Huyet Le Phan 2 Tien Vu
Hắn bị thứ mùi tanh tưởi và ẩm mốc thúc dậy. Không gian xung quanh mờ tối, hắn chỉ thấy loáng thoáng như bản thân đang nằm bên trong một khoang thuyền cũ nát. Xung quanh chẳng có lấy một bóng người, hắn đặt chân xuống sàn gỗ suýt chút nữa trượt ngã vì bề mặt gỗ phủ đầy rêu xanh. Bàn tay hắn bán vào một cánh cửa, một thứ dịch xanh xám nhơm nhớp chảy ra dính đầy lấy bàn tay hắn. " Rốt cuộc đây là đâu thế này ?" Hắn ôm lấy một bên đầu nơi một vết thương lớn đang không ngừng nhói lên hành hạ hắn. Thiên Bá rảo bước ra phía ngoài khoang tàu mục nát. Hắn dần chậm lại rồi choáng váng. Trước mắt là muôn dặm dưới đáy biển khơi, một tầng kết giới mỏng ngăn cản nước tiến vào trong này. Chỉ cần vươn cánh tay ra, hắn đã có thể hòa mình vào cảnh vật hùng vĩ. Những đàn cá từ lớn tới nhỏ không ngừng bơi lượn xung quanh. Đủ loại màu sắc sặc sỡ hòa cùng với tầng tầng lớp lớp san hô như một cánh rừng bạt ngàn. Nắng bị xé nhỏ thành từng dải mảnh len qua mặt nước mà chiếu xuống tầng cát trắng phía dưới. Một bàn tay bất ngờ chộp lấy bả vai hắn khiến hắn giật nảy mình. " Huynh tỉnh rồi à ?" " Tiêu Phong ?" " Thấy đám người nhân giới kia muốn ném thủy lôi xuống đệ không thấy huynh ngoi lên biết chắc không ổn nên mới liều mạng nhảy xuống ứng cứu. Rốt cuộc lại có thể phát hiện ra nơi này." " Đa tạ! Nơi này rốt cuộc là thứ gì vậy ?" " Đệ cũng không rõ, vào phía trong kia có một thông đạo rất dài dẫn đi đâu đó. Đệ không mang theo đuốc, mà huynh lại đang bất tỉnh nên chưa tiến vào. Không chừng đây có khi lại là lối vào mộ thất cũng nên." " Căn cứ vào đâu đệ có thể chắc chắn như vậy ?" " Huynh còn nhớ bãi đá ngầm khiến thuyền chúng ta bị mắc kẹt cách đây không xa không ? Ở đấy có rất nhiều xác tàu. Nếu đệ đoán không lầm đó có thể chính là nghĩa địa trên biển mà trong bản đồ lão giáo chủ Thần Long đã đưa cho chúng ta. Hơn nữa còn xuất hiện cả thủy quái. Không chừng khu vực ấy chính là đài hiến tế của cổ mộ, vậy chỗ chúng ta đang đứng đây chính là vị trí được đánh dấu trên bản đồ lối vào của mộ thất." " Tấm bản đồ ấy Lão Tàn kiếm giữ khư khư bên mình như báu vật, đâu thể dễ dàng cho kẻ khác xem được ?" Thiên Bá cố tình tung một câu hỏi nghi ngờ dò xét thái độ của Tiêu Phong. " Huynh quên đệ đang là cận vệ thân cận nhất của ông ta sao ? Ông ta không tin đệ thì còn biết tin tưởng vào ai nữa." Thiên Bá lập tức gật đầu mỉm cười với hắn nhưng trong lòng đã phải tăng thêm mấy phần đề phòng: "Hắn ăn nói hành động đều không lộ tới một chút sơ hở nào. Không hiểu giáo chủ Thần Long giáo bằng cách nào mà có thể huấn luyện con trai mình trở thành loại người thâm sâu khó lường đáng sợ đến như thế ?" " Giờ tính sao ?" " Đệ nghĩ tốt nhất cứ trở về thuyền bàn bạc kỹ với mọi người trước đã." " Ừm!" Hai bóng người rất nhanh lao qua lớp kết giới phóng vọt lên mặt biển. ... " Nhìn kìa! Có người còn sống!" Trên chiếc thuyền lớn có ai đó hét lên, rồi một cuộn thang dây được thả xuống cho họ bám lên. " Ta biết cậu sẽ không sao mà." Lão Tàn kiếm vừa nhìn thấy hắn lập tức toét miệng cười sau đó quay sang vỗ vai Tiêu Phong: "Làm tốt lắm con trai!" Bóng bạch y nữ tử từ đằng xa lập tức lao đến. Khi khoảng cách chỉ còn là mấy bước nàng bỗng dừng lại, lưỡng lự nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân. Thấy không có vấn đề gì nàng mới lẳng lặng rời đi. Hắn lập tức bước theo nàng vào phía trong khoang thuyền: " Nói chuyện một lát được không ?" Đám người phía ngoài thấy hành động kỳ lạ của hắn đều thầm cười. Cũng không nói gì mà bắt đầu tập trung vào những gì Tiêu Phong miêu tả về địa điểm mà họ bất ngờ tìm thấy. " Ta có lẽ phải cho nàng một lý do chính đáng. Có lẽ nàng đã phải luôn day dứt với những câu hỏi như vì sao ta bỗng dưng muốn biến mất ? Vì sao ta lại giả chết ? Vì sao ta lại cố ý phớt lờ hay lạnh nhạt với nàng ? Cho dù đã tận mười sáu năm ròng trôi qua." "..." Nàng im lặng, chầm chậm quay lại ngước mắt chờ câu trả lời. " Trong trái tim ta luôn có hình bóng của một người con gái. Người mà ta đã nợ rất nhiều cũng yêu thương rất nhiều. Tình cảm đó không một điều gì có thể thay thế được... chỉ là..." Hắn ấp úng. " Chỉ là hình bóng ấy chưa từng là ta..." Nàng thở hắt ra một hơi cố nuốt những giọt lệ đang trực trào ra. " Xin lỗi..." Hắn cúi đầu, không dám đối diện trực tiếp với nàng. " Ta hiểu mà, chàng không phải xin lỗi đâu. Yêu thương một người vốn đâu có tội, hơn nữa có thể thẳng thắn như vậy cũng là vì nghĩ cho ta. Còn hơn để ta mãi ôm ấp những mộng tưởng không đáng có mà dằn vặt bản thân cả đời. Cảm tạ chàng đã giúp ta có thể tỉnh ngộ..." " Nàng không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng đi cùng ta trong chuyến hành trình này đâu. Về đi có được không ?" " Ta đi chuyến này là do bản thân thực sự muốn đi. Không phải do điều gì hay bất cứ thứ gì ép buộc. Nên cho dù có chuyện gì xảy ra, ta phải tự chịu trách nhiệm cho chính mạng sống của mình, hơn nữa chẳng phải đã ký vào Khế Ước Quỷ rồi hay sao ? Cô ấy hình như không ở đây, ta muốn thay cô ấy chăm sóc chàng khi còn có thể. Nó đơn giản là việc duy nhất ta thực sự muốn làm lúc này." "..." Hắn mỉm cười nắm lấy bàn tay nàng ghé tai nói một câu rất nhỏ: " Khế Ước Quỷ đó không tính. Nó ghi rằng được bảo chứng bằng việc sử dụng sức mạnh của con quỷ cổ nhất, mạnh nhất. Đó lại chính là cuốn Quỷ Thư đang thuộc sở hữu của ta, một khi chủ nhân đã không cho phép nó không thể ra tay theo khế ước được nữa. Đó Thiên Luật từ thuở sơ khai mà nó đã tiết lộ cho ta." " Vậy kẻ bị giết lúc đó ?" " Đơn giản là ta cũng muốn hắn chết, một tên nội gián mà Thần Long Giáo cố tình cài vào." Hắn phô ra nụ cười tàn bạo chưa từng có, lẳng lặng rời khỏi khoang thuyền. Phía ngoài tiếng bàn luận rôm rả kéo dài tới tận chiều tối, rốt cuộc họ cũng thống nhất được thời gian, những vũ khí và trang bị cần phải mang theo. Quan trọng nhất là việc làm sao để chúng không bị ướt khi mang xuống, nhất là đuốc sáng. " Việc này bất khả thi quá!" Một người nói. " Hay chúng ta phủ sáp nến phía ngoài bọc trang bị ?" " Số nến để thắp sáng còn chưa chắc đã đủ, lấy đâu ra nhiều sáp nến như vậy!" " Vậy thì làm gì còn cách nào nữa. Tôi chưa từng phải đổ một cái đấu dưới biển như thế này bao giờ cả." Giọng gã Khấu Tử oang oang lên giữa đám. Thiên Bá vừa bước ra, không khỏi bất ngờ vì sự sống sót kỳ diệu của hắn. Thấy Thiên Bá bước đến, không chờ hắn hỏi gã đã lập tức biện minh. " Dân đổ đấu chúng tôi thường xuyên phải xuống mộ thất, gặp yêu quái với người chết cũng không thiếu. Vì thế luôn phải mang trong mình ít vật trừ tà. Không ngờ thứ này cũng có tác dụng với bọn thủy quái. Chúng vừa lao đến gần chỗ tôi liền bỏ đi ra hướng khác tấn công. Tôi nhân cơ hội mới chạy thoát về thuyền." Gã lôi ra từ trong người một tấm bùa bằng lá vàng cho Thiên Bá xem qua, rồi rất nhanh cất đi như sợ người khác cướp mất. " Có một thứ lửa cháy được cả ở trong nước." Lão Tàn Kiếm từ trên boong tàu lúc này mới bình thản đi xuống. Tiếng lộc cộc từ chiếc chân giả bằng sắt của lão không lẫn đi đâu được. " Lửa âm giới ?" Thiên Bá ngước nhìn ông ta đang tiến tới phía mình. " Đúng là lửa âm giới. Thứ mà các đạo nhân thường dùng để giết yêu quái. Chẳng phải trong đoàn chúng ta cũng có đạo nhân hay sao ?" Tất cả lập tức quay ra nhìn hắn. " Con trai ông cũng có thể làm được chuyện đó. Ta nghĩ mình đâu nhất thiết phải ra tay cho hao tổn nguyên khí." Hắn phản ứng rất nhanh cố gắng không để lộ điểm yếu của mình cho kẻ khác biết. Lão Tàn Kiếm cười mỉm, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu rồi mới quay lại đám người lớn tiếng. " Cứ quyết định như thế đi! Ngày mai đúng giờ chúng ta cùng xuất phát!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com