Hyunlix Minsung Bangbin Seungin Mui Huong Cua Dinh Menh
Chap 22 – // chap nài xin phép khum có tiêu đề nha:))) t bí tiêu đề r T_T //[Seungin]Jeongin đã trở lại lớp. Cậu cười. Cậu nói chuyện. Cậu làm bài kiểm tra. Không ai nghĩ có gì khác thường.Chỉ riêng Seungmin biết – đêm nào cậu cũng tỉnh giấc vì ác mộng, tay run rẩy, tim đập loạn, gọi tên anh trong vô thức.Chiều hôm đó, trời đổ mưa. Lúc cả trường vội vã trú mưa, Jeongin vẫn ngồi ở mái hiên phòng CLB, mắt nhìn mưa rơi.Seungmin đi ngang qua, khựng lại khi thấy cậu.– Sao không về? – Anh hỏi, giọng bình thường như mọi ngày.Jeongin quay đầu lại, nụ cười nhẹ tênh:– Mưa đẹp. Em muốn ngồi thêm chút.Seungmin bước tới, ngồi xuống cạnh cậu, không hỏi thêm.Cả hai lặng lẽ nhìn mưa. Gió hơi lạnh. Jeongin kéo sát áo đồng phục. Seungmin khẽ nghiêng người, cởi áo khoác ngoài trùm lên vai cậu.Jeongin cười khẽ:– Anh cứ như bảo mẫu ấy.– Em cứ như trẻ con ấy. – Anh đáp, nhưng không rút tay lại.Một lát sau, Jeongin lên tiếng:– Seungmin... nếu một ngày em không thể ngủ ngon, không thể ngừng run rẩy, không thể là một Omega dễ thương như người ta thích… anh có thấy phiền không?Seungmin quay sang, nhìn thẳng vào mắt cậu. Giọng anh trầm, nhưng rõ ràng:– Em không cần là “ai đó”. Em chỉ cần là chính em.Jeongin cắn môi. Mắt đỏ hoe.– Nhưng em yếu đuối. Em dễ tổn thương. Em hay khóc. Em scent bất ngờ. Em không giỏi giấu mọi thứ như người khác... .– Thì có sao?– Thì… em sợ anh mệt... .Seungmin im lặng một lúc. Rồi anh rướn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.– Em là Omega đầu tiên khiến anh muốn kiềm lại bản năng của mình. Không phải vì em yếu. Mà vì anh sợ nếu vô tình làm em đau… anh sẽ không tha cho bản thân.Jeongin ngẩng đầu. Nước mắt rơi một cách nhẹ nhàng, như những hạt mưa ngoài kia.Seungmin nghiêng đầu, hôn lên tóc cậu. Nhẹ. Mềm. Và rất người lớn.– Em có thể khóc. Có thể run. Có thể sợ. Cứ làm hết đi. Vì anh còn ở đây.
____//ghê chưa, thấy a Cún ngầu chưa, bảo vệ vk kiểu đó đó^^//
____Jeongin tựa đầu vào vai anh. Tay nhỏ níu lấy vạt áo.– Anh không bỏ em chứ?– Chỉ cần em còn thở, anh còn ở lại. Mà nếu em có ch€t, anh cũng sẽ ch€t cùng em.Cơn mưa ngừng hẳn. Trời hoàng hôn nhẹ cam. Jeongin vẫn chưa rời vai anh, mắt đã khép lại vì mệt.Seungmin đỡ nhẹ cậu dậy. Bế lên.
_____//cái cảnh nài ko hợp vs tình hình hiện tại... nhm thôi kệ đi^^//
_____
Đi ngang qua dãy hành lang vắng, Seungmin nghiêng đầu thì thầm bên tai Jeongin – dù biết cậu đang ngủ:– Đừng sợ nữa. Em chỉ cần sống là đủ lý do để anh thương.[Bangbin | Bối cảnh: sau buổi học, sân bóng vắng]
Buổi chiều cuối tuần, sân thể thao vắng hơn thường lệ. Changbin đứng ở đường biên, tay ôm quả bóng rổ, mắt dõi theo Chan đang nhảy lên ném một cú hoàn hảo.
Bóng xoáy một vòng, rơi thẳng vào rổ.
– Chuẩn ghê á. – Changbin nói, rồi đá nhẹ mũi chân.
Chan quay lại, mỉm cười:
– Tại có người đứng coi, không trượt được.
Changbin khịt mũi, bước tới trả lại bóng cho anh.
– Mấy hôm nay nhìn anh siêng ghê á. Có gì áp lực à?
Chan nhận bóng, xoay nhẹ giữa tay:
– Không có gì đâu. Chỉ là… muốn mạnh lên một chút. Về mọi mặt.
– Sao vậy?
Chan cười. Một cái cười không hẳn là nhẹ nhàng.
– Vì có người làm anh nhận ra… mạnh mẽ không phải để được nể. Mà là để che chắn. Mà anh thì… muốn che ai đó.Changbin im lặng, mặt thoáng đỏ.
Một lúc sau, cậu ngồi xuống hàng ghế gần đó. Chan cũng ngồi xuống cạnh. Không ai nói gì.
Gió lùa nhẹ, trời mát. Changbin siết tay, rồi đột ngột lên tiếng:
– Anh Chan…
– Hử?
– Hôm đó… khi em bị bắt… thật ra em sợ lắm.
Chan nghiêng mặt, mắt trầm xuống.
Changbin cười nhạt:
– Em giả Beta quen rồi. Tự tin lắm. Mạnh miệng lắm. Nhưng tới lúc đó, em không phản kháng nổi. Em run tới mức không mở được miệng. Em… thấy mình đúng là Omega. Một Omega vô dụng.
– Không. – Chan ngắt lời.
Changbin ngẩng lên.
– Em không vô dụng. Không bao giờ.
– Nhưng em không chống lại được tụi nó. Em không cản được gì cả. Em chỉ biết chờ… và mong ai đó tới.
Chan hít một hơi, rồi quay lại nhìn cậu:
– Và anh đã tới.
Changbin tròn mắt.
Chan tiếp lời, giọng dịu lại:
– Chẳng phải em vẫn ổn đó sao? Vẫn ngồi đây, nói chuyện với anh? Vẫn ngẩng đầu được?
– Vì có anh.
Chan mỉm cười, lần này rất nhẹ:
– Vậy thì không phải em yếu. Mà là… em cho người khác cơ hội để mạnh mẽ vì em.Changbin cúi đầu, mím môi thật chặt. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống tay.
Chan nhìn cậu, rồi rướn người tới. Anh không ôm. Chỉ nhẹ nhàng đặt trán mình chạm trán Changbin, như đang truyền hết hơi ấm từ mình sang.
– Em không cần giả vờ. Không cần gồng. Ở trước mặt anh, cứ là Changbin thôi.Khoảnh khắc ấy, Changbin không đáp. Cậu chỉ khẽ gật đầu, như một lời đồng ý.
Và lần đầu tiên, không còn tường rào nào giữa họ nữa.___End chap 22___
____//ghê chưa, thấy a Cún ngầu chưa, bảo vệ vk kiểu đó đó^^//
____Jeongin tựa đầu vào vai anh. Tay nhỏ níu lấy vạt áo.– Anh không bỏ em chứ?– Chỉ cần em còn thở, anh còn ở lại. Mà nếu em có ch€t, anh cũng sẽ ch€t cùng em.Cơn mưa ngừng hẳn. Trời hoàng hôn nhẹ cam. Jeongin vẫn chưa rời vai anh, mắt đã khép lại vì mệt.Seungmin đỡ nhẹ cậu dậy. Bế lên.
_____//cái cảnh nài ko hợp vs tình hình hiện tại... nhm thôi kệ đi^^//
_____
Đi ngang qua dãy hành lang vắng, Seungmin nghiêng đầu thì thầm bên tai Jeongin – dù biết cậu đang ngủ:– Đừng sợ nữa. Em chỉ cần sống là đủ lý do để anh thương.[Bangbin | Bối cảnh: sau buổi học, sân bóng vắng]
Buổi chiều cuối tuần, sân thể thao vắng hơn thường lệ. Changbin đứng ở đường biên, tay ôm quả bóng rổ, mắt dõi theo Chan đang nhảy lên ném một cú hoàn hảo.
Bóng xoáy một vòng, rơi thẳng vào rổ.
– Chuẩn ghê á. – Changbin nói, rồi đá nhẹ mũi chân.
Chan quay lại, mỉm cười:
– Tại có người đứng coi, không trượt được.
Changbin khịt mũi, bước tới trả lại bóng cho anh.
– Mấy hôm nay nhìn anh siêng ghê á. Có gì áp lực à?
Chan nhận bóng, xoay nhẹ giữa tay:
– Không có gì đâu. Chỉ là… muốn mạnh lên một chút. Về mọi mặt.
– Sao vậy?
Chan cười. Một cái cười không hẳn là nhẹ nhàng.
– Vì có người làm anh nhận ra… mạnh mẽ không phải để được nể. Mà là để che chắn. Mà anh thì… muốn che ai đó.Changbin im lặng, mặt thoáng đỏ.
Một lúc sau, cậu ngồi xuống hàng ghế gần đó. Chan cũng ngồi xuống cạnh. Không ai nói gì.
Gió lùa nhẹ, trời mát. Changbin siết tay, rồi đột ngột lên tiếng:
– Anh Chan…
– Hử?
– Hôm đó… khi em bị bắt… thật ra em sợ lắm.
Chan nghiêng mặt, mắt trầm xuống.
Changbin cười nhạt:
– Em giả Beta quen rồi. Tự tin lắm. Mạnh miệng lắm. Nhưng tới lúc đó, em không phản kháng nổi. Em run tới mức không mở được miệng. Em… thấy mình đúng là Omega. Một Omega vô dụng.
– Không. – Chan ngắt lời.
Changbin ngẩng lên.
– Em không vô dụng. Không bao giờ.
– Nhưng em không chống lại được tụi nó. Em không cản được gì cả. Em chỉ biết chờ… và mong ai đó tới.
Chan hít một hơi, rồi quay lại nhìn cậu:
– Và anh đã tới.
Changbin tròn mắt.
Chan tiếp lời, giọng dịu lại:
– Chẳng phải em vẫn ổn đó sao? Vẫn ngồi đây, nói chuyện với anh? Vẫn ngẩng đầu được?
– Vì có anh.
Chan mỉm cười, lần này rất nhẹ:
– Vậy thì không phải em yếu. Mà là… em cho người khác cơ hội để mạnh mẽ vì em.Changbin cúi đầu, mím môi thật chặt. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống tay.
Chan nhìn cậu, rồi rướn người tới. Anh không ôm. Chỉ nhẹ nhàng đặt trán mình chạm trán Changbin, như đang truyền hết hơi ấm từ mình sang.
– Em không cần giả vờ. Không cần gồng. Ở trước mặt anh, cứ là Changbin thôi.Khoảnh khắc ấy, Changbin không đáp. Cậu chỉ khẽ gật đầu, như một lời đồng ý.
Và lần đầu tiên, không còn tường rào nào giữa họ nữa.___End chap 22___
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com