Hxh One Shots Various Cp
Kurapika ngồi khép lại bên lề đường, đôi mắt trống rỗng của cậu nhìn về khoảng không vô định.1 tuần, 2 tuần, 3 tuần,... cậu chẳng biết cậu đã ngồi đây bao lâu. Bên cạnh cậu là một tờ báo đã rách nát, nhờ nó làm chăn đắp mà cậu còn sống đến bây giờ. Khẽ liếc mắt về phía cái bánh mì mốc meo, cậu tự hỏi nó còn ăn được không? Chắc không rồi.Khẽ hừ lạnh, Kurapika co mình lại cố tìm kiếm hơi ấm từ bộ quần áo sờn cũ.Trời tuyết đóng kín cả một mảng lớn xung quanh cậu, cậu mơ hồ cảm thấy hơi buồn ngủ, bèn gắng sức để giữ cho mình tỉnh. Ngủ sẽ chết.Đưa đôi mắt thâm quầng màu xám tro, cậu lãnh đạm liếc nhìn cái sự bình thản và vô tâm của con người.Họ từ từ đến, từ từ đi, không nhìn, cũng chẳng ngoảnh lại. Có phải tuyết rơi mùa đông đã phủ kín tim họ rồi không? Hay cái giá lạnh vốn có của con tim họ lại chẳng băng tuyết nào sánh bằng...Rồi từ xa kia một bóng người từ từ tiến lại. Cái bóng ấy ngày càng tiến gần hơn và dừng chân ngay trước mặt cậu. Cậu ta ăn mặc rất " đắt", chắc hẳn là công tử quý tộc nào đó.Ngoài ý muốn của cậu, hắn ta dùng chân mình đạp lên cậu.Hắn cười, man rợ đạp cậu cả trăm ngàn lần. Cậu ôm đầu cắn răng sao cho không bật thành tiếng, mặc sức cho hắn đấm đá hành hạ.
- Tên trộm bẩn thỉu. Hừ. *Cậu khẽ mở mắt nhìn những người xung quanh cậu. A... chấn thương đầu mạnh quá, thật khó nhìn mà... Bỗng, cậu nhếch mép cười mỉa mai, chốc chốc lại nhìn về phía trước mắt. Cậu có nhìn nhầm không, sao cậu lại trông thấy già làng đang gọi cậu, thấy bố mẹ cậu đang dang tay đón cậu vào lòng, thấy cậu bạn Pairo mỉm cười trìu mến.Cậu gắng sức đưa chân lên cố đứng dậy, đưa cánh tay phải đã gãy vì hành hạ cố níu lấy họ, nhưng tiến một khắc, dư ảnh của họ từ từ tan biến, hóa thành cát bụi đi vào hư không.A... cái giọt nước rơi xuống từ mắt cậu thật trong suốt, thật diễm lệ như pha lê vậy. Nó được gọi là nước mắt phải không?Cậu cụp mắt, mệt mỏi ngã người xuống, mặc cho cái lạnh mùa đông và cái cơn đau nhức nhối khắp người hành hạ.Cậu nên đi gặp họ thôi... *Chợt, cậu cảm thấy một sự ấm áp trên cánh tay cậu, khi đang ở ranh giới sự sống và cái chết, cậu thấy...Thiên thần...Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng nắm tay cậu, dìu cậu lên vai rồi từ từ đưa cậu về nhà.Cậu kiệt sức rồi, giờ khối thân thể còn tác dụng gì nữa, cậu đành mặc sức cho người kia làm gì thì làm.Cô gái kia đưa mắt khẽ nhìn cậu, đôi mắt của cô hơi ẩm ướt, tựa như bị phủ kín bởi một màn sương. Đôi môi anh đào của cô đã thâm lại vì lạnh lẽo, đôi môi ấy không kìm được mà khẽ cất lên:
-Xin lỗi... *Khẽ đặt Kurapika lên giường ngủ, cô nhẹ nhàng kéo chăn lên sát cổ cậu. Đoạn, cô lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Kurapika.Cô từ từ rời khỏi căn phòng dành cho vị khách viếng thăm, đóng cửa lại rồi ngồi thụp xuống nền nhà.Cô đưa tay che đi đôi mắt xám bạc vô hồn của mình, chốc chốc lại lấy cái gương phủ bụi trộm được cách đây 3 tuần ra soi. Nhìn hình bóng của bản thân mình trong gương, cô cảm thấy thật kì lạ, sao nước mắt của cô không ngừng tuôn ra mà đôi mắt cô vẫn vậy, đôi mắt ấy chả khác cái xác là bao... *- Cô đã cứu tôi?Kurapika bước ra khỏi căn phòng ấm áp kia, nhẹ nhàng tiến về chiếc ghế bành mà cô đang ngồi để đọc sách. Cô ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách cô đang đọc- "10 nghịch lý cuộc sống " rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
- Chính vậy. Tôi tên là Y/ n. Còn cậu?
- Tôi là Kurapika. Rất cảm ơn cô vì đã cứu giúp tôi. Giờ tôi có thể đi được rồi.
- Cậu có thể ở lại đây.
- ... Cô chắc chứ? Nuôi tôi tốn cơm lắm đấy.Cô bỗng thấy buồn cười, nhưng cô lại chẳng cách nào cười được. - Ở đây tôi sẽ không có một quyết định sai lầm nào.
- Xin cảm ơn. *Kurapika hỏi:
- Bác ơi, bánh mì bao nhiêu một ổ ạ?
- ** Jenny cháu ạ.
- Cháu cảm ơn.Kurapika cầm ổ bánh mì trên tay, dùng đôi mắt màu trà ngắm nhìn bầu trời lần cuối rồi chậm rãi cất bước về nhà. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng. Ở với cô, cậu từ khi nào đã sớm quen với cái sự ấm áp thường nhật này. Thế nhưng cái khao khát cháy bỏng mong muốn được trả thù lại cứ âm ỉ trong cậu, quyến luyến không thôi. Cậu chỉ có một điều thắc mắc, rằng khuôn mặt vô cảm của cô rất quen thuộc mà cậu lại không tài nào nhớ nổi.Mải suy nghĩ mà cậu chẳng nhận ra mình đã về nhà từ khi nào. Khẽ mở cánh cửa bằng gỗ hơi mục, đón chào cậu là một luồng không khí ảm đạm đến đáng sợ.Kurapika toát mồ hôi lạnh, tự hỏi cô đâu rồi?Từ từ bước vào trong, cậu có linh cảm rất xấu về chuyện này.Khẽ mở cánh cửa dẫn đến phòng cô, Kurapika bỗng cảm thấy hơi lành lạnh dưới chân.Cúi xuống, thứ chất lỏng ấy chính là máu.Trên sàn nhà, cô đang nằm vật ra với vết thương hở miệng ở eo. Trong căn phòng còn hơi vương lại mùi thuốc súng, Kurapika từ từ lại gần, thì ra cô đã bị bắn vào giữa trán.Không... không thể nào. Kurapika chẳng thể tin vào mắt mình nữa, đôi mắt màu trà của cậu lóe lên tia lửa chói mắt, thắp sáng cả một khoảng không gian tăm tối. Trên trán cô có dán hình xăm con nhện số 13 bị gách chéo, và vết thuơng, vết đạn của cô vẫn còn rất mới.Cô đưa bàn tay dính máu của mình lên mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Kurapika, bỗng chốc lại kéo áo của cậu xuống và kéo cậu vào một nụ hôn sâu.Kurapika chẳng phản kháng gì, chỉ đón nhận nụ hôn đó như một phản xạ cố hữu, đôi mắt của cậu đã sớm không kiềm được mà rơi lệ.Tại sao? Tại sao chứ? Sao người cậu yêu lại ra đi, từng người từng người một...Flashback---- Y/n, cô hãy đi thu thập một vài thông tin về tộc Kurta ở sâu trong khu rừng Scara phía bắc. Có cần ai đi cùng không?
- Không, thưa bang chủ. Một tuần sau tôi sẽ về.Tôi nhẹ nhàng cúi chào con nhện rồi phi thân đến Scara. 18 năm trước, họ đã cứu tôi một mạng. Tôi những tưởng sẽ lamg việc dưới trướng của họ cả đời. Nhưng tôi đã nhầm. Sâu trong tôi, tôi cảm thấy thiếu. Đơn thuần là thiếu thôi.Chà, tôi đã đến nơi rồi. Mọi người xung quanh thấy tôi thì ngạc nhiên lắm. Một cụ già từ sâu trong rừng ra bắt tay tôi rồi nói:
- Phải chăng cô đây là khách từ xa đến làng?
- Vâng. Ngài là?
- Xin được phép giới thiệu, tôi là tộc trưởng Kurta. Xin mạo muội hỏi quý danh của cô đây?
- Tôi là Y/n. Liệu tôi có thể hay không ở lại đây chơi vài ngày?Tôi thoáng thấy ông ta nhíu mày.- Ồ, được chứ được chứ.Bỗng ông ta cao giọng hét lớn:
- Kurapika!!Rồi quay lại nói với tôi bằng chất giọng hiếu khách ban nãy:
- Cháu sẽ được ở lại với thằng bé một thời gian dài đấy.Nói đoạn ông ta vuốt râu rời đi.Cậu bé đứng trước mặt tôi có mái tóc màu vàng, đôi mắt màu trà tinh khôi. Đôi mắt đầy sức sống ấy là cái mà tôi chẳng có. Bỗng chốc tim tôi đập mạnh lạ thường, tôi cảm thấy lạ, rất lạ. Thứ cảm giác mà tôi chưa từng thử trước đây. Phải chăng đây là cảm giác tôi tìm kiếm?
- Chào chị, tôi là Kurapika!!Cậu hồ hởi đưa tay ra. Trong chốc lát, tôi không một chút phòng bị mà bắt tay cậu.Cảm giác thoải mái này là sao? Tôi chưa từng thấy như vậy, ngay cả khi tôi đang còn trong băng. *- Kurapika, hôm nay tôi sẽ đi.
- Hôm khác chị quay lại nhé!Tôi nhìn bóng lưng chị đi, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi khó chịu. Chị lúc nào cũng mạnh hơn, thông minh hơn tôi nhưng chị lại chẳng cười lấy một lần.Tôi lo cho chị. Sao chị không ở lại đây, ở lại nơi mà mọi người chung sống với nhau hạnh phúc hơn là đi ra xã hội ngoài kia? Chị... sẽ bị vùi dập.Nhưng tôi chợt nhận ra, chị cũng giống tôi thôi.Vậy, chúng ta sẽ đi cùng nhau được chứ? Làm ơn, đừng để lại cho tôi một bóng lưng... *Tôi liếc nhìn cái đầu đang lăn lông lốc trên mặt đất. Tôi thật lòng rất muốn nói:
- Mọi người ơi, tôi quay lại rồi này.Nhưng tôi lại khẽ nuốt những câu chữ ấy vào lòng. Họ không thấy tôi, nhưng tôi thấy họ. Tôi thấy máu của họ. Tôi thấy nước mắt của họ. Tôi thấy ... Kurapika. Cậu đang nhìn thẳng vào tôi, với ánh mắt van xin như thầm nói: " Hãy nói với tôi rằng đây không phải sự thật."Tôi thấy, tôi bị rung động.Một đời làm cướp, máu tanh dính bẩn cả tay tôi, tôi thậm chí còn chẳng mảy may xúc cảm.Vậy cái cảm giác bứt rứt, khó chịu này là gì?Tôi thật không hiểu. *- Bang chủ, tôi muốn rời băng.
Tôi vừa dứt lời, cả băng bỗng quay lại nhìn tôi. Chỉ tiếc rằng tôi không đọc được gì từ đôi mắt của họ cả.- Tốt thôi. Lần này tôi sẽ ra tay.
- Rất cảm tạ. Liệu băng có thể hay không cho tôi 1 tuần?Bang chủ gật gù huởng ứng. Nhận lệnh, tôi từ từ rời khỏi băng.End flashback---- Chị, sao chị...Kurapika đã nhớ ra tất cả. Phải, tất cả.Cậu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, gào thét. Tiếng gào của cậu xé gió, xé cả mùi huyết tinh vương vấn khắp phòng rồi ôm chặt lấy cô.Cô khẽ đưa tay vuốt má Kurapika rồi mỉm cười. Nụ cười đầu tiên trong 18 năm đời cô. Cô khẽ hôn phớt lên môi cậu rồi cất tiếng:
- Cảm ơn cậu.Cảm ơn cậu vì đã cho tôi biết tôi còn thiếu gì.
Cảm ơn cậu đã ở cạnh tôi.
Cảm ơn cậu đã cho tôi biết thế nào là hạnh phúc.
Cảm ơn cậu đã khiến cho cuộc đời này chẳng phải là phù du.
Cảm ơn cậu đã cho tôi ý nghĩa cuộc sống này.
Cảm ơn cậu, người đã dạy cho tôi yêu.
Cảm ơn cậu, Kurapika.Thế rồi cô trút đi hơi thở cuối cùng, tan biến vào cõi hư vô.Kurapika ôm chặt càng chặt hơn cái xác trên tay, cố gắng tìm kiếm hơi ấm.Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, trộn lẫn cùng máu tươi trên sàn nhà.Cậu ngồi đó, gào thét.-Y/n, hãy tỉnh lại đi, tôi cũng yêu cô.- cậu ôm chặt cô.Chrollo dựa vào thành cửa, khẽ nhếch môi mỉa mai:
- Cô trêu tôi sao? Cuối cùng cô vẫn tự sát.Thế rồi cậu bước chân dời đi, mặc cho nước mắt tuôn ra. Cậu vẫn mỉm cười, thật chế giễu. ~End~Khi văn phong bạn như *beep* mà vẫn viết SE .-.
- Tên trộm bẩn thỉu. Hừ. *Cậu khẽ mở mắt nhìn những người xung quanh cậu. A... chấn thương đầu mạnh quá, thật khó nhìn mà... Bỗng, cậu nhếch mép cười mỉa mai, chốc chốc lại nhìn về phía trước mắt. Cậu có nhìn nhầm không, sao cậu lại trông thấy già làng đang gọi cậu, thấy bố mẹ cậu đang dang tay đón cậu vào lòng, thấy cậu bạn Pairo mỉm cười trìu mến.Cậu gắng sức đưa chân lên cố đứng dậy, đưa cánh tay phải đã gãy vì hành hạ cố níu lấy họ, nhưng tiến một khắc, dư ảnh của họ từ từ tan biến, hóa thành cát bụi đi vào hư không.A... cái giọt nước rơi xuống từ mắt cậu thật trong suốt, thật diễm lệ như pha lê vậy. Nó được gọi là nước mắt phải không?Cậu cụp mắt, mệt mỏi ngã người xuống, mặc cho cái lạnh mùa đông và cái cơn đau nhức nhối khắp người hành hạ.Cậu nên đi gặp họ thôi... *Chợt, cậu cảm thấy một sự ấm áp trên cánh tay cậu, khi đang ở ranh giới sự sống và cái chết, cậu thấy...Thiên thần...Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng nắm tay cậu, dìu cậu lên vai rồi từ từ đưa cậu về nhà.Cậu kiệt sức rồi, giờ khối thân thể còn tác dụng gì nữa, cậu đành mặc sức cho người kia làm gì thì làm.Cô gái kia đưa mắt khẽ nhìn cậu, đôi mắt của cô hơi ẩm ướt, tựa như bị phủ kín bởi một màn sương. Đôi môi anh đào của cô đã thâm lại vì lạnh lẽo, đôi môi ấy không kìm được mà khẽ cất lên:
-Xin lỗi... *Khẽ đặt Kurapika lên giường ngủ, cô nhẹ nhàng kéo chăn lên sát cổ cậu. Đoạn, cô lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Kurapika.Cô từ từ rời khỏi căn phòng dành cho vị khách viếng thăm, đóng cửa lại rồi ngồi thụp xuống nền nhà.Cô đưa tay che đi đôi mắt xám bạc vô hồn của mình, chốc chốc lại lấy cái gương phủ bụi trộm được cách đây 3 tuần ra soi. Nhìn hình bóng của bản thân mình trong gương, cô cảm thấy thật kì lạ, sao nước mắt của cô không ngừng tuôn ra mà đôi mắt cô vẫn vậy, đôi mắt ấy chả khác cái xác là bao... *- Cô đã cứu tôi?Kurapika bước ra khỏi căn phòng ấm áp kia, nhẹ nhàng tiến về chiếc ghế bành mà cô đang ngồi để đọc sách. Cô ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách cô đang đọc- "10 nghịch lý cuộc sống " rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
- Chính vậy. Tôi tên là Y/ n. Còn cậu?
- Tôi là Kurapika. Rất cảm ơn cô vì đã cứu giúp tôi. Giờ tôi có thể đi được rồi.
- Cậu có thể ở lại đây.
- ... Cô chắc chứ? Nuôi tôi tốn cơm lắm đấy.Cô bỗng thấy buồn cười, nhưng cô lại chẳng cách nào cười được. - Ở đây tôi sẽ không có một quyết định sai lầm nào.
- Xin cảm ơn. *Kurapika hỏi:
- Bác ơi, bánh mì bao nhiêu một ổ ạ?
- ** Jenny cháu ạ.
- Cháu cảm ơn.Kurapika cầm ổ bánh mì trên tay, dùng đôi mắt màu trà ngắm nhìn bầu trời lần cuối rồi chậm rãi cất bước về nhà. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng. Ở với cô, cậu từ khi nào đã sớm quen với cái sự ấm áp thường nhật này. Thế nhưng cái khao khát cháy bỏng mong muốn được trả thù lại cứ âm ỉ trong cậu, quyến luyến không thôi. Cậu chỉ có một điều thắc mắc, rằng khuôn mặt vô cảm của cô rất quen thuộc mà cậu lại không tài nào nhớ nổi.Mải suy nghĩ mà cậu chẳng nhận ra mình đã về nhà từ khi nào. Khẽ mở cánh cửa bằng gỗ hơi mục, đón chào cậu là một luồng không khí ảm đạm đến đáng sợ.Kurapika toát mồ hôi lạnh, tự hỏi cô đâu rồi?Từ từ bước vào trong, cậu có linh cảm rất xấu về chuyện này.Khẽ mở cánh cửa dẫn đến phòng cô, Kurapika bỗng cảm thấy hơi lành lạnh dưới chân.Cúi xuống, thứ chất lỏng ấy chính là máu.Trên sàn nhà, cô đang nằm vật ra với vết thương hở miệng ở eo. Trong căn phòng còn hơi vương lại mùi thuốc súng, Kurapika từ từ lại gần, thì ra cô đã bị bắn vào giữa trán.Không... không thể nào. Kurapika chẳng thể tin vào mắt mình nữa, đôi mắt màu trà của cậu lóe lên tia lửa chói mắt, thắp sáng cả một khoảng không gian tăm tối. Trên trán cô có dán hình xăm con nhện số 13 bị gách chéo, và vết thuơng, vết đạn của cô vẫn còn rất mới.Cô đưa bàn tay dính máu của mình lên mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Kurapika, bỗng chốc lại kéo áo của cậu xuống và kéo cậu vào một nụ hôn sâu.Kurapika chẳng phản kháng gì, chỉ đón nhận nụ hôn đó như một phản xạ cố hữu, đôi mắt của cậu đã sớm không kiềm được mà rơi lệ.Tại sao? Tại sao chứ? Sao người cậu yêu lại ra đi, từng người từng người một...Flashback---- Y/n, cô hãy đi thu thập một vài thông tin về tộc Kurta ở sâu trong khu rừng Scara phía bắc. Có cần ai đi cùng không?
- Không, thưa bang chủ. Một tuần sau tôi sẽ về.Tôi nhẹ nhàng cúi chào con nhện rồi phi thân đến Scara. 18 năm trước, họ đã cứu tôi một mạng. Tôi những tưởng sẽ lamg việc dưới trướng của họ cả đời. Nhưng tôi đã nhầm. Sâu trong tôi, tôi cảm thấy thiếu. Đơn thuần là thiếu thôi.Chà, tôi đã đến nơi rồi. Mọi người xung quanh thấy tôi thì ngạc nhiên lắm. Một cụ già từ sâu trong rừng ra bắt tay tôi rồi nói:
- Phải chăng cô đây là khách từ xa đến làng?
- Vâng. Ngài là?
- Xin được phép giới thiệu, tôi là tộc trưởng Kurta. Xin mạo muội hỏi quý danh của cô đây?
- Tôi là Y/n. Liệu tôi có thể hay không ở lại đây chơi vài ngày?Tôi thoáng thấy ông ta nhíu mày.- Ồ, được chứ được chứ.Bỗng ông ta cao giọng hét lớn:
- Kurapika!!Rồi quay lại nói với tôi bằng chất giọng hiếu khách ban nãy:
- Cháu sẽ được ở lại với thằng bé một thời gian dài đấy.Nói đoạn ông ta vuốt râu rời đi.Cậu bé đứng trước mặt tôi có mái tóc màu vàng, đôi mắt màu trà tinh khôi. Đôi mắt đầy sức sống ấy là cái mà tôi chẳng có. Bỗng chốc tim tôi đập mạnh lạ thường, tôi cảm thấy lạ, rất lạ. Thứ cảm giác mà tôi chưa từng thử trước đây. Phải chăng đây là cảm giác tôi tìm kiếm?
- Chào chị, tôi là Kurapika!!Cậu hồ hởi đưa tay ra. Trong chốc lát, tôi không một chút phòng bị mà bắt tay cậu.Cảm giác thoải mái này là sao? Tôi chưa từng thấy như vậy, ngay cả khi tôi đang còn trong băng. *- Kurapika, hôm nay tôi sẽ đi.
- Hôm khác chị quay lại nhé!Tôi nhìn bóng lưng chị đi, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi khó chịu. Chị lúc nào cũng mạnh hơn, thông minh hơn tôi nhưng chị lại chẳng cười lấy một lần.Tôi lo cho chị. Sao chị không ở lại đây, ở lại nơi mà mọi người chung sống với nhau hạnh phúc hơn là đi ra xã hội ngoài kia? Chị... sẽ bị vùi dập.Nhưng tôi chợt nhận ra, chị cũng giống tôi thôi.Vậy, chúng ta sẽ đi cùng nhau được chứ? Làm ơn, đừng để lại cho tôi một bóng lưng... *Tôi liếc nhìn cái đầu đang lăn lông lốc trên mặt đất. Tôi thật lòng rất muốn nói:
- Mọi người ơi, tôi quay lại rồi này.Nhưng tôi lại khẽ nuốt những câu chữ ấy vào lòng. Họ không thấy tôi, nhưng tôi thấy họ. Tôi thấy máu của họ. Tôi thấy nước mắt của họ. Tôi thấy ... Kurapika. Cậu đang nhìn thẳng vào tôi, với ánh mắt van xin như thầm nói: " Hãy nói với tôi rằng đây không phải sự thật."Tôi thấy, tôi bị rung động.Một đời làm cướp, máu tanh dính bẩn cả tay tôi, tôi thậm chí còn chẳng mảy may xúc cảm.Vậy cái cảm giác bứt rứt, khó chịu này là gì?Tôi thật không hiểu. *- Bang chủ, tôi muốn rời băng.
Tôi vừa dứt lời, cả băng bỗng quay lại nhìn tôi. Chỉ tiếc rằng tôi không đọc được gì từ đôi mắt của họ cả.- Tốt thôi. Lần này tôi sẽ ra tay.
- Rất cảm tạ. Liệu băng có thể hay không cho tôi 1 tuần?Bang chủ gật gù huởng ứng. Nhận lệnh, tôi từ từ rời khỏi băng.End flashback---- Chị, sao chị...Kurapika đã nhớ ra tất cả. Phải, tất cả.Cậu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, gào thét. Tiếng gào của cậu xé gió, xé cả mùi huyết tinh vương vấn khắp phòng rồi ôm chặt lấy cô.Cô khẽ đưa tay vuốt má Kurapika rồi mỉm cười. Nụ cười đầu tiên trong 18 năm đời cô. Cô khẽ hôn phớt lên môi cậu rồi cất tiếng:
- Cảm ơn cậu.Cảm ơn cậu vì đã cho tôi biết tôi còn thiếu gì.
Cảm ơn cậu đã ở cạnh tôi.
Cảm ơn cậu đã cho tôi biết thế nào là hạnh phúc.
Cảm ơn cậu đã khiến cho cuộc đời này chẳng phải là phù du.
Cảm ơn cậu đã cho tôi ý nghĩa cuộc sống này.
Cảm ơn cậu, người đã dạy cho tôi yêu.
Cảm ơn cậu, Kurapika.Thế rồi cô trút đi hơi thở cuối cùng, tan biến vào cõi hư vô.Kurapika ôm chặt càng chặt hơn cái xác trên tay, cố gắng tìm kiếm hơi ấm.Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, trộn lẫn cùng máu tươi trên sàn nhà.Cậu ngồi đó, gào thét.-Y/n, hãy tỉnh lại đi, tôi cũng yêu cô.- cậu ôm chặt cô.Chrollo dựa vào thành cửa, khẽ nhếch môi mỉa mai:
- Cô trêu tôi sao? Cuối cùng cô vẫn tự sát.Thế rồi cậu bước chân dời đi, mặc cho nước mắt tuôn ra. Cậu vẫn mỉm cười, thật chế giễu. ~End~Khi văn phong bạn như *beep* mà vẫn viết SE .-.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com