TruyenHHH.com

Hyunlix Angel

Hyunjin không rõ rằng mình có bị chạm phải dây thần kinh nào hay không, nhưng sau câu nói đó, anh cứ thế đi theo sau cậu nhóc con này. Tên gì nhỉ? À, Lee Yongbok. Hyunjin chẹp miệng nghĩ ngợi gì đó xong lại cười khẩy rồi đút tay vào túi quần bên trái, Yongbok liếc mắt nhìn, nhanh tay chặn lại cánh tay đó rồi vội nói.

"Không được hút thuốc. Gần đến trường rồi."

Hyunjin nheo mày rồi chỉ xì một tiếng, hất cánh tay kia ra rồi lấy ra một cây kẹo mút vị soda chanh. Anh vẫy cây kẹo như ra hiệu với Yongbok rằng anh không hút, ít nhất thì anh cũng còn biết điều mà. Cậu ngộ ra thì cũng xấu hổ quay mặt và tiếp tục bước đi nhưng có chút nhanh hơn. Mà dù gì thì Hyunjin với đôi chân dài kia cũng đuổi kịp.

"Cậu có vẻ không sợ tôi nhỉ? Còn gan dạ ngăn tôi hút thuốc như vậy..."

Yongbok không nhìn anh nhưng mặc nhiên nhún vai, bĩu môi. Cậu không vội trả lời ngay chỉ cho đến khi cả hai dừng lại trước cổng trường. Yongbok xoay người đối diện với Hyunjin rồi nghiêng đầu, khoanh tay. Cậu nheo mày.

"Tại sao tôi phải sợ cậu? Cậu với tôi dù gì cũng không hề... ngang hàng nhau mà. Còn việc ngăn cậu hút thuốc thì đó chẳng phải nghĩa vụ của một hội trưởng sao? Cậu không nghĩ cho gia đình à? Ít nhất thì cũng học hành đàng hoàng đi chứ?"

Đoạn cậu dừng lại rồi xem xét nét mặt của Hyunjin, lạnh như băng. Ánh mắt hệt như muốn giết chết cậu ngay tại chỗ, bầu không khí thì ngột ngạt và căng thẳng không hề vơi đi. Yongbok chớp mắt, khẽ run bàn tay nhưng kịp siết nó lại và tiếp tục nói.

"Tóm lại, đừng phiền đến giáo viên rồi phiền đến tôi nữa. Cậu đang làm mất thời gian của tôi đấy. Vậy nhé, tạm biệt!"

Yongbok nói dứt câu liền muốn chạy thật nhanh khỏi đây nhưng chưa kịp cất một bước chân, một cánh tay thon dài nắm và kéo cậu xoay vòng ngược lại đối diện với anh. Yongbok định kêu lên một tiếng nhưng bắt gặp vẻ mặt của anh mà im bặt.

Hyunjin với ánh mắt sắc lẹm, tơ máu như ẩn như hiện và vẻ mặt tối sầm, u ám. Giọng nói anh cứ như vang vọng trong óc của cậu, khiến Yongbok rùng mình sợ hãi. Thanh âm trầm lắng và lạnh lẽo.

"Cẩn thận lời nói của mình đi chứ?! Lee Yongbok."

Hyunjin không nói thêm gì sau đó, chỉ hất cánh tay của Yongbok rất mạnh khiến cậu kêu lên một tiếng rồi sải chân dài đi vào trong trường. Cậu ở phía sau chỉ xoa xoa vệt đỏ trên tay, nhìn nó mà cậu càng dám chắc bản thân không muốn dính líu thêm gì về con người này nữa.

Yongbok cũng rời đi ngay sau đó, cậu vừa đi vừa ôm cánh tay che đi vệt đỏ do người nào đó làm ra. Cậu không muốn ai thấy được, không phải vì xấu hổ và cậu cũng chẳng có lý do gì để làm điều đó nhưng chỉ là không muốn thôi. Chắc là không muốn cho mọi người biết mình vừa mới đối diện với Hwang Hyunjin, trùm trường.

Nói Yongbok không sợ anh là sai, cậu biết anh là ai và như thế nào. Chỉ là cậu không muốn tỏ vẻ ra mình biết anh, như vậy có thể cậu sẽ gặp rắc rối. Nhưng đâu ai ngờ sau hôm nay, Yongbok thật sự gặp rắc rối.

Sau hôm đó, Yongbok vẫn ngồi ở phòng của hội học sinh như thường lệ khi trường đổ chuông ra chơi. Cậu sẽ cùng với một hai người khác bàn về các hoạt động sắp tới và cũng như những gì giáo viên dặn dò họ phải làm. Nhưng hôm nay cậu chỉ có một mình trong gian phòng và phải giải quyết một ít tài liệu. Rất yên tĩnh, cánh cửa cách âm với tiếng ồn ngoài hành lang rất tuyệt chỉ cho đến khi nó được tác động mạnh bởi một người.

"Xin chào!!!!"

Hyunjin không đi cùng đàn em hay lẽo đẽo phía sau như bao ngày. Anh chỉ một mình náo loạn phòng hội học sinh, khiến cậu vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi mà bật cả người đứng dậy. Yongbok đi vội về phía anh rồi bất ngờ kéo anh vào trong sau đó nhìn những người đang xì xào bàn tán ở ngoài hành lang. Cậu nở một nụ cười 'thương mại' rồi nhẹ giọng nói khiến các cô gái ở gần đó cũng siu lòng.

"Xin lỗi các cậu nha! Hãy xem như chưa thấy gì ha!"

Và rầm, tiếng đóng cửa vang lên một cách chói tai, Yongbok xoay phắt người qua thì thấy Hyunjin sớm đã dòm ngó khắp nơi trong phòng. Cậu cảm giác gan mình cũng to lắm, đi nhanh đến và nắm lấy cánh tay của anh. Hyunjin đang cúi người xem gì đó cũng đứng thẳng dậy nhìn cậu. Anh cười đùa rồi tựa vào kệ sách, hất tay mình ra khỏi tay Yongbok. Trái lại, cậu vô cùng bực bội vì anh xông vào phòng hội học sinh như vậy. Thật không phải phép chút nào, thật sự... không thể chịu đựng được con người này.

"Cậu rốt cuộc đi học để làm gì vậy?"

Yongbok không nhẫn nhịn nổi mà hỏi một câu không chút kiên dè. Đượm nghĩ anh sẽ phát điên nhưng khác hẳn so với những gì cậu nghĩ, Hyunjin bật cười to rồi nói với tông giọng cợt nhả.

"Vui mà. Tôi đi học vì nó vui!"

"Vui sao? Tôi thì không nghĩ vậy."

Yongbok như khẳng định lời nói của mình, cậu ngước mặt nhìn anh một cách tức giận.

"Nếu cậu cảm thấy vui thì cất niềm vui đó cho riêng mình thôi. Đừng có làm phiền đến tôi! Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?"

Hyunjin làm như chẳng nghe thấy cũng chẳng nhớ ngày hôm qua cậu nói gì. Anh dửng dưng nhún vai rồi bĩu môi.

"Có sao? Tôi quên rồi."

"Cậu...!"

Yongbok biết anh đang đùa giỡn với mình, hẳn là anh ghim thù cậu ngày hôm qua nên mới đến đây chọc ghẹo cậu. Bây giờ cậu xem như đang đối tượng bắt nạt của Hwang Hyunjin. Nhưng Yongbok ngẫm lại khi đọc hồ sơ vi phạm của anh, và cũng như tìm hiểu từ người khác, Hyunjin không bắt nạt ai cả mặc khác anh giúp đỡ những người bị bắt nạt và chỉ động tay động chân với những kẻ bắt nạt thôi.

Thế mà cậu cứ cảm giác như anh đang bắt nạt cậu vậy, hay chỉ là do cậu tưởng tượng. Ngay khi suy nghĩ vừa dứt thì Hyunjin giải đáp ngay cho cậu.

"Đùa với cậu thôi. Tôi tất nhiên là không quên ngày hôm qua cậu nói gì rồi!"

"Vậy tại sao...?"

Hyunjin nhướn một bên mày, gương mặt mang đầy vẻ khó hiểu.

"Cậu không biết gì sao? À, chắc là giáo viên chỉ mới nói với tôi thôi nhỉ?"

"Nói... gì?"

Yongbok cảm giác một điều chẳng lành, Hyunjin thì vui vẻ cười nói.

"Thì kể từ bây giờ, cậu sẽ là người giám sát tôi. Kèm học và giám sát hành vi của tôi. Bọn họ nói thế đấy."

"CÁI GÌ???"

———

"Thầy ơi, chuyện này không được đâu ạ."

Giọng nói bình thường của Yongbok không quá trầm thấp trừ khi cậu muốn nó như thế. Nên hiện tại giọng nói này có chút nũng nịu, nói thẳng ra thì cậu đang kì kèo với giáo viên. Cậu hoàn toàn không chấp nhận việc này, một mình đang yên ổn và đặc biệt cậu đã lớn tiếng bảo người ta phiền. Bây giờ lại... nói chung cậu không muốn dính líu đến tên đó.

"Không kì kèo. Thầy đã quyết thế rồi, việc này đôi bên đều có lợi nên em cứ theo lời thầy nói mà làm đi. Giờ thì ra ngoài, thầy còn nhiều việc lắm!"

Nhưng mà có lẽ... thất bại rồi. Yongbok đờ đẫn rời đi ngay sau khi chào giáo viên. Cậu bước ra khỏi cửa thì gặp ngay Hyunjin đang ngậm kẹo mùi vị quen thuộc, soda chanh. Yongbok bực bội liếc mắt, muốn mắng chửi nhưng cảm thấy như vậy thì mất hình tượng nên cậu quyết định bỏ đi. Mặc cho Hyunjin ú ớ chạy theo sau gọi cậu.

Về đến phòng hội học sinh, Yongbok chỉ biết thẫn thờ ngã người xuống ghế xoay và thầm nghĩ tương lai sắp tới cậu sẽ liên tục gặp rắc rối mất. Chuyện sẽ đơn giản nếu chỉ là người giám sát thôi. Vì nhiệm vụ đó cậu làm cũng khá quen rồi còn gì nhưng hiện tại lại khác một chút.

Thầy giáo đã giao Hyunjin cho cậu không chỉ để giám sát thông thường mà là đặc biệt chỉ dạy và hướng dẫn cho anh thành một học sinh tốt. Mà lý do chính cho sự tình này là không muốn anh lưu ban thêm một năm nữa. Yongbok thở dài ngao ngán, đánh mắt sang nhìn cái thân cao gầy ấy ngả ngửa ngồi trên ghế. Cậu đột nhiên nhớ lại những gì vừa nãy thầy nói với mình về Hyunjin.

"Haiz... Yongbok à, coi như em nể tình thầy mà giúp thầy đi. Thằng nhóc Hyunjin đó thật ra học cũng không tệ, chỉ là sống một mình, bương chải từ sớm nên thành ra có chút... lơ là. Em giúp thầy chấn chỉnh em ấy, thầy chỉ hi vọng em ấy tốt nghiệp trung học rồi tìm một việc làm tốt hơn. Vậy nhé, trông cậy vào em!"

Những lời thầy nói làm Yongbok suy ngẫm rất nhiều, hoàn cảnh gia đình tên này không phải cậu không biết, chỉ là cậu làm lơ không muốn nghe đến. Cả trường này đều bàn tàn về cái tên Hwang Hyunjin nhiều vô kể, có người kể với giọng yêu mến và cũng có người kể với giọng chế giễu.

Họ nói rằng Hyunjin, cha mẹ thì không có, sống ở đầu đường xó chợ và hay ra vẻ đại ca nhưng thật ra lại nhát cấy, đánh đấm chả được gì. Có người khác nói rằng em của anh đã qua đời vì bệnh nên bây giờ sống một mình rất cô đơn, tội nghiệp. Vẻ bề ngoài lông bông, tươi cười ấy chỉ để che giấu những nỗi buồn mà thôi.

Yongbok không biết trong số những tin đồn đó điều nào là, điều nào là giả. Bởi lẽ cậu không quan tâm đến Hyunjin, cậu chỉ cảm thấy con người này có thể miệng treo một nụ cười cợt nhả nhưng ánh mắt thì lại sắt lạnh vô cùng. Yongbok có chút sợ hãi nhưng lại ghét Hyunjin vì điều đó. Cứ như bộ mặt đó chỉ dùng để che giấu và vô cùng giả tạo. Ấy vậy, ánh mắt thì không hề sai.

"Nè! Nè, Lee Yongbok. Ê, nhìn gì vậy? Nè!!"

Hyunjin vẫy tay qua lại trước mặt Yongbok đang ngẩn người nhìn về phía anh. Có gọi thế nào cũng không trả lại, chỉ cho đến khi anh đứng dậy, Yongbok mới sực tỉnh rồi hắng giọng nói.

"Này, cho tôi số điện thoại đi."

Hyunjin tròn mắt ngạc nhiên nhưng sau đó liền bật cười rồi đểu cáng nói.

"À... thấy tôi đẹp trai nên xin số làm quen hả? Không dễ..."

"Nhanh lên."

Yongbok cắt ngang những câu nói đùa chẳng vui vẻ gì của anh rồi chìa tay về phía trước. Hyunjin trái lại không cáu chỉ thấy con người này sao mà buồn cười, thú vị. Anh thở hắt một hơi rồi móc điện thoại từ túi quần ra. Yongbok nhìn điện thoại của anh trên tay mình. Một dòng điện thoại khá cũ rồi, màn hình còn vỡ vài chỗ nhưng chung quy vẫn dùng được.

"Này, ánh mắt dò xét nãy giờ của cậu làm tôi có chút khó chịu đấy."

Hyunjin nói với tông giọng khá bực dọc, Yongbok nhận ra nên thu ngay ánh nhìn và mở điện thoại của anh. Màn hình điện thoại là một bức tranh cảnh biển nhưng màu tối quá, Yongbok chỉ nhìn một chút rồi lại không kéo dài hơn, cậu nhập một dãy số xong liền trả về chủ của chiếc điện thoại.

"Số của tôi. Kể từ hôm nay, tôi sẽ luôn sang nhà cậu để bổ túc ngoài giờ học cho cậu theo lời của thầy. Vì vậy, hãy nhắn tôi địa chỉ nơi cậu ở, ngày mai tôi sẽ đến."

Hyunjin nhìn cậu nói nhưng ngay khi vừa dứt câu, anh lại chẳng trả lời mà xoa tóc gáy sau đó nằm trườn ra bàn rồi lại ngả lưng vào ghế. Đáp lại cậu là câu nói không thể chấp nhận được.

"Không được."

"Tại sao?"

Hyunjin thở dài rồi nhăn mặt nhìn Yongbok.

"Này, cậu đừng quan tâm những gì ông thầy đó nói về tôi. Như cậu nói đó, chúng ta không ngang hàng nhau, và cậu cũng không muốn tôi làm phiền. Vậy cớ gì cậu lại mò đến làm phiền tôi. Làm trái lời một lần cũng không mất mát gì đâu. Lee Yongbok."

Yongbok không hiểu nổi con người này, cậu không biết nên tức giận hay mặc kệ tên đáng ghét trước mắt cậu nữa. Nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh và nghiêm túc đáp lại.

"Đúng là tôi đã nói thế nhưng tôi đang 'hạ mình' ngang hàng với cậu để thực hiện điều có lợi cho chức vụ hội trưởng của tôi đấy. Vì vậy, chuyện này sẽ giúp cậu rất nhiều và ngược lại nó cũng giúp tôi rất nhiều."

"Giúp tôi?"

"Ừ, giúp cậu tốt nghiệp là mục đích chính. Nhưng nếu có tôi giám sát và dạy học thì cậu sẽ không bị thầy quản nữa, được chưa?"

Hyunjin đánh mắt sang chỗ khác, né tránh ánh nhìn kiên quyết của Yongbok, có lẽ. Hyunjin khoanh tay ngẫm nghĩ một lúc cho đến khi chuông reng vào học, anh đứng dậy và bỏ tay vào túi quần. Yongbok tưởng anh từ chối bằng cách im lặng và rời đi nhưng ngay khi cậu cũng đứng dậy và định gọi anh thì...

"Được thôi. Coi như tôi giúp cậu và cậu giúp tôi. Vậy đi. Mai tôi sẽ nhắn địa chỉ. Đi đây."

Nói xong, Hyunjin không cần nghe Yongbok sẽ nói gì sau đó mà bước nhanh khỏi phòng của hội học sinh. Yongbok chỉ thấy bóng lưng anh đến khi khuất sau cánh cửa đã đóng chặt kia. Cậu thả người xuống ghế rồi thở phào, thầm nói với bản thân.

"Phải cùng tên này học nhóm một thời gian chắc sẽ khó khăn lắm đây."

Sau đó, cậu thầm thì.

"Mình có nên nói điều này với mẹ không nhỉ...?"

———

to be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com