Hyunlix Minsung Bangbin Seungin Mui Huong Cua Dinh Menh
Chap 15 - Một buổi sáng khác không ai như hôm quaHôm sau, trường học vẫn mở cửa như thường. Nhưng trong lòng người ở lại, chẳng có gì là “bình thường” nữa cả.
Tại phòng học ưu tú, ba chiếc bàn trống được giữ nguyên – không ai dám ngồi vào.
Người duy nhất xuất hiện sớm hôm đó là Hyunjin. Cậu đứng ở cửa lớp, mắt đảo qua từng chỗ ngồi, cuối cùng dừng lại nơi của Felix. Cái hoodie màu kem mà Felix hay mặc được cậu cẩn thận gấp gọn đặt lên ghế.
“Cậu ấy sẽ trở lại,” Hyunjin thì thầm. “Với đúng vị trí của mình.”
Sau lưng cậu, Lee Know và Seungmin bước vào. Không ai nói gì, chỉ yên lặng nhìn nhau. Có những sự việc, một ánh mắt là đủ để hiểu: tất cả đều đã thay đổi.
Trong khi đó, phòng y tế sáng nay tràn ánh nắng.
Felix thức dậy đầu tiên. Cậu quay sang thấy Hyunjin đã chuẩn bị sẵn hộp sữa dâu, đặt cạnh gối. Cậu cười khẽ – nụ cười đầu tiên sau nhiều giờ hoảng loạn.
Ở giường kế bên, Han đang gắt: “Tôi khỏe rồi! Đừng có lấy thêm thuốc làm gì! Tôi không phải bệnh nhân nội trú!”
Lee Know khoanh tay dựa cửa, nghiêng đầu nói: “Em cũng đâu phải người vô tội. Lẽ ra em không nên đi một mình ra cổng như vậy.”
“Anh đổ lỗi tôi?” – Han gầm nhẹ.
“Không.” – Lee Know tiến lại gần, giọng chậm rãi. “Anh trách bản thân. Vì đã không đi cùng em.”
Han im bặt. Mặt đỏ ửng.
Jeongin vẫn nằm yên, tay nắm tay Seungmin như sợ bị bỏ lại. Khi bác sĩ đến kiểm tra, cậu níu chặt hơn. Seungmin chỉ lặng lẽ mỉm cười, đặt tay lên trán cậu, thì thầm: “Anh không đi đâu cả.”
Đến giữa trưa, đại diện hội đồng kỷ luật chính thức đến gặp từng người.
“Em bị kéo đi khi đang đứng trong khuôn viên trường?”
“Có ai trong các em phát scent không? Có đánh dấu nào không?”
Câu hỏi từ giáo viên khiến Felix khẽ rùng mình. Hyunjin lập tức nắm lấy tay cậu, giọng lạnh lùng: “Cô đang chất vấn nạn nhân à?”
Lee Know thì đứng chắn trước mặt Han, ánh mắt như băng đá: “Nếu thầy hỏi lại lần nữa, em sẽ kiện vì xúc phạm nạn nhân.”
Seungmin không nói, nhưng ánh nhìn của anh đủ để vị cán bộ cúi đầu: “Xin lỗi. Chúng tôi chỉ làm theo thủ tục.”
Cuối cùng, giáo viên quay sang Bang Chan và Changbin – người đang ngồi ở bàn giám sát.
“Vậy là, 3 alpha đã tới trước cả đội bảo vệ?”
Bang Chan gật đầu. “Bọn em theo dấu mùi. Không thể đợi thêm được.”
“Và Changbin, em ở hiện trường tầng trên?”
“Bị nhốt.” – Changbin đáp cộc lốc. “Và cũng suýt bị thương nếu Chan hyung không đến.”
Người giáo viên ghi chép một lúc, rồi thở dài: “Chuyện này sẽ được báo cáo lên bộ. Nhưng may là… chưa có chuyện gì quá nghiêm trọng.”
Bang Chan nói khẽ, nhưng dứt khoát: “Không nghiêm trọng – vì các em ấy còn sống.”
Câu nói khiến cả phòng im bặt.
Chiều hôm đó, trường tổ chức một buổi họp kín khẩn cấp – không công khai với học sinh, nhưng giáo viên đều biết: đây là tiền đề cho việc sửa đổi quy tắc bảo vệ học sinh omega.
“Không ai được phép yêu cầu omega ra khỏi khuôn viên trường nếu không có sự giám sát hợp lệ.”
“Phải bổ sung bảo vệ chuyên biệt – và thiết bị báo động nhanh cho học sinh omega.”
Tối cùng ngày, trong một group chat nhỏ chỉ có tám người.Lee Know: Đã bảo Han đừng nghịch, thế mà vẫn bị dụ
Han: Anh còn dám nói?
Seungmin: Hai người thôi cãi, Jeongin đang đọc mà sợ không dám chat
Jeongin: em vẫn còn sợ, nhưng em ổn… vì có mọi người
Felix: mai đi học lại chung không? Em không muốn ngồi một mình
Hyunjin: Anh sẽ đợi em ở cổng, từ 6h30
Bang Chan: Mai tụi mình ăn trưa chung đi
Changbin: …Và không để ai lạc nữa. Không bao giờ.___End chap 15___
Tại phòng học ưu tú, ba chiếc bàn trống được giữ nguyên – không ai dám ngồi vào.
Người duy nhất xuất hiện sớm hôm đó là Hyunjin. Cậu đứng ở cửa lớp, mắt đảo qua từng chỗ ngồi, cuối cùng dừng lại nơi của Felix. Cái hoodie màu kem mà Felix hay mặc được cậu cẩn thận gấp gọn đặt lên ghế.
“Cậu ấy sẽ trở lại,” Hyunjin thì thầm. “Với đúng vị trí của mình.”
Sau lưng cậu, Lee Know và Seungmin bước vào. Không ai nói gì, chỉ yên lặng nhìn nhau. Có những sự việc, một ánh mắt là đủ để hiểu: tất cả đều đã thay đổi.
Trong khi đó, phòng y tế sáng nay tràn ánh nắng.
Felix thức dậy đầu tiên. Cậu quay sang thấy Hyunjin đã chuẩn bị sẵn hộp sữa dâu, đặt cạnh gối. Cậu cười khẽ – nụ cười đầu tiên sau nhiều giờ hoảng loạn.
Ở giường kế bên, Han đang gắt: “Tôi khỏe rồi! Đừng có lấy thêm thuốc làm gì! Tôi không phải bệnh nhân nội trú!”
Lee Know khoanh tay dựa cửa, nghiêng đầu nói: “Em cũng đâu phải người vô tội. Lẽ ra em không nên đi một mình ra cổng như vậy.”
“Anh đổ lỗi tôi?” – Han gầm nhẹ.
“Không.” – Lee Know tiến lại gần, giọng chậm rãi. “Anh trách bản thân. Vì đã không đi cùng em.”
Han im bặt. Mặt đỏ ửng.
Jeongin vẫn nằm yên, tay nắm tay Seungmin như sợ bị bỏ lại. Khi bác sĩ đến kiểm tra, cậu níu chặt hơn. Seungmin chỉ lặng lẽ mỉm cười, đặt tay lên trán cậu, thì thầm: “Anh không đi đâu cả.”
Đến giữa trưa, đại diện hội đồng kỷ luật chính thức đến gặp từng người.
“Em bị kéo đi khi đang đứng trong khuôn viên trường?”
“Có ai trong các em phát scent không? Có đánh dấu nào không?”
Câu hỏi từ giáo viên khiến Felix khẽ rùng mình. Hyunjin lập tức nắm lấy tay cậu, giọng lạnh lùng: “Cô đang chất vấn nạn nhân à?”
Lee Know thì đứng chắn trước mặt Han, ánh mắt như băng đá: “Nếu thầy hỏi lại lần nữa, em sẽ kiện vì xúc phạm nạn nhân.”
Seungmin không nói, nhưng ánh nhìn của anh đủ để vị cán bộ cúi đầu: “Xin lỗi. Chúng tôi chỉ làm theo thủ tục.”
Cuối cùng, giáo viên quay sang Bang Chan và Changbin – người đang ngồi ở bàn giám sát.
“Vậy là, 3 alpha đã tới trước cả đội bảo vệ?”
Bang Chan gật đầu. “Bọn em theo dấu mùi. Không thể đợi thêm được.”
“Và Changbin, em ở hiện trường tầng trên?”
“Bị nhốt.” – Changbin đáp cộc lốc. “Và cũng suýt bị thương nếu Chan hyung không đến.”
Người giáo viên ghi chép một lúc, rồi thở dài: “Chuyện này sẽ được báo cáo lên bộ. Nhưng may là… chưa có chuyện gì quá nghiêm trọng.”
Bang Chan nói khẽ, nhưng dứt khoát: “Không nghiêm trọng – vì các em ấy còn sống.”
Câu nói khiến cả phòng im bặt.
Chiều hôm đó, trường tổ chức một buổi họp kín khẩn cấp – không công khai với học sinh, nhưng giáo viên đều biết: đây là tiền đề cho việc sửa đổi quy tắc bảo vệ học sinh omega.
“Không ai được phép yêu cầu omega ra khỏi khuôn viên trường nếu không có sự giám sát hợp lệ.”
“Phải bổ sung bảo vệ chuyên biệt – và thiết bị báo động nhanh cho học sinh omega.”
Tối cùng ngày, trong một group chat nhỏ chỉ có tám người.Lee Know: Đã bảo Han đừng nghịch, thế mà vẫn bị dụ
Han: Anh còn dám nói?
Seungmin: Hai người thôi cãi, Jeongin đang đọc mà sợ không dám chat
Jeongin: em vẫn còn sợ, nhưng em ổn… vì có mọi người
Felix: mai đi học lại chung không? Em không muốn ngồi một mình
Hyunjin: Anh sẽ đợi em ở cổng, từ 6h30
Bang Chan: Mai tụi mình ăn trưa chung đi
Changbin: …Và không để ai lạc nữa. Không bao giờ.___End chap 15___
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com