Identity V Dm Xin Hay Yeu Ta Mot Lan Nua
❧Yun芸1412☙
[Truyện chỉ đăng chính thức trên Wattpad]
-----------------------------------
Tạ Tất An gần như không nghĩ ngợi đỡ lấy thân thể nhỏ bé đang ngã xuống. Ôm Claude vào lòng, Tạ Tất An phát hiện niệm lực của Claude đang dần tan biến nhanh đến đáng sợ. Với cái tốc độ như thế chẳng mấy chốc Claude cũng sẽ tan biến theo. Cẩn thận bế Claude lên, Tạ Tất An nhanh chóng dùng niệm lực của chính hắn cẩn thận bọc Claude lại, ngăn cản niệm lực của cậu thoát ra. "Claude? Này!" Tạ Tất An thử gọi hai tiếng, quả nhiên người đã mất ý thức rồi. Không dám chần chừ thêm, Tạ Tất An nói với Vô Cứu trong cây dù:"Vô Cứu, anh hiện thân đi, em không ôm anh theo được. Chúng ta cần đi tìm Benedict!".Cây dù rung lên mở ra bay lơ lửng trong không khí, Vô Cứu hiện thân cầm cán dù gật đầu với Tạ Tất An, mau chóng cùng đi thẳng đến văn phòng của Benedict. Từ vườn hoa bên này đi qua bên sân kia của Benedict có chút xa, Tạ Tất An một đường ôm Claude trong lòng chạy nhanh trên hành lang. Jack cùng Naib đang nắm tay đi, từ xa thấy Tạ Tất An, nhìn rõ thân ảnh bé nhỏ đang được ôm cũng trợn mắt sửng sốt. Jack tiến tới hỏi:"Đây là...cậu anh trai của Joseph hả?" "Ừ", Tạ Tất An có chút thở dốc, phát hiện niệm lực của Claude xói mòn nhanh nhưng cũng đang hấp thụ niệm lực mà hắn dùng để bọc lấy cậu bé. Nhận ra điểm này, Tạ Tất An càng dùng nhiều niệm hơn để cho Claude nhận lấy. Không tránh khỏi có chút mệt mỏi. Vô Cứu cầm ô theo sau, muốn giúp cũng không được, Tạ Tất An không cho. Đành chỉ có thể thông qua cây dù truyền sức mạnh sang đỡ cho Tạ Tất An một phần. "Tình trạng có chút gấp, cậu đi gọi Joseph đến văn phòng của Benedict hộ tôi với", Tạ Tất An không dừng bước nói với Jack gọi em trai Claude tới rồi tiếp tục chạy đi.Jack cũng trông thấy tình trạng của Claude, nhìn Tạ Tất An chạy xa cũng xoay người kéo tay Naib"Ngài Claude bị sao thế? Sao lại trong hình dáng đó?" Naib theo bước chân Jack chạy nhanh đi tìm Joseph."Niệm của Claude đang tan biến, lý do chắc liên quan đến Joseph rồi", Jack không nhiều lời thì Naib cũng lờ mờ hiểu. Xuất hiện ở trang viên chưa lâu nhưng Claude đã khiến tất cả mọi người đều biết đến tình cảm dành cho Aesop. Mà Aesop thì yêu ngài Joseph, tình tay ba này kẻ đau khổ chỉ có mình Claude. Hai người chạy đến phòng Joseph gõ cửa, người mở cửa lại là Aesop. "Vừa hay, cậu cũng đi cùng đi", Jack nói.------- Lúc Tạ Tất An chạy được đến trước cửa phòng của Benedict, mồ hôi đã thành giọt chảy dọc theo khuôn mặt hắn. Vô Cứu gõ cửa, cả hai người nhíu chặt chân mày khi không nhận được phản hồi."Không có trong phòng sao?" Tạ Tất An hỏi.Vô Cứu vặn tay nắm cửa, dễ dàng mở ra bước vào trong. Ánh mắt hơi chìm xuống, "Ừ, phòng trống".Ngay cả bóng dáng của Sơn Ca cũng không thấy đâu. Đi đến cạnh bàn làm việc của Benedict, Vô Cứu cầm tờ giấy nhắn lên, nét chữ của Benedict ghi trên giấy"Có việc bận, tối mới về", sáu chữ vô trách nhiệm không thèm dặn thêm gì. Có lẽ Benedict cũng không ngờ đến sẽ có chuyện gì lớn xảy ra được nên mới thế."Chậc, thật là, cũng không thèm để phương thức liên lạc khẩn cấp hay gì đó tương tự sao?" Tạ Tất An ôm Claude đi vào, cũng thấy mấy chữ trên giấy nhớ, đen mặt.Vô Cứu lắc đầu, nhìn mồ hôi Tạ Tất An còn chưa kịp khô, đau lòng lau đi cho hắn. "Để anh ôm cậu ấy cho, em nghỉ một chút đi", Vô Cứu lại muốn giúp.Tạ Tất An lắc đầu, tránh khỏi tay Vô Cứu ngồi phịch luôn xuống cái ghế của Benedict thở hắt ra "Em sợ niệm lực bị gián đoạn sẽ khiến Claude bay màu luôn ấy chứ".Vô Cứu đành chuyển tay đặt nhẹ lên vai Tạ Tất An, chuyển nhiều niệm hơn qua cho hắn. Tạ Tất An ôm Claude rất thành thục, nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhắm chặt trong lòng ngày càng mất đi huyết sắc, hắn ngoài thở dài cũng chỉ biết thở dài. Lông mày của Claude nhíu lại, giống như đang thấy rất khó chịu, miệng nhỏ mấp máy liên tục nhưng không nói được thành câu hoàn chỉnh. Tạ Tất An dùng tay đỡ lưng nâng Claude lên, giống như bế trẻ nhỏ nhẹ nhàng vỗ về, ngón tay thon dài chấm chấm vào đầu lông mày đang nhíu lại của Claude, nhỏ giọng thì thầm vào tai cậu bé:"Claude, có nghe thấy tôi nói không. Cậu đừng sợ, sẽ không sao đâu. Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Cậu hãy ngẩng đầu lên, để trái tim mình được thanh thản, muốn cười liền cười, muốn khóc thì cứ khóc thật to..."Giọng nói mang theo niệm của Tạ Tất An giống như lời ru ngọt ngào của mẹ, ôn nhu vỗ về đứa nhỏ đang bất an.Claude mở đôi mắt, cậu chẳng nhìn thấy gì cả, xung quanh cậu bây giờ chỉ toàn một màu đen, yên tĩnh không có một tiếng động nào. Cậu cảm thấy bản thân giống như đã bị cả thế giới quay lưng lại, bị vứt bỏ cô đơn một mình. Sau đó, từng hình ảnh khi còn sống của hắn và Joseph như một cuốn phim chạy qua trước mắt Claude. Khi hắn nhìn em trai hắn cùng Aesop nắm tay nhau, nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, trái tim của Claude như thắt lại. Giơ tay muốn chạm đến, hình ảnh lại đột ngột tan biến trả lại bóng tối vô tận. "Aaa, đừng bỏ anh một mình mà", Claude nghẹn ngào, nước mắt lại chẳng thể rơi xuống, sợ hãi cuộn mình lại. Trong lúc tưởng như bản thân cứ thế mà rơi vào tuyệt vọng, muốn chết quách đi, chợt Claude lại nghe được một giọng nói. Giọng nói xa lạ mà quen thuộc, dịu dàng bao bọc, trấn an cảm xúc của Claude."Cậu muốn cười thì cứ cười, muốn khóc thì hãy khóc thật to...""Claude, cậu có nhìn thấy ánh sáng không? Hãy tìm kiếm lối thoát cho mình, đừng tự vây giữ bản thân cậu", giọng nói như có ma lực an ủi trái tim đang sắp chết lặng của Claude. Claude mở mắt, chống người dậy bước đi theo hướng giọng nói, đi mãi đi mãi, Claude đi bao lâu giọng nói ấy kiên nhẫn cùng cậu bấy lâu. Đến khi cảm giác cơ thể dần mệt mỏi rã rời, Claude cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng dần xuất hiện phía trước. Chạy thật nhanh đến nơi ánh sáng ấm áp Claude không biết khuôn mặt mình bây giờ đang đẫm nước mắt, nhưng ánh mắt lại lấp lánh rạng ngời khi thoát được khỏi bóng tối. Tạ Tất An cũng mệt mỏi mở mắt, đi vào tiềm thức của người khác khiến hắn suy nhược vô cùng. Đưa tay lau đi giọt nước mắt của Claude, khí tức đã ngừng xói mòn, Tạ Tất An thở ra một hơi. Đợi cho cảm giác choáng váng qua đi, Tạ Tất An nâng mắt mới phát hiện có đến mấy ánh mắt đang nhìn mình.Jack, Naib, Joseph cùng Aesop đều có mặt trong phòng. Joseph cùng Aesop lo lắng cho Claude, thấy Claude trong vòng tay Tạ Tất An an ổn ngủ, không còn chau mày lại nữa mới thở ra một hơi.Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tạ Tất An, Joseph mím môi, cảm kích nhỏ giọng nói:"Cảm ơn cậu, Tạ Tất An. Tôi nợ cậu lần này"."Chậc chậc, không nhìn ra cậu còn có mặt như vậy", Jack bình thường không hợp với Tạ Tất An lắm cảm thán. Khuôn mặt ôn nhu cùng giọng nói dịu dàng kia, không ngờ lại có thể xuất phát từ cái tên Tạ Tất An suốt ngày long nhong đi khịa người khác phát cáu khắp nơi."Ấy, vậy nhớ trả cho tôi món quà thật hậu hĩnh vào nhé", Tạ Tất An bật cười, giống như vẻ mặt ôn nhu kia chỉ là ảo giác, mở miệng một cái là lại quay về cái tên thích nhăn nhở mọi ngày.Joseph hiếm khi không thấy khó chịu hay bơ đi như mọi lần, "ừ" một tiếng đáp lời Tạ Tất An."Ngài Claude đã ổn rồi chứ ạ?" Aesop hỏi."Ừ, cậu ta an toàn rồi. Tôi đã đích thân ra tay mà lại", Tạ Tất An có thuật nhiếp hồn, có thể đi vào tiềm thức của người khác. Hắn mất sức là vì vừa phải để niệm bao bọc Claude, vừa dùng niệm bổ sung cho cậu bé, còn phải phân một phần dùng giọng nói để trấn an Claude. Vô Cứu sờ lưng áo ướt sũng của Tạ Tất An, không do dự nhấc Claude khỏi tay Tạ Tất An nhét vào lòng Joseph. Cúi người luồn tay qua đầu gối của Tạ Tất An bế bổng dậy, không nói không rằng cứ thế rời đi luôn."Ơ? Vô Cứu à", Tạ Tất An cũng hơi ngơ ngác, xong lại nhìn khuôn mặt đang căng ra của Vô Cứu, biết người thương đang lo lắng cho mình, Tạ Tất An cũng không nói gì nữa, an tâm vòng tay ôm lấy cổ của Vô Cứu để y đưa về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com