Hyunsung Hanhyun Multiverse
https://youtu.be/bDCwO4HsPX4
Ngày xưa làm cún chỉ việc gặm xươngNgày nay làm cún phải biết se duyên cho người1,Chào các bạn, xin tự giới thiệu, tôi là Kkami.Trước khi được đặt cái tên này, tôi là một chú chó Chihuahua lông dài chính hiệu.Gần đây tôi có một phiền não.Đó là chưa tìm ra đối tượng yêu đương phù hợp cho chủ nhân của tôi!Không giấu gì các bạn, chủ nhân của tôi tên là Hwang Hyunjin, một cậu thanh niên, à không, một "ông chú già" sống ở phòng 203 của tòa nhà Stayville.Các bạn hỏi tôi tại sao lại gọi anh ấy là "ông chú già"?Hầy, sự thật thì luôn mất lòng, nhưng ai bảo chủ nhân của tôi quá vô dụng đi, đã gần 30 tuổi đầu rồi nhưng vẫn chẳng có ma nào hít chứ.Đương nhiên là tôi không như chủ nhân của tôi, vì tôi đã có đối tượng trong lòng của mình rồi, và hình như ẻm cũng có ý với tôi nữa cơ.Đối tượng mà tôi vừa nhắc đến không ai khác chính là Bbama, một em cún giống Bichon Frise vô cùng dễ thương vừa chuyển đến sống cùng chủ nhân của mình ở phòng 149, ngay sát bên cạnh phòng của chúng tôi.Tòa nhà này cũng lạ, đặt tên phòng chả theo thứ tự gì cả.
Lại nói, tôi tình cờ gặp được Bbama lần đầu tiên vào mấy tháng trước.Lúc đấy, khi đang đứng đợi chủ nhân mua đồ ở cửa hàng gần nhà, đột nhiên có một em cún lon ton đến làm quen với tôi.Làm quen một hồi, tôi biết được tên ẻm là Bbama.Bbama có một bộ lông trắng muốt, mềm mịn như bông, lại còn xoăn tít mù lên như một đám mây vậy, dễ thương kinh khủng.Chắc vì thế nên chủ nhân của ẻm mới đặt tên cho ẻm là Bbama chăng?
Chủ của Bbama tên là Han Jisung, không rõ tuổi nhưng có lẽ cũng trạc tuổi chủ nhân của tôi, là một người có kiểu tóc y như bộ lông của chú chó mình nuôi.Đúng là chủ nào tớ nấy, cũng như Hwang Hyunjin chủ nhân của tôi cũng có một mái tóc suôn mượt như bộ lông của tôi vậy.Mặc dù tôi không ưa con người lắm nhưng phải công nhận Han Jisung anh ta là một người khá được.Lúc chào hỏi tôi, anh ta không quá sỗ sàng, tôi thích điều đó, vì tôi không phải là một chú chó dạn dĩ, thích gần gũi.Không chỉ thế, anh ta lại còn hay cho tôi đồ ăn vặt, mà lại toàn là đồ tôi yêu thích.Cộng thêm với việc anh ta là chủ nhân của Bbama nữa thì con người này hoàn toàn 9 điểm với riêng tôi ( trừ một điểm vì tôi không muốn bị nói là một chú chó dễ dãi )Vì (rất) hài lòng với con người này nên tôi chắc chắn sẽ cho anh ta làm ứng cử viên đầu tiên trong danh sách tuyển chọn bạn đời tuyệt vời nhất cho Hwang Hyunjin.Nếu anh ta và chủ nhân của tôi thành đôi thì lúc đó, tôi và Bbama sẽ thành thông gia.Vậy thì tôi có thể gặp Bbama mỗi ngày rồi!
2,Tôi là Kkami.Tôi vốn là một chú chó bị bỏ rơi từ khi còn rất nhỏ ở bên vệ đường, cho đến khi được chủ của tôi nhặt về nuôi.Vì chú chó trước của chủ tôi tên là Kkomi, nên tôi được đặt tên là Kkami.Tôi rất biết ơn chủ nhân của mình đã cho tôi một mái ấm thật sự, vì vậy tôi vẫn luôn cố gắng hết sức để làm anh ấy vui sau khi người bạn trước của mình không may qua đời.Ầy nhưng chuyện đó để lần sau tôi sẽ kể thêm cho các bạn nghe.Như các bạn đã biết thì gần đây tôi có một phiền não.Và tất nhiên liên quan đến chủ nhân của tôi.Tuy đã "chấm" được đối tượng phù hợp nhất để yêu đương với anh ấy là chủ nhân của Bbama nhưng kế hoạch của tôi vẫn còn một vấn đề lớn.Đó là Hwang Hyunjin- chủ nhân của tôi thực sự là một người không có tí tế bào lãng mạn nào!Dù đã ngờ ngợ điều này từ trước nhưng đến tận hôm nay tôi mới được thẩm qua trình độ né thính phải nói là ngoài tầm vũ trụ của anh ấy.Chẳng là mấy hôm trước, khi chủ nhân nhà tôi đang đưa tôi đi dạo buổi sáng như thường lệ ở công viên gần nhà thì đột nhiên tôi trông thấy Bbama.Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tôi lao nhanh về phía ẻm."Kkami? Mày tự nhiên bị gì vậy?"Hyunjin đang thảnh thơi đi dạo thì đột nhiên Kkami phát cuồng chạy như điên về phía trước, làm cậu cũng bị nó kéo theo.Cứ tưởng là Kkami chỉ ngửi hoa bắt bướm gì đó thôi, nhưng không ngờ chạy được một lúc nó liền dừng lại vẫy đuôi tíu tít với một con cún lạ hoắc nào đấy."Chào cậu? Tôi là Han Jisung, rất vui được làm quen."Mải nhìn hai con cún vui đùa với nhau, lúc này Hyunjin mới để ý có người đang nói chuyện với mình."À xin chào, còn tôi là Hwang Hyunjin, tôi thì bình thường thôi.""Hahaha cậu cũng biết đùa thật đó..""Không tôi nói thật lòng đó.""À vậy hả hahaha..Nói thì nói vậy nhưng nụ cười sượng trân trên mặt người tên Han Jisung kia đã tố cáo hết tất cả.Ôi trời chủ nhân ngốc của tôi.Xin người đừng làm cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt được không?Xin người!Xin người!Xin người!Thành thật thì tôi biết kỹ năng xã hội của chủ nhân tôi không được tốt lắm, nhưng nhiều lúc thẳng thắn quá cũng không tốt đâu."Hóa ra cậu cũng nuôi chó hả? Ta có duyên thật nha."Han Jisung cố gắng lái sang chủ đề khác để không khí bớt ngượng ngùng."Thật ra quanh khu này có nhiều người cũng nuôi chó lắm, vậy thì không tính là duyên rồi."Nhưng mọi nỗ lực đều là vô ích trước cái người thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì nói nấy này.Đúng là ế bằng thực lực mà.Chủ nhân đúng là cái đồ đại đại đại ngốc!"..."Bây giờ thì nụ cười trên mặt chủ nhân của Bbama cũng không còn nữa mà đã một đi không trở lại theo câu nói đó của chủ nhân tôi.Chủ nhân đúng là không làm được chuyện gì cho nên thân, thế mà lúc nào cũng than trời than đất là tại sao mãi không có người yêu, nhưng lại không biết sự tình như vậy cũng từ cái mỏ hỗn của mình mà ra chứ đâu, đổ thừa tại ai chứ.Haiz, lần này phải để đích thân Kkami tôi phải ra chân rồi!Thế là, tôi mạnh dạn chạy vồ đến ôm lấy Bbama dụi dụi vài cái, ngay lập tức đã thu hút được sự chú ý của hai con người kia."Ôi chao, Kkami nhà cậu hình như rất có hứng thú với Bbama nhà tôi thì phải?"Han Jisung không biết nghĩ gì mà thấy cảnh "cơm chó" đúng nghĩa đen trước mắt như thế liền bình phẩm một câu:"Ừm tôi biết, nhưng không tốt lắm đâu."Hwang Hyunjin phẩy phẩy tay."Tại sao lại nói như vậy?"Han Jisung ngồi xuống băng ghế gần đó, rồi vỗ vỗ vài cái bên cạnh ra hiệu cho người kia cũng ngồi với mình."...Vì cả hai đều là con đực, lại còn là hai giống khác nhau."Hwang Hyunjin ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.Chủ nhân, người nói vậy làm tôi hơi bị tổn thương nhiều chút đó nha!Han Jisung nghe thế đột nhiên bật cười lớn, hỏi ngược lại:"Ồ, con đực thì làm sao?""Thì...hình như cũng không có làm sao?"Hwang Hyunjin nghe hỏi như vậy cũng cau mày nghĩ lại một chút xem nếu hai con chó đều là giống đực quấn quýt nhau sẽ có vấn đề gì, nhưng nghĩ ngược nghĩ xuôi cũng chả đâu vào đâu."Đúng không? Thời đại bây giờ tiến bộ lắm rồi, với con người thì được nhưng tại sao chó lại không chứ?"Han Jisung ngày càng cười lớn hơn, như thể với anh ta chuyện này vô cùng thú vị vậy."Hừmmm...cậu nói cũng có lý."Hwang Hyunjin hơi gật gù, hình như cũng đã xuôi theo.Từ bây giờ tôi không biết Hwang Hyunjin là ai hết!Người đàn ông tên Han Jisung này sẽ là anh bố mới của tôi!Nhưng mà, dù sao thì, nhờ sự nỗ lực của tôi mà có vẻ bầu không khí đã tốt hơn trước rồi."Ôi, mình sắp muộn mất rồi."Han Jisung nhìn đồng hồ trên tay rồi nói."Cậu cũng ở Stayville nhỉ? Phòng nào vậy?""Tôi ở phòng 203."Hwang Hyunjin nhìn dáng vẻ người kia hình như có việc nên cũng đứng dậy, chuẩn bị đi về nhà."Ô thế chúng ta là hàng xóm rồi. Tôi ở phòng 149, ngay sát bên cạnh cậu luôn nè."Han Jisung hơi mở to mắt, dường như khá bất ngờ."Nào rảnh thì ghé nhà tôi chơi nhé. Hoan nghênh cậu đến lắm đấy!"Vẫy tay một cái, anh ta dắt theo Bbama đi mất.
3,Tôi là Kkami.Nếu các bạn theo dõi câu chuyện của tôi từ đầu thì đã biết diễn biến bây giờ đã đến đoạn hai người Hwang – Han kia gặp mặt rồi.Dù chủ nhân của Bbama đã có ý mời như vậy nhưng với tính tình của chủ nhân nhà tôi, thì khéo đến kiếp sau cậu ấy cũng không bước qua chào hỏi người ta một câu luôn cũng nên.Mình phải tạo thêm nhiều cơ hội tiếp xúc cho họ, có thế thì con đường tương lai sau này của mình với Bbama mới trải đầy hoa hồng được!Nói là làm, vài hôm sau, khi trông thấy Han Jisung đang dắt con trai cưng đi dạo từ xa, nhân lúc chủ nhân không để ý, tôi cắn đứt phăng cái dây vướng víu trên cổ rồi ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ hai bố con nhà họ.
"Á! Kkami??? Mày làm cái gì vậy?!!!!"Han Jisung trông thấy con chó hàng xóm nhớ không nhầm thì tên là Kkami tự nhiên chạy hồng hộc về phía mình, đang định chào hỏi thì đột nhiên cảm thấy chân mình hơi ươn ướt, nhìn xuống dưới thì thấy cũng chính là con chó đó, vừa tè một bãi dưới ống quần và giày của cậu.Sau khi thản nhiên giải quyết nỗi buồn xong, thủ phạm này còn không chạy đi mà còn nán lại, như đợi ai đó.Y như rằng, vài phút sau, Han Jisung thấy chủ của nó, cậu bạn hàng xóm hớt ha hớt hải chạy đến."Kkami? Tự nhiên mày lại chạy đi đâu vậy hả?""Chó nhà cậu chạy đến chỗ tôi để tiểu tiện chứ đi đâu."Vừa nói Jisung vừa chỉ cho Hyunjin thấy ống quần ướt sũng, còn "hơi hơi" bốc mùi của mình."Trời ơi tôi thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu!"Hyunjin sau khi thấy chiến tích của con trai mình làm ra thì vô cùng xấu hổ, cuống cuồng gập người 90 độ xin lỗi rối rít.Nhìn sợi dây bị cắn đứt mà Hyunjin đang cầm trên tay, Jisung đột nhiên hiểu ra được vấn đề."Không sao không sao, ngoài ý muốn."Nhưng Hyunjin thì vẫn còn áy náy không thôi:"Xin lỗi cậu nhiều lắm, hay là cậu đến nhà tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cái quần của cậu."Đúng rồi, phải thế chứ!Tiến lên chủ nhân!"Vậy...cũng được"Tuy hơi mất mặt một tí, nhưng rốt cuộc thì không phải là tôi cũng đã thành công "mời" được hai bố con nhà Bbama đến nhà tôi được rồi sao?
Sau khi thay quần áo của Hyunjin và tắm rửa một lượt xong ( dù kích cỡ không giống nhau lắm nhưng cũng khá vừa), lúc ngồi cạnh nhau ăn bánh uống trà ở phòng khách, Han Jisung mới nhìn quanh rồi hỏi một câu:"Hyunjin, cậu hình như...là một người huấn luyện chó chuyên nghiệp?"Quanh nhà đều thấy treo các đồ vật chuyên dùng trong nghề này như còi siêu thanh, clicker hay vòng đeo cổ để huấn luyện chó."Đúng vậy.""Ngầu thật đấy, từ khi còn bé tôi đã rất muốn làm nghề này, tiếc là tôi thi không đỗ nên chỉ có thể làm một bác sỹ thú y."Han Jisung cười cười, nhưng nét mặt lại thoáng có vẻ buồn."Bác sỹ thú y cũng tốt mà, nếu không có bác sỹ thú y thì đến lúc mấy đứa nhóc này bị bệnh thì biết phải làm sao chứ? Lúc ấy một người huấn luyện chó như tôi cũng vô dụng thôi."Hwang Hyunjin vỗ vỗ vai an ủi.Uầy, phải chủ nhân mà tôi biết không? An ủi người khác tốt như vậy?"Kkami nhà tôi thỉnh thoảng hay bị chướng bụng, chắc là phải thường xuyên nhờ cậu xem giùm cho mới được."Hwang Hyunjin đưa tay chỉ chỉ về phía tôi, còn nháy mắt một cái, tôi liền hiểu ý, vờ nằm lăn ra đất lăn lộn một hồi."Không thành vấn đề, nhưng mà nói trước, phí xem bệnh của tôi không rẻ đâu."Han Jisung thấy cảnh khôi hài trước mắt không nhịn được mà bật cười, bông đùa một câu:"Thật sao? Cậu không định tặng cho tôi một số ưu đãi gì đó hả?"Hwang Hyunjin đột nhiên ghé sát lại gần Han Jisung, hỏi:"Lý do là?"Kì lạ là, Han Jisung không thay đổi tư thế mà cứ giữ nguyên tư thế mắt đối mắt như thế, điềm nhiên hỏi ngược lại.Nghĩ một chút, Hwang Hyunjin đáp:"Vì chúng ta là hàng xóm, và...cũng coi như là bạn? Chỗ quen biết thì đừng hẹp hòi như thế chứ?"Như chọc trúng huyệt cười, Han Jisung lại bắt đầu cười phá lên."Chuyện tiền khám bệnh, tôi đùa thôi."Cười chán chê rồi, Jisung mới bật ngón tay khen ngợi một cái:"Mà Hyunjin này, cậu hài hước hơn tôi nghĩ đó."Dù tôi thấy chủ nhân nhà mình chả hài hước tẹo nào, gu nói chuyện của anh ấy với tôi vẫn luôn nhạt toẹt như nước ốc? vậy.Nhưng chả hiểu sao lần nào nói chuyện với Hyunjin thì chủ nhân của Bbama lại có thể cười khoái chí đến vậy.Con người đúng thật là khó hiểu mà.
Từ sau hôm đấy, tần suất gặp mặt của chủ nhân nhà tôi và anh bố của Bbama quả nhiên đã nhiều hơn hẳn.Hai người nọ thường rủ nhau đi ăn, đi xem phim hay đơn giản chỉ là đi dạo trong công viên.Mỗi lần như thế tất nhiên là có sự có mặt và chứng kiến của tôi lẫn Bbama rồi (nếu không thì làm sao tôi kể cho các bạn nghe được chứ)Nhưng mà, mỗi thế thôi thì chưa đủ!Vì cứ mãi như vậy thì hai người họ sẽ chỉ dừng lại ở mức bạn bè, nhiều hơn một chút cũng chỉ là bạn thân thôi!Phải có cái gì đó làm chất xúc tác!Ủa mà một con chó như mình sao lại biết từ chất xúc tác nhỉ?Thôi kệ, có lẽ là do mình thông minh quá chăng?Nhưng dù đã dùng hết chất xám của một con Chihuahua nhưng tôi vẫn chẳng thể nghĩ ra được gì hay ho.Hình như sống chung với chủ nhân lâu quá nên tôi cũng bị lây cái bệnh ngốc nghếch của anh ấy luôn rồi thì phải?
4,Chào các bạn, lại là tôi, Kkami.Như đã giới thiệu từ trước, tôi là một con chó thuộc giống Chihuahua lông dài.Giống chó tuy nhỏ nhưng mà có võ đó nha, vì tuổi thọ trung bình của chúng tôi có thể lên tới 20 năm lận!Thậm chí còn nằm trong top những loài chó sống lâu nhất thế giới!Nhưng mà có lẽ hôm nay, có khả năng tôi phải là người đầu tiên của dòng họ, à không, có lẽ phải của cả loài chó phá vỡ giới hạn tuổi thấp nhất rồi.Vì bụng tôi- ngay-bây-giờ đang đau muốn chết luôn !"Huhu Kkami, mày đừng có chuyện gì nhé. Nếu không thì tao biết phải làm sao đây?"Hwang Hyunjin- chủ nhân nhà tôi bây giờ đang mếu mày mếu mặt hết cả, nước mắt nước mũi tèm lem.Ôi trời, chắc bây giờ nhìn mặt tôi khi rên hừ hừ ghê lắm nên chủ nhân nhà tôi mới sợ đến vậy."Yên tâm đi, có tôi ở đây Kkami nhà cậu sẽ không có chuyện gì đâu."Và Han Jisung- chủ nhân của Bbama, và cũng là một bác sỹ thú y, đang ôm tôi chạy hết tốc lực đến phòng khám của anh ấy ở gần đó.Đúng là mắt nhìn của tôi không sai mà, tôi giao hết tính mạng của mình vào anh đó, Han Jisung!Đến đây, chắc các bạn cũng thắc mắc tại sao sự tình lại ra nông nỗi này đúng không?Thú thật thì sáng nay, cậu chủ tôi vì hôm qua thức quá khuya cày phim mà đi làm muộn, và thế là quên không cho tôi ăn.Trong lúc không biết đồ ăn của tôi để ở đâu, lại đói đến mờ cả mắt nên tôi bèn đánh liều ăn luôn đồ ăn mà chủ nhân còn ăn dở trên bàn.Ai ngờ lúc đầu thì không sao, nhưng một lúc sau bụng liền đau như muốn xé toạc ra làm hai vậy.May mắn là có Bbama ghé qua trò chuyện với tôi như mọi lần rồi phát hiện ra tình trạng của tôi và báo cho chủ của ẻm đến kịp.Dù sao thì tôi cũng dần mất ý thức rồi, nhưng tôi sẽ cố hết sức tỉnh lại thật sớm, rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi các bạn!
Mơ màng một lúc lâu, dần tỉnh lại, tôi nghe thấy bên tai là những tiếng trò chuyện quen thuộc."Kkami sao rồi? Nó bị bệnh gì vậy?""Không nặng lắm đâu, chỉ bị ngộ độc thực phẩm thôi."Chà, vậy là tôi vẫn còn được sống với chủ nhân thật lâu lâu lâu nữa!!Muốn khóc quá!Bbama yêu dấu của tôi ở bên cạnh hình như cảm nhận được tôi đang khóc nên liền thè lưỡi liếm liếm tai tôi, còn dụi dụi vài cái như an ủi."Ôi trời, tôi vừa phát hiện ra, hình như Bbama nhà cậu cũng có hứng thú với Kkami nhà tôi thì phải?"Hwang Hyunjin quan sát hai chú chó âu yếm nhau rồi huých vai Han Jisung một cái, thốt lên một câu.Trước nay chỉ toàn thấy Kkami nhà cậu chủ động bày tỏ tình cảm với Bbama nhà hàng xóm chứ ít khi thấy nó được đáp lại như thế này."Cậu nói thiếu rồi kìa."Han Jisung cười nhẹ, lắc lắc đầu."Còn bố của Bbama cũng có hứng thú với bố của Kkami nữa, sao cậu lại không phát hiện ra hả?"
5,Chào các bạn, tôi là Kkami đây.Tôi hối hận lắm rồi.Đáng lẽ tôi không nên làm Cupid se duyên cho chủ nhân của tôi và chủ nhân của Bbama.Vì từ lời thú nhận? đó của Han Jisung, hai người kia đã chính thức thành đôi.Nhưng tôi không lường trước được khả năng này sẽ xảy ra!Đó là tôi và Bbama liền bị cho ra rìa!Lúc trước rõ ràng đi đâu làm gì tôi và chủ nhân cũng có nhau, thế mà bây giờ bao nhiêu thời gian đáng lẽ dành cho tôi anh ấy đều ở cùng với người kia, lại còn là ở riêng với nhau!Tức chết đi được mà!Từ hôm nay, chúng tôi quyết định!Bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với hai người họ!"Kkami! Bbama! Tí nữa gia đình chúng ta sẽ đi dã ngoại nhé!"Dã ngoại? Là chỗ có những đồng cỏ thật lớn mà tôi và Bbama rất thích đó sao?Hừm, tạm tha thứ cho hai người đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com