Huyjun Ban Duong Ban Thuan
*Warning: Có một chút HieuCris. Bạn Dương xưng tao-em, bạn Thuận xưng tao-Huy, ai thấy hai bạn kì lạ thì cho mình xin lỗi, vì hai bạn thích như thế mà =))))Một ngày đẹp trời, Phạm Duy Thuận đang vui vẻ ôm ấp những chú mèo cưng của mình thì điện thoại chợt có tin nhắn. Hóa ra là từ đứa em cũng khá thân với cậu, Cris Phan - hay còn gọi là Phan Lê Vy Thanh.Cờ RítAnh anh
"Hi vọng bé Cờ Rít bình an..."
P.s: Phần của HieuCris mình sẽ up bên fic Hẹn gặp lại em ngày tháng của sau này nha. Bạn nào cũng thích HieuCris thì có thể sang đó đọc ạ, cảm ơn bạn vì đã đọc đến dòng nàyyy 💕
Junsan
Ơi anh đây
Cờ RítChơi cái này hongJunsan
Chơi cái gì mới được?
Cờ RítThử thách chọc cho bồ ghen giãy đành đạchJunsan
?
Cờ RítCó 3 thử thách1. Giả vờ để bồ biết có người nào đó đang tán tỉnh mình*đã gửi một tin nhắn thoại*Anh mở cái voice này lên trước mặt ông Huy nè2. Gọi nhầm tên bồ thành tên người khácKiểu anh giả bộ kêu ông Huy mà kêu lộn tên ai đó khác á3. Kêu bồ đi đâu đó rồi giả bộ gửi nhầm tin nhắn "Anh ta đi rồi, anh tới đi" cho bồ, xong thu hồi thiệt lẹ rồi làm như không biết gì.Junsan
Em móc đâu ra mấy cái này vậy Rít =))))))
Cờ Rít
Em lụm trên tóp tóp á anhSaoAnh chơi hongJunsan
Thôi
Nghe cũng vui nhưng mà nghĩ tới hậu quả thì anh hơi rén
Cờ Rít
Đi mà anhhChơi em điJunsan
Cái gì ba?
Cờ RítLộnChơi với em điJunsan
...
Ok
Khi nào bắt đầu =)))
Cờ Rít
Liền luôn đi anh
Ông Huy có nhà hong
Junsan
Có
Đang trong bếp rửa chén
Cờ Rít
Híu cũng đang làm nhạc
Triển đi anh
Nhớ làm xong thử thách mới tiết lộ sự thật nha
Xong hậu quả thì kể em nghe với =))))))
Chúc anh bình an 💕
Junsan
Anh lo cho em hơn đó bé =))))
*Cờ Rít đã "😏" tin nhắn của bạn*
Phạm Duy Thuận thoát ra khỏi boxchat giữa mình và Cris, cậu lặng lẽ hít một hơi thật sâu trước khi dấn thân vào cái trò chơi nguy hiểm này. Sau đó, nghe loáng thoáng tiếng anh bồ đã rửa chén xong, có vẻ đang chuẩn bị đi lên thì vội vàng tăng âm lượng điện thoại lên mức tối đa, mở cái ghi âm Cris gửi ban nãy lên rồi âm thầm chờ đợi."Em dễ thương ghê đó. Ngày mai em rảnh không? Anh qua chở đi chơi nha?"Một giọng nam trầm ấm vang lên, nghe một phát là thấy tình ý liền, đến cả Thuận còn giật mình mà. Quả nhiên cậu canh thời gian không sai vào đâu được, voice vừa hết ngẩng đầu lên đã thấy Dương trợn mắt đứng nhìn rồi.- Cái gì đó? Em nói chuyện với thằng nào vậy?- H-Hả? Có ai đâu, Huy nghe lộn rồi.- Tao nghe rõ ràng nó khen em dễ thương rồi còn đòi chở em đi chơi mà!? Em đưa tao coi coi nó là thằng nào!- K-không có, cái video trên mạng tao lướt qua thôi. Huy đừng có nghĩ lum la.Thuận bắt đầu diễn nét ấp úng mờ ám, sau khi quăng lại câu cuối thì vội vội vàng vàng đứng lên bỏ chạy, không để Lê Thành Dương kịp hỏi thêm câu nào.Khỏi phải nói, người nào đó bị chọc cho tức điên, mặt mày đen thui như cục than nhìn theo em người yêu đã nhanh chân chạy biến. Dương vừa mới cặm cụi dọn dẹp rửa chén rất đảm đang đó trời, mãi mới xong vừa định lên ôm ôm em yêu thì bị ẻm dội cho gáo nước lạnh, coi có tức hông? "Cái quái gì đây? Phạm Duy Thuận chán anh rồi nên muốn tìm người khác đúng không?""Được lắm Phạm Duy Thuận, tao mà biết thằng đó là ai thì tao sẽ xử em trước!!!"Ôm theo một mớ tức tối, Lê Thành Dương quyết định vào stalk acc game và facebook của Thuận xem có manh mối nào không. Nhưng ngồi đến tối vẫn chẳng phát hiện cái gì lạ, lại càng tức dữ nữa. Dương mặt hầm hầm quyết định xông vào trực tiếp đối chất với em người yêu vô tâm tàn nhẫn kia, nhưng vừa vào đến phòng đã thấy ẻm ngủ quên mất tiêu. Nhìn em bồ cuộn tròn một cục trong chăn ngủ ngoan ơi là ngoan, anh Dương đang ghen đến đen mặt cũng tự nhiên mềm xèo. Anh thở dài ngồi xuống mép giường, chậm rãi xoa xoa mái tóc đen mềm mại của Thuận, khẽ than thở:- Đúng là không thể giận Phạm Duy Thuận được mà...Rồi lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán, lên má và lên môi người ta thêm một chút cho đỡ ghiền.- Ưm...đừng...- Hửm, em nói gì cơ?Dương nghe Thuận nói gì đó, liền cúi đầu xuống lần nữa để nghe cho rõ, chỉ là nghe xong đừng có tức quá hộc máu ra nha anh.- Hoàng...đừng mà...Hoàng ơi..."Hoàng? Hoàng là đứa nào?! Từ từ, mình tên gì ta? Lê Thành Dương, Ngô Kiến Huy, thỏ đen, bắp... Khoan, hay mình lên là Lê Hoàng Dương?""Không, làm gì có chữ Hoàng nào???"Lẽ nào Thuận đã gọi tên một ai đó mà em đang gặp trong mơ? Cái quái quỷ gì vậy, Thuận dám ngoại tình trong mơ? Mà không, có khi Hoàng là cái thằng mới nãy tán tỉnh Thuận ấy chứ.Khoan...nhưng mà vậy có nghĩa là, Thuận rung động với cái thằng tên Hoàng nào đó thật sao?Còn Lê Thành Dương ở đây phải làm sao?Nói đi nói lại, nghĩ đến chuyện Thuận đang vui vẻ với cái thằng Hoàng kia ở trong mơ là anh tức điên rồi, phải kêu cậu dậy ngay để tách hai đứa ra!- Thuận!!! Thuận!! Phạm Duy Thuận, em tỉnh dậy cho tao.- Ưm...hửm? Gì đấy Huy?Thật ra thì Thuận tỉnh từ nãy giờ rồi, nhưng cậu quyết định giả vờ đang ngủ để thực hiện thử thách thứ hai mà thôi. Cơ mà tự nhiên bây giờ rén quá, hổng ấy nhận thua luôn được không?- Em mới gọi tên ai vậy? - Gọi tên ai đâu? Tao đang ngủ mà.- Em mới kêu "Hoàng ơi" luôn á Thuận.- Vậy chắc tao mớ thôi, hông có gì đâu mà.- "Không có gì" hả? Hôm nay em kì lắm em biết không?- ...- Em có gì giấu tao hả?- Không có mà. Huy không tin tao hả?- Tao lúc nào cũng tin em mà, nhưng...- Thôi, tao muốn ngủ thêm. Huy ra ngoài đi.Thuận không nỡ nhìn vào ánh mắt đầy tủi thân của Dương, nhưng đã đến bước này rồi thì cậu không thể quay đầu nữa, vẫn còn một thử thách mới xong. Cậu vừa kéo chăn lên trùm kín đầu vừa thầm hứa với lòng khi thử thách kết thúc nhất định sẽ đền bù hết cho Lê Thành Dương, còn bây giờ thì cứ làm lơ đi...Thế là Dương buồn xo, anh im lặng bỏ ra sofa nằm, quyết tâm giận Phạm Duy Thuận luôn. Nhưng kết quả là lăn qua lăn lại vẫn không thể nào ngủ được, cứ cảm thấy bất an, trằn trọc không thôi. Nghĩ đến cái cảnh ngày mai tỉnh dậy sẽ nhìn thấy Duy Thuận lạnh lùng nói ra câu "Chia tay đi" khiến anh rùng mình sợ hãi hết lần này đến lần khác. Một lúc lâu sau, Dương mới lặng lẽ thiếp đi, trên mặt vẫn còn nguyên nét mệt mỏi và lo âu.Một lúc sau khi Dương đã ngủ, Thuận rón rén đi ra, mang theo một cái chăn phủ lên người anh người yêu. Cậu ngồi xuống vuốt ve gương mặt anh một chút, rồi nhớ lại cái biểu cảm ghen tuông của người kia lúc chiều mà không khỏi bật cười. Bí mật nha, Thuận cực kì thích chọc cho Dương cọc lên, vì Dương ít khi cọc lắm, mà đã cọc là siêu đáng sợ. Vậy mà chẳng hiểu sao Thuận cứ thích chọc hoài à, tại vui, nhưng mà chuyến này chắc sắp đau lưng mỏi chân rồi nè... Đến sáng, Thuận lại đánh thức Dương như thường lệ, nhưng thật ra đây là một phần kế hoạch của thử thách cuối cùng đấy. Dương mơ màng tỉnh giấc, thấy em người yêu đang xoa xoa đầu mình đầy dịu dàng thì cơn giận đã vơi bớt hơn một nửa rồi, nhưng vẫn là không thể bỏ qua được! Anh ngồi dậy, xoay mặt không thèm nhìn vào mắt cậu, cũng chẳng thèm đáp lại câu nào.- Ở bên The Bunny gọi Dương đến có việc gì ấy. À với lại Dương đi mua giùm em cái bánh của tiệm 2429 đi, nay em muốn ăn quá."Đùng!"Nghe gì không, tiếng liêm sỉ của anh Dương nó rớt đó. Nhưng mà không rớt liêm sỉ sao được, Thuận vừa gọi anh là Dương đó, lại còn xưng em nữa, ai vả Dương một cái được không chứ hình như anh chưa tỉnh?- Dương ơi? Sao đơ ra vậy?- Hả? À...ờ t-à không anh đi liền. Thuận đợi anh tí nha.Khỏi cần đợi em yêu nói thêm tiếng thứ hai, Dương bật dậy đi ngay, giận dỗi gì bay biến hết. - À quên.Như nhớ ra gì đó, Dương quay lại dùng hai tay giữ lấy mặt Thuận, làm cậu giật bắn."Chụt!"- Yêu emm!!!Nhìn thấy chưa mọi người, hình ảnh phỡn nhất của anh Dương đó. Bởi vậy mới nói, dỗ Dương dễ ẹt à (chỉ áp dụng đối với Phạm Duy Thuận của ảnh).Đợi đến khi Dương đã yên vị trong xe, chuẩn bị lái ra khỏi nhà, Thuận mới cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn. Cậu chỉnh sửa rất nhiều lần rồi mới quyết định gửi đó, một phần vì sợ Dương hộc máu xỉu luôn trên xe thôi. Gửi xong, Thuận tịnh tâm thắp một nén nhang, thầm cầu nguyện tổ tiên phù hộ cho mình tai qua nạn khỏi, rồi hé cửa sổ đón chờ phản ứng của anh người yêu.Đang chuẩn bị khởi hành thì điện thoại bỗng nhiên vang lên thông báo có tin nhắn mới, Dương liền tạm tắt máy xe để kiểm tra. "Cạch!"Điện thoại của Dương rơi khỏi tay, va vào sàn xe nằm trơ trọi, còn Dương ở đây vẫn đang đơ ra vì quá sốc. Nội dung tin nhắn là: "Hoàng ơi, 10h anh đến nha. Huy mới đi rồi."Khi xâu chuỗi mọi chuyện, Dương đi đến kết luận: Hoàng là một thằng khốn nạn chết tiệt tiểu tam trà xanh con giáp thứ mười ba nào đó đã tán tỉnh Duy Thuận CỦA ANH, rồi sau đó Duy Thuận CỦA ANH hình như đã xiêu lòng với hắn ta, và cuối cùng là Duy Thuận CỦA ANH lừa anh ra ngoài để hú hí với cái tên Hoàng đó?Mà nếu thật như vậy thì...Duy Thuận đã chẳng còn là "của anh" nữa rồi...- Má nó!!Dương tức đến mức bật ra câu chửi thề, vung tay đấm thật mạnh vào vô lăng. Không đúng, Phạm Duy Thuận từ bây giờ đến mãi mãi về sau đã mặc định là CỦA ANH rồi, Thuận rung động với người khác thì sao? Thuận vẫn phải là CỦA ANH, của một mình Lê Thành Dương này mà thôi.Cả đời này không nhất thiết phải tranh giành với ai, những thứ thuộc về mình nhất định...đéo nhường!Nghĩ ngợi xong xuôi, Dương hạ quyết tâm mở tung cửa xe, hầm hầm quay trở lên nhà - nơi mà anh biết chắc có Phạm Duy Thuận đang đợi cái thằng khốn nạn chết tiệt tiểu tam trà xanh con giáp thứ mười ba tên Hoàng kia."Kì này thì em chết chắc rồi, Phạm Duy Thuận!"Thuận ở trên này đương nhiên là thấy hết, nhưng nhìn Lê Thành Dương rời khỏi xe với gương mặt đen thui đó là cậu biết hậu quả tới rồi, bỗng nhiên thấy rén khủng khiếp. Ai cứu Thuận với?Nghĩ đi nghĩ lại, Thuận phải tự cứu mình thôi. Thế là cậu quyết định chạy thẳng vào phòng khóa chặt cửa lại, tạm thời không được chạm mặt Lê Thành Dương."Rầm rầm rầm!"- Phạm Duy Thuận! Em mở cửa ra coi? Sợ cái gì mà đóng cửa?- Từ từ...Huy, nghe tao giải thích.- Không có giải thích gì hết á, em mở cửa ra đã.- Không phải, chuyện là..."Rầm!!"- U là trời cái gì vậy Huy?Ừ thì không có gì đâu mọi người, anh Dương ảnh nổi điên phá luôn cái cửa để xông vô thôi à.Không nói không rằng, Lê Thành Dương trực tiếp đè Phạm Duy Thuận vào tường, hôn môi cậu ngấu nghiến. Thuận bất lực, chưa kịp giải thích cái gì đã bị hôn cho thở không nổi. Biết là Dương tức giận thì sẽ nguy hiểm lắm đó, nhưng đâu có ngờ đến mức này? Mãi một lúc sau, Dương mới buông môi cậu ra, bắt đầu di chuyển vị trí của những nụ hôn xuống thấp hơn. Thuận còn chưa kịp thở đã vội giữ lấy eo anh cố giải thích:- Huy...khoan...để tao nói...- Gọi là Dương, xưng là em.Buông một câu lạnh lùng như thể ra lệnh, Dương lại tiếp tục cúi xuống cắn một cái vào cổ Thuận, làm cho cậu đau đến kêu lên.- Ưm...D-Dương, nghe em giải thích. Cái này chỉ là thử thách thôi, tất cả là giả hết. Không có Hoàng nào ở đâ-ưm... Lại hôn, còn chẳng nhẹ nhàng chút nào, cứ như đang gặm cắn vậy. Cứ kiểu này thì Thuận toi đời mất, Dương không có chịu nghe!!!- Dương! Anh bình tĩnh lại coi!- Tự em khiêu khích anh, rồi em lại đòi anh phải bình tĩnh?Cơ hội đến rồi, Thuận nhân đó thoát khỏi vòng tay của Dương, nhanh nhẹn mở điện thoại cho anh đọc đoạn tin nhắn giữa mình và Cris để mong anh bớt giận. Theo ý cậu, Dương cũng nheo mắt đọc từng chữ, rồi thầm mắng thằng nhỏ Cris Phan chỉ giỏi bày trò trong đầu. Nhưng cơn giận cũng vơi bớt một chút rồi, vì anh biết Thuận vẫn là của anh.Dương lại vòng tay mình qua eo Thuận, giữ chặt lấy cậu trong lòng. Anh dụi đầu mình vào vai em người yêu, tủi thân nói nhỏ:- Thuận lừa anh...- Em không có cố ý mà! Em nghĩ đó chỉ là một thử thách vô tri thôi...- Thuận làm anh lo chết đi được...- Em xin lỗi...Phạm Duy Thuận rùng mình khi Lê Thành Dương cứ liên tục phả vào cổ cậu những hơi thở nóng hổi mỗi lúc anh mở miệng thì thầm, ngứa ngáy đến không chịu nổi. Nhưng vì cậu biết mình có lỗi nên đành cố gắng đứng im chịu trận, một tay vuốt lưng, một tay luồn vào những lọn tóc xoăn xoăn của người kia khẽ xoa như muốn dỗ dành.- Anh cứ tưởng Thuận chán anh rồi, muốn bỏ anh theo người khác...- Không có mà.- Thuận để anh nằm ngoài sofa cả đêm...- Ừ, tại em hết.- Thuận làm anh buồn...- Ừ.- Lần này là Thuận có lỗi với anh.- Ừ.- Nên Thuận phải bị phạt.- Ừ...hả?Như chỉ đợi có thế, Lê Thành Dương bỗng nhiên nhấc bổng Thuận lên ném xuống giường, còn bản thân thì nhanh như chớp nằm đè lên trên, tuyệt đối không để cậu có đường thoát.- Khoan...từ từ đã...Huy!- Là "Dương", hoặc gọi là "anh" dần cũng được rồi đó bé! Trêu anh vui không? Giờ thì em trả giá đi.Nói rồi, Dương lại kéo cậu vào những nụ hôn dây dưa triền miên không hồi kết... Giây phút đó, Phạm Duy Thuận đã biết chuyện gì sắp xảy ra với mình rồi, thôi thì trêu cũng trêu rồi, vui thì cũng vui đó, giờ nhận lấy hậu quả thôi chứ sao?"Hi vọng bé Cờ Rít bình an..."
P.s: Phần của HieuCris mình sẽ up bên fic Hẹn gặp lại em ngày tháng của sau này nha. Bạn nào cũng thích HieuCris thì có thể sang đó đọc ạ, cảm ơn bạn vì đã đọc đến dòng nàyyy 💕
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com