TruyenHHH.com

Hyunlix Lac Hoa Huu Y Luu Thuy Vo Tinh

Tiệc Tinh Tú là một sự kiện long trọng được tổ chức hàng năm trong cung điện, nhằm mừng lễ hội ngắm sao và cầu phúc cho vương triều. Được tổ chức vào những đêm trăng sáng nhất, buổi tiệc này không chỉ là một dịp vui vẻ mà còn là cơ hội để các quan chức, đại thần và các thành viên trong hoàng gia thể hiện sự tôn kính và duy trì các mối quan hệ chính trị.

Đêm ấy, cung điện sáng bừng dưới ánh sáng của hàng trăm chiếc đèn lồng, chiếu rọi mọi ngóc ngách trong khuôn viên rộng lớn. Những bản nhạc truyền thống được ngân lên từ các nhạc công tài ba, hòa quyện cùng tiếng cười nói vui vẻ của các quan khách. Những món ăn tinh xảo được bày biện trên các bàn tiệc dài, với các món ăn ngon miệng và đẹp mắt, khiến cho bất kỳ ai cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ.

Lý Long Phúc, trong bộ y phục xanh lam nhạt với những họa tiết vàng tỉ mỉ, bước vào bữa tiệc với vẻ tĩnh lặng và thanh thoát. Áo choàng dài của em có vẻ mềm mại và duyên dáng, điểm xuyết bằng những đường viền lụa tinh tế. Dưới ánh sáng của các đèn lồng, bộ trang phục của em tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, làm nổi bật vẻ đẹp của một mỹ nhân, nhưng cũng không thể che giấu sự cô đơn đang âm thầm hiện diện trong em.

Trần Nghi Tâm, là một Chiêu Nghi, nhưng lại thu hút ánh nhìn của tất cả với chiếc váy đỏ rực rỡ, thêu chỉ vàng lấp lánh. Ả giống như một đóa hoa nở rộ trong đêm, với nét đẹp quyến rũ và sự tỏa sáng vô tận. Tuy nhiên, sau những nụ cười rạng rỡ và ánh mắt sắc bén, ả không thể giấu được sự mệt mỏi và cơn say dần dâng lên. Trong bữa tiệc, ả đã nốc cạn ly rượu và giờ đây, gương mặt ả đã trở nên hồng hào và rạng rỡ hơn thường ngày, nhưng sự mệt mỏi bắt đầu hiện rõ.

Hoàng Huyễn Thần, đứng bên lề bữa tiệc trong bộ y phục đen trang nhã, với ánh mắt lạnh lùng và sắc sảo. Hắn như một bóng dáng lặng lẽ, quan sát mọi người xung quanh với sự chú ý đầy ẩn ý. Mặc dù bữa tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ, Huyễn Thần vẫn giữ một vẻ mặt nghiêm nghị, không hề hòa mình vào sự náo nhiệt của bữa tiệc.

Bên cạnh đó, Quách Nguyệt Thảo, tỏa sáng trong bộ y phục xanh lam lấp lánh, làn sóng ánh sáng phản chiếu từ bộ váy như những đợt sóng nhẹ nhàng lướt qua bầu không khí. Nàng tỏ ra duyên dáng và bình thản, nhưng đôi mắt sáng của nàng thỉnh thoảng dừng lại nơi Hoàng Huyễn Thần, đầy sự quan tâm và không giấu được sự luyến tiếc.

Khi bữa tiệc đã đến gần hồi kết, không khí bỗng trở nên căng thẳng khi một vụ tranh cãi nổ ra giữa các quan khách. Một đại thần trong triều, người đã lâu không thấy mặt, đột nhiên đứng dậy và chỉ trích thái độ của Chiêu Nghi trước mặt mọi người. Hắn cáo buộc ả đã lạm dụng quyền lực và không làm tròn trách nhiệm của mình.

Chiêu Nghi, dù đang say, vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt ả lóe lên sự tức giận. "Người dám vu cáo ta! Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Ả gằn giọng, từng chữ từng chữ đều chua chát và đầy căm phẫn.

Bầu không khí trở nên căng thẳng khi các quan khách bắt đầu xì xào, và không khí bữa tiệc bỗng trở nên ngột ngạt. Hoàng Huyễn Thần ngay lập tức đứng dậy, bước tới và khéo léo dàn xếp tình huống, khiến cho đại thần kia phải lùi lại và im lặng. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi Chiêu Nghi, và sự căng thẳng trong không khí vẫn không thể xua tan.

Trong khi đó, Lý Long Phúc, với đôi mắt mơ màng và tâm trạng không ổn định, bước ra khỏi đám đông và đi về phía một góc vắng của khuôn viên. Em cảm thấy choáng váng và lạc lõng trong bầu không khí náo nhiệt và hỗn loạn.

Khi đêm đã sâu, Chiêu Nghi cảm thấy không thể tiếp tục ở lại trong bữa tiệc, và với sự hỗ trợ của một số cung nữ, ả lảo đảo bước về hướng nơi ở của mình. Hoàng Huyễn Thần, thấy sự mệt mỏi của ả, quyết định đi theo để đảm bảo rằng ả sẽ về phòng an toàn.

Trong lúc ấy, Lý Long Phúc cũng cảm thấy cơn say đã làm cho mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ. Em đi lạc trong hành lang, lảo đảo từng bước, đôi mắt mờ đục và vẻ mặt nhạt nhòa. Không có ai bên cạnh để giúp đỡ, và cảm giác cô đơn như lấp đầy tâm hồn em.

Khi Huyễn Thần ra khỏi cung điện, hắn tình cờ thấy Long Phúc đang lảo đảo đi xiêu vẹo, thậm chí bên cạnh em còn không thấy bất kì một a hoàn nào. Hắn thầm trách những cung nữ vô trách nhiệm, vì không làm tròn nghĩa vụ của mình, ngay khi Long Phúc sắp ngã xuống sàn đất lạnh, một bàn tay to lớn đã kịp ôm lấy eo em đỡ lấy.

"Phúc nhi, ta đưa ngươi về phòng," hắn nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, giọng nói ấm áp này có lẽ em sẽ chẳng nghe thấy, bởi vì bây giờ hai tay và mắt em đã sớm nhòe đi

Lý Long Phúc, trong cơn say, nhắm mắt lại và mơ màng. Khi nhìn lên, em nhận nhầm Hoàng Huyễn Thần là Lý Mẫn Hạo, người anh trai của mình trước đây. 

"Anh... là Lý Mẫn Hạo phải không?" em lẩm bẩm, giọng nói lạc đi và vẻ mặt lộ rõ sự tổn thương.

Hoàng Huyễn Thần, mặc dù hắn cảm thấy khó hiểu, vẫn kiên nhẫn dỗ dành. 

"Không phải. Ta là Hoàng Huyễn Thần. Để ta đưa ngươi về phòng."

Lý Long Phúc, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên giơ tay ra và ôm lấy cổ Hoàng Huyễn Thần. 

"Đừng bỏ em lại... em...em nhớ anh... anh lại bỏ em mà đi tiếp ư?" Giọng nói run rẩy, có lẽ em đã khóc

Hoàng Huyễn Thần sốc nhẹ. Hắn không thể hiểu nổi tại sao Long Phúc lại nói ra những điều như vậy, nhưng sự chân thành và sự yếu đuối trong giọng nói của em đã chạm đến một phần sâu kín trong lòng hắn. Hắn cảm thấy sự kết nối không thể giải thích, và tâm trạng của hắn trở nên nặng nề hơn.

"Đừng khóc...ta không bỏ em đâu"

Có thể hắn đã mất trí rồi, nhưng Long Phúc trong mắt hắn bây giờ không còn như lần đầu gặp gỡ nữa, mỗi lần nhìn thấy em khóc, ngực trái hắn nhói lên một cách đau đớn khỏ tả, đây là cảm giác gì, hắn không biết, hoặc hắn không muốn thừa nhận, bởi hắn cứ đinh ninh trong đầu rằng Trần Nghi Tâm mới là người mà hắn yêu nhất. 

Cớ sao khi nhìn thấy em cười, hắn lại thấy hạnh phúc? Cớ sao em buồn, trái tim hắn cũng nhói đau? Cớ sao ở gần em, hắn cảm thấy nhịp tim mình càng lúc đập càng nhanh?

Hoàng Huyễn Thần cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua trái tim mình. Hắn không biết rằng những lời nói của Long Phúc trong cơn say lại chạm đến những ngóc ngách sâu kín trong tâm hồn hắn. Dù hắn vẫn không thể hiểu hết cảm xúc của em, nhưng hắn cảm nhận được sự chân thành trong từng từ ngữ.

Thật muốn ở lại cùng em ấy đêm nay, hắn thầm nghĩ.

Huyễn Thần rời khỏi phòng với tâm trạng nặng nề và đầy suy tư. Dù buổi tiệc đã kết thúc, nhưng những cảm xúc và sự kết nối mới giữa hắn và Long Phúc vẫn còn đọng lại trong lòng hắn. Mỗi bước đi của hắn trên hành lang vắng vẻ dường như nặng trĩu hơn bao giờ hết, như thể một phần của hắn đã bị thay đổi.

Lý Long Phúc vẫn nằm trên giường, đôi mắt khép hờ, và một giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má. Em không thể nhớ rõ những gì đã xảy ra, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một sự ấm áp và sự hiện diện của một người đã ở bên mình trong lúc yếu đuối nhất. Dù có biết hay không biết, điều đó đã tạo nên một sợi dây kết nối mỏng manh nhưng đầy ý nghĩa giữa em và Hoàng Huyễn Thần.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com