TruyenHHH.com

Hyunlix Javaphile

Hyunjin thật sự chẳng còn nhớ gì về những chuyện vừa xảy ra nữa.

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, dường như lúc đó đã có một thứ chất cồn đang dần ngấm vào trong máu. Điều duy nhất khiến anh quan tâm chính là ánh mắt thâm tình của Yongbok ngày hôm qua. Hyunjin không phải ngốc mà không nhìn ra ý tứ của cậu. Nhưng anh vẫn cố chấp cho rằng sự thật không phải như vậy.

Chỉ là ngồi cùng một chỗ với Yongbok, hoàn toàn không hề có bất cứ hành động nào quá giới hạn ngoài việc nhìn nhau như vậy. Nhưng thời khắc chạm môi, anh cảm nhận cần cổ mình đang nóng dần lên.

Yongbok là người bắt đầu, mút mát cánh môi còn vươn một ít hương vị cà phê ấy, thật nhẹ nhàng. Thay vì Hyunjin có thể chống cự lại, anh đã áp người nhỏ xuống, tận hưởng một cách thoải mái nhất.

Chỉ biết rằng sáng ngày hôm sau, khi vừa mở mắt ra chính là căn phòng rộng lớn và vô cùng xa xỉ. Hyunjin day day thái dương, từ từ ngồi dậy, lại nhìn xung quanh một lần nữa đã chẳng thấy bóng dáng kia. Bản thân chỉ nhớ tối hôm qua thật ra là có xảy ra một vấn đề nhỏ với đối phương, nhưng chỉ dừng ở đó thôi nhỉ? Khoảng thời gian từ tối hôm qua đến giờ trong đầu hoàn toàn không có kí ức gì đặc biệt.

Hyunjin thề là anh không hề làm gì cả, nhưng cảm giác bản thân giống như tội đồ vậy.

"Xin hỏi cậu Hyunjin đã dậy chưa, cậu chủ bảo tôi sẽ hộ tống cậu về nhà khi cậu đã tỉnh." Bên ngoài có tiếng gọi, có lẽ là quản gia. Nhưng anh đang rối đến điên, cũng chẳng dự định đáp lại.

Mặc dù anh đang cố thuyết phục rằng cả hai chẳng có gì với nhau cả, nhưng dấu vết trên môi như đang bác bỏ cái suy nghĩ đó. Hyunjin xem xét kĩ càng môi mình trong gương, khoé môi hơi rớm máu, còn có vài vết cào trên cổ. Và cả việc trên người chỉ mặc mỗi quần con càng làm anh có nhiều ý nghĩ phức tạp. Anh xấu hổ gục đầu vào bồn nước, đem nước tát thật mạnh để làm dịu đi sức nóng của gương mặt, nhưng có lẽ là vô ích. Làm sao lại không nhớ chút gì về sự việc đó vậy?

Hyunjin cố nhớ trước thời gian đó, anh đang ở một chỗ cùng với Lee Yongbok, và rồi còn gì nữa? Hình như mình đâu có uống rượu đâu nhỉ? Sao lại như một thằng say làm những chuyện không thể chấp nhận rồi sau đó chẳng nhớ gì?

Màn hình điện thoại sáng lên, là Han Jisung gửi một tin nhắn.

"Hôm nay không đi làm à? Trưởng phòng Lee có việc muốn tìm cậu á."

Tìm anh sao? Hyunjin cười nhạt, có lẽ hôm nay sẽ lại nghe chửi như mọi hôm, nhưng anh cũng chẳng quan tâm nữa rồi.





Cả ngày hôm đấy, Yongbok hầu như đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí anh. Từng lời nói, cử chỉ, kể cả ánh mắt không thể không khiến anh phải suy ngẫm. Anh đang không biết nên đối mặt với cậu như thế nào đây.

"Cậu sao thế, lão ta đã mắng cậu những gì mà trông mặt cậu nhăn như khỉ ăn ớt thế?" Han Jisung vừa trở vào đã thấy vị đồng nghiệp nằm quằn quại trên bàn. Cứ tưởng là do lão trưởng phòng vừa nãy đã mắng một trận, cũng muốn an ủi anh một chút.

"Không phải, tôi là đang điên đầu vì chuyện khác." Hyunjin vừa nói xong liền im bặt, loại chuyện xấu hổ này, anh tốt nhất là không nên nói ra thì hơn.

"Chuyện gì? Là chuyện giữa cậu với Yongbok sao?"

Han Jisung vu vơ nói ra một câu, lại khiến người đối diện vô cùng hoảng hốt. Cậu ấy sao có thể đoán ra được chứ?

"Thôi nhìn tôi bằng ánh mắt ấy đi. Chẳng qua hôm qua tôi đi ăn với bạn thì bắt gặp cậu và Yongbok đi ăn cùng một nhà hàng, còn chọn hẳn không gian riêng dành cho cặp đôi." Cậu cười mỉm, trong ánh mắt có phần trêu chọc. "Hai người hẹn hò bao giờ mà hỏng cho tôi biết hử?

Cái gì chứ? Không gian dành cho cặp đôi á?

Nghe đến đây đã cảm thấy hoang mang rồi, anh thề anh không hề biết gì về điều đó, anh chỉ là nghe theo mọi sắp xếp của Yongbok.

"Thế còn socola uyên ương cậu đã thử chưa? Tôi nghe nói là món đấy chỉ duy nhất trong gói couple mới có, bên trong có rượu khá mới lạ, tôi cũng rất muốn thử nhưng chẳng có ai để đi cùng đây haha..."

Hyunjin nghe mà lùng bùng lỗ tai, chẳng còn tiếp thu nổi những gì người đối diện nói nữa rồi. Trong tâm trí anh vô cùng rối bời. Hoá ra bản thân chỉ là hạt thóc, mọi chuyện đều là do chủ ý của Yongbok. Nếu đem mọi chuyện xâu chuỗi lại, cộng thêm tửu lượng của anh gần như bằng không, thật sự nó đã trở thành một kế hoạch hoàn hảo.

"Ha, đừng nói là..." Jisung nhìn gương mặt ấy đỏ lựng lên, dường như cũng bắt đầu nhận ra. "Cậu đã thật sự cùng với Yongbok..."

Cái tông giọng cao vút ấy chỉ muốn khiến Hyunjin phải vội bịt miệng cậu lại, nếu không những người xung quanh sẽ nghe thấy mất.

"Nói khẽ thôi..." Hyunjin thì thầm.

Đối mặt trước sự dò hỏi kịch liệt, cuối cùng anh cũng thừa nhận, rằng cả hai đã trải qua những việc ấy.

"Ấy chà, tôi nghĩ cậu nên gặp mặt cậu ấy hỏi cho rõ ràng. Dù sao đây cũng là việc trọng đại mà."

Đương nhiên Hyunjin anh đây sẽ phải tìm gặp cậu hỏi cho ra lẽ chứ, đâu thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy.

Cậu ấy rõ ràng là quá đáng mà.

Thế nhưng đó chỉ là kế hoạch được vạch ra trong đầu, thật hoàn hảo. Cho đến khi Hyunjin bắt gặp Yongbok vào buổi trưa ngày hôm đó, anh liền bất động.

Yongbok đang đứng ngay khu vực sảnh chờ của công ty, tay cầm túi cơm trưa, có vẻ như đang chờ ai đó.

Hyunjin vừa lướt qua đã nhận ra, không nghĩ ngay sau đó hai bên tai bắt đầu dần nóng lên, cuối cùng là vội quay đi thật nhanh.

Ngại chết đi được!

"A Hyunjin." Yongbok chính là từ đằng xa đã nhận ra, vội chạy lại chỗ anh. "Anh cũng làm chỗ này hả?"

"À ờ." Anh bất ngờ bị tóm như vậy, chỉ biết quay người lại cười trừ.

Ở cự ly gần, anh không thể không thấy những dấu vết lờ mờ trên cổ người đối diện. Kể cả bờ môi sưng tấy đến đỏ ửng, khiến tai anh chỉ muốn nổ tung, xấu hổ đánh mắt sang chỗ khác. Anh tự hỏi rằng không biết bản thân có làm cậu bị đau không?

"Cậu đến đây có việc gì không?"

"Tôi đang chờ đưa cơm cho cha tôi, nhưng tôi gọi điện không được, có vẻ là ông ấy đang trong buổi họp. Nếu không phiền, anh có thể mang lên giúp tôi được không? Ông ấy làm ở phòng thiết kế." Yongbok thoải mái nhét túi cơm vào tay người lớn, cậu vui vẻ tiếp tục nói. "Thật ngại khi đã làm phiền đến anh, nhưng tôi cũng đành chịu vì tôi không có thẻ ra vào ở đây hì hì."

Thật trùng hợp, anh cũng là thành viên phòng thiết kế, cơ mà một phòng biết bao nhiêu người, anh làm sao biết được là nói đến ai.

"Cậu có thể nói rõ là ai không? Tôi ngoài Han Jisung cũng không thân thiết với người khác lắm."

"Ông ấy là trưởng phòng thiết kế ấy, Lee Yongjin."

Bùm... bùm...

Hyunjin lại được một phen đứng hình, chẳng phải đấy là lão trưởng phòng đáng ghét hay sao?

Không thể tin được trong một ngày lại đón nhận nhiều thông tin điên rồ đến như vậy, anh thật sự không biết làm gì hơn ngoài chết lặng.

Mối quan hệ giữa anh và trưởng phòng cũng chẳng mấy tốt đẹp. Nếu để ông ấy biết được anh đã làm gì con trai ông, chắc hẳn tóc của anh cũng chẳng thể giữ được.

Thế nên cách tốt nhất hiện tại chính là di chuyển một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Đương nhiên đã quan sát thật kĩ càng xung quanh trước khi đột nhập vào văn phòng của ông. Sau khi thành công đặt túi cơm trên bàn làm việc, anh đã không bỏ lỡ bất kì giây phút nào mà lập tức rời đi. Nhưng có vẻ ông trời không đứng về phía anh, ngài Lee trân quý đã trở lại và đang nheo mắt nhìn anh với ý tứ không thể nào đoán ra được.

"Cậu làm gì ở đây?"

"Dạ tôi... tôi đem cơm lên cho trưởng phòng ạ." Hyunjin run lẩy bẩy, cứ như anh là tên trộm bị tóm cổ vậy.

"Đây là cơm con trai tôi mang đến, làm thế nào nó lại nhờ đến cậu?" Lão ta đem anh ra bắt đầu dồn dập tra hỏi. "Nói xem cậu là gì của nó?"

"Dạ dạ..." Anh nuốt nước bọt, cố gắng để bản thân bình tĩnh một chút. "Có chút quen biết ạ."

Lại thấy cái nheo mắt đầy nghi ngờ của đối phương, Hyunjin mới nhân cơ hội chuồng lẹ, vèo một cái đã mất dạng.





Cả tuần này Hyunjin đã không đến gặp Yongbok, nói đúng hơn là anh không dám đối mặt. Sau khi tan làm đều trở về nhà ủ mình trong chăn, vùi đầu vào deadline để cố không nghĩ ngợi đến chuyện ấy nữa. Anh biết mình đang cố tình tránh né cậu, bởi vì tất cả tin nhắn hay cuộc gọi nếu là từ Yongbok thì anh đều từ chối.

Ngay cả khi Jisung mang cà phê từ tiệm Chíp Chíp đến cho anh, cũng không khỏi khiến anh nghĩ đến cậu, gò má thêm sắc đỏ.

"Cậu làm thế cũng không phải cách đâu Hyunjin à."

Họ Han nhìn vị đồng nghiệp ủ rũ khuấy cốc cà phê đến nguội lạnh mà vẫn chưa chịu uống, đương nhiên đều nhìn thấu tâm tình này.

"Nhưng tôi không thể đối diện với cậu ấy được, tôi... tôi thấy ngại chết mất... aiss."

"Nhưng cậu không đến quán mấy hôm nay đã khiến Yongbok rất lo lắng đó. Cậu ấy vừa thấy tôi đã vội hỏi về cậu, tôi cũng đành chọn bừa lí do để đáp lại thôi."

Jisung vừa nói dứt câu, đem màn hình điện thoại đến trước mặt Hyunjin, chính là muốn anh đọc nội dung tin nhắn hiện trên ấy.

"Jisung à, tôi đang ở quán nước gần công ty. Tôi rất muốn gặp Hyunjin, coi như tôi xin cậu, hãy giúp tôi đi mà.🥺"

Anh biết là đến nước này hết đường lui rồi.

"Hyunjin..." Vừa trông thấy anh, Yongbok đã không giấu được niềm vui, nở một nụ cười rạng rỡ tít cả mắt.

"Cậu tìm đến tôi có việc gì không?"

"A tôi không phải đến để bắt anh chịu trách nhiệm gì cả, tôi đến là để nói một lời xin lỗi."

Yongbok trở lại với ánh mắt thoáng một chút áy náy. Mọi việc đúng là do cậu sắp đặt toàn bộ, nhưng chỉ dừng ở việc hôn nhau thôi. Cậu cũng không ngờ người lớn hơn đã mất kiểm soát, và xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.

Hyunjin nghe đến đâu, tai và gò má theo ấy mà đỏ lên. Trong việc này cũng có lỗi của anh nữa, là do anh đã khống chế người ta.

"Nghĩ lại tôi cảm thấy có lỗi lắm, nhưng biết sao được, vì tôi rất thích anh đó." Yongbok nói xong đã cảm thấy sự ngại ngùng dâng trào, chỉ dám bẽn lẽn cúi đầu.

Rõ ràng khi nhìn vào ánh mắt mê hoặc ấy cũng đoán được tâm tình của cậu. Hyunjin sau đó chưa biết nên đáp lại lời bày tỏ kia như thế nào đây.

Dù sao họ cũng chỉ dừng ở mức có một chút quen biết.

"Anh không cần trả lời ngay đâu ạ, từ từ suy nghĩ. Nhưng trong thời gian đó đừng tránh né tôi nữa có được không?" Yongbok mím môi. "Hãy cho tôi cơ hội theo đuổi anh... nha?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com