình yêu nhưng nhỡ lạc vào đây"Ủa ủa sao nghe quen quen vậy ta ⊂((・▽・))⊃ Norton còn chưa hết ngạc nhiên vì cái thể loại tình tiết quen thuộc này thì Luchino nhếch mép liếc anh."Nhưng may quá gặp luôn người đó tại đây nên đỡ phải tìm"Norton bị Luchino bất ngờ chạm vào mà giật mình lùi lại, mặt theo tự nhiên lại đỏ lên, chả biết do đớp thính hay do anh cảm nhận cái chạm đó nhẹ nhàng đến...muốn thêm...---"Ouch! Chi...Chị...nhẹ...Nhẹ thôi chị ơi--Ouch!!!"Norton đau đớn khóc trong lòng, Emilly băng xong cái đầu chảy đầy máu của anh rồi véo nhẹ tai anh."Cái đồ ngốc này! Lần sau đừng có mà đâm đầu vào cây tiếp đấy!"Những lời trách mắng anh không muốn nghe đâu~...nhưng đó lại là những lời quan tâm, Emilly thở dài vỗ nhẹ vai anh."Ngốc thì ngốc hai trên ba chứ đừng ngốc bốn phần ba, Emma nói như vậy nghĩa là em vẫn có cơ hội, chỉ là cần thêm thời gian thôi"Nghe những lời này từ người chị lớp trên, anh lại có thêm động lực, cảm ơn Emilly rồi chạy về lớp."Về lớp cái gì! Học hành gì tầm này! Nằm đây nghỉ ngơi cho chị cái!"---"Nơi này nhìn thật đẹp"Giọng nói nam nhân quen thuộc, gì chứ anh đi lạc hai người kia giờ lại gặp cậu hề này?"Lại gặp lần nữa rồi Campbell"Mike Morton cười vui vẻ, rồi chẳng ai bảo ai, tự cả hai vào trong rạp xiếc xem các trò giải trí trong đó...."Nơi này còn vui hơn chỗ kia phải không!?"Mike hào hứng nói, kể hết những trò vừa nãy cho Norton nghe dù anh cũng ở đó xem với cậu."Xem vui như vậy, lẽ ra cô gái của cậu nên ở đây, cậu có thể thành công tiến tới cô ấy"Mike cầm kẹo bông ăn, Norton lấy một miếng cho vào miệng."Em ấy coi tôi là bạn, tôi cần thêm thời gian"Vị kẹo bông nhanh chóng tan, cái ngọt cũng vì thế tan nhanh trong miệng anh, nhưng ngọt thì trong miệng, vậy mà đâu đó trong anh thấy hơi đắng pha lẫn hơi cay - gọi luôn là "cay đắng". Mike oh một câu rồi nhìn anh."Vậy còn hai định mệnh kia? Cậu tìm được người thứ hai chưa?""Rồi, Một đứa nhóc""Haha..." Mike không còn gì để mà nhận xét hai người định mệnh của anh nữa, một con thằn lằn và một đứa nhóc? Cuộc đời Campbell còn mặn đến mức nào nữa đây?"Thế là cậu bạn tiên tri đó chỉ nói với cậu về hai định mệnh?""Bộ tôi có định mệnh thứ ba?"Mike gật nhẹ, Norton giật mình không chần chừ sát lại gần cậu mong chờ câu trả lời từ câu hỏi này."Là ai!?"Nhưng giây phút đó là giây phút anh không ngờ rằng, cậu bạn hề Mike Morton.Lại chớp thời cơ hôn lấy anh."Là Mike Morton"Cậu mỉm cười sau nụ hôn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com