Identity V Fanfic U Me Cung La Cai Toi Sao
Tiêu đề: Don't leave me again [Đừng rời xa em nữa]."Emma rất hay mơ thấy ác mộng, những lúc như vậy, giải pháp duy nhất của cô là tìm đến bên chị. Vì chị là bác sĩ của riêng cô, là thiên thần của cô, là liều thuốc tốt nhất chỉ dành riêng cho mình cô."..- Chị Emily, tối nay em ngủ với chị được không?Emma đứng trước cửa phòng Emily nói, chị có thể cảm nhận được tiếng nấc khe khẽ giấu kín trong giọng nói đó, gương mặt bình thường trông rất tươi tắn và vui vẻ nay lại xịu xuống, cả đôi mắt long lanh với những giọt nước nhỏ xíu còn động lại trên khóe mi.Chị đặt cây kim tiêm vào chiếc hộp sơ cứu, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Emma rồi mỉm cười. Một nụ cười mang chút vẻ đau thương.- Lại gặp ác mộng nữa sao?Cô gật đầu thay cho câu trả lời, tay đưa lên dụi mắt, chờ đợi sự đồng ý của Emily. Chị không vội lên tiếng, chỉ thở dài, chị đóng nắp hộp sơ cứu lại, dọn dẹp một số thứ trên bàn, từng hành động của chị đều nhẹ nhàng và chậm rãi như cố tình thử thách sự kiên nhẫn của Emma. Cô nuốt nước bọt, cẩn thận quan sát đôi tay thon thả của chị, rồi lần theo cánh tay lên chiếc cổ trắng nõn hoàn toàn bại lộ trong bộ váy ngủ trắng, ánh mắt của cô tiếp tục lần xuống vai, xương quai xanh, đến cả ba vòng của chị. Cơ thể chị hoàn hảo và quyến rũ đến mức Emma không thể nào rời mắt khỏi chị được, não cô cứ liên tục hình dung ra những hình ảnh vô cùng xấu hổ mà nếu là cô bình thường chắc chắn sẽ bị ăn vài phát tự vả. Nhưng trong tình huống này Emma hoàn toàn không thể nghĩ đến thứ gì nữa. Một giọng nói trầm ấm vang lên, phá tan những suy nghĩ đen tối của cô.- Mau ngủ thôi, Emma.Không biết từ lúc nào, Emily đã đến bên cạnh một cây đèn trong một góc của căn phòng, thật kì lạ khi cô lại không nhận thấy chuyển động của chị kể cả khi ánh mắt của cô vốn đã dán chặt vào chị.Nhưng dẫu sao thì, Emily cũng đã cho phép cô ngủ lại phòng chị tối nay rồi. Đó không phải là một kết quả bất ngờ, nhưng Emma vẫn chưa bao giờ có thể che giấu được sự sung sướng trong đôi mắt của mình, khóe môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc.Không vui sao được khi mà bạn có thể ở cạnh người bạn yêu cả đêm cơ chứ? [Hiểu ý tôi không?]Chờ cho đến khi Emma đã nằm yên vị trên giường, Emily mới tắt đèn và lần mò đến bên chiếc giường ngủ. Nhưng Emma vốn đã không thể đợi chị được nữa, nên không biết từ lúc nào cô đã bật dậy, thuận tay nắm lấy tay chị trong bóng tối mà kéo chị ngã vào lòng mình.- Emma, đừng làm vậy! Nguy hiểm lắm.Chị nâng giọng mắng cô, rồi nhanh chóng tách mình khỏi vòng tay của cô. Nhưng mà...cừu non sao chạy khỏi cáo già được chứ? [Có chút ngược]- Ơ..!Emma giả vờ lơ là bỏ tay chị ra, nhưng lại nhanh chóng khóa chặt bờ eo thon gọn của chị mà kéo về phía mình một cách thô bạo. Cả hai người đều ngã xuống giường.Không để Emily kịp phản ứng, cô đã tiếp tục nghiêng người, kéo chị xuống đối diện với mình, rồi chớp thời cơ chiếm lấy đôi môi căng mọng của chị.Trong khi Emma vẫn đang hưởng thức hương vị ngọt ngào trong khoang miệng thì Emily lại bị chơi cho một vố bất ngờ đến quên cả việc đẩy cô ra hay đạp cho cô một phát. Chị chỉ chống tay vào vai cô, đẩy nhẹ một cách yếu ớt.Một lúc sau, Emma mới tiếc nuối trả lại tự do cho đôi môi của chị, xong lại thích thú ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng vô cùng đáng yêu kia. Cô đặt tay ra sau gáy chị và kéo chị vào lòng mình. Hai cơ thể dán sát vào nhau, một chút cũng chẳng thể rời nhau được.- Em..Emma-- Chị Emily, em vừa gặp một cơn ác mộng, chị biết đó là gì không?Cô chậm rãi nói, dù vậy vẫn không thể chế ngự nổi sự gấp gáp đang trào dâng trong lòng, cô liếc nhìn vị bác sĩ vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình, vô thức mân mê mái tóc nâu rối của chị, cô co người, bao trọn lấy cơ thể người kia, tham lam ngửi lấy ngửi để hương thơm nhè nhẹ độc nhất trên tóc chị. Cô nở một nụ cười buồn, cố gắng kiềm nén sự run rẩy trong giọng nói, nhưng chính bản thân cô cũng đang run lên từng đợt khi màn sương trắng đã gần như che mờ cả đôi mắt của cô.- Em mơ thấy vị bác sĩ đã từng bỏ rơi em, em sợ chị cũng sẽ giống như vị bác sĩ đó. .....Em không muốn mất luôn cả chị.Emma vừa nói vừa siết chặt người chị hơn, trong khi chị vẫn im lặng với hơi thở có phần bị bóp nghẹn. Là do bị ôm chặt, hay là do căng thẳng bởi những lời cô vừa nói?- Vậy nên, em sẽ luôn giữ chặt lấy chị. Emily, thiên thần của em, em yêu chị. Em muốn được chị cứu rỗi, nên là, đừng rời xa em nữa.Cô hôn nhẹ lên tóc chị, rồi như một con rắn con, cô thả lỏng người và trườn xuống để thấy vẻ mặt khó hiểu của chị. Cô mỉm cười rồi một lần nữa vòng tay ra sau lưng và ôm lấy chị, lần này có chút nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn đảm bảo chị không thể giẫy ra được. Cô rút đầu vào ngực chị, cảm nhận rõ sự mềm mại ấm áp và mùi hương nhẹ nhàng lấp đầy tâm trí cô, bên tai giờ đây chỉ còn lưu lại tiếng tim đập đều đặn của chị, như một minh chứng cho thấy chị vẫn còn ở bên cạnh mình. Emma nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng trước đó, cô vẫn còn đủ nhận thức để nhận ra giọng nói yếu ớt của chính mình trong căn phòng nhỏ.- Em sẽ làm tất cả mọi thứ để giữ chị bên mình, kể cả những việc dơ bẩn nhất*.Ngay sau đó, không gian trở nên im lặng thực sự."Không biết chị có nghe thấy những lời đó không nhỉ? Em chỉ hi vọng là không. Bởi em cần chị nghĩ rằng em là một đứa trẻ ngây thơ trong sáng, khi đó, kế hoạch của em sẽ trôi chảy hơn nhiều.Mà, Emily rất ngốc, và chị ấy chỉ tin tưởng mỗi mình Emma này thôi, phải không?"..*Ví dụ như bốc *** hay .... :) đùa thôi.[Vẫn là góc xàm loz nhưng ngắn hơn]Cảm giác kite được Geisha bằng Tracy cực kì phê luôn á các bác:3 với cả tôi học được một số cách sử dụng robot và tính toán được thời gian hiệu chuẩn rồi:) cậu Geisha trận đó xui tận mạng, tôi bị kẹt chỗ pallet và cậu ta ở sát bên cạnh tôi luôn mà vẫn méo đánh trúng:) xong đến cuối trận chắc tại mấy bác kia nhây cổng hay gì đó mà bị bắt lại một người, tôi không cứu được. (Tôi mù đường mà các bác ấy chả chịu thả tin gì hết, tưởng chết luôn rồi:)Một thông báo nhỏ là sau chap này tôi sẽ không đăng truyện trong một thời gian nhé, đừng hỏi lí do.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com