TruyenHHH.com

Hwang Hyunjin X You Ma Nu Kia Mau Toi Day

khi con người ta đau khổ quá nhiều, họ sẽ thường chọn con đường khiến bản thân quên đi tất cả. nhưng đối với những kẻ mộng mơ, được sống hạnh phúc bên những người họ yêu quý còn day dứt hơn hết thảy, và họ sẽ khiến người họ yêu quên hết mọi thứ về họ, như một cách giải thoát cho đối phương.

một ngày, hyunjin vừa kết thúc lịch trình của mình. lịch trình dày đặc trong thời gian dài khiến anh mệt mỏi cực độ, dây thần kinh căng như dây đàn, cả người không lúc nào không trong trạng thái căng thẳng.

ở công ty, các thành viên cũng chẳng dám đùa quá trớn gì với anh.

min y/n ngóng trông đợi chờ hyunjin về, dạo này anh chẳng ăn uống tử tế gì cả, nghỉ ngơi cũng không đủ giấc, em thật sự rất lo cho anh. đêm nào cũng có hơi ấm quen thuộc bên cạnh, vài ngày vắng bóng cảm giác cô đơn đến lạ.

min y/n ngồi thẫn thờ trên sô pha, thức ăn trên bàn cũng sắp nguội đi. hôm nay là kỉ niệm ngày bọn họ yêu nhau, và đã quá nửa đêm anh vẫn chưa về. ngồi trên ghế mà em cứ sốt ruột lo lắng, điện anh không nghe, nhắn tin cũng không trả lời.

cạch.

cánh cửa mở ra, hyunjin xuất hiện trong bộ dạng mệt mỏi, thoang thoảng còn có mùi rượu. gương mặt anh hơi đỏ, bước chân cũng chập
chững, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để nói chuyện. min y/n mừng rỡ chạy lon ton đến chỗ anh cầm lấy đồ, móc áo khoác lên cây treo đồ, không ngừng ngó ngang ngó dọc nhìn anh.

- hyunjin à, anh uống sao? anh có mệt không?

- anh ăn gì chưa? em hâm đồ ăn lại anh ăn chút gì nhé.

- anh có muốn ăn thêm súp không, em---

- min y/n, im miệng đi.

hyunjin gắt gỏng nói, cáu bẩn quăng cà vạt xuống ghế ngồi phịch xuống, tay đưa lên trán xoa nhẹ. khi nhận ra mình vừa lỡ lời, anh hốt hoảng đứng phắt lên nhìn em, ánh mắt khựng lại khi trông thấy bộ dạng thất thần của em.

min y/n ước gì lúc ấy mình bị điếc, để không phải nghe thấy được những lời nói ấy. bàn tay cầm dĩa thức ăn cứ run rẩy, sụt sùi. cổ họng đau đáu không thể nào cất lời, em nghẹn ngào, nước mắt cứ lăn dài.

hyunjin hối hận với hành động vừa rồi, anh ngập ngừng tiến đến bên em, gọi tên em. tuy nhiên áp lực trên người khiến anh chẳng dám chạm vào em, chỉ có thể nhìn em đứng nhìn anh với đôi mắt ướt nhoè.

- .....em xin lỗi.

ngập ngừng vài từ, rồi min y/n bỏ anh lại mà rời đi, hyunjin cũng chẳng ngăn cản bước đi của em. tiếng cửa đóng lại, giờ đây chỉ còn mình anh trong ngôi nhà rộng lớn. hyunjin liếc nhìn bàn thức ăn đầy bắt mắt ấy, chợt nhận ra anh lại bỏ lỡ kỉ niệm yêu nhau của hai người một lần nữa. siết chặt tay, hyunjin thở hắt, buông vài câu chửi thề.

hoa anh đào lặng lẽ rơi, trên con phố có cô gái khóc nức nở trong đêm, có chàng trai trầm vào nỗi dằn vặt của mình. hôm nay mùa xuân vừa tới, nhưng vẫn đọng lại dư vị đông lạnh giá, lạnh trong tim, trong một chỗ trống với nỗi cô độc kéo dài.

đêm đó, min y/n không về, những ngày sau, em cũng không về. điện không nghe, nhắn tin cũng không trả lời. hyunjin đến những nơi mà cả hai thường ghé qua, cũng chẳng thấy dấu vết của em. min y/n một lần nữa như biến mất khỏi thế giới này, một lần nữa khiến hyunjin trở nên phát điên vì em.

nhưng hyunjin vẫn phải chạy theo lịch trình riêng của mình, anh trở nên bận rộn hơn nhiều, chẳng đủ thời gian để nghỉ ngơi thoải mái. công việc đã đủ khiến anh mệt mỏi, nhưng em mới chính là lý do duy nhất khiến anh gặp ác mộng mỗi khi chìm vào giấc ngủ.

có một lần, khi cả nhóm đang di chuyển lịch trình của mình thì bắt gặp min sua chạy vội vã trên phố, dáng vẻ hớt ha hớt hãi vô cùng. bang chan đã ngỏ lời mời cô đi cùng vì vẫn còn khá lâu mới đến lịch trình tiếp theo, vừa hay điểm đến của min sua cũng cùng đường đến với chỗ quay của bọn họ.

đó là khu nghĩa trang.

ánh nắng nhẹ nhàng, mùi hương hoa anh đào thơm dịu thoang thoảng theo những bước chân của những con người trẻ tuổi. hyunjin quan sát nơi đây, phút chốc trong lòng cảm giác bình an đến lạ mà chẳng rõ vì sao.

min sua ngồi xuống trước ngôi mộ, tay phủi bụi bám dính trên bia đá. cô đặt bó hoa tulip cùng bánh ngọt vị socola, mùi nhang thơm lan toả, cũng là lúc min sua không cầm được nước mắt của mình. đã được một thời gian khá lâu rồi, cô vẫn chưa thể nào chấp nhận được cái chết của người ấy.

- hyunjin à, em thích ăn bánh socola.

- em thích được tặng hoa tulip lắm, vì em thật sự rất thích ý nghĩa của chúng.

hyunjin thẩn thờ bước đến bên cạnh, ánh mắt anh đặt nơi bia mộ vẫn còn nghi ngút khói kia, trái tim không khỏi thắt lại vì đau đớn. khác với các thành viên chỉ im lặng dành khoảng lặng riêng cho min sua, thì anh lại khác, khác rất nhiều, một sự thật mà anh luôn tự mình huyễn hoặc thừa nhận.

min sua khóc không ngừng, miệng lẩm bẩm tên người ấy, một cái tên thân thương luôn ngự trị trong trái tim anh, một cái tên thân thương mà hyunjin hay gọi người thương của mình, cái tên của người mà anh đã vô tình làm tổn thương vào đêm hôm ấy.

min y/n - mất ngày 20/11/2023.

hưởng dương 18 tuổi.

em gái: min sua.

min y/n là chị của min sua, đó là lý do vì sao nhìn hai người hao giống nhau, đó là lý do vì sao ngày đầu tiên gặp min sua anh trông thấy cô quen mắt, vì min y/n đã cho anh xem tấm ảnh của em gái mình.

gia tộc min từ bao đời này đều rất khắc nghiệt, y/n và sua là chị em gái cùng cha khác mẹ, nhưng đều mồ côi mẹ ngay từ khi sinh ra. cả hai đều phải sống nương tựa vào nhau, và min sua rất yêu thương chị gái của mình.

min y/n vẫn luôn bảo vệ min sua cho đến khi em chết đi. cuộc sống tự do hiện tại của min sua cũng được đánh đổi bằng mạng sống của em, không đơn giản vì áp lực cuộc sống, mà còn là vì tình yêu thương vô bờ bến của chị gái dành cho em gái.

min sua vẫn còn nhớ rất rõ, ngày nhận xác chị, em đau đớn gào thét như thế nào, khóc cạn nước mắt ra sao. tưởng tượng như chỉ muốn chết theo chị mình.

hyunjin vẫn không nói gì cả, cho đến khi hình bóng ấy xuất hiện trong đôi mắt anh với một ánh nhìn buồn bã. trong buổi chiều hôm ấy, cuối cùng anh đã gặp được em.

- đồ ngốc, sao anh lại khóc cơ chứ? em mới là người bị tổn thương mà...

stray kids là hy vọng, là ánh sáng duy nhất cứu rỗi bọn họ trong cái tuyệt vọng thoi thóp đó.

khi min y/n vừa bước sang tuổi 18, em bị xâm hại. hung thủ là anh họ của em, một người có vị thế mạnh trong nhánh.

không một ai đứng về phía hai chị em, hung thủ thì vẫn sống nhởn nhơ hạnh phúc sau những chuyện đã gây ra.

áp lực cuộc sống, sự dày vò không lối thoát đến từ người được gọi là "bố" chung dòng máu ấy. ghê tởm sự dơ bẩn đối với cơ thể mình, cuối cùng em đã tự kết liễu cuộc đời mình, dùng cái chết để giải thoát cho em gái, cũng như giải thoát cho chính mình.

vì cuộc đời này mấy khi dịu dàng với chúng ta, chúng ta liệu có thể nào tìm được hạnh phúc ở những thứ khác mà không phải làm tổn thương nhau hay không?

ánh hoàng hôn tô hồng trên đôi má em khi em dịu dàng nhìn anh. trong công viên mà ngày hôm ấy em đứng ra bảo vệ anh, giờ đây em ở trước anh cảm tưởng như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

lần đầu hyunjin khóc nhiều đến vậy, nghĩ lại những gì khốc liệt nhất đã xảy ra với min y/n, em đã đau đớn biết bao. em đã chết trong cô độc, trong sự lạnh giá hắt hủi, em chết đi và bị cả thế giới này bỏ quên. sao lại tàn nhẫn đến vậy với một cô gái mỏng manh yếu đuối đến thế?

min sua chắc chắn đã đau đến chết đi sống lại. nỗi đau khi người duy nhất mình yêu thương chết ngay trước mắt, hyunjin chẳng thể nào diễn tả nổi chỉ với vài từ.

và sau ngần ấy chuyện đã xảy ra, em vẫn dõi theo bọn họ, dõi theo anh, dõi theo min sua. mỗi bước chân đều có em ở bên bảo vệ, không ai thấy, không ai hay biết, chỉ có thể âm thầm ngắm nhìn mỉm cười. anh đã thật sự hối hận, hối hận lắm.

mái tóc min y/n bay phấp phới trong gió, khoảnh khắc ấy em như cơn gió có thể bay bất cứ lúc nào. hyunjin chạy đến ôm chầm lấy em, siết chặt vào lòng, không ngừng khóc.

ước gì, em có thể nắm tay anh, cùng anh bước qua những cơn giông của cuộc đời mình. nhưng mà hyunjin à, em nghĩ sau tất cả chúng ta rồi vẫn sẽ ổn thôi, và chúng ta sẽ tìm thấy nhau, anh nhỉ?

một ngày mùa hạ, những bông hướng dương nở rộ hướng về ánh mặt trời rực rỡ, tươi sáng như cái cách cặp đôi nào đó ở bên cạnh nhau.

buổi sáng sớm tinh mơ, vẫn như bao ngày. anh luôn là người dậy sớm hơn, đọc vài quyển sách, nghe vài track nhạc, còn em thì ngủ nướng gục trên vai anh, nhưng vẫn dụi dụi thưởng thức lấy những tia nắng ấm áp của ban mai.

- hôm nay trời đẹp, em có muốn đi đâu không?

- vậy đi chùa nhé?

bọn họ ghé quán nước quen thuộc, mua ly nước thường hay uống. vẫn là quán ăn đó với thái độ kì lạ của cô chủ quán, nhưng hyunjin chẳng còn quan tâm đến mọi người xung quanh nữa.

ngày nghỉ nhưng chùa hôm nay rất vắng người,  số người chỉ đếm trên đầu ngón tay. em và anh tung tăng tiến vào bên trong, rung chuông cầu nguyện. khi viết điều ước lên bảng ước nguyện, anh đã hỏi em ước gì, lúc ấy min y/n chỉ cười khì khì,

- bí mật. nói ra thì sẽ mất linh nghiệm.

em đã nói thế.

còn anh, anh đã ước mình sẽ được ở bên em thật lâu, thật lâu.

thời gian qua chúng ta đã sống tốt đúng chứ?

anh vẫn còn nhớ ngày hôm ấy, nhìn em ướt nhoè đôi mắt vị cay, tim anh càng thêm đau.

- y/n à, em đừng đi có được không?

- đi đâu nhỉ?

- anh muốn em ở bên anh.

- .....

- ừm, em sẽ không đi đâu hết. em hứa em sẽ ở đây với hyunjin mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com