15
Đúng như những gì Hyunjin nói, không biết bằng cách nào mà kể từ hiệp hai thì cả nhóm đã có sự ăn ý với nhau hơn. Có lẽ vì cả tháng trời không tập luyện cùng nhau nên có chút gì đó khó có thể hiểu nhau nhưng giờ nó không phải vấn đề lớn nữa.
Phải nói là hai đội ngày hôm nay khá ngang tài ngang sức, không biết đội nào sẽ lấy được tấm vé để vào vòng trong nhỉ ?
Chỉ còn vài phút nữa là trận đấu sẽ kết thúc và phần thắng đang nghiêng về đội JYP. Có lẽ quán quân mùa trước sẽ phải cúi đầu chịu thua với trường quốc tế của chúng ta sao ?
Cả khán phòng đang nín thở dõi theo trận đấu. Chúng ta chỉ còn một phút nữa thôi nhưng tỉ số lại cách xa vô cùng, nếu cứ giữ vững phong độ như này thì chắc chắn đội JYP sẽ thắng đậm.
Cả khán đài reo hò thật to khi thời gian đã hết, tỉ số là 78-66 với phần thắng nghiêng về đội JYP. Felix ở hàng ghế dự bị vui như muốn bay lên, em nhỏ cứ đứng đấy hú hét hệt như fan cuồng của các anh.
- Hiệp đầu tao nháp thôi nhá Seungmin.
Jisung vừa đi vào vừa đẩy vai Seungmin.
- Rồi tao sai, không còn sức mà cãi với mày đâu.
Seungmin vẫy nhẹ tay rồi nằm dài xuống sàn.
- Mệt đến mức không thở được.
Jisung tiến đến, ngồi xổm cạnh Seungmin.
- Tao hô hấp nhân tạo cho nhé ?
- Cái đéo, biến đi.
Nghe Jisung nói vậy, Seungmin liền ngồi bật dậy, không quên che miệng mình lại. Tên Han Jisung này đùa thì đùa chứ có khi nó làm thật.
- Đội trưởng đâu ạ ?
Felix bước đến chỗ hai hyung của mình, mắt nhìn khắp nơi tìm cái đầu đen dài quen thuộc nhưng mà mãi cũng không thấy.
- Hyunjin á ? Ban nãy còn thấy nó mà ?
Jisung nhìn quanh sân, quả thật Hyunjin đi đâu mất rồi.
- Em vừa mua nước cho anh ấy nhưng không thấy nữa...
- Phần của tụi anh đâu ?
Felix cười haha vài tiếng rồi đứng dậy chuồn, không thể nói cho họ biết em cố tình chỉ mua cho mỗi đội trưởng được.
Hyunjin biến mất rất lâu, đến khi cả đội đã tập trung đầy đủ ở trên xe thì vẫn chưa xuất hiện. Felix lo lắm, em bảo mọi người về trước đi, khi nào tìm được Hyunjin thì cả hai sẽ về cùng nhau.
Felix vừa đi vòng khắp sân, tay không ngừng gọi điện cho Hyunjin nhưng đầu dây bên kia vẫn không nghe máy. Hiện tại em không biết hắn có gặp chuyện gì không nữa, đột nhiên biến mất mà điện thoại gọi lại không nghe.
- Đội trưởng ơi, anh đâu rồi ?
Tìm một lượt mọi ngóc ngách trong sân nhưng không thấy, Felix thở dài định bỏ cuộc nhưng bỗng nhớ phía sau sân có một vườn hoa bị bỏ hoang khá lâu, Hyunjin hyung không đến đâu nhỉ ?
Nghĩ là như vậy nhưng em vẫn đến đấy xem thử, biết đâu sẽ thấy được đội trưởng.
Đường vào vườn hoa khá là khó đi vì lâu ngày không ai dọn dẹp, đám rong rêu bắt đầu xâm chiến mặt đường làm nó vô cùng trơn trượt.
- Hyunjin hyung có khùng đến mấy chắc cũng không vào đây đâu nhỉ ?
Felix định bỏ cuộc nhưng nghe loáng thoáng bên trong có tiếng nói, mặc dù không muốn lắm nhưng em vẫn cố đi vào, biết đâu đội trưởng bên trong thì sao ?
Em đưa mắt nhìn vào trong, bên trong khá hoang tàn và có phần khá âm u. Felix cười khi thấy được bóng lưng của hắn, định gọi thật to tên đội trưởng nhưng lại thấy có vòng tay ôm lấy hắn...và Hyunjin cũng ôm lại. Felix chắc chắn đấy là Chohee vì bộ móng tay màu đỏ đặc trưng của cô ta.
Tim em hẫng đi một nhịp, em không biết nên đối mặt với cảnh tượng trước mắt như thế nào. Và rồi em cười nhẹ, cả hai có là gì của nhau đâu chứ.
Anh ấy chưa từng muốn tương lai có mình bên cạnh. Mọi thứ anh ấy làm cho mình đều xuất phát từ sự thương hại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com