TruyenHHH.com

Hyunsamlix Fools

[này hyunjin, anh không cảm thấy hận tôi à? sau tất cả...]

[không, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều]

[nhưng chẳng phải mọi chuyện đều bắt nguồn từ tôi sao?
tôi phải làm sao để sống tiếp đây?]

[felix, cậu đang không ổn. tôi qua với cậu nhé?]

[không! tôi xin anh! cứ để tôi một mình đi.
tôi chẳng yếu đuối đến mức đó đâu.]

[...vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi. nên nhớ một điều, không ai trách cậu chuyện gì cả.
tôi và gia đình tôi, đều hiểu được quyết định của em ấy. đừng quá áy náy về chuyện này]

[...]

[và làm ơn đừng tự làm đau chính mình nữa. tôi đã hứa với em ấy sẽ bảo vệ cậu mà (X)]

[...]

[có lẽ tôi nên tự tìm cho mình giấc ngủ tốt đẹp hơn. cảm ơn anh vì tất cả, hyunjin...(X)]

_____________
tuy là nhắn gửi những hồi âm như thế. nhưng hwang hyunjin vẫn không thể ngừng an tâm được, khi tay vẫn cứ mò mẫn xem từng dòng tin nhắn của em. và cả những dấu nháy chấm vì những dòng tin nhắn em chưa hề gửi, hoặc không muốn gửi.

nhưng càng nhìn lại càng bất an. anh sợ thiên sứ ấy lại tự vấy bẩn mình trong những dòng suy nghĩ tiêu cực. anh sợ thiên sứ ấy sẽ tự tay cắt xén đi đôi cánh thuần khiết của mình. anh sợ thiên sứ ấy sẽ rời đi, đột ngột như em trai anh vậy... làm ơn! chỉ một lần là đủ rồi...

đồng hồ chỉ điểm mười một giờ. vậy mà hwang hyunjin đã chạy như bay ra khỏi cửa. lái xe điên đảo khắp cả mặt phố. ám ảnh làm sao, hình ảnh em trai mình máu me bê bết lăn lóc trong hộp sắt tan nát, chẳng còn chút vương vấn với thế gian làm anh chệch nhẹ một nhịp lái. anh đã không dùng xe đi làm đã hơn một tuần lễ, nhưng hôm nay lại vì người con trai ấy, mà biến thành ngoại lệ.

anh luôn phủ nhận rằng tất cả sự quan tâm của mình chỉ là làm tròn chức trách mà người em trai đã nhờ cậy. nhưng dần dà, tất cả sự chú ý của anh trên em, đều là tự nguyện...

nên xin em làm ơn, đừng rời xa anh, như cái cách hwang sam đã từng làm. lix à...

_____________
vơ lấy chìa khoá dự phòng trong chậu hoa trước căn hộ của em. hyunjin không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa. anh đã chờ cửa tận ba hồi chuông, nhưng thiên thần vẫn không ra chào đón. anh mở cửa bước vào, bên trong là một mảng tăm tối, nhưng ánh trăng chiếu sáng lấy một góc phòng và mùi hương thoang thoảng của sữa làm cho anh yên tâm hơn được phần nào. điện thoại trong tay nhấp nháy từng đợt một.

anh đang gọi cho em, anh mong em bắt máy, nhưng cũng sợ em sẽ bắt máy. anh sợ rằng mình đã làm phiền em trong một khắc nào đó, hoặc sẽ bỏ lỡ em, nếu anh không tận mắt chứng kiến rằng em thật sự ổn...

chậm chạp lại gần phòng ngủ, anh mở cửa nhè nhẹ. chú mèo bên trong đang quấn chăn ngủ thật êm đềm. trong khi anh hối hả tìm em giữa biển người bao la rộng lớn, thì em chỉ việc cuộn mình vào một góc khuất nhỏ, đợi anh tìm đến em. vì cho dù ở nơi đâu, em vẫn luôn là vì sao tinh tú toả sáng nhất trong cuộc đời của anh. và anh chắc chắn rằng, anh sẽ không để em rời xa khỏi cuộc sống của anh dù chỉ một lần.

nhưng liệu thiên thần có thật sự đang ngủ?

nếu em thật sự đang ngủ thật ngon, thì trên bàn đáng lẽ ra không có lọ thuốc ấy... và một vài viên thuốc rơi vãi trên mặt sàn...

thiên thần hôm ấy đã khóc thật nhiều...

_____________
tiếng xe cứu thương vang vọng trong màn đêm u tối, lại là một đêm mất ngủ. em à, thật may anh đã đến kịp, anh đã không để mất đi em. thật may vì em vẫn ở cạnh bên anh.

trong căn phòng bệnh nhỏ nhắn, hình ảnh em chật vật dành lại sự sống trong đêm làm anh nhớ đến ngày mưa rơi hôm ấy, em tựa vào vai anh khóc nức từng đợt, xót xa cho người thương. kể từ ngày mưa hôm ấy, anh không dám rời mắt khỏi em từng giây từng phút nào. có thể em sẽ cảm thấy thật phiền hà, nhưng chẳng làm sao cả, chỉ cần em vẫn luôn bình yên trong tầm mắt anh, cho dù có bị ghét cay ghét đắng thế nào, anh cũng bằng lòng.

bởi vì từ khi nào, mà em lại trở nên quan trọng đối với anh hơn tất cả. chỉ cần em luôn vui vẻ hưởng thụ lấy cuộc sống của mình, mọi đau thương cứ để anh gánh lấy.

vì thế mà, thiên thần đừng ri xa anh nữa nhé...

hừng đông, ánh nắng dịu nhẹ đọng lại trên cửa kính, luồng vào nơi giường bệnh của felix. ánh nắng nhảy nhót vui đùa trên làn da trắng sữa của em, dừng lại trên những đốm tàn nhang trải dài trên hai bên má và chóp mũi. rồi chợt dập tắt khi hwang hyunjin kéo rèm cửa che đi. bình minh đẹp lắm, nhưng đây không phải là lúc tự thưởng cho mình một tách cà phê buổi sáng mà nhâm nhi hưởng thụ. bởi vì thiên thần còn đang say ngủ, nắng dẫu đẹp đến mấy cũng xin đừng quấy rầy giấc ngủ của người anh thương...

khoảng nửa tiếng sau, hàng mi của em khẽ động, đôi mắt mèo khẽ nheo nheo lại vì không quen lắm. em tựa như chàng hoàng tử kiêu kì vừa trải qua một giấc ngủ sâu, đôi mắt sáng dần dà nhận thức được nơi mình đang ở. khe khẽ thở dài, em lại làm phiền tới người khác mất rồi. trần nhà trắng toát cùng với tiếng của thiết bị ở hai bên, cổ tay bị xiềng xích bởi ống truyền nước biển, và ti tỉ thứ khác đang chằn chịt trên người em. thật khó chịu, nhưng lực bất tòng tâm, chẳng thể làm gì được cả, chỉ biết nhìn dòng đời chảy trôi, áp lực vô hình vẫn cứ đè nén, tựa như những gì em đang gánh vác vẫn chưa hề hấn gì, chúng muốn dồn em đến tận cùng, đến nghẹt thở, rồi sau đó chôn vùi em xuống tận đáy sâu.

em lẽ ra đã có một giấc ngủ thật ngon, nhưng trong giấc ngủ dài ấy lại có thật nhiều cám dỗ của thiên đàng. nơi luôn chỉ có tình yêu và hạnh phúc, là những thứ em luôn trông ngóng từng ngày. nhưng em xứng đáng với những thứ tốt đẹp ấy sao? không hề, vì thế mà em lại bị giữ chân lại tại chốn tạm bợ này đây, để gột rửa hết sự ô uế, rồi mới được trở về với chúa trời.

giá mà, có người kế bên san sẻ với em, những khi em buồn...

giá mà, em được tựa đầu vào bờ vai vững chắc, để nghỉ ngơi một vài giây.

giá mà, em vẫn có thể lành lặn mà sống trọn vai diễn đã được định đoạt.

giá mà, cuộc sống không khốc liệt như em nghĩ.

giá mà, em không bước đi một mình...

đúng vậy, em không bước đi một mình, em cứ ngỡ trên con đường độc mộc ấy, chỉ có mỗi dấu bước chân em. nhưng thật ra, đấy là bước chân của người đồng hành cùng em, trên vai cõng em cùng vượt qua sóng gió. phía cuối con đường là một chân trời rộng mở, dù cho chẳng thể nào bước đến cuối tận cùng của bầu trời ấy, nhưng có người đồng hành cùng em, nơi đâu cũng là chân trời hạnh phúc.

hwang hyunjin đẩy cửa bước vào, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, trên tay là khẩu phần ăn nóng hổi.

thiên thần không cô đơn, vì đã có anh ở cạnh em rồi, em nhé...

có anh đồng hành cùng em, mọi khó khăn rồi sẽ được giải quyết, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ cõng em đi tận cùng góc bể... nơi nào có chúng ta hiện diện, nơi ấy sẽ là 'nhà'...

cause when you love life, life will love you

~~~~~•~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com