TruyenHHH.com

I

"Ngoài ra không còn chuyện gì khác sao?"

"Để xem nào. À, có chuyện này. Gần đây em đã chuyển sang đội hỗ trợ thông tin."

Kwon Taekju, người chỉ nhìn chính diện suốt thời gian qua, cuối cùng quay đầu lại nhìn Yoon Jongwoo. Sao vậy ạ, Jongwoo nhún vai.

"Thì em vốn dĩ không hợp với đội điều tra mà. Ngay từ đầu đã không đăng ký theo hướng đó. Khi vào công ty, trưởng phòng đã hứa nếu đội điều tra đủ người thì sẽ chuyển sang đội hỗ trợ. Chỉ là đến bây giờ mới được chuyển thôi, ông ta đã giữ lời hứa. Không có gì là xấu cả. Đúng như dự đoán, nhiệm vụ của đội hỗ trợ không nguy hiểm như lúc trực tiếp ở hiện trường. Bảo hiểm nhân thọ đến 1,1 triệu won một tháng, cũng không cần phải trả thêm, cũng là một lợi ích rồi. Tất cả những điều này là chuyện tốt nhưng…”

"Nhưng mà, sao."

Anh không bỏ lỡ lời nói mơ hồ của Yoon Jongwoo. Yoon Jongwoo im lặng một lúc. Cậu ấy có vẻ phân vân không biết có nên nói gì hay không. Taekju im lặng chờ đợi, ngay lập tức Jongwoo nói tiếp.

"Em cứ thấy áy náy không hiểu sao. Bộ phận chúng ta vẫn chưa được bổ sung người mà. Em cũng không nghe nói có nhân viên nào đó trong bộ phận mình bị chuyển thuyên chuyển công tác. Em cũng không mắc lỗi lớn gì trong công việc hay đạt được thành tích gì đặc biệt. Không hiểu tại sao họ lại đột nhiên chuyển em sang bộ phận hỗ trợ. Chẳng lẽ chỉ vì em đi trễ vài lần mà họ lại kỷ luật sao?"

Jongwoo đang than thở vì không được biết rõ lý do. Thông thường, những thay đổi nhân sự như vậy thường là do nhu cầu của cấp trên.

"Cậu nhớ nhiệm vụ cuối cùng mà cậu làm ở đội điều tra là gì không? Vụ truy bắt băng nhóm Kim Young-hee ở Busan, phải không?"

"Chuyện đó thì không được phép tiết lộ ra như vậy mà."

"Thoải mái đi. Lần sau có bị đuổi cổ thì cũng thế à?"

"...Đúng rồi. Là vụ đó."

Sau khi nghe câu trả lời, Kwon Taekju chìm vào suy nghĩ. Ngẫm lại thì mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó. Ngay sau khi bắt được băng đảng Kim Younghee ở Busan, anh được trưởng phòng Lim gọi tới và không lâu sau đó được phái sang Nga. Sau đó, người đồng đội của anh trong nhiệm vụ đó, Yoon Jongwoo, đã đột ngột được điều chuyển sang đội khác. Chắc chắn là có gì đó không ổn. Có trường hợp nhân viên cấp dưới được điều chuyển mà không thông báo cho cấp trên không?

'Nghiêm túc mà nói, cậu không phải là người phù hợp cho nhiệm vụ này.'

‘Nếu cậu cứ làm việc cẩu thả như vậy, thì làm sao tôi có thể an tâm khi ở xa đây được. Cậu chẳng khác gì đứa trẻ bị bỏ rơi ở bờ sông cả. Vì vậy, tôi đã tìm một người giúp đỡ cho rồi."

Nhìn lại thì có rất nhiều điều kỳ lạ. Thông thường, đồng nghiệp sẽ được bàn giao cho trước khi triển khai nhiệm vụ. Lý do mà Kwon Taekju nói rằng anh thích làm việc một mình và đã từ chối là điều hiển nhiên nên việc trì hoãn giao đối tác không phải là một lý do hợp lý. Cho dù lúc đó Taekju nhượng và đồng ý thì việc gửi nhầm ảnh của Salman và Zegna cũng không phải là một sai lầm nhỏ.

‘Hình như bên đó anh cũng bị ghét lắm nhỉ? Một cơ quan tình báo quốc gia như vậy mà lại vô tình gửi nhầm ảnh của tôi... Chuyện đó không thể nào được!’

‘Tôi còn có một nhiệm vụ khác.’

‘Là chỉ thị từ phía Hàn Quốc. Rốt cuộc anh đã làm gì ở quê nhà mà đến đây suýt bị giết thế?’

Những lời mà Zegna và Salman đã nói thoáng qua trong tâm trí anh. Lúc này, Taekju cảm thấy tình hình không đơn giản như mình nghĩ nữa. Cần phải điều tra rõ ràng.

"Mấy tên bị bắt ở Busan thế nào rồi?"

"À, chắc tiền bối không biết đâu nhỉ? Lúc đó có một chút ồn ào. Vì đây là một chiến dịch truy quét trên tàu chở khách. Có rất nhiều con tin và nhân chứng, nên không thể im ắng được. Chắc là để chuẩn bị cho việc xác định trách nhiệm sau này, nên họ đã thay đổi tuyên bố trở thành một phi vụ cảnh sát biển truy quét băng nhóm buôn lậu ma túy có vũ trang, thay vì bắt giữ gián điệp."

Thường sẽ là như thế. Dân thường vốn không biết vẫn còn những điệp viên Bắc Hàn tồn tại trong thế giới ngày nay. Và chính phủ thì lại muốn tránh làm xã hội bất ổn.

"À, còn chuyện Kim Younghee, nghe nói cô ta đã uống thuốc độc trước khi bị bắt."

"...Uống thuốc độc?"

Lông mày Kwon Taekju nhướng lên. Yoon Jongwoo gật đầu và nói rằng lúc cảnh sát đến, cô ta đã chết rồi.

Kim Younghee từng cố gắng tự sát khi bị Kwon Taekju bắt. Nhưng anh lúc đó đã nhanh chóng trói tay trái của cô ta bằng còng số tám và treo lên lan can, còn tay phải của cô ấy đã bị bắn nát. Để cô ta không cắn lưỡi, anh còn nhét một chiếc khăn tay vào miệng. Vậy mà cô ta vẫn tự sát được bằng cách nào chứ.

“Mau nói chi tiết hơn đi. Chuyện đó làm sao lại xảy ra được?”

“Em cũng không biết rõ lắm. Và sau đó thì đội đã thay đổi ngay lập tức. Vì tiền bối không có ở đó nên có vẻ như vụ bắt giữ đã được trưởng phòng thay mặt báo cáo thì phải.”

Nếu không nghi ngờ thì sẽ không có nghi vấn. Nếu cố gắng hiểu thì cũng không có gì khó khăn. Nhưng một khi đã đặt câu hỏi thì tất cả những chuyện đó đều trở nên đáng ngờ. Taekju biết rằng tình hình đang diễn ra khá bất thường, nhưng cậu ta không thể hiểu được nguyên nhân. Có cảm giác như mình đang bỏ lỡ một manh mối quan trọng nào đó.

Có vẻ như cần phải xem xét lại mọi chuyện từ đầu một cách cẩn thận. Và chuyện này cũng cần phải có thời gian. Và việc Kwon Taekju trở về Hàn Quốc cũng cần được giữ bí mật trong thời gian này. Nghĩ vậy, anh đột nhiên gọi một cách thân thiện “Jongwoo à”

“...D-Dạ, sao vậy ạ?”

"Cậu đừng kể với ai chuyện đã gặp tôi nhé?"

"Tại sao không được chứ?"

"Biết đâu tương lai tôi sẽ bị truy nã thì sao? Nếu cậu kể với ai là đã gặp tôi hôm nay, cậu sẽ bị coi là đồng phạm đấy."

"Vâng-??, rốt cuộc anh đã làm ra chuyện quái gì thế?!!”

Yoon Jongwoo hét lên. Đôi mắt mở to của cậu ấy như sắp rơi ra ngoài. Kwon Taekju nhẹ nhàng búng ngón tay vào trán cậu ta. Yoon Jongwoo kêu lên đau đớn và chà xát chỗ bị đánh.

"Đã làm gì thì sao tôi còn ở đây chứ? Nếu làm gì, tôi đã chạy trốn từ lâu rồi."

"...Đúng vậy nhỉ? Tên tội phạm không thể xuất hiện trước mặt một nhân viên của Cơ quan Tình báo Quốc gia một cách công khai như vậy. Thật không hề biết sợ là gì."

Cậu ấy thì thầm với chính mình và nhanh chóng hiểu ra. Kwon Taekju quay đầu lại và cười khẩy. Yoon Jongwoo ngay lập tức nhận ra ý nghĩa của nụ cười đó và đỏ mặt bảo đừng có cười. Đúng vậy, vì vốn dĩ Yoon Jongwoo rất đam mê các trò chơi bắn súng nên chắc chắn phải là đặc vụ giỏi nhất trong lĩnh vực này.

Vào lúc đó, điện thoại của Yoon Jongwoo đổ chuông. Cậu ta nói đợi một chút rồi kiểm tra tin nhắn vừa nhận được. Bầu trời bên ngoài bắt đầu sáng mờ vì sắp bình minh. Không có người nào qua lại, nhưng Taekju vẫn không được lơ là cảnh giác.

"Spam nhiều quá."

Yoon Jongwoo nhanh chóng bỏ điện thoại lại vào túi. Cậu ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng điệu có chút hơi cứng rắn. Taekju chỉ liếc mắt nhìn Jongwoo một cái. Người kia đang lo lắng loay hoay với khẩu súng ở thắt lưng. Taekju lại ngoắc nhìn ra ngoài cửa sổ và cảnh báo một cách điềm tĩnh.

"Đừng làm gì ngu ngốc. Tôi không muốn đánh gục cả cậu đâu."

"E-Em không hiểu anh đang nói gì."

"K-Không biết sao? Thằng nhóc này, đừng có lộ liễu như vậy.”'

Yoon Jongwoo khẽ thở dài sau khi nghe lời mắng mỏ như trêu đùa của Taekju. Đôi vai cứng đờ vì căng thẳng cũng rũ xuống.

"Như tiền bối nói, lệnh truy nã nội bộ vừa được hạ xuống. Hãy báo cáo lên cấp trên ngay khi có tiếp xúc từ tiền bối."

“Tội danh là gì?”

"Tình nghi nội gián với một nhân viên tình báo Nga, họ nói vậy. Không phải đang nói đến gã đó sao. Yevgeny Vissarionovich Bogdanov."

Kwon Taekju cười phá lên. Thật hết nói nổi. Dây vào Zegna hoàn toàn là lỗi của trụ sở chính. Anh đã trải qua mọi loại khó khăn của cuộc đời khi phải bị ép đi theo hắn ta, và đã cố gắng sống sót trở về và kết cục bị vu oan như thế này. Tất nhiên, sự thật dù thích hay không thích đi chăng nữa thì việc đồng hành cùng hắn là sự thật, đi đến nơi có tập hợp toàn những nhân vật chủ chốt của Nga cũng là sự thật nên chỉ với tình huống đó thôi cũng dễ dàng bị kết vào tội tiết lộ bí mật quốc gia. Anh đã mạo danh trưởng phòng Lim để đối phó với Sergey, và cho đến cuối cùng họ không biết Kwon Taekju đảm nhận nhiệm vụ gì và cũng không có cách nào khác để chứng minh. Bởi vì Zegna đã làm nổ tung khách sạn và tất cả chứng cứ liên quan đến anh đều đã biến mất hết rồi. Điều tương tự cũng đúng khi ảnh của Zegna bị gửi nhầm. Nếu bị trụ sở bắt giữ, anh sẽ phải gánh chịu tất cả tội danh.

Là kế hoạch của kẻ nào đó. Bản thân Kwon Taekju chỉ là một tốt bị thao túng trên bàn cờ. Bàn cờ đó được tạo ra từ khi nào nhỉ. Sau khi Kwon Taekju rời khỏi Nga? Hay là sau khi bắt giữ Kim Young Hee ở Busan? Có lẽ cả việc triệt tiêu bọn chúng cũng nằm trong kế hoạch.

Rõ ràng là có hai mục tiêu trong chiến dịch ở Nga. Anastasia và bản thân Kwon Taekju.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Họ nói là cáo buộc nội gián, nếu cứ thế này thì sẽ bị khép cả tội tiết lộ bí mật quốc gia mất. Không thể nào... Tiền bối làm gì có chuyện nội gián với tên người Nga đó. Nếu vậy thì anh đã không gọi điện cho em điều tra xem gã đó là ai rồi…”

“Nhưng việc đó chẳng khác nào chứng minh rằng tiền bối đang tiếp xúc với hắn ta cả. Tiến bối cũng sẽ không quay về nếu biết trước là sẽ bị truy nã..."

Khuôn mặt Yoon Jongwoo bí xị muốn khóc. Đôi mắt lung lay tỏ rõ vẻ bất an. Với tư cách là nhân viên của Cơ quan Tình báo Quốc gia, đáng lẽ phải tuân theo mệnh lệnh của trụ sở, nhưng lại có vẻ hỗn loạn khi có nghi vấn về chỉ thị đó.

Không còn cách nào khác, Taekju đành thổ lộ ngắn gọn về những gì xảy ra ở Nga. Yoon Jongwoo, người đã lắng nghe kỹ lưỡng, liền lắc đầu khó hiểu khi biết trụ sở đã để tình hình trở nên như vậy. Thông lệ, nếu một đặc vụ bị lộ danh tính trong quá trình thực hiện tác chiến, NIS sẽ cắt đứt hỗ trợ cho người đó để bảo vệ quốc gia. Mặc dù vậy, bọn họ cũng sẽ chuẩn bị các biện pháp ứng phó một cách cẩn thận.

Tuy nhiên, cho đến bây giờ Yoon Jongwoo vẫn chưa cảm nhận được bầu không khí như thế. Khi cậu lo lắng cho sự an toàn của Kwon Taekju, trưởng phòng Lim đã nói rằng hãy yên tâm. Có gì đó, chắc chắn rất lạ.

“Tiền bối nghĩ thế nào ạ?”

"Tôi cũng không biết chắc chắn. Từ bây giờ phải tìm hiểu mới được."

"Anh chưa có bằng chứng cụ thế nào, vậy có ổn không? Rủi ro sẽ rất lớn nếu cứ hành động chỉ dựa trên nghi ngờ. Nếu đúng như em dự đoán, trụ sở đang lên kế hoạch và sẽ không để tiền bối tự do đi lại được đâu. Nếu không phải là nội gián đơn thuần mà là tiết lộ bí mật quốc gia thì bọn họ sẽ lôi kéo cả công tố viên vào. Lúc đó mà bị bắt thì coi như tiêu đời.”

"Bị bắt thế nào cũng là bị bắt thôi. Có kẻ cứ muốn đạp tôi xuống thì tôi cũng phải phản kháng lại chứ. Trước hết tôi sẽ điều tra lại vụ của Kim Younghee. Càng nghĩ tôi càng thấy mình đã bỏ sót điều gì đó."

“Đã điều tra một lần rồi, liệu còn gì để tìm ra nữa không đây?”

"Ai biết được. Có thể chúng ta chỉ nhìn thấy cái cây Kim Younghee mà không thấy cả khu rừng. Bọn họ có thể đã ném Kim Younghee ra làm mồi nhử, đánh lạc hướng sự chú ý chăng. Nhìn lại thì không phải bọn chúng bị bắt quá dễ dàng rồi hay sao."

"Tình hình bây giờ cũng khá giống lúc đó. Có rất nhiều nghi ngờ nhưng không có bằng chứng. Khi đó, Kim Younghee đã liên lạc với Ri Cheoljin."

Thực tế, phải nên có nghi ngờ cho những việc diễn ra quá dễ dàng. Lúc đó, Taekju chỉ nghĩ đến việc bắt giữ hiện trường nên không có thời gian để suy nghĩ. Dự định sẽ bắt giữ trước và sau đó điều tra bổ sung, nhưng không hề có cơ hội làm việc đó. Kwon Taekju đã bị đuổi sang Nga và Yoon Jongwoo liền bị đuổi sang một đội khác.

"Như lời cậu nói, sẽ không dễ dàng vì có lệnh truy nã. Nếu không cẩn thận thì sẽ bị sa thải, thậm chí bị gán thêm đủ loại tội danh và phải vào tù. Nhưng dù có bị sai khiến làm việc chăm chỉ đến đâu thì cũng không thể bị nuốt sống được."

Các đặc vụ thường so sánh hoàn cảnh của họ với tình cảnh của những chú chó săn. Dù hết lòng vì đất nước nhưng khi gặp nguy hiểm lại bị bỏ rơi không thương tiếc. Tất cả đều biết chuyện này không thể tránh khỏi. Và nó cũng chính là điều mà họ phải chuẩn bị đầy đủ ngay từ khi trở thành điệp viên. Tuy nhiên, họ không thể bị hy sinh vì nhu cầu của người khác, trừ trường hợp bất khả kháng.

Yoon Jongwoo rên rỉ và đập đầu vào vô lăng. Cậu đã xem nhiều bộ phim siêu anh hùng, phim hành động và trò chơi bắn súng, và tưởng tượng mình là nhân vật chính. Nộp đơn vào NIS cũng là một phần khát khao đó. Nhưng khi gặp tình huống như phim, Jongwoo lại không biết phải làm sao.

Danh sách truy nã chính là Kwon Taekju. Nếu giúp đỡ anh ấy dù chỉ một việc nhỏ cũng có thể bị nghi ngờ là tiếp tay. Nếu không may, sẽ dễ dàng bị buộc tội là đồng phạm. Khi làm việc trong cơ quan công quyền, một lúc nào đó sẽ bị giằng xé giữa việc tìm ra sự thật và việc giữ im lặng. Bởi vì là con người nên không thể không lung lay.

Nếu chỉ nghĩ cho hoàn cảnh chính mình, Jongwoo làm theo mệnh lệnh của trụ sở là đúng đắn. Không có lý do gì phải gây nguy hiểm đến mình bằng những thứ như lòng tự trọng hay tình đồng đội tầm thường. Chỉ cần theo đuổi triết lý sống "dài lâu và êm đềm" là được. Thế giới này khó khăn để nuôi sống bản thân. Dù sao người khác cũng không chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình.

Yoon Jongwoo tiếp tục hợp lý hóa hết lần này đến lần khác cho đến khi cuối cùng mở miệng.

"Vậy, em có thể giúp được gì cho anh?"

Lương tâm phản bội lý trí đang tìm kiếm sự an toàn cho bản thân, và hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com