TruyenHHH.com

Huyet Le Phan 2 Tien Vu


" Cố gắng để đôi môi ngừng run rẩy. Vì cớ gì màn đêm lại trông như thế này ?"

" Lại là máu, lại là giấc mơ cũ đó!" Hắn cố đánh thức chính mình ra khỏi vòng luẩn quẩn chết chóc. Tiếng ai đó cứ gào thét mãi bên tai hắn, kéo hắn mắc kẹt lại.

" Chỉ khi bóng tối bao trùm, ta thức tỉnh mình trong cơn giận dữ."

" Ngươi là ai ?" Không có tiếng trả lời, tiếng nói đó cứ thế tiếp tục độc thoại. Lúc này hắn nhận ra là giọng của chính mình.

" Sự sụp đổ đang hạ gục ta." Suy nghĩ của hắn không chống lại nó nữa mà bắt đầu hòa vào.

" Vẫn cứ lặp lại vòng quay ấy. Phát hiện với cuộc sống lạnh lẽo này, kẻ trên người dưới đều chịu chung số phận."

" Ta đang phát bệnh với sự mệt mỏi, hãy cho ta một sự đổi mới. Sự hủy hoại đang dần tàn phá ta."

" Chúng ta đã tự chôn chân mình tại cùng một nơi cả một cuộc đời. Nhìn thấu nhân tâm làm gì, để rồi mọi thứ lại trở nên quay cuồng."

" Chỉ vì hai ta cứ mãi trốn chạy, trốn chạy khỏi cả những ước nguyện trong trái tim mình."

Hắn hít một hơi sâu, cuối cùng cũng có thể ngồi được dậy mà mở mắt. Xung quanh tối đen như mực, trong tay hắn vẫn ôm chặt một người. Hắn nhớ lại lúc đạo động sụp xuống, hắn đã bế thốc nàng lao đi như thế nào. Rủi cho hắn, con đường này sụt xuống từ cả hai đầu. Cuối cùng hắn may mắn thoát chết, nhưng có lẽ sẽ phải mắc kẹt trong cổ mộ này vĩnh viễn.

" Người nàng lạnh quá!" Hắn run rẩy lồng tay qua mái tóc dài rồi ghé tai xuống. Cuốn Quỷ Thư lập tức từ ngực áo hắn bay ra.

" Sao rồi chủ nhân ?!"

" Cô ấy... ngừng thở rồi."

" Không thể nào!"

"..." Hắn không nói nhiều, nhanh tay kiểm tra mạch tượng ở cổ.

" Ta ước gì chân khí lúc này vẫn chưa bị người ta đoạt mất! Linh Nhi đừng chết!" Hắn ôm chặt lấy nàng, lao ra sát các vách đá.

" Chúng ta cần không khí! Cần rất nhiều không khí!" Hắn đấm liên tục vào khắp các vách đá kiểm tra. Cả người hắn bất chợt sững lại, có thứ gì đó đang cuốn chặt lấy người và cổ tay hắn. Hắn mở ngay ma nhãn quay phắt người lại, Diệp Tuyết Linh đã đứng đó từ bao giờ đang chằm chằm nhìn hắn.

" Rõ ràng là... nàng không sao chứ ?" Hắn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất.

" Ta không sao ? Mấy vết thương kia chỉ là ngoài da. Mất máu hơi nhiều ngồi điều khí chút sẽ ổn."

" Ừ!" Hắn gật đầu, cau mày nhìn nàng một thoáng rồi rất nhanh lao tới bức tường mình vừa thăm dò. Hắn lại gõ mấy đợt vào vị trí góc tường rồi quyết đoán dùng Kỳ Lân Tý đấm thủng lớp đá đó. Quả nhiên phía đối diện là một khoang rỗng, nhưng hắn chưa kịp rút tay ra đã bị ngay một bàn tay đầy máu tóm lấy.

" Cứu với!" Giọng ai đó từ phía bờ tường bên kia gào lên đầy hoảng loạn. Giọng người này rất quen, hắn nhanh chóng dùng cánh tay còn lại đấm thêm vài quyền mở rộng kích thước của chiếc lỗ rồi chật vật chui người sang.

Thì ra là Tiêu Phong, chẳng hiểu bằng cách nào hắn cũng lao được vào tận đây để rồi bị mắc kẹt lại giống như bọn họ. Hắn lúc này bàn tay vẫn không quên tóm chặt cổ tay Thiên Bá, bản thân mình thì ngồi thu lu một góc. Giống như một đứa trẻ bị người ta dọa cho sợ hãi phải tìm cách lẩn trốn. Hắn bất ngờ ngước đôi mắt đỏ lự chẳng chịt tia máu chằm chằm nhìn Thiên Bá. Rồi như nhìn thấy cứu tinh, hắn quỳ sụp xuống túm chặt lấy chân Thiên Bá dập đầu cầu xin.

" Người mau lên! Cứu cô ấy với! Không cô ấy chết mất! Cầu xin ngươi cứu cô ấy rồi muốn ta làm gì cũng được!"

" Cứu ai ? Ở đâu ?!"

" Hàn Bích! Ở kia! Cô ấy đang bị đá đè lên!"

Thiên Bá chạy ngay tới vùng tối mà cánh tay hắn chỉ, chẳng có gì cả ngoài một vách đá nhám.

" Ngươi có nhầm không vậy ?"

" Người mù sao ?! Cô ấy đang nhìn ta kìa! Nền chỗ ngươi đang đứng chẳng phải đang lênh láng máu hay sao ?!" Thiên Bá lại nhìn xuống, chẳng có bất kỳ gì cả. Hắn tiến lại về chỗ Tiêu Phong.

" Ngươi vẫn ổn đấy chứ ?" Thiên Bá chưa kịp ngồi xuống đã bị hắn cho ngay một quyền ngã lăn ra đất.

" Sao ngươi không cứu cô ấy! Tại sao người không cứu cô ấy!" Đôi mắt Tiêu Phong đã chuyển sang màu đỏ rực của Long Ma. Hắn lao ngay người đến xách cổ áo Thiên Bá lên cao quá đầu.

" Vậy sao... ngươi... không tự mình cứu..."

Khuôn mặt Tiêu Phong bỗng giãn ra, hắn buông tay lủi thủi về góc tường rồi lại ngồi về tư thế cũ.

" Cha! Tại sao không cho con cứu cô ấy ?!" Tiêu Phong lúc này tuy cúi đầu nhưng hắn lại tự mình độc thoại. Giọng nói khàn khàn lạnh lùng ấy làm Thiên Bá dựng tóc gáy.

" Dòng tộc Long Ma không phải ngươi không biết, chỉ chấp nhận những đứa trẻ mang dòng máu thuần chủng thôi. Bọn còn lại đều không đáng sống!"

" Tiêu Phong..." Thiên Bá tiến tới túm lấy tóc hắn, kéo cho mắt gã đối diện trực tiếp với mắt mình: "Nếu ngươi không nói sự thật cho ta biết! Ta sẽ không cứu cô ấy cho người đâu!" Hắn căng thẳng đảo mắt nhìn về phía sau lưng Thiên Bá vào vùng tối trước mặt.

" Cô ấy đang vươn tay về phía chúng ta! Cô ấy nói mình rất lạnh!"

" Đúng rồi! Thế nên ngươi hãy mau chóng kể ra tất cả sự thật! Bằng không ta để cho ngươi tận mắt chứng kiến cô ta chết!" Thiên Bá mỉm cười đầy tàn nhẫn nhìn hắn.

" Ta kể! Ta kể!" Hắn nước mắt lưng tròng, run rẩy thuật lại. Câu cú lộn xộn, Thiên Bá phải tự sắp xếp lại mọi diễn biến câu chuyện đã qua trong đầu.

Trước trận đại chiến 16 năm về trước khoảng một tháng, hắn lại trà trộn về Thiên Đạo Vương tiếp tục vai trò nội gián cho Thần Long Giáo. Lúc này hắn biết mình không dễ dàng lộ mặt lại như cũ nên đã tìm cách câu dẫn một con mồi, và Hàn Bích được chọn. Không những lừa gạt tình cảm, hắn còn cưỡng đoạt cô ấy. Hắn nói chỉ khi biến một nữ tử thành người của mình mới có thể khiến cô ta toàn tâm toàn ý phục tùng theo ý hắn cho dù đúng hay sai. Hắn cười khẩy khi biết cô ấy mang thai cốt nhục của mình, thứ mà hắn thẳng thừng gọi là nghiệt chủng. Rồi họ đã cùng xuống mộ thất này để thăm dò. Cô ấy đi mà không biết mình sẽ thành vật hiến tế cho hắn dùng để đoạt bảo. Hắn nói hắn ân hận, hắn cay đắng nhận ra rằng cho dù cô ấy biết đã bị hắn lừa gạt nhưng vẫn cố tình làm lơ đi. Vẫn toàn tâm toàn ý yêu thương chăm sóc hắn. Từ khi hắn được sinh ra, chưa từng có một ai chân thành đối tốt với hắn như thế.

Và rồi các cơ quan bảo vệ lại tự động kích hoạt, thông đạo mà hắn và đoàn người đi qua sập xuống. Cô ấy lấy thân mình che chở cho hắn, đẩy hắn thoát ra khỏi tử địa mặc cho mình bị đá đè cán nát nửa thân dưới. Hắn nói hắn thấy rất nhiều máu trào ra từ trong những mô đá, rồi nước biển tràn vào bao lấy tất cả. Hắn nhớ ánh mắt cô ấy nhìn hắn lúc đó. Bàn tay cứ chới với hướng tới hắn như van nài như cầu xin: "Cứu muội với! Cầu xin huynh cứu muội với!" Rồi cô ấy bị đám quái vật biển vây lấy, những con quái vật mang hình dạng một người phụ nữ lõa thể. Hắn chẳng còn nghe được những tiếng cầu xin, chỉ còn thấy được một vùng biển bị máu nhuộm thành màu đỏ rực.

Thiên Bá mặc dù rất cố gắng kiềm chế nhưng không khỏi vài lần siết cổ Tiêu Phong tới gần chết. Hắn thở dài cố nuốt huyết khí đang trực trào trong cuống họng. Hắn thấy đau cho người con gái hắn xem như muội muội ruột. Hắn đau cho chính sự bất lực của mình trước cậu chuyện đáng sợ này.

" Ngươi quay lại đây chỉ vì muốn cứu cô ấy ?" Thiên Bá cười chát chúa. Cô bé năm nào vui vẻ cười đùa với hắn giờ bị lũ cầm thú này hại biến thành quái vật biển Cấm Bà rồi. Hắn cũng muốn cứu lắm nhưng cứu thế nào đây ?

Hắn dáo dác nhìn quanh căn phòng mà Tiêu Phong đang ngồi, nơi đây rõ ràng được nhân tạo chứ không phải do đạo động sụt xuống như nơi hắn mắc kẹt vừa rồi.

" Hẳn phải có cơ quan nào đó!" Hắn suy nghĩ, rồi nhanh chóng tìm kiếm khắp xung quanh. Nhưng vừa quay lại, Tiêu Phong đã biến mất. Hắn phản ứng rất nhanh chạy lại lỗ rỗng vừa rồi mình tạo ra mà chui qua. Bên này cũng không còn một ai, ngay cả cuốn Quỷ Thư cũng không cánh mà bay. Đầu óc hắn căng như dây đàn lại chui ngược sang phía gian phong vừa nãy rồi tiến ngay tới góc Tiêu Phong ngồi vừa rồi. Có một ô gạch trồi lên ngay vị trí đó.

" Chết tiệt! Bị hắn lừa rồi!"

Thiên Bá ấn ngay vào ô gạch đó, quả nhiên động đá tách đôi mở ra một con đường lớn được những tinh linh trắng soi sáng. Con đường này không ngờ là một mình rồng khổng lồ bằng đá thạch anh. Nơi hắn đứng là một chiếc đuôi rồng lớn, hắn nhanh chóng chạy dọc theo lớp vảy cứng trên mình rồng vào thông đạo phía trước. Chớp mắt bóng hình đã khuất dạng...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com