TruyenHHH.com

Hyunlix Huyen Than Va Rong Nho

Hi, tôi tên là Lee Felix Yongbok,

Tôi sống trong suy nghĩ rằng bản thân không có gì đặc biệt.

Cho tới khi tôi gặp được anh - định mệnh của đời mình.

_______

Thật buồn cười khi tôi nhận ra mình yêu Hwang Hyunjin vào khoảnh khắc anh nức nở ôm lấy cái thân thể muốn tan thành nước vì đánh nhau này

Mấy quyển truyện ngôn tình luôn vẽ ra viễn cảnh nam chính tổng tài bá đạo chỉ đưa mắt lạnh lùng cũng có được tình yêu vĩnh cửu của kiểu nữ mà, Thế nên đừng ngạc nhiên khi tôi thấy thiếu an toàn về tình yêu này.

Nhưng cho tới bây giờ, sau hơn hai năm yêu đương gắn bó, tôi nhận ra rằng có lẽ Hyunjin cũng khó khăn khi đứng trước những nghi kị của tôi lắm.

Người yêu của tôi tinh tế đến mức có thể biết rằng tôi đang đói, đang mệt hay đang hờn dỗi chỉ qua một cử chỉ .

Thế nhưng tôi lại bảo là do anh đã quen đọc vị kẻ khác trên thương trường.

Người yêu tôi không khóc trong mọi hoàn cảnh, trừ khi nó liên quan tới tôi.

Thế nhưng tôi từng nói với anh rằng sợi dây liên kết giữa chúng ta xui khiến anh làm vậy.

Cũng là chàng trai ấy, người lúc năm giờ sáng về nhà với hàng tá túi đồ lỉnh kỉnh, anh ấy muốn nấu cho tôi bữa ăn vào cuối tuần.

Thế nhưng tôi đã xấu tính la mắng anh rằng tôi cần chủ nhật để ngủ!

Sau tất cả những điều quá đáng tôi làm với anh, luôn là nụ cười ấm áp cùng những cái hôn nồng nhiệt chờ đón tôi.

Người như thế có thể nào không yêu sao ?

Mà có lẽ không nên gọi anh là người yêu nữa.

Chúng tôi sắp kết hôn rồi.

____________

Hi, tôi tên là Hwang Hyunjin .

Chồng sắp cưới của Felix .

Tôi yêu em ngay cả khi chưa có cái nhìn đầu tiên, tôi nghĩ vậy.

Vì chúng tôi bắt đầu bằng định mệnh.

Tôi đến bên em khi bản thân đã có sự nghiệp ổn định, nền tảng kinh tế vừa khiến tôi có cơ hội bên em, vừa khiến tôi phải căng não đứng trước nguy cơ xa em.

Yongbok quả là một thiên thần đa nghi.

Em nói rằng tôi tinh tế vì tôi giỏi đọc vị, thực ra thì đúng là vậy. Nhưng tôi chỉ quan tâm tới cảm xúc của em thôi.

Em nói rằng tôi khóc vì em là do liên kết ảnh hưởng, ừ thì nó cũng đâu có sai, nên tôi không giận em. Bởi tôi chỉ có mình em thôi.

Em nói rằng em cần chủ nhật để ngủ, rõ ràng là tôi đâu có đánh thức em, tôi chỉ muốn em có bữa sáng ngay khi thức dậy thôi mà.

Chú gà bông nào đó lo lắng vì tôi đi ra ngoài lúc bốn giờ sáng nhưng lại không dám nhận, rồi lại giận dỗi khi tôi vác đống thức ăn về để nấu bữa sáng cuối tuần cho em ^^

Em nói rằng em thấy bản thân quá đáng, nhưng tôi nghĩ nếu không có những điều đó, tôi sẽ không thể nào biết thiên thần của tôi nghĩ gì .

Ngạc nhiên làm sao, sau gần ba năm tìm hiểu,

Em cầu hôn tôi.

Tôi còn nhớ mới chỉ cách đây vài tháng, em khúc khích cười nói rằng "không dễ để cưới được Lee Felix đâu ngài Hwang" . Ấy thế mà lúc này đây, tôi đang đứng trước hoa hồng, nến và nhẫn cầu hôn.

Chuyện là như mọi dịp cuối tuần khác, chúng tôi sẽ đến ăn chực ở phòng khám của anh Minho sau khi mà gà con nhà tôi đã ngủ nướng chán chê tại nhà . Thế nhưng tuần này, thay vì nũng nịu vào buổi sáng chờ tôi đánh thức, em lại chọn cách biến mất - một lần nữa.

Tôi tá hỏa đi tìm em,

Lần gần nhất mà em biến mất, tôi đã phải ôm cái thân thể chi chít vết thương của người yêu mình.

Thế nên tôi tột cùng hoảng sợ.

Chạy tới nhà bố mẹ vợ, trong con mắt ngạc nhiên của ông bà, tôi chỉ đành nói rằng mình tập thể dục ngang qua và tiện đường ghé thăm. Bố mẹ cũng không chú ý đến nhịp thở hổn hển bất thường của tôi, ừm thì có lẽ vì cái tần suất tôi tập thể dục rồi ghé qua còn nhiều hơn tần suất Yongbokie về nhà ăn chực.

Xin lỗi bố mẹ, con để lạc mất Yongbokie rồi.

Đầu dây tại nhà skz trả lời tôi rằng Yongbok không tới đó, tôi đã hoảng loạn tới mức không để ý tiếng cười khúc khích của mấy tên phía sau.

Khi tôi bơ phờ chạy đến tòa nhà của mấy tên siêu quậy kia là chuyện của hơn một tiếng sau, xuyên qua lớp cửa kính, tôi nhìn thấy bóng hình mình trông xuề xòa tới mức nào, thật không giống Hwang Hyunjin thường ngày.

Ra là nếu không có Yongbok , tôi sẽ trông thảm hại tới vậy.

Khoảnh khắc đứng trước màn cầu hôn lãng mạn của em , tôi chỉ hổn hển thở, trước con mắt của mọi người mà đánh vào mông của em. Em cười khúc khích, trêu chọc tôi không ngừng.

Em bảo trông mái đầu của tôi như ổ quạ vậy.

Con sóc Jisung thậm chí còn chụp ảnh tôi.

Tôi cười, được rồi, hôm nay dung túng cho mọi người

- " Thế Yongbokie có muốn đặt lên ổ quạ này một nụ hôn không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com