I Tu Con Do Den Than Tuong Chuyen Sinh Den Chuong Trinh Sinh Ton
May mắn thay, hai thực tập sinh Phoenix không nhận thấy sự có mặt của June vì họ quá mải mê nói chuyện."Thật may là cửa sau không có người bảo vệ." Alex nói và bỏ mũ trùm đầu ra."Ừ." Hyunwoo cười khúc khích. "Tôi thực sự muốn uống chút rượu."'Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt.''Trong số tất cả các thực tập sinh, tại sao cứ nhất định phải là họ?'"Làm ơn nhanh lên." June nói với thu ngân."Đợi một chút. Anh không thấy rằng tôi đang rất bận bây giờ sao?" Cậu ta vẫn chăm chăm vào ván game kịch tính."Vậy tôi đi đây." June nói, chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, người bán hàng đột nhiên gọi lại."Bây giờ bạn cần phải trả tiền cho những thứ này." người bán hàng nhếch mép cười. Anh không biết tại sao anh chàng đẹp trai này lại đột nhiên vội vàng như vậy. Vả lại trêu đùa người khác thật thú vị."Vậy thì làm nhanh đi." June nói, hàm răng nghiến chặt."Chắc chắn rồi." người thu ngân nói, một tay chơi game trong khi tay kia sắp xếp các món đồ của mình. Đứa trẻ làm việc đó chậm đến nỗi June biết rằng nó đã cố tình làm vậy.June mím môi định mắng cậu thiếu niên thì đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện của Alex và Hyunwoo ở phía sau mình."Thế này là đủ rồi phải không?" Hyunwoo hỏi. "Chúng ta có nên ăn chút đồ ăn nhẹ không?""Không cần," Alex nói. "Anderson chỉ bảo chúng ta đi uống chút rượu. Chúng ta cần phải làm nhanh vì Mad Hatter cũng đang đợi trong con hẻm.""Được rồi," Hyunwoo nói. "Nhân tiện, thực tập sinh đó...không phải anh ta có vẻ quen quen sao?"Alex ậm ừ. "Anh chàng June đó à?"June đông cứng.Chết tiệt.Họ đang nói về anh."Bạn muốn thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ?" người thu ngân hỏi.June không nói gì và đưa cho anh tờ 10 đô la, nhìn thẳng vào mắt anh để giục anh làm nhanh hơn.Tuy nhiên, cậu bé chỉ mỉm cười và cầm tờ 10 đô la trên tay, kiểm tra xem nó có phải là tiền thật không. Sau đó, anh quay lại trò chơi của mình để mua một số vật phẩm."Cậu bé..." anh nói với giọng nghiêm túc nhưng nhẹ nhàng. "Tôi nói, Làm nhanh lên." anh nói, nghiêng người lại gần hơn để Alex và Hyunwoo không thể nghe thấy.Người bán thời gian nhướng mày ngạc nhiên. Sau đó, ván game cũng bại trận. Điều này khiến anh ta khó chịu."Aih, nghiêm túc đấy. Anh làm tôi khiến tôi thua rồi này.""Anh chỉ là một kẻ khốn nạn trong trò chơi thôi," June muốn đáp lại nhưng quyết định không làm vậy. "Chỉ cần trả lại tiền thừa cho tôi." June thì thầm.Người bán thời gian mỉm cưới.'Người anh em này rõ ràng là đang vội. LÀm phiền anh ta 1 chút vậy.'Trong khi June thúc giục người bán thời gian làm việc nhanh hơn, anh ấy vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Alex và Hyunwoo ở phía sau."Anh ta làm tôi nhớ tới một người," Alex nói. "Nhưng họ khác nhau. Quá khác biệt.""Chắc không phải đâu?" Hyunwoo hỏi. "Đã một năm rồi. Tôi chắc chắn rằng thằng đấy sẽ không theo đuổi việc trở thành thần tượng sau tất cả những gì đã xảy ra"."Tao không biết." Alex nói. "Nhưng tốt nhất là không nên gặp lại nữa. Nó là lý do khiến bọn mình bị đuổi khỏi CHAOS. Bây giờ là cơ hội cuối cùng để ra mắt rồi."Jun cau mày. Họ vẫn đang nói về Choi Joon-ho à?"Đây là sôcôla vodka, anh trai. Tôi cần giấy tờ tùy thân để xác nhận tuổi của anh."Đôi mắt Jun mở to ngạc nhiên. Anh muốn nói thêm điều gì đó, nhưng hơn thua với đứa trẻ này sẽ chỉ kéo dài thời gian của anh mà thôi. Vì vậy, anh ấy lấy giấy tờ tùy thân của Choi Joon-ho từ trong ví ra và đưa cho người bán thời gian xem, đảm bảo che giấu nó khỏi tầm nhìn của Alex và Hyunwoo."Được rồi," người bán thời gian nói, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng khi trêu chọc anh trai đẹp trai."Đây." Anh ấy vui về nói, đưa cho June những viên sô cô la mà anh ấy đã mua như thể anh ấy không chỉ lãng phí thời gian của June và chọc tức anh ấy."Cảm ơn," June nói, nhận lấy túi sôcôla và chứng minh thư từ cậu học sinh trung học nhỏ bé khó chịu.'Dạo này trẻ con ngày càng đáng sợ hơn rồi.'Khi June đột ngột rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Hyunwoo và Alex nhìn nhau với ánh mắt bối rối.Giọng nói đó nghe có vẻ quen quen."Này nhóc." Alex nói, khiến cậu học sinh trung học ngạc nhiên."Cái gì?"Hyunwoo cười khúc khích. "Mày láo nhỉ? Nếu bọn tao đấm vào miệng mày thì sao?"Câu học sinh trung học tên Won cảm thấy ớn lạnh sống lưng.Hai anh em này cũng đẹp trai nhưng Won không thích họ chút nào.Mặc dù người anh trai đẹp trai vừa rời đi cũng đe dọa anh nhưng hai người này lại có cảm giác xấu xa vô cùng."Ừm, anh muốn gì ạ?" Won lo lắng hỏi khi anh ta rót rượu cho họ. Anh thậm chí còn không thèm lấy chứng minh thư của họ vì quá sợ hãi."Anh chàng đó lúc nãy," Alex nói, nắm chặt quầy. "Tên của anh ta là gì?""Tôi không biết." Won nói và đưa túi rượu cho họ.Hyunwoo cười khúc khích. "Anh đã thấy ID của anh ấy.""Tôi không nhớ." anh run rẩy trả lời.Alex bất ngờ lấy từ trong túi ra một vật liệu sáng bóng khiến người thứ ngân chết lặng vì sợ hãi."Tao hỏi - Thằng mới nãy đi tên gì?"******June thở phào nhẹ nhõm khi trốn đến một con hẻm vắng. Trời tối, chỉ có ánh đèn đường nhập nhòe chiếu sáng nơi này.Tuy nhiên, June được an ủi phần nào vì có đồ ngọt trong tay. Anh ngồi xuống vỉa hè và mở một viên sôcôla ra.Anh nhét nó vào miệng"Tốt nhất là mày nên vừa miệng. Tao đã vì mày mà gặp rất nhiều phiền phức rồi."June nhăn mặt ngay khi hương vị chạm vào đầu lưỡi.Anh nhanh chóng nhổ nó ra.Nó có vị như shit.Đúng lúc đó, một người đàn ông dáng vẻ lòe loẹt bước tới đứng ở cuối ngõ, ngay dưới ánh đèn đường.Theo sau anh, hai chàng trai mà anh đang cố trốn thoát lại xuất hiện."Mẹ kiếp." anh nguyền rủa. "Họ lại làm gì ở đây nữa?"Họ xách chai rượu trên tay đi thẳng đến người đàn ông lạ mặt dưới ánh đèn đường.June ở hơi xa họ một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt họ từ chỗ anh đang ngồi.'Cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.'Anh đứng dậy và phủi quần, đeo lại khẩu trang và mũ trùm đầu. Sau đó, anh cố gắng giữ im lặng nhất có thể khi bước đi.Tuy nhiên, khi anh vừa định rời đi thì có hai cô gái trẻ bất ngờ tiến tới khiến anh phải dừng bước."Ôi chúa ơi! Bạn là June phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com