I Still Believe In You
CHƯƠNG 5: KẾ HOẠCHTại văn phòng ngài hiệu trưởng. – tiếng điện thoại reo- Hiệu trưởng: Oh! Là con trai nhà Hilda đây mà. Chà hôm nay cơn gió nào khiến cậu gọi cho tôi vậy cậu Hilda?- Jame: Vâng em chào thầy, chuyện là em có việc muốn nhờ thầy. Nếu thầy không phiền thì em mạn phép ghé trường thăm thầy 1 chuyến được chứ?- Hiệu trưởng: thật vậy sao? Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chờ cậu ở văn phòng, cậu cứ từ từ đến nhé.- Jame: vâng, phiền thầy rồi – Jame cườiJame đến trường, bước xuống xe với phong thái của một quý ông đỉnh đạt, sức hút của một người có địa vị toát ra từ người Jame đã thú hút nhiều ánh mắt của các cậu các cô sinh viên trẻ tại đây.- Sinh viên 1: này này này cậu nhìn kìa, người đàn ông đó là ai vậy? Nhìn quyến rũ thật đó.- Sinh viên 2: cậu không biết ngài ấy sao? Ngài ấy là chủ nhân đời thứ 3 của tập đoàn sản xuất nhạc cụ Hilda đó. Tập đoàn của ngài ấy đã tài trợ hầu hết các nhạc cụ cho trường mình và là người có đóng góp lớn trong trường mình nhiều năm đó. Mình còn nghe nói ngài ấy là cựu sinh viên của trường mình nữa. - Sinh viên 1: thật vậy sao? Nhìn ngưỡng mộ thật.Jame tiến đến phòng hiệu trưởng và được ngài ấy chào đón- Hiệu trưởng: wow, hôm nay thật vinh dự cho tôi khi được cậu Jame Hilda ghé thăm. Chào cậu, lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau – ngài bắt tay với Jame.- Jame: ôi thầy đừng nói thế, dù gì em cũng là cựu sinh viên của ngôi trường này, coi như thăm trường một chuyến cũng chẳng mất mát gì.2 người cười và rồi cùng nhau ngồi xuống.- Hiệu trưởng: chắc hẳn cậu tới đây là có việc gì đó, đúng chứ?- Jame: vâng, em có việc này muốn nhờ thầy. Việc này có liên quan đến một người thân của em và cũng là giáo viên của trường này. Chính là thầy Jack Egan.- Hiệu trưởng: à là cậu ấy à. Tôi khá đề cao cậu ấy, cậu ấy và Hans Darius là 2 người tôi đặt kì vọng vào để thay thế vị trí hiệu trưởng của mình. Haizz, cậu cũng biết là tôi đã sắp đến tuổi nghỉ hưu nhưng lại không có con. Từ cái ngày tôi còn là thầy của cậu và Hans đến giờ cũng đã rất lâu rồi, thời gian đúng là trôi nhanh thật.- Jame: vâng đúng là trôi nhanh thật. - Hiệu trưởng: được rồi, vào vấn đề chính đi. Sao cậu lại nhắc đến Jack?- Jame: vâng, chuyện là Jack chính là em họ bên vợ của em.- Hiệu trưởng: ồ thế sao, thật trùng hợp.Jame kể đầu đuôi sự việc cho ngài hiệu trưởng. Sau khi nghe xong ông liền nổi giận.- Hiệu trưởng: THẬT KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC, sao cậu ta dám làm việc mất nhân tính như vậy chứ? – ông đập bàn tức giận – tôi phải cho tên đó một bài học mới được. – ông đứng bật dậy tiến đến cửa.- Jame: thầy, thầy bình tĩnh đã. Việc này chúng ta không thể bứt dây động rừng được, nếu manh động thì có lẽ Hans và gia đình cậu ấy có thể sẽ gặp thêm rắc rối – Jame chạy đến cản ông lại giữ cho ông bình tĩnh.Hiệu trưởng bắt đầu thở mạnh. Jame từ từ dìu ông ngồi xuống.- Hiệu trưởng: thật không ngờ, tôi lại nhìn nhầm người – ông gằn giọng nói – cậu ta lúc đó cứ đến và nói với tôi nhiều lời dễ nghe, tôi nhìn vào cách cậu ta làm việc cũng đã nghĩ đây là người chăm chỉ nhưng thật không ngờ - ông ôm trán cuối xuống.- Jame: được rồi, thầy đừng tự trách mình nữa. Không phải lỗi của thầy mà.- Hiệu trưởng: nhưng cũng 1 phần do ta mà Hans phải lâm vào cảnh như này, ta thật sự không còn mặt mũi nào nhìn cậu ấy được nữa.- Jame: thầy đừng nói vậy, chúng em dù gì cũng từng là học trò của thầy. Chúng em hiểu thầy là người như thế nào. – Jame ngẫm một lúc rồi nói - Giờ em có một việc nhờ thầy, thầy sẽ giúp em chứ?- Hiệu trưởng: nếu việc này có thể rửa oan cho Hans thì ta sẽ cố gắngJame mỉm cười nói- Jame: em muốn thầy làm lớn vụ này lên. – Jame nghiêm túc nói - Không phải về Jack mà là về Hans.- Hiệu trưởng: sao chứ? Cậu nói sao? Ý cậu là ta sẽ phải trừng phạt Hans trước toàn trường sao?- Jame: đúng vậy, thầy hãy giúp em thõa mãn tên Jack đó và cho hắn ngồi lên chức vị đó. Còn lại thì hãy giao cho bọn em giải quyếtHiệu trưởng cảm thấy việc này có chút mạo hiểm.- Jame: thầy yên tâm, cậu ta sẽ không ngồi trên chiếc ghế đó lâu đâu. Em đảm bảo là sẽ giải quyết ổn thỏa việc này, thầy đồng ý chứ?Jame chìa tay ra cùng với thái độ cầu khẩn người thầy của mình. Hiệu trưởng nhìn vào Jame và suy nghĩ một lúc rồi quyết định.- Hiệu trưởng: haizz chắc phải mạo hiểm lần này thôi. – ông bắt tay Jame chấp thuận – tôi đặt hết tương lai của ngôi trường này cho cậu, hãy hứa rằng cậu sẽ giải quyết ổn thỏa. Được chứ?- Jame: em hứa! Chúng em sẽ không để thầy thất vọng. – Jame trả lời dứt khoát – thầy hãy tin ở tụi em.Sau khi bàn bạc xong, Jame ra về thì gặp Jack.- Jack: anh Jame? Sao anh lại ở đây?- Jame: ồ, cậu làm ở đây sao? - Jack: vâng, em là giáo viên ở đây. Hôm nay anh không đi làm à?- Jame: à, tôi tiện đường nên muốn ghé thăm hiệu trưởng một lát. Thôi tôi đi trước, chào cậu – anh lạnh lùng trả lời rồi bước đi- Jack: vâng, chào anh – sau khi Jame đi khuất, hắn khinh miệt nói – đồ khó ưa, anh nghĩ mình giàu có thì coi thường tôi như vậy sao? Anh chờ đó, rồi sẽ có ngày tôi sẽ cho anh thấy anh thảm hại như nào – hắn nói xong liền quay đi về phía phòng hiệu trưởng.- Jack: ngài gọi tôi đến sao?- Hiệu trưởng: à cậu đến rồi à. Chuyện là, sắp tới là hết nhiệm kỳ của tôi rồi, nên tôi muốn nhanh chóng trao lại chiếc ghế này cho người xứng đáng. À, thầy Hans không đến cùng cậu sao?- Jack: à vâng hôm nay thầy ấy xin nghỉ phép 1 ngày rồi thưa ngài. - Hiệu trưởng: thế à, nếu vậy thì ngày mai tôi sẽ ra quyết định. Cậu nhớ bảo Hans sắp xếp đến gặp tôi vào ngày mai.- Jack: vâng thưa ngài – hắn cuối đầu và nở một nụ cười tự mãn. – xin phép ngài tôi đi.- Hiệu trưởng: được rồi, làm phiền cậu.Jack bước khỏi phòng và bắt đầu lên kế hoạch như đã định của mình.Còn về phía Elena, cô bảo là sẽ đi tìm Liz để tra khảo nhưng cô cần một chút thông tin nên phải đến nhà Hans để tìm hiểu. Cô đứng trước cổng kêu tên 2 người, trong khi đó Hans và Clair vẫn đang trong phòng nằm trên giường ôm nhau vỗ về thì nghe giọng của Elena.- Elena: Hans! Clair! 2 người có ở nhà không vậy. Là tớ Elena đây, mở cửa cho tớ!!!Nghe thấy tiếng gọi, 2 vợ chồng liền xuống mở cổng cho Elena.- Elena: 2 người ở nhà mà sao tôi gọi lâu vậy mà không thấy ai xuống mở cửa hết vậy? – cô trách mắng.- Hans: này, sao cậu cứ ồn ào suốt vậy? Bọn tớ trên phòng nãy giờ nên không nghe tiếng cậu. Cậu đến không gọi trước sao giờ lại trách mắng bọn tớ như vậy? - Clair: thôi được rồi, 2 người đừng cãi nữa mà.Luôn là như vậy, Hans và Elena mỗi lần gặp nhau là cãi cọ. Dù cũng chẳng muốn nhưng từ thời đại học đến giờ vẫn vậy, 2 người vẫn cứ đấu khẩu với nhau và chẳng ai nhường ai.- Clair: sao lúc nào 2 người gặp nhau đều gây lộn như vậy chứ? Từ lúc học đại học đến giờ vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào. – Clair cằn nhằn.Elena quay đi về phía Clair hỏi han- Elena: tớ nào muốn cãi với cậu ấy chứ. Bỏ qua đi, cậu sao rồi. Ổn hơn chưa, còn mệt không. Lúc sáng 2 người đã nói chuyện thế nào vậy? – Elena dồn dập hỏi.- Clair: tớ ổn rồi, không sao hết. Bọn tớ đã nói chuyện ổn thõa rồi, mình tin anh ấy.- Elena: vậy thì tốt quá, à mình qua đây là muốn biết một chút thông tin về cô bé đó – cô quay qua Hans đang khó chịu nhìn cô – này, tên kia! Cái cô bé học trò của cậu đấy, cậu biết gì về con bé. Kể tớ nghe đi.- Hans: thật sự không hiểu sao tôi lại có một người bạn như cậu, thật bực mình. – anh hậm hực đi vào trong nhà.- Elena: này, tớ đang cố giúp cậu đấy. Đừng tỏ thái độ đó với tớ - cô lớn tiếng - Dù gì việc này cũng phần liên quan đến gia đình tớ nên tớ cũng phải chịu 1 chút trách nhiệm. – giọng cô nhỏ dần và lãn tránh ánh mắt của Hans.- Hans: sao lại liên quan đến nhà cậu? – anh quay người lại hướng về Elena - Chẳng lẽ tên Jack đó là họ hàng nhà cậu ư?Elena im lặng- Hans: thật bất ngờ – anh nhìn Elena thất vọng.- Elena: thì vì vậy mà tớ mới tới đây này. Cậu đừng giận nữa, hãy cho tớ biết đi.- Clair: thôi được rồi, có gì cùng ngồi xuống nói. Cứ cãi thế này thì không giải quyết được gì hết. 2 người ngồi đi, mình xuống bếp pha nước.Clair kiếm cớ để đi xuống bếp nhưng thật ra là cô muốn tránh mặt để gọi Jame đến. Nếu Jame không đến thì cô nghĩ một lát nữa sẽ có chiến tranh nổ ra.- Jame: tớ nghe đây Clair. Cậu nói chuyện với Hans ổn chứ?- Clair: ổn ổn, mọi thứ ổn hết rồi. Nhưng mà Jame, cậu ghé nhà tớ một chút được không? - Jame: sao vậy? cậu và Hans có chuyện gì sao?- Clair: không phải bọn tớ, chuyện là Elena đang ở đây. Jame, cậu qua đây một lát được không? Tớ lo một hồi sẽ có chiến tranh mất.- Jame: được rồi tớ đến ngay – anh cúp máy và cười thầm lắc đầu – chẳng thay đổi gì cả.Clair thật sự không cản nổi 2 con người đó, hồi còn học chung nếu không có Jame cản thì chắc 2 người đã cấu xé nhau giữa trường rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com