TruyenHHH.com

I Tu Con Do Den Than Tuong Chuyen Sinh Den Chuong Trinh Sinh Ton

"Được rồi, một số chàng trai sẽ phỏng vẫn tối nay." Yejin thông báo.

"Sau khi tôi gọi tên, vui lòng vào hậu trường để chuẩn bị phỏng vấn."

"Ren...Zeth...SeHun...C-Jay....và Yuri! Chúng tôi sẽ đợi ở hậu trường. Bắt đầu với Ren."

Ren nhanh chóng theo Yejin vào hậu trường để phỏng vấn. Đây là một truyền thống phố biến trong các mùa trước của Rising Stars.

Vì tập loại trừ được ghi hình trước, các thực tập sinh được yêu cầu chia sẻ cảm xúc sau và được biên tập theo cách giành được sự đồng cảm của người xem.

Ren đi vào hậu trường, June lè lưỡi khó chịu. Rõ ràng là họ sẽ không cho anh cơ hội giải thích tình hình thực tế của mình.

June đứng dậy khỏi chỗ ngồi và quan sát 24 chàng trai còn lại.

Đúng như dự đoán, Zeth vẫn giữ hạng 1 trong khi Casper đứng thứ 2.

Jisung vẫn giữ hạng 7, và những người khác bị xáo trộn nhưng vẫn nằm trong top 10.

C-Jay vẫn còn xúc động sau khi giành được vị trí thứ 25, tiếp tục khóc nức nở trên ghế.

Bạn bè cũng đi đến chỗ C-Jay an ủi. Anh ấy ngay lập tức cảm thấy tốt hơn.

"Tôi cứ nghĩ mình sẽ không qua khỏi." anh thì thầm.

Jangmoon vỗ nhẹ vào sau đầu anh. "Tôi thì đã làm được rồi. Sao cậu lại nghĩ là mình không làm được?"

C-Jay cười khúc khích, lau nước mũi. "Cậu nói đúng. Không đời nào tôi bị loại trước cả."

Họ cười rất to, June nhìn theo khi bước xuống cầu thang để tham gia cùng.

"Này." June nói, khiến họ ngừng cười.

Cả đám quay sang June, bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Mọi người dường như đều cảnh giác với sự hiện diện của anh - trừ Jisung.

"Chúc mừng đại ca! Anh đã làm việc rất chăm chỉ."

"Cảm ơn," June lầm bầm. "Cậu cũng đã luyện tập rất chăm chỉ."

Sau đó, anh quay mặt về phía những người khác. Jaeyong và Zeth vẫn đứng đó, có vẻ như cả hai đang cố tình tránh mặt June.

June thở dài. Họ cũng nghĩ như vậy.

Cuộc trò chuyện rất sôi nổi trước khi June đến, nhưng bầu không khí bây giờ có chút ngượng ngùng.

June biết anh chính là lý do nên hắng giọng để phá vỡ sự im lặng.

"Tôi sẽ đi ngay bây giờ."

"Anh sẽ về nhà thật của mình à? Hay là về căn hộ cũ?" Jangmoon hỏi khiến June phải bĩu môi.

"Về căn hộ của tôi - ngôi nhà thực sự của tôi." June trả lời mơ hồ rồi quay lưng đi.

Jisung khẽ đẩy vai Jangmoon.

"Cái gì cơ?" Jangmoon hỏi, gãi gãi sau đầu. "Tôi chỉ tò mò thôi."

Jisung cảm thấy bực bội khi nhìn vào nét mặt nghi ngờ của họ.

"Này, tôi không biết câu chuyện thực sự đằng sau vì anh ấy không chia sẻ những điều này với chúng ta, nhưng cậu thực sự nghĩ xấu về đại ca như vậy sao?"

C-Jay bĩu môi. "Tôi không biết nên tin hay là không. Đại ca không chịu nói gì cả, bằng chứng thì lại rất thuyết phục. Nếu không thì tại sao anh ấy lại đưa chúng ta đến Pierre?"

"Ừm," Akira nói. "Và cả đồng hồ Colexx nữa. Tôi thích June, thực sự thích. Nhưng tất cả không thể giải thích được."

Jisung lè lưỡi. "Cậu không thể biết ơn một lần sao? Đại ca đã tặng cậu một chiếc đồng hồ, còn đãi chúng ta bữa sáng muộn. Cậu nói như thể mọi chuyện đã được xác nhận rồi vậy!"

Mọi người càng im lặng, Jisung càng thêm bực bội. Lần đầu tiên anh biết được cảm giác tức giận, khó chịu là như thế nào.

Cậu thực tập sinh nhút nhát hiếm khi trải qua cảm xúc như vậy, nhưng sự hiện diện của những người bạn đang nghi ngờ June đã khiến cậu nổi điên.

"Cậu nói như thể June không hề giúp chúng ta vậy. Còn nhớ đại ca đã giúp cậu thế nào trong buổi biểu diễn Mafia Melodies không?"

"Hay anh ấy đã an ủi Zeth thế nào trước nhiệm vụ thứ hai? June cũng đã hết lòng giúp chúng ta cải thiện kỹ năng."

"Anh ấy được rất nhiều người hâm mộ yêu mến", Jisung tiếp tục, giọng anh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Và đó là vì anh ấy làm việc chăm chỉ. Điều đó không quá rõ ràng vì anh ấy không thích khoe khoang."

"Nhưng đại ca là một trong những người đã cố tình giúp đỡ chúng ta khi gặp khó khăn kể cả khi anh ấy cũng đang gặp hoạn nạn."

Những người khác đều ngạc nhiên khi nghe Jisung nói những câu dài như vậy mà không hề lắp bắp.

"Vì vậy, trước khi có bất cứ xác nhận nào, tôi sẽ tin vào June." Jisung kiên quyết.

"Tôi vẫn sẽ tin anh ấy ngay cả khi mọi chuyện được chứng minh."

Nói xong, Jisung bước đi, sự xấu hổ đột nhiên ập đến.

*****

Trái ngược với những gì June nói, anh không có ý định về nhà ngay lập tức.

Tập phim loại trừ sẽ được phát sóng vào thứ sáu.

Nếu muốn kế hoạch diễn ra đúng như mong đợi, June cần có người giúp đỡ.

Anh bắt đầu lén lút đi vào hậu trường, nơi các cố vẫn đang nghỉ ngơi.

Trên đường tới đó, anh đột nhiên thấy cửa phòng bảo vệ hé mở. June tò mò nhìn lén vào trong phòng.

Anh mỉm cười khi nhìn thấy Xin dường như đang khóc nói chuyện điện thoại.

Vì mở loa ngoài nên June nghe lén được nội dung cuộc trò chuyện.

"Em không làm được, Hoon." Cậu ta nức nở, nước mắt chảy dài làm lớp nền mốc hỏng, loang lổ quanh mặt.

Hoon thở dài qua điện thoại. "Không sao đâu."

"Dù sao thì câu cũng không được phép tiến xa đến thế trong cuộc thi này." Hoon lẩm bẩm nên Xin không nghe thấy.

"June có bị làm nhục không?" Hoon hỏi.

Xin khịt mũi và lau nước mắt bằng ống tay áo màu xanh. Lớp nền vàng trắng trôi khá nhiều làm bẩn tay áo.

"Vâng," Xin nói, giọng nói có chút vui mừng.

"Robby đã hỏi anh ta một số câu liên quan đến cha mẹ, và anh ta không thể trả lời cũng không thể phát biểu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn ta trông nhục nhã như vậy."

Hoon cười lớn. "Ồ, ước gì tôi có thể nhìn thấy nó."

"Anh sẽ được xem nó vào thứ sáu. Em cá là nhóm biên tập sẽ khai thác cảnh đó đến kiệt cùng. Không đời nào họ để chuyện này trôi qua dễ dàng được."

"Hmm, cậu nói đúng đấy. Đội biên tập có thể khá tàn nhẫn. Thôi, về nhà đi. Đã muộn rồi."

Xin thở dài, vai chùng xuống.

"Em đoán mình sẽ quay lại trường học. Em không nghĩ mình có thể tiếp tục làm thần tượng. Anh cũng nên dự định tiếp đi."

"Không sao đâu. Hiện tại tôi đang định trở thành game thủ chuyên nghiệp. Tôi chơi khá ổn."

Hoon thực sự chẳng giỏi chút nào.

"Tuyệt quá." Xin chân thành khen ngợi. "Đừng quên em khi anh nổi tiếng nhé."

"Tất nhiên rồi! Làm sao tôi có thể quên được anh chàng đã giúp tôi đánh bại kẻ thù truyền kiếp chứ. Cậu đã làm rất tốt."

Cuộc điện thoại kết thúc.

Xin nắm cửa mở khóa. Nhưng khi thấy cửa mở hé, hắn ta ngạc nhiên.

'Ừm, chắc mình quên đóng nó lại.'

Bước một chân ra ngoài, Xin giật đứng mình khi thấy June dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực.

Hai người lại chạm mặt nhau.

"Anh làm gì ở đây vậy?"

"Không phải tôi mới là người hỏi cậu câu đó sao?" June nhướng mày.

Xin nhíu mày khó hiểu, June mà anh nhìn thấy lúc trước trông rất thất vọng.

Nhưng giờ đây, anh ta lại trở về với bản chất vô tư lự trước kia.

'Ổn định lại nhanh vậy sao?'

Xin ngẩng cao đầu, khoanh tay trước ngực. "Anh muốn gì?"

"Cậu vừa thừa nhận chính mình đã chụp những bức ảnh đó, phải không? Và có vẻ như cậu làm theo lệnh của Hoon."

'Chết tiệt. Anh ta nghe thấy rồi à?' Xin chửi thầm.

"Thế thì sao?"

"Như tôi đã nói, anh không có bằng chứng nào chứng minh chúng tôi làm cả. Vì vậy anh có thể nói xấu tùy thích, nhưng sẽ không ai tin đâu."

June bình tĩnh. "Được rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi không có bằng chứng nào chứng minh các cậu đã làm điều đó."

Xin thở phào nhẹ nhõm. 'Đồ khốn nạn!' hắn ta cười khẩy.

"Anh vẫn tỏ ra bình tĩnh được hả? Để xem anh có giữ được trạng thái này khi bị loại vào tuần tới không ta?"

June chỉ gật đầu, Xin thì vô cùng thỏa mãn.

"Gặp lại bên ngoài nhé, đồ khốn giàu có." Xin cười khúc khích, vẫy tay chào lại.

June nhìn bóng lưng anh ta đang dần khuất và mỉm cười. Sau đó, anh ta mở cửa phòng bảo an một lần nữa.

Anh nghĩ rằng mình chỉ nhìn nhầm khi liếc vào bên trong một lúc trước.

Nhưng June đã đúng.

Có một chấm đỏ nhấp nháy ở góc phòng, ẩn trong bóng tối.

*****

Các bác nhớ vote ⭐ cho tui nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com