TruyenHHH.com

I Tu Con Do Den Than Tuong Chuyen Sinh Den Chuong Trinh Sinh Ton

"Được rồi mọi người. Chúng ta nên nghỉ ngơi thôi." SeHun ngáp dài.

"Đi thôi." C-Jay nói, bị lây bởi cái ngáp của SeHun.

"Đã chốt sẽ kết thúc sớm nhưng mọi người vẫn tập luyện đến 10 giờ tối." Jakob cười khúc khích.

C-Jay nói. "Chắc chúng ta sắp từ thành chính quả rồi. Đi đây. Mắt tôi sắp rớt ra rồi."

"Chúc ngủ ngon!"

"Chúc ngủ ngon!"

Tất cả chào nhau trước khi trở về phòng. June bước trở lại phòng mình nhưng khi đứng ngoài cửa, anh cảm thấy vẫn cần phải làm gì đó.

June lấy tờ lời bài hát trong túi ra và nhìn nó với vẻ ngạc nhiên.

Ngay cả khi đã nâng cấp kỹ năng rap của mình lên B-, anh vẫn không cảm thấy hài lòng.

June cần phải tiến bộ hơn nữa nếu muốn đánh bại Team Risers.

Cách duy nhất để thành công là luyện tập.

Tập luyện giúp hoàn hảo hơn.

Chắc sẽ là một lời nói dối chết tiệt. Nếu đúng thì Choi Joon-ho trước đây đã có được tất cả điểm A rồi.

Tuy nhiên, ngay cả khi không hoàn hảo thì việc luyện tập chắc chắn sẽ tạo ra sự tiến bộ, đặc biệt là khi June đã xây dựng được nền tảng rap tốt.

Anh quyết định đi đến nơi từng là niềm an ủi của mình trong nhiệm vụ này.

Vừa đi, anh vừa lẩm bẩm lời bài hát, không muốn lãng phí thời gian.

Tuy nhiên, June đang mải suy nghĩ nên đã va phải một người khác.

"Xin lỗi," anh xin lỗi người và phải.

Xin.

Xin có vẻ tự mãn khi nhìn vào mắt June.

"Thật vui khi được gặp lại anh ở đây, đồng đội cũ." Xin reo lên trong niềm vui giả tạo.

June mím môi gật đầu, không có tâm trạng nói chuyện.

Xin tặc lưỡi khó chịu. "Anh thực sự nghĩ rằng anh giỏi hơn tôi, phải không?"

June cau mày. "Tôi còn chưa nói gì cả."

"Chẳng cần phải nói rõ," Xin nói. "Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh - anh đang coi thường tôi."

"Tôi thật ngu ngốc khi từng nghĩ anh là người tốt. Hoon luôn luôn chính chắn như vậy." Xin thì thầm câu nói cuối nên June không thể nghe thấy.

"Đang nói cái gì vậy?" June hỏi.

Xin hắng giọng. "Muộn rồi anh còn đi đâu?"đột nhiên chuyển chủ đề. "Anh vẫn chưa đi ngủ à?"

June càng bối rối hơn. Tuy nhiên, anh ấy vẫn trả lời vì không muốn kéo dài cuộc trò chuyện thêm nữa.

"Không," June trả lời.

- Bây giờ nếu cậu không còn gì để nói thì tôi đi đây.

Khi Xin quay lại nhìn June đang rút lui, anh nhếch mép cười một mình.

"Thằng chó." Xin lẩm bẩm.

Xin đã tìm kiếm cơ hội hoàn hảo để đột nhập vào phòng anh sau khi Hoon dụ dỗ tìm kiếm ... bất cứ điều gì về June. Nhưng chưa bao giờ có cơ hôi vì June luôn ở trong phòng.

Tuy nhiên, bây giờ chính là cơ hội hoàn hảo của nhất.

Akira là bạn cùng phòng của Xin, thần tượng người Nhật đã ngủ rồi.

Hơn nữa, Jaeyong cùng phòng với June cũng ở trong căn phòng đó sau khi Team Risers đuổi June ra ngoài.

Rõ ràng là cậu ấy vẫn cảm thấy tội lỗi về tình hình diễn ra.

Jisung nghe nói lại là một người ngủ rất say.

Vì vậy sẽ không gặp nhiều vấn đề.

Lén lút dò dẫm, Xin đi đến phòng June và mở cửa. Đúng như dự đoán, cửa mở...

Các cánh cửa dự kiến sẽ được mở khóa trong ký túc xá vì đội ngũ sản xuất luôn cố gắng "tiếp cận" cuộc sống thần tượng hộ công chúng .

Mở cửa, Xin nhanh chóng cởi áo khoác che camera trước khi bước vào phòng.

Hắn không lãng phí thời gian và đi đến giường của June. Anh mở đèn pin điện thoại, liếc nhìn Jisung. Quả nhiên ngủ say như chết.

Khi Xin chiếu sáng giường của June, hắn dừng lại nhìn chằm chằm trong giây lát.

Chăn gối được gấp gọn gàng y như trong phòng khách sạn!

Tủ đầu giường chỉ dành chỗ cho một cuốn ấn phẩm thiết kế. Kem, đèn, phụ kiện và mặt nạ được đặt ngay ngắn trên bàn gỗ!

Xin tặc lưỡi vì không tìm thấy điều gì khả nghi ở những món đồ.

Hắn ta đảm bảo đặt tất cả các món đồ trở lại vị trí ban đầu để không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.

Hơi thất vọng, Xin ngồi phịch xuống sàn và đặt điện thoại xuống.

Tuy nhiên, đèn pin điện thoại chiếu sáng đồ đạc bên dưới giường khiến hắn đó người trong chốc lát.

Xin bò bằng bốn chân nhìn xuống gầm giường và nhận thấy nhiều món đồ được giấu bên dưới!

Và đó không phải là bất kỳ vật phẩm thông thường nào!

Đây là những món đồ xa xỉ!

Xin khẽ thở dài lấy ra chiếc túi giấy đựng một chiếc giày trông đắt tiền và một chiếc đồng hồ.

Hắn cau mày khi quan sát họ.

Vì C-Jay to mõm nên Xin tình cờ biết điều kiện sống của June không tốt.

Nhớ lại những câu chuyện cũ, có vẻ như June khá nghèo.

Tuy nhiên, những món đồ này lại phản ánh nhiều hơn những gì mọi người thấy.

Không chút do dự, Xin chụp ảnh từng món đồ một.

'Thông tin hữu ích này chắc chắn phải tình báo lại cho Hoon.'

*****

"Một lần nữa," June thở dài.

"Chết tiệt! Chỉ một lần nữa thôi..."

"Được rồi, thêm một chút nữa là xong."

"Mấy câu này khó rap quá. Sao mình lại viết chúng vậy?"

"Được rồi, lần cuối cùng, làm laị nào."

June luôn là người kiên trì, và đêm nay cũng không ngoại lệ. Trong cầu thang thiếu ánh sáng, ngổn ngang giấy tờ nhàu nát, nỗi thất vọng hằn rõ trên gương mặt.

Anh đã luyện tập suốt đêm, đuổi theo yếu tố "thiếu" trong giọng nói mà dường như đang lẩn tránh.

"Nào, June. Tập trung lại!" anh lầm bầm với chính mình, đưa tay vuốt mái tóc rối bù.

Anh phát lại đoạn ghi âm mới nhất, lông mày nhíu lại lắng nghe một cách nghiêm túc.

Có thứ gì đó còn thiếu, thứ gì đó gặm nhấm anh như một vết ngứa mà không thể chạm tới được.

Không nản lòng, June tiếp tục, tua đi tua lại giai điệu, thử nghiệm nhiều chất giọng khác nhau và nâng cao giới hạn đọc rap.

Thời gian dường như hòa quyện vào nhau khi anh kiên trì suốt đêm, mỗi nỗ lực đều đưa anh đến gần hơn với sự hoàn hảo đó.

Sau hàng triệu nỗ lực, June cuối cùng cũng thở dài hài lòng.

"Chết tiệt," anh lầm bầm. "Mệt quá rồi. Về phòng ngủ thôi."

June bước về phòng, hơi loạng choạng vì mệt.

Một vài tia nắng len lỏi qua cửa sổ nhưng June không hề để ý đến chúng.

"Em trai," Zeth, người vừa bước ra khỏi phòng, chào anh bằng một nụ cười buồn.

Tuy nhiên, tất cả những gì June có thể nghe thấy là âm thanh của một bài hát ru nhẹ nhàng.

Zeth mím môi và nghẹn ngào nức nở nhìn vào thân hình đáng kinh ngạc của June.

"Chắc hẳn em đang rất buồn." anh lẩm bẩm.

June chỉ buồn ngủ thôi.

Anh về đến phòng và thấy Jisung đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Cậu dậy sớm quá," June nói, giọng khá khàn.

"Huh?" Jisung nghiêng đầu sang một bên bối rối.

Khi chuẩn bị ngã xuống giường, cảm giác kiệt sức ập đến, tiếng chuông báo thức buổi sáng vang lên khiến June tỉnh lại đôi chút. Anh nhìn đồng hồ với vẻ hoài nghi.

"Cái quái gì vậy?" Anh ấy kêu lên.

Đã sáng rồi à?

June đã luyện tập suốt đêm, quá mải mê theo đuổi sự hoàn hảo đến mức không chú ý thời gian.

Bây giờ đã là ngày hôm sau - ngày thực hiện nhiệm vụ.

June thở dài chán nản, tức giận vì không thực hiện được giấc ngủ yêu dấu của mình.

Tuy nhiên, liếc nhìn sang chiếc bàn cạnh giường ngủ, anh nhìn thấy thứ gì đó khiến mình tỉnh táo.

Trên tủ đầu giường có một chút thay đổi góc cạnh...chỉ 15 độ.

Nhưng June đã nhận ra điều đó.

"Ai động vào kem dưỡng da của tôi?"

*****

Nhớ vote ⭐ nhà cả nhà iu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com