Hyuckren Rot Cuoc Ong Co Yeu Toi Khong
Lee Haechan đã rất nhiều lần nghĩ về chuyện tỏ tình và cầu hôn. Với tính cách ưa náo nhiệt, cậu yêu ai cũng muốn hét lên với cả thế giới. Nếu tỏ tình ắt hẳn cũng phải hoành tráng như nữ thần tự do vác đuốc ra phố đi bộ cho cả thế giới cùng xem. Thế nhưng lúc thật sự yêu đương, đối tượng của Haechan lại không cho cậu cơ hội để nói lời tỏ tình chứ đừng bàn đến bày vẽ ra phố đi bộ. Huang Renjun và Lee Haechan đến với nhau mà không có một lời yêu chính thức nào. Bọn họ ở bên nhau đủ lâu thì tự hiểu tâm ý của nhau. Renjun không thích phô trương cũng ngại nói những lời đường mật. Renjun bảo Haechan nhìn vào những gì bạn làm cho cậu thì sẽ biết bạn trân trọng Haechan thế nào. Thế nên mỗi lần được Renjun chủ động nắm tay Haechan đều nhận ra bạn đang cố gắng. Bàn tay ấm nóng tưởng như nắm trọn cả mùa hè của Renjun đã nắm chặt trái tim Haechan. Chỉ là thỉnh thoảng nhìn sang bạn bè anh em được người yêu gửi tin nhắn, video bày tỏ tình yêu thì cậu thấy tủi hờn. Cậu cũng muốn được nghe tiếng yêu rót mật vào tai của người yêu mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm chứ bộ. "Bạn có yêu anh không?" - khi hai người ăn cơm Haechan đột nhiên dừng đũa hỏi. Renjun đang nhai dở miếng thịt, đành rướn cổ nuốt ực một cái rồi mới nhìn Haechan nghiêm túc ở phía đối diện. Bạn không trả lời mà im lặng nghĩ ngợi một hồi. Sau đó lờ đi ánh mắt mong đợi của cậu, khoát tay bảo Haechan chan canh rồi thì ăn tiếp đi kẻo trương cơm. Haechan thích ăn cơm trương đấy thì làm sao. Trả lời đi xem nào!"Em ăn xong rồi. Bạn rửa bát nhá." "..."Một lần khác hai người đi dự sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Jisung. Renjun bê bánh kem ra là mọi người cùng nhau hát chúc mừng. Haechan đứng bên cạnh hát thì không hát lại quay sang Renjun. "Bạn có yêu anh không?" Thấy Renjun cứ mải hát không trả lời. Haechan tưởng bạn không nghe rõ hỏi tiếp."Jisung hai mươi mốt rồi đấy, chừng nào bạn nói yêu mình?" "Jisung năm tuổi nhé." - Renjun nghiêng đầu sang thì thầm. Jisung hai mươi mốt tuổi tất nhiên không bao giờ có thể quay lại lúc năm tuổi. Đồng nghĩa với việc hết đời Haechan cũng sẽ không được nghe tiếng Renjun nói yêu mình. Tự dưng Haechan thấy tai mình ù như xay thóc. Lại một hôm hai người đi du lịch cùng nhau. Sau một ngày ròng rã bên ngoài, những tưởng đặt lưng xuống cả hai sẽ ngủ ngay hoặc làm chuyện giới hạn 18 tuổi một tí thì không. Renjun vừa vén chăn lên giường, Haechan đã quay sang hắng giọng hỏi."Nay bạn đi chơi vui rồi, thế bạn có yêu anh không?" "...""Ông có yêu tôi không? Không yêu mai không đi chơi nữa.""Khò khò""..." Đến lượt Haechan câm nín.Ngày chủ nhật Renjun hẹn Haechan đi chơi. Hôm nay bạn bảo sẽ đến đón Haechan nên cậu không chuẩn bị gì cả. Chọn đồ xong xuôi thì cậu xuống dưới sân chờ Renjun. Haechan vốn tưởng Renjun lái ô tô như mọi khi nên chỉ tập trung nhìn ô tô trên đường. Không ngờ một lúc lại nghe tiếng Renjun í ới, theo sau là tiếng chuông xe đạp leng keng."Haechan ơi!" Haechan nheo mắt nhìn, không dám tin nên dụi mắt lại lần nữa. Renjun vẫn mặc bộ đồ hàng hiệu. Tay đeo đồng hồ casio dù không hợp kiểu dáng. Chân cũng đi cả converse, thế mà lại đạp xe second hand đến đón cậu. Còn là kiểu xe đạp địa hình không có yên phía sau chỉ có thể ngồi lọt thỏm trên gác ba ga nếu muốn chở người. Haechan không nghĩ có ngày Renjun lại chơi lớn như vậy. Ngoài ánh mắt trầm trồ còn có chút sốc nhẹ. "Haechan ới...úi da!" - Renjun buông một tay ra vẫy lấy vẫy để. Hậu quả là một giây sau vấp phải hòn đá mà cả người và xe ngã nhào xuống cống. Haechan thấy người yêu ngã thì hết hồn vội vàng chạy tới bên. Khi biết bạn không sao chỉ làm bẩn hết quần áo thì mới thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ cậu lại nhớ ra gì đó mà đứng chống hông nhìn xuống Renjun."Bạn có yêu anh không? Có yêu không?""Kéo em lên" - Renjun giơ tay ra. "Yêu mới kéo nhé!" "..." Renjun tự đứng lên dắt xe đi thẳng, nhất quyết không cho Haechan câu trả lời. Ô hay! Bạn đùa anh đấy à? Những lần trước Haechan cho rằng Renjun nghĩ mình đùa nên mới không trả lời. Nhưng giờ đến cả lúc cần giúp đỡ nhất Renjun vẫn không chịu nói câu anh yêu em, mình yêu bạn hay đại loại gì đó tình cảm với Haechan. Giọt nước tràn ly khiến lòng cậu không hỏi hoài nghi Renjun có thật sự yêu mình hay không. Vì cậu yêu Renjun thì luôn sẵn sàng bày tỏ. Haechan muốn mọi người biết người giỏi giang, tốt đẹp như Renjun khi yêu xứng đáng được trân trọng thế nào. Thậm chí sau này nếu hai người có chia tay, Haechan cũng hy vọng đối tượng tiếp theo của bạn phải nhìn mình làm gương mà đối xử tốt với bạn, nói những lời yêu thương dẫu có sến sẩm với bạn mỗi ngày. Đấy, Haechan cho rằng yêu đủ nhiều phải như mình chẳng ngại cái gì cả. Còn Renjun bạn đang nghĩ điều gì. Tại sao bạn lại bảo Haechan nhìn mình mà không bảo cậu nghe mình nói. Đầu Haechan như cuộn len bị rối, cậu càng tìm cách giải thích để gỡ ra thì búi rối lại càng thít chặt vào nhau. "Không phải ai cũng yêu anh như cách anh nghĩ. Mà họ sẽ yêu anh theo cách của họ." - Chenle sau bao lần nghe Haechan than thở thì khuyên cậu - "Anh không cần so sánh, anh Renjun yêu anh như bây giờ là phiên bản tốt nhất của anh ấy rồi." "Sao em biết? Anh chỉ cần một câu nói thôi mà cậu ấy còn không chịu nói bao giờ. Anh chịu, anh phải hỏi cho đến khi Renjun thừa nhận yêu anh thì thôi." - Haechan vẫn vô cùng cố chấp. Thật ra Chenle nói không sai, Renjun vẫn quan tâm Haechan bằng hành động rất riêng của bạn. Khi hai người đi mua sắm, Haechan thấy chiếc mũ đồ chơi tai thỏ xinh thì kéo Renjun lại xem bằng được. Renjun miệng bảo cậu trẻ trâu mà hôm sau vẫn mua mũ tai thỏ cho Haechan đội chơi. Hoặc là khi Haechan nhìn trên TV người ta đèo nhau bằng xe đạp địa hình. Để người yêu ngồi lên gác ba ga ngồ ngộ nhưng cũng rất dễ thương. Haechan buột miệng bảo muốn thử thế là Renjun cũng mua xe đạp đến đón cậu. Bạn luôn để ý mọi lời Haechan nói và cùng Haechan thực hiện mọi thứ cậu muốn. Bạn cũng luôn động viên và ở bên cạnh chia sẻ những lúc cậu cần. Renjun cho Haechan tất cả sự chân thành nhưng chỉ trừ một câu nói."Anh cố chấp nó vừa." - Chenle bĩu môi - "Jisung cũng có bao giờ nói yêu em.""Hai tụi mày có yêu nhau hả?" - Haechan cau mày. "Ô hay! Chúng tôi đi đâu cũng có nhau. Ôm, hôn, ngủ nghê cùng nhau đều làm rồi mà ông hỏi có yêu không là thế nào." "Jisung không nói, mày không nói, anh không biết. Mọi người không biết. Bắt đầu hay kết thúc đều giống nhau thì có gọi là tình yêu không?" Haechan hỏi Chenle nhưng cũng tự hỏi lòng mình. Mặc dù cậu luôn nói mình yêu Renjun, cũng vô số lần nói anh yêu bạn. Nhưng mà cũng chỉ có mình Haechan nói thôi. Mọi người xung quanh biết chuyện hai người cũng từ phía Haechan. Còn Renjun bạn không nói gì cả. Bạn để Haechan chụp mình lên trang cá nhân với caption "Ngừi iu". Bạn xuất hiện trong mọi cuộc gặp gỡ bạn bè của Haechan để cậu giới thiệu bạn với họ. Bạn về nhà Haechan chơi với ba mẹ. Nhưng bạn chưa bao giờ nói mình yêu Haechan. Chưa từng đăng ảnh Haechan lên mạng và gọi cậu là người yêu. Phải chăng bạn nghĩ sẽ có lúc hai người không còn chung hướng. Càng có nhiều ràng buộc thì càng khó quên nhau. Nên từ đầu Renjun đã không để Haechan có cơ hội ràng buộc cảm xúc của mình. Đúng mà cũng không đúng. Nếu thật sự không để tâm Renjun sẽ không share công khai ảnh Haechan đăng lên về tường. Cũng không lưu trữ tất cả story của cậu và mình. Không cần thiết phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với tất cả bạn bè của Haechan. Cũng chẳng cần âm thầm về thăm ba mẹ Haechan mà đến bản thân cậu cũng không biết. Nhưng việc mất nhiều thời gian, công sức như thế Renjun còn có thể làm, vậy sao chuyện đơn giản là nói anh yêu em bạn lại chần chừ trốn tránh.Haechan cảm thấy mâu thuẫn vô cùng. Mà tính Haechan là không chịu ngồi im chờ đợi. Cậu lục tung cả họ hàng hang hốc, kể cả những mối quan hệ lướt qua trong đời Renjun để xem ai đã làm gì bạn. Mà bạn lại sợ nói lời yêu đến nhường này. Những ngày đầu Haechan hoàn toàn bơi trong tuyệt vọng. Vì Renjun khép kín nên ngoài những người bạn chung, gia đình thì Haechan chẳng còn biết ai. Nhưng rồi trời không tuyệt đường người. Xui rủi thế nào Haechan lại tìm thấy một tài khoản instagram lạ mà Renjun follow bằng acc clone. Sau một tháng miệt mài thì cái ngày cậu chạm tay gần đến sự thật cũng tới. Buổi sáng thứ bảy trên phố có mưa lay phay. Mưa lay phay là cái loại ở trong nhà không nhìn rõ hạt mưa nhưng người chạy từ bên kia đường sang thì vai áo sẽ ướt một mảng. Thời tiết này ở trong nhà là hợp lí nhất. Haechan cũng chẳng hẹn ai vì cuộc hẹn duy nhất của cậu và Renjun đã bị hủy. Lí do là Renjun có việc đột xuất phải làm, không thể cùng cậu đi công viên. Haechan dành cả sáng đoán xem Renjun sẽ làm gì. Cuối cùng lại nghĩ tới tài khoản instagram kia. Linh tính mách bảo cậu phải bật lên xem thử. Haechan kéo hết một lượt các bài đăng trên đó. Cậu nhận ra người này rất thích nghệ thuật vì phần lớn ảnh đều chụp bằng máy phim. Có cả những tấm ảnh chụp tranh tự vẽ bằng màu nước. Chủ yếu là về phong cảnh và không gian. Mặc dù người kia không lộ mặt nhưng bằng cách nào đó Haechan vẫn đoán chủ nhân tài khoản là một cô gái. Mà cô gái ấy lại chỉ follow mình Renjun của cậu. Bức ảnh cuối cùng trên bảng tin là ngày 16/9/2020. Ảnh là tranh vẽ bầu trời loang màu đỏ đẹp mắt. Bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ viết ngược. "AN&RJ". Trong đầu Haechan nổ đoàng một tiếng. Sau khi liên kết các dữ kiện lại thì cậu cũng đoán ra "RJ" trong bức tranh là viết tắt của Renjun. Mà bầu trời loang đỏ kia không đâu khác là cảnh phía sau nhà Renjun trước mỗi cơn mưa. Tuy rằng bây giờ có thêm mấy ngôi nhà mới xây nhưng ô cửa sổ dán băng keo xanh chống bão của Renjun thì vẫn y hệt. Bạn vẫn chẳng gỡ nó ra dù đã hơn ba năm. Tự nhiên ngón tay Haechan run rẩy khi click vào những tấm ảnh khác trong tài khoản. Rồi khi nhận ra chúng là kỉ niệm riêng giữa Renjun và cô gái ấy thì cậu lại thấy ngột ngạt trong lòng. Có lẽ Haechan đang ghen, ghen với những ký ức của Renjun không hề có mặt cậu trong đó. Nhưng ngoài cảm giác đó Haechan lại còn thấy khó chịu. Tại sao cô gái trân trọng Renjun như thế, và bạn cũng có vẻ rất yêu lại xa nhau. Haechan không nén nổi tò mò mà gọi cho Chenle. Cậu nhớ con mèo này từng nói Renjun hiện tại là phiên bản tốt nhất khi yêu. Vậy Renjun trước đó thì sao. Chenle quen biết Renjun lâu hơn cả chữ lâu ắt biết điều gì đó. "Alo Chenle, người yêu cũ của Renjun tên gì?" Haechan vô cùng gấp gáp. Chenle vừa bắt máy đã hỏi thẳng vào vấn đề. Đầu giây bên kia bởi câu hỏi của Haechan mà yên lặng tới nỗi cậu nghe thấy nhịp thở của Chenle phập phồng trong lồng ngực. Con mèo cứ định cất lời thì lại như có gì đó ngáng trước cổ mà thu lại một lúc lâu. "Sao anh hỏi thế?" - mãi đến khi gió lùa qua ống nghe lạnh toát nó mới hoàn thiện một câu trọn vẹn. "Anh đã vào tài khoản instagram của người ấy rồi." - Haechan thú nhận. "À...chị Anna." Cuối cùng Chenle cũng thở dài một tiếng. Sau đó là toàn bộ câu chuyện hay hơn cả phim cũng buồn hơn cả phim về chuyện tình của Renjun và Anna. Khi Haechan nghe Chenle kể xong mồ hôi mắt thi nhau đổ xuống. Những giọt nước ấm nóng lăn từ trên má xuống mu bàn tay. Bây giờ cậu mới biết khối núi chen ngang trong lòng Renjun là gì. Anna là cô bạn Renjun gặp được ở câu lạc bộ đan len trên đại học. Từ những ngày đầu tiên hai người đã nói chuyện rất hợp gu. Anna vẽ tranh đẹp lại còn có khiếu chụp ảnh. Renjun cũng thích chụp ảnh nghệ thuật nên đã nhờ Anna chỉ mình. Thời gian ở bên nhau đủ lâu thì Renjun nhận ra tình cảm mình dành cho Anna đã không còn dừng ở mức ái mộ. Renjun muốn nắm tay Anna đi giữa sân trường, muốn cùng cô đi khắp nơi chụp lại mọi cảnh đẹp. Bạn cũng muốn dẫn Anna đi ăn lẩu. Mà lần nào cũng như lần ấy Anna đều để quên buộc tóc ở nhà. Những lúc đó Renjun thường giúp cô vén mái tóc lên không bị lẩu rây vào, sau đó lấy dây cột mình chuẩn bị sẵn ra buộc giúp cô. Hành động ngọt ngào hơn vạn lời nói của Renjun cứ thế len lỏi vào tim Anna. Cho đến khi trái tim cô không còn chứa nổi hình bóng ai khác ngoài Renjun, Anna biết mình cũng đã bị mũi tên cupid nhắm trúng. Nhưng cả Renjun và Anna đều thích cái đẹp nên tỏ tình trong mắt họ không thể là nghi thức xuề xòa qua tin nhắn hay video. Renjun đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng bắt chước gọi điện cho crush rồi dẫn cô đi tới nơi mình chuẩn bị bóng bay tỏ tình. Dĩ nhiên kế hoạch không thành công.Hôm đó trời cũng mưa lay phay, Anna tan học thì chuẩn bị về kí túc xá. Khi cô đang đi bộ trên con đường ra ngã ba thì bất chợt nhận được điện thoại của Renjun. Bạn bảo mình đang nhìn thấy Anna. Anna vội ngẩng lên ngó ngược xuôi tìm bạn. Sau cùng thấy bạn cũng đang cầm ô bước ở phía bên kia đường. Anna nở nụ cười tươi hơn cả nắng nhìn Renjun. Hai người bước song song nhau vẫn giữ điện thoại nói chuyện. Cho đến khi gần đến ngã ba Renjun bảo mình có chuyện quan trọng muốn nói với Anna. Mà khi cô hỏi chuyện gì thì bạn nhất quyết nói qua ngã ba mới chịu nói. Đèn giao thông trên đường chuẩn bị chuyển xanh. Anna vì lời nói của Renjun mà hồi hộp chỉ muốn nhanh bước sang đường. Cô muốn nhanh chóng được nghe Renjun nói. Cô cũng muốn biết liệu bạn và mình có đang chung một cảm xúc hay không. Thế nên Anna đã bước nhanh một bước so với tất cả mọi người. Đúng lúc này một chiếc xe ô tô không kiểm soát được tốc độ lao tới. Cú va chạm mạnh tới nỗi điện thoại trên tay Anna rơi xuống vỡ tan. Chiếc ô trong tay cô cũng bay lên không trung rồi rơi xuống lăn lốc trên đường. Mọi thứ diễn ra chưa tới 10s nhưng Renjun lại cảm tưởng nó kéo dài một thế kỉ. Đến khi cổ họng khô khốc của cậu phát ra được tiếng gọi Anna, thì cô đã nằm trên vũng máu đỏ thẫm. Màu đỏ giống như bầu trời trước cơn mưa sau nhà Renjun. Ba chữ "mình yêu cậu" Renjun đã không kịp nói với Anna. Nhưng ba chữ "mình xin lỗi" thì bạn đã nói hàng vạn lần. Trước cơ thể lạnh ngắt của Anna, trước mặt người thân khóc nấc trong đau khổ của cô ấy, trước kỉ niệm của cả hai, trước mộ của Anna mỗi năm sau đó. Renjun vì một câu yêu chưa kịp nói với một người mà không thể mở lòng với những người đến với bạn sau này. Cũng như Renjun ước mình có thể không nhớ về Anna nữa nhưng chẳng còn cách nào ngoài chấp nhận. Haechan cũng ước mình có quyền ghen tỵ với người yêu cũ của bạn, ghét người yêu cũ của bạn, so sánh cô ấy với mình nhưng chỉ thấy mình nhỏ mọn vô cùng. Cậu thu người tự ôm lấy mình, vừa để bảo vệ vừa che dấu sự tự ti mới xuất hiện. Bầu trời sau cơn mưa quang đãng lạ thường. Haechan quyết định mình và Renjun không thể cứ ở trong cơn mưa u ám mãi. Cậu đi siêu thị sau đó lái xe tới nhà Renjun. Haechan nhớ mật khẩu nhà Renjun là con số 2011. Mới ban nãy cậu phát hiện ra đó là sinh nhật của Anna thì có hơi buồn. Một người không còn vậy mà vẫn khắc sâu trong cuộc sống của Renjun đến thế. Haechan chỉ biết thở dài nhập mã. Teng! Thế mà lại không đúng. Haechan nhập lại con số 2011 lần nữa, cánh cửa vẫn từ chối mật khẩu của cậu. Đến lần thứ ba Haechan bắt đầu nhíu mày nhập thử ngày sinh của Renjun. Teng! Ngày sinh nhật của mẹ bạn ấy. Teng! Ngày sinh nhật của bố bạn ấy.Teng! Điểm thi tốt nghiệp của Renjun. Teng! Ngày lễ quốc khánh.Teng! Sinh nhật Chenle.Teng! Ừ cái này mà đúng thì Haechan chắc Renjun chẳng hề yêu mình. Khoan đã, hình như cậu đã bỏ xót thứ gì đó. Sao Haechan có thể quên chính mình cơ chứ. Chẳng phải cậu là người yêu của Renjun hay sao. Mật khẩu nhà của Renjun cũng có thể liên quan đến cậu mà. Nhưng nếu không thì cũng không trách bạn ấy được. Haechan nghĩ mông lung nhưng tay vẫn bấm số. Sinh nhật của Haechan.Tạch! Cánh cửa nảy chốt làm cậu giật mình. Thế nhưng trong lòng Haechan lại nhen nhóm một niềm vui khó tả. Cậu năng nổ xách hết túi to túi nhỏ đồ ăn vào nhà. Trong cổ họng còn ngâm nga một ca khúc tươi vui nào đó của nữ ca sĩ mình thích. Four Seasons. Hẳn là một ca khúc tươi vui. Haechan mặc kệ, miễn cậu thấy vui là được. Trong lúc đợi Renjun về Haechan bắt đầu sắp đồ. Trừ những món định nấu hôm nay, còn lại cậu để hết vào trong tủ. Tủ lạnh của Renjun gọn gàng lắm chỉ là không có nhiều đồ vì bạn ít nấu ăn ở nhà thôi. Haechan nghĩ tới một ngày mưa gió như hôm nay mà bạn lại đi đến nghĩa trang xa xôi cách 40km rồi trở về ắt rất mệt. Thế nên thay vì bày vẽ món này món kia, cậu quyết định nấu canh hầm cho bạn. Hơn hai giờ chiều Renjun mới về nhà. Bạn vừa bước vào nghe tiếng lạo xạo trong bếp thì khẽ nhíu mày. Đến khi thấy đôi giày quen thuộc của Haechan trước cửa chân mày mới giãn ra. Haechan ngó đầu ra ngoài bắt gặp bạn thì lớn tiếng bảo đi rửa mặt đi. Renjun hôm nay mặc âu phục màu đen, đến cả giày cũng đen nốt. Một mặt trông bạn chững chạc, từng trải hơn nhưng mặt khác lại lạc lõng so với thường ngày. Gương mặt bừng sáng mọi khi giờ chỉ còn lại vẻ mệt mỏi. Hai mí mắt bạn vẫn còn sưng có lẽ do khóc. Haechan thấy Renjun trong bộ dạng tiều tụy thì có chút xót xa. Cậu cố tỏ ra bình thường mà quay lại với việc bếp núc. Nhưng chỉ một lát sau cậu đã cảm nhận sức nặng khác thường đè lên vai mình. Hóa ra Renjun vừa vòng tay ôm cậu từ phía sau, đầu gục hoàn toàn vào vai cậu mà dụi dụi. "Gặp Haechan thật tốt.""...""Hôm nay em mệt lắm.""..." "Em đã đi gặp một người em nợ rất nhiều. Nhưng hôm nay em không còn cảm thấy đau nữa. Em cảm nhận được người đó đang chúc phúc cho em rồi." "..." "Thế nên Haechan..." Haechan nghe Renjun gọi tên thì lồng ngực bắt đầu run rẩy. Nhưng tốc độ nói của Renjun quá chậm, cậu cảm giác đợi được người kia nói xong thì mình đã chết vì hồi hộp rồi. Thế nên Haechan vội vàng xoay người lại. Dùng tay áp vào má của Renjun, nâng mặt cậu lên. "Anh ở đây, anh vẫn nghe bạn nói, và cũng có điều muốn nói với bạn. Anh yêu bạn rất nhiều." - Haechan nhìn thẳng vào mắt Renjun thổ lộ "..." Renjun ngẩn người nhìn Haechan. Bạn thấy mắt cậu cũng sưng không khác gì mình. Renjun hơi hoảng hốt như thể đã bị cậu nắm được bí mật. Nhưng Renjun không muốn hỏi, ánh mắt bạn nhanh chóng cụp xuống né tránh. "Kể cả khi bạn không nói yêu anh thì cũng không gì cản được anh nói yêu bạn mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây." Haechan kiên trì nhìn vào mắt Renjun. Lần này bạn cũng lén nhìn cậu chứ không hẳn né tránh. "Anh yêu bạn." "Em cũng yêu bạn."Renjun nói nhỏ lại còn nhanh như sợ người ta nghe thấy. Trong gian bếp đang lục bục tiếng sôi canh, giọng bạn bị át đi khá nhiều. Nhưng may mắn Haechan vẫn kịp nghe trọn vẹn. Cậu thấy lòng mình nhẹ bẫng. Khóe môi khéo vẽ một nụ cười mãn nguyện. Thì ra cảm giác được người yêu nói yêu mình lại tuyệt vời đến thế. Thì ra điều cậu chờ đợi bấy lâu ngọt ngào đến mức này. Haechan có thể không phải người đầu tiên Renjun dành trọn vẹn chữ yêu. Nhưng cậu là người duy nhất giúp Renjun có được dũng khí nói yêu lần nữa. ----Nhiều năm sauHaechan dắt tay con gái nhỏ đi đến trường. Gương mặt đáng yêu của con gái còn đang ngỡ ngàng bởi bao câu hỏi về trường, về lớp. Ấy vậy mà Haechan dẫn con đến lớp xong chỉ nói đúng một câu."Con vào lớp đi nhé, tí nữa về ba phải hỏi bố của con có yêu ba hay không mới được.""Nhưng hôm qua ba hỏi rồi mà." "Bố con có trả lời không?"Cô bé suy nghĩ rồi chậm rãi lắc đầu. "Đấy nên nay ba mới phải hỏi tiếp. Thôi con vào lớp lẹ lẹ ba về hỏi cái nữa cho chắc."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com