TruyenHHH.com

I

Khi ý thức trở lại, Kwon Taekju khẽ giật các ngón tay. Hơi thở hổn hển và tiếng rên rỉ thấp thoáng đồng thời phát ra. Mỗi nơi trên cơ thể đều đồng loạt đau nhức. Đầu óc cũng mơ mơ màng màng. Taekju lại chôn đầu vào gối mềm mại và lười biếng một chút nữa. Nhưng tiếng rung điện thoại liên tục làm phiền giấc nghỉ ngơi của anh.

Không mở mắt, Taekju chỉ sờ soạng quanh trên giường. Chỉ với một chút chuyển động, các cơ bắp toàn thân đã kêu lên. Anh mệt mỏi tìm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi. Cuối cùng, chiếc điện thoại cũng nằm gọn trong tay anh sau một lúc lâu.

Taekju khó khăn mở mí mắt. Sau vài lần lúng túng, cuối cùng cũng đã mở khóa màn hình. Taekju tự hỏi tại sao chuông báo lại kêu liên tục, thì ra là tin nhắn SNS đang liên tục đến. Số tin nhắn chưa đọc có khi lên đến 300 cái. Hầu hết là từ nhóm chat của bạn bè cùng khóa.

Có lẽ của mỗi Yoon Jungwoo là khoảng 50 cái. Số cuộc gọi nhỡ đã vượt qua 100 cuộc. Trong số đó, khoảng 20 cuộc gọi là từ Yoon Jongwoo, mẹ anh và Yoo Nahyeon, còn lại đều được ghi là "Zegna".

"Gì thế này."

Taekju bắt đầu kiểm tra tin nhắn từ Yoon Jongwoo. Cậu ta đã báo cáo tình hình gần như mỗi 10 phút kể từ khi Kwon Taekju rời đi. Sự liên lạc của cậu ta bắt đầu dày đặc ngay sau nửa đêm.

- Tiền bối, vẫn còn ở lâu nữa sao?

- Yevgeny đã phát hiện ra tiền bối lừa hắnㅠㅠ

- Sắc mặt không tốt lắm.

- Anh nhấc máy điㅠㅠㅠㅠ

Từ những tin nhắn, Taekju có thể cảm nhận được sự cấp bách của Yoon Jongwoo. Tin nhắn cuối cùng viết rằng "Yevgeny đột ngột biến mất". Đó cũng là lúc điện thoại của Kwon Taekju bị tắt.

Kwon Taekju tiếp tục vào nhóm chat của bạn đại học. Tin nhắn đầu tiên anh thấy là nói về Đại sứ Nga. Bất giác anh cảm thấy sởn gai ốc. Đầu óc nhanh chóng tỉnh táo và mắt mở to. Anh đọc lại từng tin nhắn từ trên xuống dưới.

Những người còn lại đã bàn tán về sự xuất hiện của Zegna. Họ kể rằng khi định đưa Kwon Taekju vào taxi, một chiếc Bugatti bất ngờ xuất hiện và một người nước ngoài hào nhoáng đã đưa anh đi ngay lập tức. Ai đó đã tìm được hồ sơ chính thức của Zegna. Bên dưới dường như là một cuộc tranh cãi gay gắt về nghề nghiệp của Kwon Taekju, nào là nhà ngoại giao hay vệ sĩ. Có người còn thắc mắc về lý do tại sao lại can thiệp vào việc cá nhân trong khi cả hai có mối quan hệ công việc.

Những thông tin đó giúp anh nắm bắt được tình hình hiện tại. Thở dài và vò đầu bứt tóc. Vốn dĩ Taekju không phải là người uống quá nhiều.

"Vì người đó đã phá vỡ nguyên tắc mà Kwon Taekju cứng đầu nói rằng sẽ không bao giờ xảy ra mà."

Khi trò chuyện với Yoo Nahyeon, tâm trạng Taekju càng trở nên phức tạp. Anh không ngừng nghĩ về Zegna và những sự việc gần đây khiến anh cảm thấy choáng váng. Họ mới chỉ gặp gỡ được một năm, không phải là mối quan hệ hứa hẹn cả đời. Hơn nữa, Zegna không nghĩ việc gặp gỡ người khác là vấn đề gì lớn, cho dù có đính hôn hay gì đi nữa. Hắn vốn dĩ là loại người như vậy. Không phải là anh không biết. Ngược lại, chính Kim Taekju đã mong mỏi như vậy, nên lẽ ra anh phải cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng thực tế thì không phải như vậy. Dù là một con quái vật, vừa điên cuồng vừa thiết tha như thế, thật là đáng ghét.

"Đồ khốn."

Taekju chửi thề và cố gắng ngồi dậy. Sau đó, liền ôm bụng và rên rỉ. Cảm giác như khớp xương đã bị trật và cột sống mất hết sức lực. Chỉ cần di chuyển một chút là đã kêu cót két.

Khi tỉnh dậy, anh lại nhớ đến việc Zegna đã ở trên cơ thể mình. Mặc dù Kwon Taekju đã ngủ thiếp đi, Zegna vẫn hành xử theo ý mình, nhưng hôm qua có vẻ đã quá đà rồi.

Kwon Taekju loạng choạng ra khỏi phòng ngủ. Trước gương, anh thấy một cái xác chết đang đứng giữa ban ngày. Tình trạng cơ thể thật thê thảm. Tìm những chỗ không bị vết cắn còn dễ hơn. Có nhiều nơi bị bầm tím và tụ máu. Môi sưng to và khóe mắt thì gần như tấy lên. Taekju khẽ chạm vào nhũ hoa đang đau nhức và vô tình rên rỉ.

"Á..."

Dù thường bị cắn và mút, nhưng khi giận dữ, Zegna lại cố tình cắn xé. Khi đó, anh không thể phân biệt được liệu có phải là đang quan hệ hay chỉ là đánh nhau đến bầm mặt

"Cái tên khốn nạn, hắn đâu rồi?"

Taekju nhìn quanh với ý định tìm kiếm Zegna. Không hiểu sao trong nhà lại vắng vẻ như vậy. Anh mở cửa phòng tắm và ra sân thượng để tìm. Không thấy Zegna ở đâu cả. Dù không phải đi làm vào ngày thường, hôm nay rõ ràng là chủ nhật mà. Dù sao, anh không thể tưởng tượng Zegna sẽ bỏ rơi mình để đi gặp mẹ. Hay lại là đi mua đồ ăn nữa chăng?

Rồi Kwon Taekju quyết định đi tắm. Cảm giác dòng nước xối xuống làm da tê rát. Dù đã trải qua nhiều lần, cảm giác đó vẫn không thể làm quen.

Anh tắm chậm rãi hơn thường lệ, và bước ra ngoài. Trong nhà vẫn im lìm. Anh cầm điện thoại lên với ý định gọi cho Zegna. Đúng lúc đó, một tin nhắn đến. Tuy nhiên, đó không phải là cuộc gọi từ hắn. Trên màn hình hiện lên ba chữ "Yoo Nahyeon". Nếu gặp Zegna vào lúc rạng sáng, có lẽ cô ấy đã bị sốc. Chính vì vậy, Taekju cần phải kiểm tra xem có xảy ra chuyện gì không. Và bấm nút nghe.

"Alo."

- Kwon Taekju, còn sống không đấy?

"Nếu chết rồi thì trả lời thế nào được."

- Sao nghe giọng cậu như sắp lìa trong nay mai đây vậy? Say rượu nặng lắm hả?

"Cậu gọi điện chỉ để hỏi điều đó sao?"

Lúc đó, có tiếng động từ ngoài cửa. Anh lén nhìn ra hành lang và thấy Zegna đang bước vào. Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh rồi lại đi vào bếp. Không khí trong nhà trở nên lạnh lẽo hơn thì phải. Zegna có vẻ như lại đang dỗi.

- Không phải. Tôi vừa về nghỉ lễ xong và chuẩn bị ra nước ngoài. Trước đó có lẽ sẽ khó gặp lại, nên tôi sẽ gửi thiệp mời. Nhất định phải dẫn theo người yêu "xinh đẹp khách quan" của cậu nhé?

"À thì..."

Anh liếc nhìn Zegna, người đang xếp những thứ đã mua. Sắc mặt thể hiện sự không hài lòng rõ rệt.

"Xem sao đã. Nếu lúc đó công việc không bận."

- Là đám cưới của người bạn thân duy nhất mà, xin cấp trên cho nghỉ đi. Hình như cậu rất được cấp trên quý mến, nhờ vả chút chắc không sao đâu?"

"Cậu đang nói gì vậy?"

- Thế đấy. Ai lại tự mình đến đón một nhân viên say xỉn về không? Còn gọi điện mãi vào lúc khuya, ngay cả vào cuối tuần.

"Không, là vì...ở đại sứ có việc gấp. Do tôi quên nộp tài liệu quan trọng nên... "

Kwon Taekju chật vật tìm lý do biện minh. Thực ra, anh cũng không biết mình đang nói gì. Đầu óc căng thẳng, cố gắng tìm lời biện hộ nhưng càng nói càng thấy bế tắc.

Zegna, người đang quan sát hành động kỳ lạ ấy, nhíu mày và khoanh tay lại.

- Có phải cậu với và sếp mình có gì đó với nhau không đấy?

"Có cái gì mà có! Cậu còn say rượu à?"

- Không, nhưng ánh mắt của người đàn ông đó không bình thường, nếu cậu không có suy nghĩ đó thì hãy cẩn thận.

"Này, nếu cậu cứ nói mấy lời kỳ cục thì thôi cúp máy đi."

- Cậu thẳng thắn thật đấy. Dù sao thì, nếu không phải cậu thì biết đâu chừng lại là người đàn ông đó, vậy nên hãy nhớ theo lời khuyên của tôi.

"Nói nhảm thì cúp máy đi. Đi mạnh giỏi nhé."

- Đừng quên đến đám cưới của tôi đấy?

Cuộc gọi kết thúc với những lời cuối cùng cần nói. Phòng trở nên yên tĩnh ngay lập tức. Anh bỏ điện thoại ra khỏi tai rồi nhìn lại Zegna. Hắn đã quay lưng và tập trung vào việc sắp xếp đồ đạc. Đã bảo đừng mua thêm mì nữa, vậy mà vẫn cứ đều đặn mua về.

Kwon Taekju bỗng dưng cảm thấy hơi ngại ngùng và đứng gần đó. Dù sao thì việc lừa dối Zegna là sự thật, nên anh cảm thấy cần phải giải thích hay xin lỗi.

[Này, hôm qua...]

[Thực sự đã làm tôi thành trò cười.]

[Không, chuyện đó...]

[Anh thấy vui không? Đến mức quên tiệt luôn thứ như tôi?]

[Tôi chỉ định ghé qua đó để họ biết tôi còn sống.]

[Vậy mà lại say đến mức đó. Không nghe nổi một cuộc điện thoại, hay là anh cố tình không nghe máy?]

Zegna tiếp tục mỉa mai. Tại ai mà tôi đã uống đến như thế chứ ? - Taekju còn cảm thấy ấm ức, nhưng chẳng nói được gì. Việc lừa dối Zegna không phải là một tai nạn.

[Tôi đã nói mình sẽ đi, nên không thể rút lại. Đã 10 năm rồi, tôi cũng muốn gặp lại một lần.]

[Ai mà anh nhớ nhung đến thế? Người phụ nữ vừa gọi đó à?]

[Cậu đang tưởng tượng cái gì vậy? Không phải như thế đâu, cái tên này.]

[Nếu không phải thì tại sao lại nói dối?]

[Tại vì cậu sẽ hiểu lầm một cách kỳ quặc như bây giờ...]

Taekju đang cố gắng giải thích thì hắn đột nhiên lắc đầu. Có vẻ như Zegna không muốn nghe, và cũng như không cần phải giải thích dài dòng.

[Taekju, đừng nhầm lẫn. Anh tự do là bởi vì tôi đã cho phép anh được như vậy. Tôi đang để anh tự do đấy, hiện tại.]

Người ta thường nói con người khó thay đổi, nhưng Zenga vẫn tiếp tục hăm dọa. Hắn làm như thể những điều mà người yêu với nhau nên làm là một sự bao dung lớn lao. Dù trong tâm trí hắn điều đó là hiển nhiên, nhưng lại cần đến sự cố gắng, kiên nhẫn và nhượng bộ mà hắn chưa từng có trước đây.

[Không cần phải cố gắng lừa gạt tôi một cách nực cười như thế, tôi đã sẵn sàng chấp nhận một chút sự vô tình từ anh rồi.]

Những lời tiếp theo nghe như là để thuyết phục Kwon Taekju.

[Nếu anh muốn biết tôi đang ở đâu, gặp ai, làm gì. Nếu anh muốn ám ảnh và kiểm soát, thì cứ làm đi.]

[...Gì cơ?]

[Dù là chuyện đính hôn hay kết hôn mà anh không hài lòng. Nếu không thích, thì hãy làm phá tung nó lên, tôi sẽ xem đó là hành động đáng yêu.]

[Đột nhiên cậu nói cái quái gì vậy?]

[Anh đã từng nói rằng nếu tôi tự ý biến mất hay biệt tăm, anh sẽ giết tôi đúng không?]

[Tôi, tôi sao?]

[Anh đã đe dọa tôi bằng đủ mọi ngôn ngữ phong phú đấy.]

Hai tai Kwon Taekju nóng bừng lên, trái tim bắt đầu đập nhanh. Anh tự hỏi mình đã làm trò gì vậy. Ánh mắt lúng túng không biết nhìn đâu. Cơn sốt từ gáy lan lên đến cổ. Đây là dấu hiệu hiếm hoi khi Kwon Taekju bối rối.

Zegna với giọng điệu chậm rãi, không chỉ vậy mà còn tiết lộ thêm những hành động khủng khiếp của Taekju đêm qua.

[Anh đã bám lấy tôi và khóc lóc suốt đêm, anh muốn tôi hay nhìn về phía anh.]

[Đừn, đừng có đùa! Không thể nào.]

[Không đâu, chính anh đã làm thế đấy, Taekju.]

Zegna chắc nịch và bước thêm một bước về phía trước. Taekju không muốn cho hắn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình. Ánh mắt sắc bén của Zegna dán chặt vào Taekju, khiến anh vô cùng áp lực.

Kwon Taekju cố tình tránh ánh mắt ấy và đẩy hắn ra, nhưng Zegna lại vòng tay qua eo anh và kéo lại. Hắn giữ cằm anh và xoay mặt anh trở lại chính diện. Khoảng cách giữa hai người rất gần đến mức bụng hai người chạm vào nhau. Hắn nhìn vào mắt Taekju như thể muốn liếm lên những gì đã in sâu trong đôi mắt ấy.

[Đừng lo lắng. Tôi sẽ không biến mất đâu. Tôi sẽ chỉ không ở bên cạnh anh khi anh chết mà thôi.]

Đôi tay giữ lấy Taekju siết chặt. Mặc dù anh kêu lên vì đau, nhưng sự kiềm chế của hắn vẫn không hề giảm.

[Vì vậy, trừ khi anh muốn tôi tự tay giết anh, thì đừng bao giờ nghĩ đến những chuyện vớ vẩn như vậy.]

Dù là lời tỏ tình lãng mạn nhưng hắn vẫn khiến mọi thứ trở nên u ám như thế, khiến Taekju không khỏi bật cười vì bất ngờ. Có lẽ vì hắn nghĩ rằng Taekju đang chế giễu mình, nên trông rất không hài lòng. Kwon Taekju kéo mạnh hai tai hắn lại và hôn cái chụt. Nếu tràn đầy bất mãn, khuôn mặt của hắn sẽ căng ra. Khi anh liên tục hôn vào môi hắn, đôi mắt màu xanh ấy thậm chí còn ánh lên sự nghi ngờ(*kiểu được hôn xong nghi ngờ nhân sinh, ngạc nhiên đến ngơ ngác đó). Mỗi khi Taekju chủ động skinship, Zegna luôn có phản ứng ngây thơ như vậy. Dù mọi người đều gọi là quái vật, với Taekju hắn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ.

[Cậu...]

Liệu có cảm thấy ổn không? Ở bên Taekju có khiến hắn cô đơn không? Có khi nào hắn cảm thấy mệt mỏi không?

Khi Taekju đang định hỏi thì điện thoại lại đổ chuông. Đó không phải là điện thoại của Taekju. Anh hất cằm vào điện thoại của Zegna đang reo. Tuy nhiên, Zegna chỉ nhẹ nhàng đặt Taekju lên bàn và chuẩn bị chờ đợi một đợt tấn công tình cảm tiếp theo. Hắn không có vẻ gì muốn nghe điện thoại.

Taekju đành phải kiểm tra điện thoại thay cho hắn. Màn hình hiện lên một số điện thoại lạ. Không phải cuộc gọi trong nước. Trong khi Taekju còn do dự có nên nghe máy hay không, cuộc gọi đã bị ngắt.

Dù là cuộc gọi dành cho mình, nhưng Zegna hoàn toàn không quan tâm. Hắn chỉ đặt môi lên cổ Taekju và ôm chặt. Taekju nghiêng đầu và vòng tay ôm lấy đầu hắn, dùng ngón tay dài của mình vuốt ve mái tóc màu ngà mềm mại rồi và nhẹ mân mê da đầu. Nhịp thở của Zegna trở nên sâu hơn. Hắn dụi mũi vào cổ và bên tai Taekju, tận hưởng mùi hương của anh, rồi bất ngờ liếm lên yết hầu. Nơi nhạy cảm đó trở nên ấm áp và ẩm ướt, khiến Taekju cảm thấy kích thích. Anh vuốt ve tai Zegna, như thể vừa dỗ dành vừa khuyến khích hắn.

Ngay lúc đó, điện thoại lại rung lên. Anh liếc nhìn và đó là cùng một số điện thoại. Dường như có chuyện khẩn cấp. Khi anh đang định ấn nút trả lời thì Zegna bất ngờ ngậm lấy môi anh và bám lấy, như thể không muốn anh nhận cuộc gọi. Kwon Taekju khẽ mỉm cười và nghiêng đầu ra sau một chút. Rồi anh chặn môi Zhenya lại khi hắn định lao vào lần nữa và kiên quyết nhận cuộc gọi.

"Alo?"

- Ơ? Ai đấy?

Giọng nói bất ngờ hỏi ai là một người phụ nữ trẻ tuổi nói tiếng Nga. Kwon Taekju cảm thấy một sự quen thuộc sâu sắc. Có lẽ đối phương cũng vậy và hỏi lại với vẻ ngạc nhiên.

- Taekju?

Giọng nói đó chắc chắn là của Olga.

[Taekju! Lâu rồi mới gặp.]

Olga vui vẻ mở cửa. Zegna không thèm để ý đến cô mà bước thẳng vào trong. Olga cũng chẳng liếc nhìn anh trai mình một cái.

[Cô đến khi nào vậy?]

[Tối qua. Kẻ kia không nói gì với anh hả?]

[Hoàn toàn không.]

[Biết ngay mà. Anh ta đã để tôi ở đây suốt đêm và rồi bỏ đi, còn không thèm nghe điện thoại luôn.]

Olga lầm bầm phàn nàn nhiều thứ. Taekju cũng không có gì để nói lại. Chắc chắn rằng Zegna bỏ mặc Olga để đi đón Taekju. Thêm vào đó, anh không có thời gian để nghe tin tức về Olga vì từ sáng sớm đến khi mặt trời mọc đều dành cho chuyện ấy.

Taekju ho khan và đổi chủ đề.

[Sao đột nhiên lại đến đây vậy?]

[Tại sao ư? Dù vẫn là huyết thống nhưng tôi đến đây để xem huyết thống đơn độc sống như thế nào ở vùng đất xa xôi hẻo lánh này.]

[Bộ cậu ta là trẻ con à? Nếu hắn đã đến đây, thì nên lo lắng cho đất nước này hơn là lo cho hắn.]

[Đó cũng chính là ý của tôi. Trong nhà ai cũng lo lắng anh ấy lại gây rắc rối và làm hỏng quan hệ ngoại giao đấy. Chưa có chuyện gì xảy ra đúng không?]

Họ rõ ràng đã biết điều đó và cố tình gửi Olga đến. Có vẻ như sự trơ trẽn này đã trở thành truyền thống trong gia đình.

[Còn nữa, thăm Taekju và khám phá đất nước Hàn Quốc cũng tốt mà.]

Dù sao thì mục đích thực sự là ở câu sau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com