I Tu Con Do Den Than Tuong Chuyen Sinh Den Chuong Trinh Sinh Ton
Sau thông báo, các thực tập sinh còn lại quay trở lại phòng của mình.Xin đang trên đường trở về phòng chung thì bất ngờ bị kéo vào một nơi tối.Anh đang định kêu lên thì ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc từ người trước mặt."Hoon?" Xin thì thầm."Là tôi đây." Hoon nhẹ nhàng nói. "Tôi đã bảo là chúng ta sẽ nói chuyện mà, phải không?""Ừ"-Xin đáp "Nhưng có cần thiết phải nói chuyện phòng bảo vệ không?""Tôi không còn lựa chọn nào khác," Hoon nói. "Đoàn sản xuất đã thông báo rời đi rồi. Tôi phải nói với cậu một điều quan trọng.""Điều gì quan trọng?" Xin hỏi."June ở trong đội cậu phải không? Hắn thế nào?"Xin gãi gãi đầu, không biết phải nói gì. "Thành thật mà nói, lúc đầu tôi nghĩ anh ta tự mãn. Và bây giờ tôi vẫn không thích anh ta - đừng hiểu sai ý tôi," anh nhanh chóng bào chữa."Nhưng có lẽ cũng không tệ lắm. Anh ta cũng không làm gì nhiều, chỉ luyện tập và thỉnh thoảng dạy tôi thôi."Hoon chế giễu hoài nghi "Cậu đang bị hắn tẩy não đấy."Xin mở to mắt ngạc nhiên "Tẩy não?""Hắn ta làm vậy chỉ vì muốn giành được nhiều lợi ích nhất cho đội thôi." Hoon nói. "Ngay cả khi tôi để lộ mặt, hắn cũng không tỏ ra kinh hãi vì hài lòng với việc đấy.""Nhưng không phải cậu làm điều đó theo ý mình sao?"Hoon tặc lưỡi. "Điều đó không thành vấn đề! Cậu không nên tin lời mà thằng June đó nói. Tôi đã nghe hắn ta tâm sự về việc cậu là người yếu nhất trong đội." Hoon nói dối.Hoon chưa có cơ hội tiếp xúc với June sau cuộc trò chuyện cuối cùng nhưng Xin không biết điều đó phải không?Hoon nhếch mép cười, lông mày Xin nhíu lại."Cậu có nhớ trong lần quay phim đầu tiên không? Hắn ta thậm chí còn không thèm nói chuyện. Rồ ràng là hắn có mặc cảm tự tôn rất cao." Hoon nói thêm.Xin vốn là người dễ bị lay động, gật đầu đồng ý. "Anh nói đúng. Tôi hơi dao động một chút, nhưng tôi không thích hắn ta chút nào.""Hắn ta chính là lý do khiến tôi bị loại.""Thật sao?" Xin hỏi."Ừ," Hoon nhấn mạnh. "Và anh ta cũng có thể là lý do khiến cậu bị loại. Vì vậy, chúng ta phải ngăn chặn trước khi điều đó xảy ra."Xin gật đầu quyết tâm. "Tôi phải làm gì?""Tôi cần cậu theo dõi hắn trong chương trình." Hoon nói. "Tôi sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ ở bên ngoài, cậu cần thông báo mọi hoạt động của hắn trong này ... ý tôi là bất cứ điều gì đáng ngờ có thể tiêu diệt hắn ta. Cậu có thể thử làm cho trải nghiệm của hắn bớt thú vị hơn?""Hiểu rồi," Xin nói. "Tôi rất giỏi việc đó."Hoon mỉm cười đặt tay lên đầu Xin vỗ nhẹ như thể anh là một chú chó hiền lành."Tôi sẽ rất nhớ cậu," Xin nói trong khi ngước nhìn Hoon.Hoon cảm thấy kỳ lạ. Xin luôn ngưỡng mộ anh và đó là lý do khiến anh đồng ý trở thành gián điệp nhanh như vậy. Đúng lúc đó, đèn bật sáng khiến họ trố mắt ngạc nhiên.Họ liếc sang bên và thấy người bảo vệ đang nhướng mày nhìn họ."Ừm-," Hoon lúng túng nói."Tôi không phán xét gì cả," người gác cống nói. "Nhưng tốt nhất cậu đừng làm trò đấy trong phòng tôi."Cả hai lao ra khỏi căn phòng nhỏ, để lại người gác cổng một mình.Chú bảo an lắc đầu chán nản. "Tại sao họ cứ làm phiền tôi vậy?"*****18 giờ sau khi uống thuốc ..."Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi à?" Minjun nói. "Em còn nghĩ rằng bạn đã chết vì anh không dậy được, nhưng bác sĩ khẳng định anh vẫn ổn.""Mấy giờ rồi?" June hỏi."3 giờ 30 phút." Minjun trả lời, mắt không rời khỏi điện thoại. "Sao vậy?"June đột ngột rời giường.Minjun mở to mắt ngạc nhiên. "Này! Bác sĩ nói anh chưa thể đứng dậy được."June phớt lờ tiếng hét mà đi vào phòng tắm, vén áo xé bỏ miếng gạc tập trung vào trong gương.Anh đã biết về công dụng của lọ thuốc chữa bệnh, nhưng việc chứng kiến tận mắt là điều không tưởng.Ngoài một vết sẹo nhỏ ra, ở đó chẳng có gì cả!June nhếch mép cười rồi ra ngoài, ném miếng gạc vào thùng rác."Này." Minjun gọi. "Anh sẽ ở lại đây lâu hơn nếu không ngồi yên một chỗ đấy. Em thề-"Lời nói của Minjun bị cắt ngang khi bác sĩ Oh và một y tá bước vào phòng.Bác sĩ Oh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy June duỗi cánh tay trái ra."Chàng trai trẻ, vết thương đó vẫn còn mới. Chúng tôi sẽ phải khâu lại cho cậu nếu nó rách ra," Bác sĩ nhắc nhở."Tôi ổn, bác sĩ." June bình tĩnh nói."Anh không ổn," y tá nói. "Chỉ mới một ngày kế từ vụ tai nạn. Anh cần hồi phục nhiều hơn."June thở dài và bắt đầu vén vạt áo bên trái lên."Anh đang làm gì thế?" Minjun hỏi.Cô y tá đỏ mặt quay đi khi nhìn thấy làn da trắng sữa của June."Nhìn này," June nói, chỉ vào vai anh. "Tôi ổn hơn rồi.""Đcm!" Bác sĩ Oh thốt lên ngạc nhiên, không tin vào mắt mình.Minjun và cô y tá cũng quay lại nhìn June.Họ cũng có phản ứng giống như Tiến sĩ Oh.Bác sĩ Oh tiến lại gần June và bắt đầu chọc vào mô sẹo. "Đây có phải là... thật không? Tôi chưa bao giờ thấy ai lành vết thương nhanh như vậy trước đây.""Anh có phải là thằn lằn hay gì không?" Minjun hỏi, mắt tập trung vào vết sẹo.June thở dài rồi mặc lại áo, cử động cánh tay để chứng minh rằng mình ổn trăm phần trăm."Thấy chưa? Bây giờ tôi đỡ rồi phải không? Vậy để tôi xuất viện đi."Bác sĩ Oh gật đầu.June mỉm cười. "Tốt. Tôi đi đây.""Chờ đã!" Cô y tá kêu lên khi June vừa chạy ra khỏi phòng bệnh. "Còn viện phí thì sao?"Bác sĩ Oh nắm lấy cánh tay cô lắc đầu. "Đừng," anh nói. "Tôi sẽ trả cho..."Sau đó, đôi mắt ông lấp lánh niềm vui. "Tôi có nên yêu cầu anh ấy tham gia nghiên cứu hay gì đó không nhỉ?*****Vote ⭐ ủng hộ mình nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com