❅45
Cuộc gọi réo rắt phá tan bầu không khí vắng lặng trong căn phòng u tối, Bangchan vẫn chưa thể vào giấc cho đến khi tiếng chuông điện thoại làm phiền đến anh. Lòng còn đang như con sóng vậy mà chẳng biết đêm hôm khuya khoắt ai lại gọi đến giờ này.Mệt mỏi cầm máy trên tay, được lúc thấy tên y hiện trên màn hình điện thoại mà anh thoáng chốc đã tròn mắt bất động vài giây. Phải chăng đứa em trai yêu quý của anh đã nói hết sự thật cho y nghe rồi không? Cắn cắn bờ môi bên dưới như thể muốn bật cả máu, nếu giờ anh nhấc máy lên thì anh nên nói gì đây? Ngồi đó lưỡng lự một hồi lâu cho đến khi tiếng chuông tắt hẳn trả sự im ắng về lại cho căn phòng tối, tự hỏi có nên gọi lại cho y hay không?
.
.
.
.
.
."Anh ấy vẫn nhẫn tâm như ngày đầu nhỉ?"Lee Minho tuyệt vọng hạ điện thoại xuống dưới, y đã áp điện thoại bên tai gọi cho anh hồi lâu nhưng anh vẫn không bắt máy. Lặng lẽ đứng trên cầu ngắm nhìn cảnh con sông rộng lớn khiến y có cảm giác bản thân trống trải cũng giống như dòng sông ấy vậy. Im ắng, lặng lẽ, thi thoảng lại gợn nhẹ lăn tăn như chính tình yêu của y một lúc lại càng dao động. Thật ra trong lúc Hyunjin kể hết mọi chuyện cho y nghe, y cũng không dám tin hoàn toàn vì y muốn nghe lời xác nhận từ anh. Vậy mà giờ đây đến một cuộc anh cũng chẳng thèm bắt máy."Hay khuya rồi nên anh ấy đã ngủ nhỉ?"Vừa dứt câu liền có một cuộc gọi đến y. Dòng tên của anh hiện ra trên màn hình khiến y như đã tìm thấy một tia hi vọng nhưng đến khi bắt máy cả hai lại chẳng nói câu nào mà im lặng hồi lâu. Sự ngột ngạt cứ thế chèn ép khiến y phải là người mở lời trước. [Anh Chan, anh không có gì để nói với em à? Không có gì để nói, em gọi cho anh trước không phải à? Có chuyện gì?Em hôm nay hơi mệt...Thế về nghỉ đi.Anh đến đón em với.Anh cũng hơi mệt.À...thế mình dừng lại ha? Tại chúng ta đều mệt cả rồi anh nhỉ?Ừ, nếu em đã biết hết mọi chuyện.Em biết, không sao cả. Giờ có hỏi câu "Tại sao anh lại lừa dối em?" thì cũng không có ích gì. Em hiểu mà, anh giống em lắm Chan. Anh thương Hyunjin cũng như em thương Felix vậy. Chuyện mình dừng nhưng hãy tác hợp cho bọn nhỏ nha?...Ừ, Irina cũng đã nói chuyện với anh rồi. Không ngờ bọn nó lại dám lừa anh như vậy haha..Anh đồng ý hả?Ừm, anh không muốn cấm cản nữa. Tận mấy năm trời mà vẫn tìm được nhau thì có thể chúng nó có duyên phận rồi.Còn anh với em thì sao ạ?Có duyên không phận..Đã vậy thì...tạm biệt anh. Chúng ta kết thúc nhé?Xin lỗi em, Minho!]Đêm hôm đó dường như có ai bật khóc, khóc đến đau cả lòng ngực. Một tình yêu mà tan vỡ cả hai lần thì chắc hẳn đã không còn gì nữa. Đã từng xem nhau là cả thế giới vậy mà giờ đây chỉ còn một mình chơi vơi giữa ngã rẽ của cuộc đời. Thật sự kết thúc rồi sao?
_______________________Hết ngược Hyunlix, thật ra là muốn ngược nữa nhưng mà tính sơ sơ ngược nữa chắc số tập lên đến hơn 50 luôn. Bởi vậy tui hạ xuống tí, chuyển sang ngược Banginho cho gọn 😍Chap trước tui đã kêu không biết gì rùi mà các bồ cmt hỏi dữ quá kkkkk , Minho 44 không thì tui hổng biết đâu, đọc tiếp gùi biết chứ tui vào thế khờ rồi, tự đoán đi nhó 😍
.
.
.
.
.
."Anh ấy vẫn nhẫn tâm như ngày đầu nhỉ?"Lee Minho tuyệt vọng hạ điện thoại xuống dưới, y đã áp điện thoại bên tai gọi cho anh hồi lâu nhưng anh vẫn không bắt máy. Lặng lẽ đứng trên cầu ngắm nhìn cảnh con sông rộng lớn khiến y có cảm giác bản thân trống trải cũng giống như dòng sông ấy vậy. Im ắng, lặng lẽ, thi thoảng lại gợn nhẹ lăn tăn như chính tình yêu của y một lúc lại càng dao động. Thật ra trong lúc Hyunjin kể hết mọi chuyện cho y nghe, y cũng không dám tin hoàn toàn vì y muốn nghe lời xác nhận từ anh. Vậy mà giờ đây đến một cuộc anh cũng chẳng thèm bắt máy."Hay khuya rồi nên anh ấy đã ngủ nhỉ?"Vừa dứt câu liền có một cuộc gọi đến y. Dòng tên của anh hiện ra trên màn hình khiến y như đã tìm thấy một tia hi vọng nhưng đến khi bắt máy cả hai lại chẳng nói câu nào mà im lặng hồi lâu. Sự ngột ngạt cứ thế chèn ép khiến y phải là người mở lời trước. [Anh Chan, anh không có gì để nói với em à? Không có gì để nói, em gọi cho anh trước không phải à? Có chuyện gì?Em hôm nay hơi mệt...Thế về nghỉ đi.Anh đến đón em với.Anh cũng hơi mệt.À...thế mình dừng lại ha? Tại chúng ta đều mệt cả rồi anh nhỉ?Ừ, nếu em đã biết hết mọi chuyện.Em biết, không sao cả. Giờ có hỏi câu "Tại sao anh lại lừa dối em?" thì cũng không có ích gì. Em hiểu mà, anh giống em lắm Chan. Anh thương Hyunjin cũng như em thương Felix vậy. Chuyện mình dừng nhưng hãy tác hợp cho bọn nhỏ nha?...Ừ, Irina cũng đã nói chuyện với anh rồi. Không ngờ bọn nó lại dám lừa anh như vậy haha..Anh đồng ý hả?Ừm, anh không muốn cấm cản nữa. Tận mấy năm trời mà vẫn tìm được nhau thì có thể chúng nó có duyên phận rồi.Còn anh với em thì sao ạ?Có duyên không phận..Đã vậy thì...tạm biệt anh. Chúng ta kết thúc nhé?Xin lỗi em, Minho!]Đêm hôm đó dường như có ai bật khóc, khóc đến đau cả lòng ngực. Một tình yêu mà tan vỡ cả hai lần thì chắc hẳn đã không còn gì nữa. Đã từng xem nhau là cả thế giới vậy mà giờ đây chỉ còn một mình chơi vơi giữa ngã rẽ của cuộc đời. Thật sự kết thúc rồi sao?
゚°☆༺༻☆° ゚
Hôm sau vẫn là buổi sáng như bao ngày chỉ là Felix - em vẫn chưa tỉnh lại làm cậu càng thêm phần lo lắng. Cả đêm qua dường như cậu đã thức trắng không ngủ chỉ vì quá lo cho em, cứ lâu lâu đứng dậy đi đi lại lại còn không thì chỉ ngồi đó ngắm nhìn em mãi. Hết nắm tay rồi lại ban cho em những nụ hôn vụn vặt. "Bạn hay nhỉ? Bạn ngủ cả ngày còn anh phải thức đây này, bộ bạn giận anh đến mức không muốn nhìn thấy anh hả?"Hyunjin chán nản nhìn em đến bất lực, tự hỏi phải đợi đến bao giờ đây?"Hmm...""Felix? Felix! Bạn tỉnh rồi hả? Tỉnh rồi đúng không? Tỉnh tỉnh tỉnh!!!!" Hwang Hyunjin như phát rồ lên, cậu đứng bật dậy liên tục đánh thức em, lay người em liên tục cho bằng được như sợ em vẫn sẽ không chịu tỉnh lại nữa "Felix...huhu, bạn dậy nhìn anh đi mà..""H-Hyunjin...?""Ya!!!! Bạn tỉnh rồi! Đợi chút, BÁC SĨ!" Em còn chưa kịp định hình gì, vừa mở he hé đôi mắt muốn nhìn mặt cậu thôi thì cậu đã chạy tốc biến đi gọi bác sĩ rồi."Người đó...có phải Hyunjin không? Là Hyunjin đúng không?" Lát sau cậu cùng bác sĩ quay trở lại phòng, vị bác sĩ ấy tập trung khám lại cho em còn cậu đứng kế bên dường như không yên thì phải. Chân cẳng cứ quắn quéo vào nhau rồi hết lượn bên phải rồi lại sang trái, mồm miệng luyên thuyên mãi thôi "Bác sĩ à, tình hình sao rồi ạ? Cậu ấy ổn chứ? Mọi thứ đều ổn mà ha? Bác sĩ có cần căn dặn gì không ạ?""Có!""Là gì vậy ạ?""Cậu nói ít thôi!""..."Sau một lúc khám xong, người đàn ông trung niên ấy mới quay sang cậu nói "Bệnh nhân đang rất ổn định, hiện tại cứ chăm sóc tốt là được nhưng nhớ đừng để bệnh nhân kích động bất cứ điều gì vì như vậy sẽ không ảnh hưởng tốt tới não bộ.""Vâng ạ! Cảm ơn bác sĩ!"Sau khi vị ấy ra khỏi phòng, cậu lúc này mới dám nhí nha nhí nhố lượn về phía em còn tuôn ra hàng chục câu hỏi làm em không thể nào trả lời hết được."Bạn có cảm thấy đau hay nhức chỗ nào không? Chắc bạn đói lắm ha? Hay bạn khát không, anh đi rót nước?""Cậu xưng hô kiểu gì lạ vậy?" - đáp lại cậu là sự khó hiểu. "Rồi cậu đi thăm tớ vậy anh Chan và bạn gái cậu nghĩ sao đây?""Giống nhau thật đó, tớ đến một phát là anh trai của cậu cũng hỏi tớ câu y chang thế!""Vậy cậu trả lời đi."Hyunjin bình tĩnh lấy ghế nhấc lại ngồi sát mép giường, đối diện trước em giờ đây làm cậu không run lắm nhưng vẫn có điều gì đó rất hồi hộp. "Felix, tớ và Irina thật chất chỉ là bạn bè đơn thuần thôi.""Cả hai cậu chụp ảnh thân mật thế mà lại bạn sao? Lừa tớ nữa hả?""Không có! Tớ nói hoàn toàn thật, tại tớ muốn...chọc tức cậu thôi."Cậu ngại đến mức cúi gầm cả mặt, tuyệt nhiên không dám ngước lên nhìn em vì sợ em sẽ giận nhưng cậu đâu biết rằng khi nghe thông tin này từ cậu mà em mừng khôn xiết. Nỗi sợ mất cậu dường như đã không còn nữa.Em chậm rãi đưa tay chủ động nắm lấy tay cậu mà siết lấy, theo quán tính cậu ngước lên nhìn em nhưng lại vô tình nhìn thấy hai hàng lệ đang bắt đầu tuôn rơi lã chã. Cậu hoảng hốt liền chồm tới lau vội nước mắt cho em, bác sĩ đã căn dặn không làm cho em kích động vậy mà chưa gì hết đã khiến em khóc như mưa."Felix đừng mà, cậu mà khóc nhiều là sẽ đau đầu đó..."Cứ nghĩ người kích động sẽ là em nào ngờ cậu mới là người kích động, chỉ mới thấy em rơi lệ thôi mà sốt sắng quắn hết cả người rồi._______________________Hết ngược Hyunlix, thật ra là muốn ngược nữa nhưng mà tính sơ sơ ngược nữa chắc số tập lên đến hơn 50 luôn. Bởi vậy tui hạ xuống tí, chuyển sang ngược Banginho cho gọn 😍Chap trước tui đã kêu không biết gì rùi mà các bồ cmt hỏi dữ quá kkkkk , Minho 44 không thì tui hổng biết đâu, đọc tiếp gùi biết chứ tui vào thế khờ rồi, tự đoán đi nhó 😍
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com