TruyenHHH.com

Hxh Kurokura A Mstake He Won T Get Away With

Kurapika mở thùng sách cuối cùng và bắt đầu kiểm tra nội dung của nó với sự chuyên nghiệp thường ngày của cậu. Việc quản lý một hiệu sách kiêm thư viện đôi khi khiến việc theo dõi sách trở nên khó khăn, nhưng cậu lại thích thú với thử thách này. Và không có gì tuyệt vời hơn khi thấy ai đó mượn một cuốn sách với chút băn khoăn ban đầu, rồi sau đó quay lại với nụ cười và quyết định mua nó.

Ngoài ra, Kurapika có thể dành cả ngày để đắm chìm trong sách, trong một không gian yên tĩnh – điều mà cậu từng xem là giấc mơ từ thuở nhỏ. Ở tuổi 22, có thể nhiều người sẽ nghĩ rằng cậu còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để tự điều hành một doanh nghiệp, nhưng từ khi còn nhỏ, Kurapika đã xác nhận rằng cậu muốn tự mình làm chủ.

Và sau cái chết của gia đình, điều duy nhất giữ cậu không chìm đắm vào nỗi đau buồn và suy nghĩ tiêu cực chính là học tập. Mà không chỉ việc học…

Tiếng chuông cửa vang lên, báo hiệu có người đến. “Chào Kurapika!” – Một cậu thiếu niên tóc nâu reo lên với nụ cười rạng rỡ.

Ngay sau cậu ấy, một thiếu niên với mái tóc trắng đánh nhẹ vào đầu bạn mình. “Này, Gon! Đừng có la hét nữa!” – Cậu nói với giọng cũng không nhỏ hơn là bao.

Kurapika thở dài đầy trìu mến, rồi đặt cuốn sách đang cầm trên tay vào lại trong thùng và nhìn về phía hai cậu thiếu niên. “Ít nhất hai đứa có thể nhỏ tiếng hơn khi ở đây được không?” – Cậu nhắc nhở, ánh mắt đầy am hiểu.

“Úi, xin lỗi.” – Gon cười bẽn lẽn, tay gãi gãi cổ. Kurapika vô thức nhận ra đó không phải là chỗ Killua vừa vỗ vào, điều đó có nghĩa là cú đánh vừa rồi khá nhẹ.

Với tính cách vui vẻ và hoạt bát của Gon, nên cũng không có gì ngạc nhiên khi Killua không dùng nhiều sức khi đánh cậu ấy. Dù vậy, cả hai lại bắt đầu tranh cãi về việc mức âm lượng nào là hợp lý để chào hỏi người khác, tùy theo hoàn cảnh xung quanh. Kurapika nhìn hai đứa trẻ tương tác với nhau, trong lòng vừa cảm thấy bất lực nhưng cũng không che giấu sự yêu mến dành cho những trò hề quen thuộc này.

Hai đứa trẻ đã từng lạc lối, cũng giống như Kurapika khi họ mới gặp nhau, dù mỗi người có những lý do khác nhau. Thế nhưng, ba người họ nhanh chóng gắn kết với nhau khi nhận ra cả ba đều có những tổn thương liên quan đến gia đình.

Vài tháng sau khi họ gặp nhau lần đầu, chủ quán cà phê mà họ thường lui tới đã đề nghị tặng đồ ăn còn thừa và cà phê miễn phí cho họ, với điều kiện họ phải giúp bà và một nhân viên bán thời gian – sinh viên y khoa tên là Leorio – vài giờ mỗi tuần. Nhìn lại thì rõ ràng là Biscuit muốn cho họ một nơi an toàn để ở, đồng thời có cớ để thể hiện sự quan tâm của mình giống như một người mẹ. Chỉ trong vài tháng, năm người họ đã trở thành một gia đình thực sự, dù không cùng máu mủ.

Việc Kurapika mở hiệu sách trên cùng con phố nơi quán cà phê của Biscuit tọa lạc không phải là điều ngẫu nhiên. Thực tế là cả Killua và Gon đều cầm trên tay một ly cà phê mang đi, chứng tỏ chúng đã ghé qua quán của bà ấy trước khi đến đây. Chi tiết đó khiến Kurapika nhìn vào đồng hồ, bởi vì cậu biết lịch trình của hai học sinh trung học này rõ như như lịch trình của mình.

“Chẳng phải hai em có buổi học ở võ đường trong 10 phút nữa sao? Không phải là anh không muốn mấy đứa ở đây, nhưng Uvo khá nghiêm khắc về việc đến đúng giờ đấy.” – Kurapika hỏi, biết rằng mình đang nói giảm nói tránh. Với thái độ vô tư lự, người đàn ông đó không hề khoan dung về việc đúng giờ, bất kể vì lý do gì đi chăng nữa.

“Không đâu.” – Killua nói với nụ cười nhẹ nhàng. “Ông ta gọi cách đây 1 tiếng rồi. Hình như sếp của ổng cần họp khẩn, nên buổi học bị dời lại.”

Nghe vậy, nụ cười của Kurapika vụt tắt ngay lập tức, và Gon vội vàng giải thích thêm. “Đừng lo, Hisoka cũng gọi cho em và hứa rằng không có gì quá nghiêm trọng đâu ạ!”

“Chẳng giúp ích được gì đâu, Gon.” – Kurapika lẩm bẩm, rồi lấy điện thoại ra khỏi túi. Thường thì cậu không dùng điện thoại trong giờ làm việc, nhưng lúc này trong cửa hàng chỉ có ba vị khách: hai đứa trẻ 6 tuổi đang mải mê đọc sách, và mẹ của chúng đang xem sách làm vườn. “Hai em có thể trông coi hiệu sách giúp anh trong 5 phút mà không làm rối tung mọi thứ lên được không?”

“Tất nhiên rồi ạ!” – Gon đồng ý với cái gật đầu nhiệt tình, rồi nhanh chóng đi về phía quầy thu ngân. Killua đảo mắt nhưng cũng đi theo. “Ừ, được thôi. Cứ gọi cho bạn trai của anh đi.” – Cậu bé cười nhếch mép.

Kurapika liếc cậu bé trong một giây, rồi đẩy cửa dẫn vào phòng phía sau. Ngay khi cánh cửa đóng lại, cậu nhìn vào số điện thoại gần đây nhất và cắn môi dưới, ngập ngừng trong thầm lặng. Nếu đó thực sự là tình huống khẩn cấp, có lẽ gọi điện không phải là ý hay. Nhưng với tính cách của bạn trai cậu, Kurapika biết anh ta vẫn sẽ trả lời, và chỉ đơn giản nói là bây giờ không phải lúc thích hợp.

Kurapika bấm nút gọi và chờ đợi.

“Chào, em yêu.” – Giọng nói trầm ấm và mượt mà vang lên chỉ sau vài giây. Kurapika cố gắng không rùng mình, và tự nhủ rằng mình chắc chắn không bối rối chỉ vì nghe giọng nói của bạn trai qua điện thoại. Sau gần hai năm hẹn hò, thật vô lý nếu cậu còn cảm thấy như vậy.

“Kuroro.” – Cậu đáp lại, vẫn giữ sự điềm tĩnh như thường lệ.

“Em gọi anh vì nhớ anh quá nên không thể đợi đến tối nay sao?” – Câu trả lời vang lên nhanh chóng, với giọng điệu trêu ghẹo, đúng với tính cách của anh.

“Mơ đi.” – Kurapika đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng đầy trêu chọc, và nở nụ cười trên môi. “Không, em chỉ muốn biết anh có cần thay đổi kế hoạch của chúng ta vào tối nay không?”

“Nếu anh cần phải… À, chắc là bạn em vừa ghé qua.” – Kuroro nói, giọng điệu chuyển từ thắc mắc sang hiểu ra vấn đề chỉ trong một giây. “Đừng lo, cục cưng, anh sẽ về kịp cho buổi hẹn hò của chúng ta. Nếu phải thay đổi kế hoạch, em không nghĩ anh sẽ báo trước sao?”

“Hisoka nói với Gon rằng không có gì quá nghiêm trọng.” – Kurapika đáp lại với giọng đều đều. “Cả hai chúng ta đều biết điều đó thường có nghĩa là gì mà.”

“Vậy à?” – Kuroro lẩm bẩm, sự hài hước trong giọng nói của anh bỗng trở nên nghiêm túc.

Kurapika thở dài. Chồng của anh trai Killua vốn là một kẻ chuyên gây rắc rối trong nhóm bạn bè và người quen của họ. “Không quá tệ” thực chất là cách nói mỉa mai cho điều tồi tệ gì đó chắc chắn sẽ sớm xảy ra, nếu không muốn nói là sẽ bùng nổ ngay lập tức. Ai cũng tự hỏi rằng vì sao một người như Hisoka lại kết hôn với một người ám ảnh với việc kiểm soát như Illumi Zoldyck, và hầu như không ai có thể hiểu nổi.

“Dù sao thì…” – Kurapika nói, quay lại chủ đề chính của cuộc gọi. “Em chỉ muốn chắc chắn rằng mọi thứ đều ổ---”

“Làm ơn Lucifer-sama, xin hãy tha mạng! Tôi thề là tôi---” – Giọng nói của ai đó đột nhiên hét lên từ phía sau, rồi bị ngắt ngang. Kurapika nhăn mặt trước tiếng la hét ấy, sau đó nhíu mày khi nhận ra những gì vừa nghe.

“Chuyện gì thế?” – Cậu hỏi, lo lắng rằng mình có thể đã làm gián đoạn điều gì đó quan trọng.

“Chỉ là một nhân viên đã mắc sai lầm nghiêm trọng và hắn nghĩ mình có thể thoát tội.” – Kuroro trả lời, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng có phần u ám hơn trước. “Anh chỉ đang nói chuyện một chút với hắn thôi.”

“Ồ.” – Kurapika đáp lại, nhận thức rõ tình hình. Kuroro chưa bao giờ che giấu sự tàn nhẫn của mình trong công việc, khi mà lòng trung thành và sự hiệu quả luôn là hai điều anh coi trọng nhất. Nếu ai đó mắc phải sai lầm lớn và còn dám nói dối về điều đó…

“Hắn tiêu đời rồi, đúng không?”

“Có thể nói là như vậy.” – Kuroro xác nhận, và Kurapika gần như có thể tưởng tượng ra ánh mắt lạnh lùng mà kẻ xấu số kia chắc chắn đang phải chịu đựng. Chẳng trách bạn trai cậu lại gọi cho Uvogin – người đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn đến nỗi chỉ cần đứng trong phòng cũng đã cảm thấy áp lực.

“Vậy thì em sẽ để anh tiếp tục.” – Kurapika nói nhẹ nhàng. “Cứ diễn vai kẻ tàn nhẫn và độc ác mà anh đang giả vờ đi, nhưng tối nay đừng có đến trễ đấy nhé.”

“Anh không dám đâu.” – Kuroro trả lời, tiếng cười thoáng hiện trong giọng nói. “Yêu em, Kura.”

Kurapika không hề đỏ mặt vì lời nói hay biệt danh ngọt ngào đó. Chỉ là nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên mà thôi. “Em cũng yêu anh.” – Cậu thì thầm, rồi cúp máy.

Cậu phớt lờ những lời trêu chọc của Killua về gương mặt đỏ bừng của mình khi quay lại hiệu sách, và nhanh chóng đuổi hai đứa trẻ ra ngoài trước khi năng lượng dồi dào của chúng gây ra rắc rối. Gon lè lưỡi trêu Kurapika với vẻ hờn dỗi, sau đây bật cười và nắm tay Killua dẫn cậu bé đến công viên yêu thích của chúng.

Kurapika lắc đầu mỉm cười đầy trìu mến, dành chút suy nghĩ về kẻ xấu số đã làm điều gì đó khiến bạn trai cậu tức giận, rồi quay trở lại với thùng sách của mình.

✾ ✾ ✾

“Em cũng yêu anh.” – Kurapika ngại ngùng đáp lại trước khi cúp máy.

Kuroro mỉm cười đầy trìu mến khi nhìn vào điện thoại, ảnh liên lạc của người yêu anh đang mỉm cười đáp lại. Đó là một trong những bức ảnh mà anh yêu thích nhất, được chụp cách đây 5 tháng vào một ngày tuyết rơi. Khi đó, họ đã dừng chân tại một quán cà phê nhỏ ấm cúng, và Kurapika cười khúc khích trước điều gì đó đang diễn ra ở bên ngoài, mái tóc vàng của cậu gần như toả sáng dưới ánh đèn vàng ấm áp của quán, đôi mắt xanh sapphire lấp lánh niềm vui. Khi Kurapika quay sang nhìn anh với nụ cười ấm áp, Kuroro đã kịp chụp lại khoảnh khắc đó bằng điện thoại của mình.

Dĩ nhiên, bạn trai anh đã phản đối chuyện bị chụp ảnh bất ngờ, nhưng Kuroro hoàn toàn không hối hận chút nào. Suy cho cùng, ngay từ đầu anh cũng không giành được trái tim của Kurapika bằng cách công bằng.

Anh bỏ điện thoại vào chiếc áo khoác đen quen thuộc mà anh thường mặc cùng với áo sơ mi tím sẫm, đôi mắt xám quay trở lại với mục tiêu trước đó, và tất cả sự ấm áp được thay thế bằng cơn giận lạnh lẽo. Dù Kuroro không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng ánh mắt của anh lại toát lên sự lạnh lùng, và nó đáng sợ hơn bất kỳ tiếng la hét nào.

“Giờ thì, ngươi suýt nữa khiến ta gặp rắc rối lớn đấy, Tonpa.” – Kuroro nói, giọng điệu và thái độ của anh bình tĩnh nhưng đầy nguy hiểm.

Một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, mặc quần áo màu xanh, tóc nâu nhạt và gương mặt tròn đang quỳ gối, đôi mắt nhìn anh trong sợ hãi, má ướt đẫm nước mắt và nước mũi, miệng bị bịt chặt bởi tay của Uvo.

“Xin lỗi nhé, Danchou.” – Uvo nhăn nhó. “Tôi không nghĩ hắn ta lại ngu ngốc đến mức cố nói khi anh đang nghe điện thoại.”

Kuroro chỉ phẩy tay, và không bận tâm đến lời xin lỗi. Anh cũng không ngờ hắn ta lại có hành động ngu ngốc như vậy, và suýt nữa mọi thứ đã hỏng bét. Chỉ cần vài giây nữa thôi, Tonpa có thể đã phá hủy tất cả những gì Kuroro đã gây dựng với Kurapika trong suốt hai năm qua.

Lại thêm một tội danh nữa vào danh sách vốn đã dài dằng dặc của hắn.

Những người duy nhất có mặt trong phòng là Pakunoda, Shalnark và Feitan, trong khi những thành viên khác vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra. Mặc dù Hisoka có thể đã biết, bởi nhà ảo thuật tự xưng này thích nắm bắt thông tin và dùng chúng để gây ra hỗn loạn.

Chỉ với một cái nhìn từ Kuroro, Uvogin thả miệng Tonpa ra và nhăn mặt vì lượng nước bọt bám trên tay. Pakunoda lặng lẽ đưa cho gã một chiếc khăn giấy. Ngay khi Tonpa có cơ hội, hắn lập tức lên tiếng thanh minh.

“Làm ơn, tất cả chỉ là hiểu lầm, bất kể họ nói gì với Ngài, tôi không làm điều đó!” – Người đàn ông thấp bé cố gắng van nài với ánh mắt khẩn thiết, giọng nói khó nghe và biểu cảm có lẽ hắn nghĩ sẽ thuyết phục được anh.

“Hiểu lầm ư?” – Kuroro lặp lại với giọng vô cảm. “Ngươi muốn ta tin rằng ngươi đã nhiều lần liên lạc với Tserriednich Hui Guo Rou từ tập đoàn Kakin, bên phe địch, để lên kế hoạch bắt cóc Kurapika nhằm đổi lấy số tiền khổng lồ chỉ là hiểu lầm thôi sao?”

“T-Tôi… tôi không---”

“Shalnark, nhắc lại cho hắn số liệu chính xác được không?”

“Rất sẵn lòng, Danchou!” – Thiên tài công nghệ trẻ tuổi vui vẻ nói, nhìn vào điện thoại của mình. “Bốn mươi ba email, mười bảy cuộc gọi, và có ít nhất hai cuộc gặp mặt trực tiếp.”

“Chúng khá chi tiết.” – Pakunoda thêm vào với biểu cảm khó chịu, và Kuroro cầm lấy tập tài liệu mà cô đã đưa cho anh trước đó. Nó chứa toàn bộ bằng chứng cho thấy một trong những người làm việc cho các hoạt động không chính thức hợp pháp của anh đã lên kế hoạch phản bội anh theo cách tồi tệ nhất.

Chỉ riêng email thứ hai thôi cũng đủ để buộc tội hắn ta rồi.

“Vâng, thưa Điện hạ, tôi có một kế hoạch.” – Kuroro đọc to, giọng không hề để lộ một chút tức giận nào dù trong lòng anh đang sục sôi vì những lời này. “Tôi sẽ đóng giả làm người giao sách định kỳ tại hiệu sách của Kurapika, sau đó đánh thuốc mê cậu ta và nhét lên xe tải để đưa cậu ta đến chỗ Ngài. Lucifer sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi quá muộn, và khi hắn phát hiện ra thì món đồ chơi của hắn đã là của Ngài rồi…”

“Không phải tôi!” – Tonpa gào lên. “Tôi bị oan! Tôi không bao giờ làm hại Kurap---”

Pakunoda chĩa súng vào đầu gã đàn ông, cùng lúc đó, Feitan cũng đặt kiếm lên cổ Tonpa.

“Đừng có nhắc đến tên của em ấy.” – Kuroro ra lệnh, đôi mắt anh như chứa một cơn bão giận dữ, mặc dù anh không hề nhúc nhích. Tuy nhiên, các khớp ngón tay của anh đang siết chặt lấy xấp tài liệu. Thực ra, Kuroro có xu hướng mất bình tĩnh mỗi khi liên quan đến người tình đáng yêu của mình.

Tonpa phát ra một âm thanh không rõ, nhưng hắn hiểu rằng tốt hơn hết là ngừng nói khi lưỡi kiếm trên cổ hắn bắt đầu cắt qua da và rỉ máu.

“Tôi nghĩ hắn tè ra quần rồi.” – Shalnark nhận xét sau vài giây im lặng.

“Kinh tởm.” – Feitan lẩm bẩm, tra thanh kiếm vào vỏ sau khi lau sạch nó lên áo Tonpa. Đáng tiếc, hành động đó lại khiến gã đàn ông này nghĩ rằng mình được phép nói tiếp.

“Xin hãy tin tôi, Lucifer-sama. Tôi chỉ là kẻ thấp hèn, tôi không đủ sức để thực hiện mưu đồ này, chắc chắn là do cấp trên, có thể là một trong những người thân cận của Ngài!”

Pakunoda nhướn mày, rồi lấy bút ra với vẻ chán nản. “Tôi sẽ thêm tội xúc phạm các Chân Nhện vào danh sách.”

“Trời ạ.” – Uvo nhìn kẻ thảm hại trong tay mình với sự pha trộn giữa bối rối và ngạc nhiên. “Hoặc là ngươi là kẻ ngu nhất mà ta từng gặp, hoặc là ngươi mong muốn có một cái chết lạ đời.”

“Có thể là cả hai.” – Feitan nhún vai.

Kuroro làm Tonpa im bặt bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó, anh đi về phía cửa phòng làm việc.

“Pakunoda, lấy xe đi. Shalnark, thông báo cho những người khác về những gì đã xảy ra và hỏi xem họ muốn tham gia không. Feitan, Uvo, đưa “vị khách” của chúng ta đến kho số mười ba, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.”

Shalnark huýt sáo, và đôi mắt Feitan lóe lên tia phấn khích trong giây lát. Khi Kuroro bước qua cánh cửa, anh nghe thấy Uvogin nói gì đó.

“Kho số mười ba hả? Ngươi thực sự làm Danchou nổi điên rồi.”

✾ ✾ ✾

Áo sơ mi của Kuroro đã loang lổ những vết bẩn đen khi chuông báo thức vang lên. Anh tắt chuông, rồi liếc nhìn cái đống đáng thương từng là con người đang bị trói trên ghế. Những tiếng hét đã dừng lại cách đây nửa giờ, Machi đã cắt dây thanh quản của Tonpa sau khi phàn nàn rằng giọng mũi của hắn khiến cô phát cáu.

Công bằng mà nói, điều đó hoàn toàn hợp lý. Gã này có giọng nói vô cùng khó nghe, và những lời van xin của hắn cũng đã hết thú vị sau 40 phút đầu tiên. Bây giờ Tonpa yên lặng hơn nhiều, đặc biệt là khi các ngón tay và móng của hắn nằm lăn lóc trên sàn, một vài cây kim đâm vào mắt trái, xương bánh chè bị gãy, và nhiều vết đâm không chí mạng trên cơ thể từ nhiều loại dao khác nhau. Một vài vết thương còn bị xát muối, chất tẩy hoặc các loại chất khác. Bonolenov và Feitan luôn sáng tạo trong lĩnh vực tra tấn.

“Tôi phải đi đây.” – Kuroro tuyên bố. “Xử lý hắn khi xong việc và nhớ dọn dẹp hiện trường nhé.”

“Rõ rồi, Danchou.” – Phinks nhếch mép cười và bẻ khớp ngón tay.

“Chúc anh có buổi hẹn hò vui vẻ!” –  Shalnark cười tươi, rồi lấy một thiết bị khác từ trên kệ xuống.

Kuroro mặc lại áo khoác trước khi rời khỏi nhà kho, bỏ lại đằng sau thi thể đang hấp hối. Anh ghé qua văn phòng để tắm rửa và thay bộ đồ sạch trước khi về nhà kịp giờ.

Trong khi đang lái xe, Kuroro mỉm cười với chính mình. Ngay khi nghe tin có kẻ nhắm vào người yêu của anh, tất cả Spider đều muốn tham gia phiên tra tấn. Thật tuyệt khi biết tất cả bọn họ đều có cảm tình với Kurapika, ngay cả những người giả vờ như không hề quan tâm. Kuroro chỉ cấm mỗi Hisoka tham gia, như một hình phạt vì đã khiến Kurapika lo lắng vào buổi chiều.

Dù vậy, anh vẫn phải kiểm tra lại toàn bộ nhân viên của mình để tránh xảy ra chuyện tương tự trong tương lai. Anh cũng sẽ bảo Shalnark điều tra về tập đoàn Kakin ngay sáng mai. Nếu một trong những người con trai của nhà sáng lập Kakin thực sự nhắm vào Kurapika, Kuroro sẵn lòng nhắc nhở Tserriednich lý do vì sao cái tên Genei Ryodan lại khiến cả thế giới ngầm phải khiếp sợ.

Không ai có thể cướp đi tài sản của Kuroro Lucifer mà còn sống sót trở về để kể lại câu chuyện.

✾ ✾ ✾

Kurapika nghe thấy tiếng cửa căn hộ chung của hai người mở ra rồi đóng lại, nhưng quyết định không di chuyển khỏi vị trí của mình trên ghế sofa. Bởi vì cậu chỉ còn một đoạn ngắn nữa là hoàn thành xong một chương, và cậu biết rõ rằng nếu dừng lại giữa chừng, cậu sẽ không có cơ hội đọc hết phần còn lại trước khi cả hai ra ngoài. Điều đó không thể chấp nhận được, nhất là khi chỉ còn lại đúng một đoạn ngắn.

Những bước chân gần như không phát ra tiếng động đang tiến lại gần, cho đến khi Kuroro dừng lại ở cửa phòng khách và cười khúc khích.

“Chà, xem kìa. Anh về đúng giờ rồi mà bạn trai của anh còn chẳng thèm để ý đến sự hiện diện của anh nữa. Vậy mà em còn bảo anh tàn nhẫn sao?”

Kurapika cố gắng không để mình bị mắc câu. Phải mất nhiều thời gian hơn bình thường để đọc nốt hết vài dòng cuối, nhưng cuối cùng cậu cũng hoàn thành. Sau đó, chàng trai tóc vàng cẩn thận đánh dấu vào chương mới, rồi nhẹ nhàng đặt quyển sách lên bàn cà phê, sau đó mới nhìn về phía bạn trai mình.

“Từ khi nào mà anh cần em phải nhìn thì mới biết là em nhận ra sự hiện diện của anh vậy hả?” – Kurapika nhẹ nhàng phản bác lại.

Kuroro mặc bộ đồ khác so với sáng nay, nhưng điều này không có gì lạ, nên Kurapika cũng không đề cập đến. Màu xám của bộ quần áo làm nổi bật đôi mắt sắc lạnh như cơn bão của Kuroro, mang lại cho anh vẻ quyến rũ mà những bộ vest đen thường ngày không thể sánh được.

“Có lẽ anh chỉ thích khi em nhìn anh thôi.” – Người đàn ông tóc đen cười nhếch mép, rồi cúi xuống hôn Kurapika. Đó là một nụ hôn ngắn, dịu dàng và hoàn hảo.

“Chào mừng anh về nhà.” – Kurapika thì thầm, nở một nụ cười ấm áp khi Kuroro rời khỏi môi cậu.

Họ ở gần nhau trong im lặng một lúc, họ chỉ đơn giản là tận hưởng sự hiện diện của đối phương.

“Chúng ta đi được rồi chứ?” – Kuroro cuối cùng cũng hỏi. “Phim bắt đầu lúc 9 giờ, và chúng ta vẫn còn phải ăn gì đó trước đã, bởi vì em cứ khăng khăng không chấp nhận bắp rang bơ và kẹo thay cho bữa tối.”

Kurapika đảo mắt. Thói quen ăn đồ ngọt của bạn trai cậu luôn là nguyên nhân gây tranh cãi giữa họ kể từ lần đầu gặp nhau.

“Bắp rang bơ không phải là bữa tối hợp lý, và cũng không tốt cho sức khỏe nữa, anh biết rõ điều đó mà. Chúng ta sẽ không cãi nhau về chuyện này nữa. Đừng nghĩ rằng em đã quên chuyện lần trước anh cố tình làm chúng ta đến muộn để rồi phải ăn đồ ăn vặt ở rạp chiếu phim đấy nhé.”

“Sao em có thể buộc tội anh xảo quyệt như vậy chứ, tình yêu của anh? Em làm anh tổn thương đấy.” – Kuroro đáp lại, giả vờ đau khổ và đặt một tay lên ngực.

Kurapika phớt lờ cách gọi thân mật đó khiến trái tim cậu đập loạn nhịp – và nghiêm túc mà nói, phải đến lúc điều này ngừng ảnh hưởng đến cậu – sau đó, cậu kiểm tra xem đã mang theo điện thoại và ví chưa, và sau một phút, cả hai rời khỏi căn hộ.

Khi đã ngồi trong xe, Kurapika mới nhớ ra điều gì đó để hỏi.

“Em quên hỏi, chuyện với… chắc là nhân viên cũ của anh giờ thế nào rồi? Anh nói hắn ta đã mắc phải một sai lầm lớn.”

Kuroro vẫn nhìn dòng xe cộ qua lại khi trả lời một cách bình tĩnh, nhưng Kurapika vẫn có thể cảm nhận được cơn giận dữ còn đọng lại từ anh.

“Chỉ cần biết là hợp đồng của hắn đã bị chấm dứt, và anh đảm bảo rằng sai lầm của hắn sẽ không gây ra bất kỳ vấn đề gì cho anh trong tương lai.” – Kuroro tuyên bố, một cảm xúc nguy hiểm bùng lên như ngọn lửa trong đôi mắt anh.

Chàng trai tóc vàng nhìn bạn trai mình rồi thở dài. “Em biết ánh mắt đó. Đừng làm việc quá sức nhé, được không? Dù có chuyện gì xảy ra, sẽ cố gắng giải quyết nó, nhưng đừng để điều đó làm em quên mất rằng chúng ta đang sống chung đấy nhé.”

“Em đang thừa nhận là em nhớ anh khi anh đi làm à?” – Kuroro cười khúc khích, rồi đỗ xe trước một trong những nơi ăn uống mà họ thích nhất. Đôi mắt xám dịu dàng nhìn vào cậu, và Kurapika cảm nhận được bàn tay ấm áp đang vuốt ve má mình. “Đừng lo, Kura. Anh có thể yêu công việc của mình, nhưng không gì có thể sánh bằng tình cảm của anh dành cho em.”

Kurapika cảm thấy xấu hổ khi má mình đỏ lên, nhưng vẫn cố phủ nhận điều đó suốt buổi hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com