TruyenHHH.com

Hwando Nightfall


"Anh sao vậy, vẫn ổn chứ?" Junghwan cười hỏi, trong khi Doyoung chỉ lắc đầu chậm rãi, vòng tay siết cái ôm chặt hơn. "Tay anh lại đau nữa hả?" Junghwan hỏi lại và Doyoung lại lắc đầu.

"Không, tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã ở lại cùng tôi cho đến bây giờ." Doyoung nói rồi, anh hơi nới lỏng vòng tay trên người Junghwan thì người ấy lại quay lại ôm anh. Junghwan nhìn khuôn mặt Doyoung đang dựa vào ngực hắn, "Chỉ vậy thôi sao?" Tay còn lại của hắn bắt đầu vuốt ve mái tóc đen của con người nhỏ bé này.

"Mhm, thế anh muốn gì?"

"Nếu tôi muốn anh thì sao?"

Doyoung bật cười trước khi vùi mặt vào ngực Junghwan, "Đừng đùa nữa." Anh nhẹ giọng vờ như mắng hắn rồi nhìn lại khuôn mặt người ấy. Tay phải của Doyoung đưa lên, chạm vào quai hàm của Junghwan, cảm giác trên da rất tốt. Dù bằng tuổi nhau nhưng Junghwan trông trưởng thành hơn hẳn. Khi Doyoung không mặc đồng phục bác sĩ hay cảnh sát, anh vẫn bị nhầm là sinh viên đại học, thậm chí là học sinh cấp 3. Không giống như Junghwan, người trông bảnh bao dù hắn mặc bất cứ thứ gì .

"Em không muốn?" Junghwan hỏi một câu khác rồi chạm vào bàn tay của Doyoung đang đặt trên mặt mình, và bật cười khi nhận ra bàn tay của Doyoung nhỏ đến mức nào so với bàn tay của mình.

"Anh muốn gì?" Doyoung khẽ lên tiếng.

Anh miễn cưỡng kết thúc cuộc trò chuyện nhỏ của họ vì đang tận hưởng niềm hạnh phúc khi được ở gần Junghwan như thế này. Cảm giác như anh được bao quanh bởi hàng trăm con bướm đang rung rinh trong bụng, không biết lần cuối Doyoung cảm nhận được tình cảm này là khi nào bởi mấy năm gần đây anh chỉ bận học và làm việc tại bệnh viện, nơi anh gặp Junghwan.

"Em muốn có Junghwan không?" Junghwan nói với giọng lạ lùng, anh mỉm cười rồi hôn nhẹ lên đỉnh đầu Doyoung.

Nụ cười của Doyoung càng rộng hơn, anh cười và gật đầu chắc nịch. "Muốn." Câu trả lời ngắn gọn.

"Em muốn gì đây?" Junghwan hỏi trong khi tiếp tục nhìn Doyoung, người cũng đang ngước lên nhìn hắn. Bàn tay vốn đang đặt trên eo Junghwan của Doyoung bắt đầu di chuyển lên và vòng ra sau cổ người cao hơn, anh nhón chân lên hôn lên khóe môi của Junghwan.

"Em muốn Junghwan."

Junghwan mỉm cười: "Một lần nữa nhé."

"Hửm? Làm gì cơ?" Doyoung giả ngu.

"Hôn anh, hôn lại lần nữa."

Doyoung bật cười nhưng vẫn thực hiện được tâm nguyện của Junghwan, liên tục hôn lên đôi môi đầy đặn của hắn. Và ở nụ hôn cuối cùng, anh luân phiên mút nhẹ môi dưới và môi trên của Junghwan. Trong khi đó, Junghwan đã cố gắng hết sức để kiềm chế không hôn lại Doyoung và để người nhỏ dẫn dắt cuộc chơi, hắn sợ mất kiểm soát sẽ làm môi Doyoung chảy máu.

"Được chưa?" Doyoung hỏi, cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy đôi môi của Junghwan hơi sưng lên vì nụ hôn vửa rồi.

Junghwan gật đầu: "Cảm ơn em yêu." Anh nói với giọng điệu có phần 'hư hỏng'. Và Doyoung gần như hét lên khi Junghwan bắt đầu nâng cơ thể anh lên bằng cả hai tay, chân anh theo phản xạ vòng lại, quấn chặt eo người mà anh gọi là 'đồ thám tử biến thái'.

"Junghwan! Anh định làm gì vậy?!" Doyoung phản đối trong khi vẫn vòng tay quanh cổ Junghwan.

"Chúng ta vào ngủ thôi nhé? Anh muốn ôm em trên giường cả ngày."

"Nhưng chúng ta còn chưa ăn cơm? Không phải em còn phải uống thuốc sao?"

Bước chân của Junghwan gần như đã đi đến cửa trước của căn phòng thì đột nhiên dừng lại, sau đó hắn quay lại bếp và đặt Doyoung xuống một trong những chiếc ghế ở bàn ăn.

"Nhưng sau khi ăn xong anh vẫn có thể ở đây phải không?"

Doyoung gật đầu, "Em cũng sẽ không để anh về nhà đâu."


***

"Nhưng nghiêm túc mà nói, tại sao anh lại muốn trở thành thám tử?" Doyoung hỏi, một tay bận nghịch mái tóc dài của Junghwan.

"Tối qua anh đã nói với em rồi mà, vì khi còn nhỏ anh rất thích xem Thám tử lừng danh Conan." Junghwan trả lời với đôi mắt gần như nhắm nghiền, đôi bàn tay không ngừng chạm vào tóc của Doyoung khiến hắn muốn chìm vào giấc ngủ, hơn nữa vị trí của họ quá gần khiến hắn có cảm giác thoải mái, mặc dù mới đến căn nhà này chưa được một ngày.

"Tại sao em lại chọn trở thành bác sĩ pháp y?" Junghwan hỏi lại.

Doyoung có chút ngập ngừng trước khi trả lời câu hỏi của Junghwan, sự im lặng khiến Junghwan nhanh chóng mở mắt ra và nhìn vào khuôn mặt người yêu.

"Tại sao?" Junghwan hỏi lại.

Doyoung mỉm cười nhẹ rồi chậm rãi lắc đầu: "Không. Em chọn làm bác sĩ pháp y vì em thích làm việc ở nơi yên tĩnh hơn".

Lông mày của Junghwan nhíu lại, ngạc nhiên trước câu trả lời kỳ lạ mà Doyoung nói.

"Có nghĩa là?"

"Đúng vậy, pháp y bác sĩ không cần tiếp xúc trực tiếp với gia đình bệnh nhân, hơn nữa cũng không cần đi theo giáo sư, có thể một mình làm việc."

Thực ra Junghwan không hiểu nhưng hắn chậm rãi gật đầu vì không muốn tiếp tục trò chuyện.

"Anh không hiểu, nhưng vì em dễ thương nên anh chấp nhận câu trả lời của em."

Junghwan nói một cách thật lòng, và lời nói của hắn khiến Doyoung bật cười.

"Tại sao anh luôn như thế này?"

"Hửm, như thế này không được ư?"

"Đúng vậy, hành vi và lời nói của anh đôi khi kỳ lạ, không rõ ràng, nhưng chúng luôn có thể khiến em bật cười, mặc dù chúng thường khiến em khó chịu hơn."

"Thật không?"

"Thật mà."

"Vậy bác sĩ Kim, em thích anh từ khi nào vậy?"

Câu hỏi ngoài ngữ cảnh rõ ràng khiến Doyoung ngạc nhiên, "Ý anh là gì?"

"Khi mọi người không thích cách anh nói chuyện nhưng em lại thấy buồn cười. Nếu em không thích anh thì gọi là gì?"

Chính xác. Câu nói của Junghwan là đúng nhưng Doyoung sẽ không dễ dàng thừa nhận tình cảm của mình như vậy.

"Còn anh thì sao? Anh thích em từ khi nào vậy?" Lần này Doyoung hỏi lại.

Thay vì trả lời, Junghwan thực sự ôm lấy khuôn mặt Doyoung bằng một tay và bắt đầu hôn tất cả các phần trên khuôn mặt người yêu một cách say đắm.

"Junghwan à! Ướt hết mặt em rồi." Doyoung phản đối trong khi xoa xoa khuôn mặt vừa bị Junghwan 'tấn công'.

"Kể từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã thích em rồi." Junghwan thành thật trả lời: "Khi em càu nhàu nói rằng anh là một thám tử thiếu kiên nhẫn, và khi em tức giận vì anh gọi em là bác sĩ. Anh thậm chí còn nhớ rõ vẻ mặt vô cùng đáng yêu của em khi anh bảo em chữa trị vết thương cho Jaewon ngày hôm đó".

"Anh đã thích em từ ngày đó nhưng thái độ của anh vẫn khó chịu đến tận ngày hôm qua?"

"Chà, đó thực sự là ngôn ngữ tình yêu của anh."

"Ngôn ngữ tình yêu?" Lời trách mắng của Doyoung không được chấp nhận.

"Khiến em xúc động, vì khi xúc động, môi em sẽ cử động như thế này." Junghwan nói trước khi hôn lên môi Doyoung đang càu nhàu.

Hai người đã dành ngày nghỉ của mình để trao đổi những câu chuyện, cũng thảo luận về nhiều điều họ sẽ làm trong tương lai, cũng như lên kế hoạch giữ bí mật về mối quan hệ của họ với đồng nghiệp tại nơi làm việc.

***

"Khi nào về đến nhà hãy gọi ngay cho em." Doyoung đang đứng cạnh xe của Junghwan dặn dò.

Đã gần nửa đêm và Junghwan quyết định về nhà vì sáng mai họ vẫn phải làm việc. Junghwan vốn định ở lại nhà Doyoung thêm một đêm nữa, nhưng bộ quần áo của Doyoung không vừa với thân hình to lớn của hắn, cộng thêm chiếc quần anh mặc trước đó cũng dính đầy những giọt máu của Doyoung từ tận hai hôm trước.

"Được rồi, bây giờ em lên nhà đi, đợi em vào thang máy thì anh sẽ nổ máy." Junghwan nói từ phía sau tay lái.

Doyoung lắc đầu, "Căn hộ của em an toàn rồi, cứ đi đi." Anh nói lại.

Junghwan thở dài, hắn dành thời gian hôn lên má bạn trai trước khi nổ máy xe.

"Ngày mai anh sẽ đón em." Anh đề nghị và Doyoung gật đầu.

"Ừ, ngày mai anh đón em."

Xe của Junghwan cuối cùng cũng di chuyển, rời khỏi sảnh căn hộ của Doyoung và đi về phía lối ra. Doyoung bước vào tòa nhà, nhấn nút thang máy đưa anh đến căn hộ của mình trên tầng hai mươi hai. Và ngay khi vừa nằm xuống giường, Doyoung đã hét lớn trong khi đầu vùi vào gối, tay chân đạp tung ra, lăn qua lăn lại trên giường. Anh không còn ở tuổi thiếu niên và cũng không phải là trẻ con như Dain, nhưng cảm giác xấu hổ khi ở bên Junghwan cả ngày khiến anh hạnh phúc. Điều này thậm chí còn hạnh phúc hơn cảm giác anh cảm thấy khi thành công trong việc khâu thi thể một cách hoàn hảo. Lúc đầu, anh vẫn muốn tiếp tục kế hoạch 'tự nghĩ tự cười tự xấu hổ' trong phòng, nhưng tiếng chuông từ cửa trước khiến anh phải tạm dừng điều đó.

Ai đến vào giờ này?

Junghwan? Để quên cái gì à?

Doyoung bước ra khỏi phòng, anh lén nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa và thấy một bóng người mặc đồ đen đang đứng trước cửa nhà mình trong khi tay cầm thứ gì đó.

"Có bưu kiện!" Người đàn ông cất tiếng nói.
Nhưng Doyoung không đặt gì cả. Thay vì mở cửa và để người lạ vào nhà, Doyoung chọn cách chạy vào phòng ngủ rồi gọi bảo vệ và báo cáo rằng có một người lạ đang ở trước căn hộ của mình. May mắn thay Doyoung đã lắp thêm nhiều ổ khóa phía sau cánh cửa, khiến người lạ ấy không thể dễ dàng vào nhà được.

Gần mười phút trôi qua cho đến khi tai Doyoung nghe thấy một âm thanh khá ồn ào phía trước cửa nhà nên anh lén nhìn Doyoung nghe thấy phía trước đơn vị khá ồn ào, vừa lén nhìn ra thì phát hiện có mấy nhân viên bảo vệ đang đứng ở đó.

Doyoung bước ra, nhân viên bảo vệ nói rằng khi họ đến không có người nào đứng ở đó. Anh chỉ nói cảm ơn và hỏi rằng ngày mai có thể kiểm tra camera quan sát trước khi đi làm được không.

Đây chính là lý do Doyoung không được mẹ cho phép sống một mình mà khoảng cách từ nơi anh sống đến nhà bố mẹ lại khá xa và khá bất tiện vì Doyoung thường xuyên bất ngờ được yêu cầu đến bệnh viện làm việc vào khung giờ ngoài giờ hành chính.

Thay vì sợ hãi, Doyoung thực sự thấy khó chịu vì sau chuyện này anh phải mất công tìm nơi ở mới an toàn hơn mà vẫn gần khu vực bệnh viện. Rốt cuộc người này là ai? Và muốn gì ở Doyoung? Doyoung vẫn đang bận đấu tranh với suy nghĩ của riêng mình và mọi thứ đã bị phân tán khi điện thoại di động của anh đột nhiên reo lên.

"Junghwan! Anh đã về đến nhà chưa?" Doyoung hỏi thẳng ngay khi cuộc gọi của họ được kết nối.

"Anh về rồi, vừa tắm xong. Em đang đợi anh gọi tới phải không?" Junghwan tự tin nói.

Doyoung né tránh và chọn cách cãi lại Junghwan, dành cả đêm trò chuyện tưởng chừng như không ngừng nghỉ mà không hề kể cho anh nghe về sự việc mình vừa trải qua trước đó.











______

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com