Huyen Thoai Phap Su 12 Chom Sao
(Trước khi đọc: Các bạn phát hiện lỗi chính tả ở đâu thì cmt giúp mình vào đó để mình sửa nha. Thank you)Bên trong căn biệt điện giữa thành cổ Zarnut, ánh sáng từ hàng trăm ngọn nến cũng không đủ soi tỏ biểu cảm của vị nữ hoàng đang ngả lưng trên chiếc trường kỷ bằng đồng phủ một lớp da lông gấu tuyết. Thanh âm của bà phát ra không có một chút âm điệu nào.- Ta hỏi ngươi một lần nữa Song Tử. Nếu Ngài cho ngươi một cơ hội, một món quà giúp ngươi có khả năng thay đổi thế giới... và có thể thay đổi cả những viễn cảnh mà ngươi vừa nhìn thấy. Ngươi có bằng lòng nhận lấy hay không?Song tử cau mày nhìn sang nữ phù thủy xinh đẹp đứng bên cạnh mình. Dominic đáp lại chàng với ánh mắt lo âu, dường như trong tâm khảm, nàng rất muốn ra mặt trả lời giúp chàng, nhưng nàng biết rõ chỉ có chàng mới có thể quyết định vận mệnh của chính mình. Song Tử siết chặt hai nắm tay rồi đáp.- Xin bà hãy nói rõ, điều kiện mà hắn đứa ra, Song Tử tôi không tin trên đời lại có chuyện người ta cho không bất cứ một thứ gì. Huống hồ kẻ mà bà đang nói đây lại chính là một Cổ thần.Nữ hoàng Zarnut hướng mắt về một góc điện, hơi thở của bà tạo thành một làn sương lãng đãng.- Vai trò của ta đã hết, ta không thể giải đáp được gì hơn cho ngươi, chàng trai trẻ. Ta đã cho người chuẩn bị cho hai ngươi một tẩm điện, hai người hãy nghỉ ngơi trước. Ngày mai ta sẽ đưa hai người đến gặp Ngài. Nếu như còn vẫn còn ý định muốn đích thân chất vấn Ngài.Dứt lời, nữ hoàng phất tay ra hiệu cho nô lệ trong điện đưa Song Tử và Dominic về phòng. Cảm thấy không thể khai thác thêm được gì từ người đàn bà trước mặt, Song Tử gật đầu thủ lễ rồi cùng Dominic về nơi nghỉ ngơi. Con đường về tẩm điện dành riêng cho khách nhân của hoàng gia là một chặng đường quanh co, đi qua nhiều hành lang lộng lẫy, hai bên lối đi là hàng lính gác trang nghiêm, giáp trụ chỉnh tề. Những nô lệ dẫn đường vô cùng kính miệng, họ chỉ cất tiếng trao đổi những lúc cần thiết để dẫn hai vị khách đi đúng đường. Trong lúc đó Song Tử quay sang người bạn đồng hành, dường như cảm thấy ánh mắt chàng, Dominic cũng quay sang. Khi ánh mắt hai người giao nhau, nét mặt nàng hơi ửng hồng. Song Tử tằng hắng một tiếng rồi nói.- Chuyến đi ngày mai... có lẽ nàng không nên tham gia.Dominic khẽ cau mày đáp. - Chàng nói vậy là ý gì? Ta không sợ nguy hiểm.Song Tử thở dài.- Ta cảm thấy mình có chút ngu ngốc khi để cho Số Mệnh dẫn lối đến tận nơi này. Suy cho cùng mọi sự điều khởi đầu bởi một linh cảm, không một chút căn cứ nào. Ta không biết thứ gì đang chờ đợi mình ở nơi này. Lại còn liên lụy nàng phải du hành về quá khứ cùng với ta...Chàng chưa dứt lời đã thấy Dominic khẽ lắc đầu.- Ta không nghĩ như vậy. Năm xưa, tộc trưởng Avathana của chàng cũng đã từng tìm đến nơi này. Bà ấy đã để lại cho chàng những manh mối dẫn dắt chàng đến nơi đây. Ta nghĩ tất cả đều có lý do. Tuy ta không rõ lý do ấy là gì nhưng ta chắc rằng với trí tuệ của bà, chuyến đi này nhất định có mục đích vô cùng quan trọng. Và xin chàng đừng nghĩ rằng chàng liên lụy đến ta. Ta đi cùng chàng không chỉ vì tuân theo lệnh của mẹ, mà còn vì chính bản thân ta. Từ khi đặt chân vào chuyến du hành này, lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy cuộc sống mình có ý nghĩa.Khi đoàn người băng qua hoa viên nhỏ, những nô lệ dẫn đường dừng lại, hướng về hai vị khách quý rồi nói.- Hai vị xin mời, phòng phu thê này được chuẩn bị riêng cho hai vị. Ở bên trong có một cái chuông đồng. Khi cần sai bảo gì, quý khách cứ gõ vào chuông, chúng tôi sẽ lập tức có mặt.Nói rồi, những người nô lệ lặng lẽ đứng nép sang hai bên cửa chính. Song Tử khẽ đưa mắt nhìn Dominic rồi ngập ngừng hỏi người nô lệ dẫn đường.- Các người sắp xếp cho hai chúng tôi ở chung một phòng ư?Người nô lệ dẫn đầu cúi lạy trả lời.- Thưa ngài, việc sắp đặt chỗ nghỉ ngơi cho khách quý của hoàng gia là do nội quan đảm nhiệm. Nô lệ chúng tôi chỉ theo lệnh mà đưa hai vị đến đây thôi ạ.- Nhưng chúng tôi... – Song Tử vừa nói vừa chỉ tay vào mình và Dominic cố giải thích nhưng liền bị giọng nói nhẹ nhàng của nữ phù thủy chen ngang.- Thế này là tốt lắm rồi, xin chuyển lời đến nội quan rằng chúng tôi vô cùng ưng ý.Dứt lời, Dominic khẽ lướt mắt nhìn Song Tử, chàng pháp sư cau mày khó hiểu nhưng cũng không tiện tranh cãi thêm. Dominic lướt qua mặt chàng, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong. Song Tử do dự một lúc rồi quay sang mấy người nô lệ, rặn ra một nụ cười méo xẹo.Nội thất bên trong phòng được bày trí vô cùng sang trọng, tuy thời kì này hầu hết các vật dụng đều được làm từ đồng thau thến nhưng dựa trên sự phản chiếu của ánh sáng trên những vật dụng này, có thể nói chất liệu đồng được sử dụng đều thuộc vào loại thượng đẳng với độ tinh luyện cực cao. Thế nhưng thứ thu hút sự chú ý nhất không phải là những thứ nội thất trân quý ở nơi đây mà chính là bể tắm sóng sánh nước ở rìa phía đông. Bể tắm hình bầu dục được xây bằng một loại đá màu xanh tím nhạt, chu vi bể trải theo chiều ngang của căn phòng. Ở hai đầu bể tắm là hai đầu dẫn nước được đúc thành hình hai nữ thiên thần cầm trên tay chiếc bình không đáy trút nước xuống lòng bể. Mặt nước trong vắt phản chiếu ánh xanh của đá tựa như một tấm gương bằng ngọc. Song Tử đã từng đọc qua nhiều sách truyện cổ và những ghi chép về văn hóa của giới quý tộc thời đế chế. Trong những tư liệu đó có từng nhắc qua, giới quý tộc thời cổ đại cho rằng việc đặt những bể tắm xa hoa ngay bên trong tẩm điện của mình thể hiện một phong thái thượng lưu, là đỉnh cao của sự hưởng lạc. Đối với những phòng đôi, bể tắm thường được trang bị một tấm rèm che mỏng làm bằng da thú được chế tác vô cùng tinh xảo ngăn cách với không gian còn lại để người sử dụng ở cả hai giới có được sự riêng tư. Những thứ này khi xưa Song Tử chỉ có thể thấy qua tranh vẽ hay trí tưởng tượng, không ngờ có một ngày nó lại trở thành sự thật.Ánh tà dương đổ một màu đỏ tươi như máu xuống tòa thành trì cổ kính, vài bóng chim liêu xiêu băng qua bầu trời tựa như những sinh linh lạc loài, hãi sợ trốn chạy một mối hiểm họa không tên. Những phố chợ nhộn nhịp bên ngoài tầng tầng lớp lớp lầu son gác ngọc đang hối hả thu dọn trước khi màn đêm buông xuống. Ở tại nơi chốn này, sự sống vốn dĩ đã bị định mệnh chấm dứt hơn vạn năm trong quá khứ nay lại tái hiện sống động xung quanh chàng. Song Tử tự hỏi liệu cảnh quan trải ra trước mắt chàng rốt cục là mơ hay là thật. Chàng thở dài rời ánh mắt khỏi khung cửa sổ. Gian phòng mà chàng đang ở nằm trong một quần thể kiến trúc khách viện của hoàng gia. Sự bề thế và trịnh trọng mà hoàng tộc dành cho những vị khách quý đủ để thấy mức độ phồn hoa của Zarnut trong thời kì này, suy đi nghĩ lại thì trong tương lai có lẽ chỉ có Byon – thủ phủ của vương quốc trung tâm Cryon va Terre – kinh đô hoa lệ của vương quốc cực Bắc Hyon là có thể sánh vai với thành trì này về sự xa hoa.Từ khi diện kiến nữ hoàng Zarnut, đồng thời cũng là một tư tế trung thành của Cổ thần Số mệnh Tyern, Song Tử và nữ phù thủy Dominic được đối đãi như những vị khách cao quý nhất tại cung điện hoàng gia. Những vị nội quan đã sắp xếp cho hai người Song Tử một trong những gian phòng lớn nhất. Tuy nhiên, điều khiến Song Tử khó xử nhất chính là họ đã hiểu lầm chàng và Dominic là người yêu, nên đã sắp xếp cho hai người vào phòng phu thê. Song Tử thoạt đầu định lên tiếng đính chính và đề nghị vị nội quan thay đổi thành hai phòng riêng biệt thế nhưng Dominic đã ngăn chàng lại bởi nàng cho rằng việc đòi hỏi lòng hiếu khách của những nơi đây là việc không nên.Song Tử lia mắt nhìn khắp gian phòng, không gian mang một màu vàng rực. Không thấy bóng dáng nữ phù thủy ở đâu, trong lòng chàng bất giác dấy lên một nỗi lo lắng.- Dominic?Không có tiếng trả lời, không gian im lặng như tờ, chỉ có tiếng mấy chú chim sẻ hoang thỉnh thoảng ríu rít bên ngoài cửa sổ. Chàng quét mắt khắp bốn phía, cuối cùng ánh mắt chàng dừng lại trên tấm rèm da thú mỏng manh. Tấm rèm khẽ đung đưa theo từng làn gió len lỏi vào phòng qua khung cửa sổ. Qua kẽ hở giữa hai tấm rèm san sát, một bóng hình ôn nhu ẩn hiện, một làn sương trắng mê hoặc tràn ra bên ngoài. Song Tử bất giác không dám thở mạnh. Chàng cảm thấy trái tim mình đang đập những nhịp bất thường. Trước mắt chàng, một cảnh tượng thơ mộng tựa như trong tranh vẽ, người con gái bên kia tấm rèm đang quay lưng về phía chàng, mái tóc màu tím biếc sóng sánh đổ xuống tấm lưng ngọc. Một tay nàng đưa lên vai bật nhẹ chiếc ghim cài áo, gấu áo tím như áng mây rơi xuống để lộ bờ vai mịn màng như ngọc. Trên bả vai nàng, một hình xăm bán nguyệt e ấp càng làm tôn thêm vẻ yêu kiều. Cảnh tượng trước mắt khiến chàng pháp sư trẻ ngẩn ngơ quên mất cả thực tại, trong lúc vô thức, chân chàng vô thức đá phải một cái bàn ở cạnh đó, đồ vật trên bàn ngả nghiêng đánh động. Tim chàng như vọt ra khỏi lòng ngực. Người con gái bên trong kia cũng giật mình quay đầu lại, hai tay nàng ôm tấm áo che lấy đôi gò bồng đào non trẻ, ánh mắt long lanh nhìn qua khe hở rèm che. Khi ánh mắt hai người giao nhau qua cái khoảng không ít ỏi đó, Song Tử cảm thấy hai má mình nóng bừng. Chỉ thấy Dominic lặng lẽ nhìn chàng, ánh mắt nàng thoáng chút thẹn thùng rồi nàng nhẹ nhàng đưa tay khép lấy tấm màn ở trước mặt.Song Tử bối rối tằng hắng lấy giọng rồi nói.- Xin thứ lỗi, Dominic, ta không cố ý nhìn trộm nàng.Một thoáng im lặng trôi qua, rồi tiếng nàng vọng lại từ bên kia bức màn.- Ta biết.Giọng nàng không chút giận dữ khiến chàng cảm thấy có phần khó hiểu. Song Tử ngập ngừng định giải thích thêm thì bỗng có tiếng gõ cửa. Chàng đành từ bỏ, đi ra mở cửa. Người đến bên ngoài là vị nội quan, người đàn ông dáng người nhỏ nhắn hành lễ với Song Tử rồi kính cẩn nói.- Chào buổi tối thưa ngài. Xin thứ lỗi vì đã làm phiền, nữ hoàng có lời mời gửi đến ngài và tiểu thư Dominic. Đêm nay, cung điện hoàng gia sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc khiêu vũ, tất cả giới quý tộc Zarnut đều sẽ có mặt. Rất mong ngài và tiểu thư dành chút thời gian đến tham dự.Nói đoạn, vị nội quan phất tay ra hiệu cho hai nô lệ đứng phía sau. Hai người họ nhanh chóng tiến lên, dâng về phía Song Tử hai bộ lễ phục. vị quan xởi lởi nói.- Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn hai bộ lễ phục trang trọng bậc nhất. Xin mời ngài xem qua, nếu không vừa ý, chúng tôi sẽ cho người mang đổi ngay lập tức.Song Tử liếc nhìn hai bộ y phục được gấp gọn gàng trên tay hai người nô lệ. Có thể nói từ nhỏ đến lớn, chàng chưa từng thấy qua loại tơ lụa nào tuyệt mỹ đến như vậy, chất vải mịn màng không một nếp gợn, những sợi vải đan vào nhau mềm mại vô cùng khiến người ta không kiềm được đưa tay lên để vuốt ve. Ngẩn người một lúc, chàng mới định thần lại, hướng về vị nội quan nói.- Các vị thật chu đáo.Vị nội quan nghe vậy rất lấy làm hả dạ, ông ta nghiêng người gần sát đất rồi hớn hở nói.- Làm cho quý khách hài lòng là nhiệm vụ của của tiểu quan. Mong rằng ở trước mặt nữ hoàng, quý khách có thể nói vài câu khen ngợi tiểu quan để...Ông ta chưa nói dứt câu Song Tử nôn nóng đã lên tiếng ngắt lời.- Ồ được rồi, tất nhiên rồi.Vị nội quan ngước mắt nhìn chàng, rồi dường như hiểu ra vấn đề liền cười toe toét nói.- Ôi không, thật xin thứ lỗi tiểu quan đã làm phiền ngài không đúng lúc. Tiểu quan không biết ngài và phu nhân...Song Tử nheo mắt khó hiểu nhưng chàng chợt nhận ra ý vị nội quan kia định nói gì. Hai má chàng đỏ bừng, chàng liền lên tiếng đính chính.- Này... ông hiểu lầm rồi, tôi không...Vị nội quan thấy chàng vội vã, ngay lập tức nháy mắt thấu hiểu rồi ra lệnh cho hai nô lệ phía sau, nhanh như cắt cúi chào rồi rút lui, biến mất dạng mà không đợi Song Tử kịp nói gì thêm. Song Tử bất lực thở dài rồi quay trở vào bên trong.Khi trở lại biệt phòng thì chàng nhìn thấy Dominic đã ra khỏi bể tắm từ lúc nào, nàng khoác trở lại lên người bộ áo tím duyên dáng, mái tóc mượt mà đang được nàng chải vào tết gọn gàng. Dominic đưa mắt nhìn chàng và hai bộ quần áo trên tay Song Tử rồi hỏi.- Có chuyện gì ư?Song Tử nhếch miệng cười đáp.- Xem ra đêm nay chúng ta sẽ cùng nhau tham dự vũ hội của hoàng gia.- Vũ hội hoàng gia? – Giọng Dominic tỏ vẻ kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn nàng quen sống ở trong rừng cùng mẹ và những chị em phù thủy khác. Một bữa tiệc hoàng gia đối với nàng là một điều hết sức lạ lẫm.Thấy biểu tình của nữ phù thủy, Song Tử bèn lên tiếng trấn an.- Nàng đừng lo, trước đây ta nhiều lần trốn đến Ferrel và trà trộn vào những buổi tiệc quý tộc ở đó. Nàng cứ yên tâm đi ở bên cạnh ta là được.Khi mặt trời vừa khuất bóng sau núi, từng đoàn nô lệ tất bật đi lại qua những hành lang cung điện hoàng gia. Công việc chuẩn bị cho buổi dạ tiệc cũng gần hoàn thành. Song Tử sau khi tắm rửa đã nhanh chóng khoác lên người bộ lễ phục. Chàng tự soi mình trong chiếc gương đồng. Bộ lễ phục có màu đỏ huyết dụ, lớp vải dày mịn dường như được làm bởi lông thú, thế nhưng là loài thú nào thì chàng không thể đoán được. Trên vai áo chàng là hai mảnh tước hàm. Từ giai đoạn đầu của đế chế đệ lục, hệ thống tước hàm được đưa vào sử dụng để phân cấp giới quý tộc và được lưu giữ cho đến tận ngày nay. Dù mỗi một triều đại lại có đôi chút thay đổi nhưng nhìn chung vẫn là những cấp bậc cơ bản như Hoàng đế, Quốc vương, Vương công, Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước và Nam tước. Từ khi đế chế Zodiacus đệ lục sụp đổ, người đứng đầu mỗi vương quốc chỉ có thể là Quốc vương hay Quốc hậu. Từ bậc Hầu tước trở lên thường đều là hoàng tộc, từ bậc Bá tước trở xuống là quý tộc. Một quý tộc được ban tước thường được Quốc vương ban kèm với đất đai, trở thành lãnh chúa hay thành chủ, mỗi lãnh chúa hay thành chủ có quyền cai quản mọi cư dân trên lãnh thổ của mình và thậm chí có quân đội riêng, nhưng hết thảy đều phải quy phục Quốc vương hay Quốc hậu.Song Tử xem xét mảnh tước hàm trên vai mình, tước hàm màu vàng rực, được thêu hình con báo màu xám. Đây là tước hàm Nam tước. Ngẫm nghĩ một lúc chàng mới hiểu dụng ý của nội quan khi chọn bộ lễ phục này cho chàng. Bình thường một quý tộc chưa được phong tước, chẳng hạn như con cháu của quý tộc hoặc hoàng tộc, nếu chưa được đích thân Quốc vương phong hàm thì không được đặt chân vào chính sảnh của cung điện hoàng gia, mà chỉ có thể dự tiệc ở sảnh chung mà thôi. Dường như vị nữ hoàng Zarnut kia đã dặn dò nội quan mang cho chàng y phục của Nam tước với dụng ý cho phép chàng và Dominic được phép bước chân vào chính sảnh.Song Tử đang thất thần thì chợt chàng nhìn thấy một bóng hình diễm lệ xuất hiện ở sau lưng. Song Tử quay lại, trước mặt chàng bấy giờ, Dominic lộng lẫy trong bộ váy dạ hội cùng màu với bộ lễ phục của chàng, tay áo nàng cuộn nếp uốn lượn tựa như những làn sóng kéo dài xuống tận nền đất. Ở ngang hông nàng, một cái đai lưng bằng da với những họa tiết khảm nạm bằng đồng tạo nên điểm nhấn cho bộ lễ phục. Một phiến tước hàm Nam tước phu nhân được đính ngay chính giữa đai lưng. Mái tóc Dominic được uốn thành từng lọn to lượn sóng, trải dài ở một bên vai. Song Tử đã nhìn thấy không ít những tiểu thư quý tộc xinh đẹp trong những lần dạo chơi ở Ferrell, thế nhưng vẻ đẹp của người con gái trước mặt chàng lúc này dường như khiến cho những kí ức đó trở nên lu mờ. Cởi bỏ bộ cánh phù thủy rừng sâu, Dominic dường như lột xác, trở thành một con người khác, một đóa hoa diễm lệ và trân quý, vừa e ấp nhưng cũng vừa rực rỡ.Song Tử chìm đắm trong cảnh đẹp trước mắt trong giây lát rồi bất giác bừng tỉnh, cố gắng giữ nhịp hơi thở, Song Tử đưa một tay về phía nàng, bàn tay để ngửa chờ đợi. Hai má Dominic ửng hồng, nàng dịu dàng đưa tay đặt lên bàn tay chàng. Song Tử nắm lấy rồi cùng nàng tiến về phía cửa. Những người nô lệ dẫn đường đã đứng chờ sẵn, họ cầm đèn cúi chào những người khách quý rồi di chuyển về phía trước. Song Tử tay trong tay cùng Dominic đi theo những nô lệ về phía sảnh chính. Trên mặt chàng thoáng nở một nụ cười. Khoảnh khắc này đối với chàng tựa như trong một giấc mộng đẹp, nếu quả thực đây là mộng, chàng ước mình không bao giờ thức giấc.Sảnh dạ hội là một không gian vô cùng rộng lớn, ba chùm đèn lớn thắp đầy nến treo lủng lẳng tỏa sáng rực rỡ, hai bàn tiệc dài được đặt dọc hai bên sảnh với đủ loại thức ăn và rượu quý. Cuối sảnh chính là hai chiếc cầu thang đối xứng dẫn lên một bậc chiếu nghỉ rộng rãi ở tầng hai, rất nhiều quý tộc đứng ở trên trò chuyện rôm rả. Những quý tộc mới có mặt đều phải trình tên họ và tước vị với một vị nội quan đứng ở cửa vào, sau khi được vị này xướng tên trước toàn thể khách quý trong điện thì mới được tiến vào trong, bước về phía trước để chào hỏi Nữ hoàng cùng những vị hoàng tộc đứng ở chiếu nghỉ phía trên.Song Tử cùng Dominic dắt tay nhau bước vào sảnh, khác với những quý tộc khác, chàng không mang theo thư mời cũng như giấy tờ chứng minh thân phận. Thế nhưng vị nội quan đứng chờ hai người lại chính là người đàn ông ban chiều mang lễ phục đến cho chàng. Vừa nhìn thấy hai người bước đến, vị nội quan liền cười toe toét ra hiệu cho Song Tử tiếp tục tiến vào sảnh, ông ta đồng thời hô to.- Nam tước Song Tử và Nam tước phu nhân Dominic, xin mời tiến đến ra mắt Nữ hoàng!Giới quý tộc đứng phía trên cao nghe thấy người vừa được xướng tên thì tò mò đưa mắt xuống. Vài người trong số đó còn xì xầm với nhau "Nam tước Song Tử ư? Sao tôi chưa từng nghe qua người này?" "Có lẽ chàng ta mới được phong tước!" "Còn trẻ thế kia mà đã được phong tước ư?" "Lại còn có một phu nhân xinh đẹp đến vậy!" "Ôi, người tài hoa, đẹp trai nhường vậy mà đã có chủ!"Mấy lời vừa rồi, Song Tử và Dominic đều nghe thấy, hai má Dominic hơi ửng đỏ, riêng Song Tử thì ráng nặn một nụ cười gượng gạo. Nữ hoàng Zarnut thấy chàng và Dominic xuất hiện thì tiến gần hơn đến ban công nhìn xuống, bà gật đầu chào bọn họ. Hai người bên dưới lúng túng một lúc rồi cũng nghiêng mình hành lễ.Dường như Song Tử và Dominic cũng là một trong những người cuối cùng đến bữa tiệc. Sau khi cả hai tìm được một vị trí đứng đằng sau bàn tiệc thì Nữ hoàng cũng tiến lên, lớn tiếng khai mạc buổi tiệc.- Trước hết, ta xin cảm tạ sự có mặt của các vị đức ông và các quý phu nhân trong buổi dạ tiệc ngày hôm nay. Từ khi cổ quốc Zarnut của chúng ta được khai sinh, chúng ta luôn phải chịu đựng sự chèn ép và ức hiếp của triều đình Zodiacus đệ lục cũng như giáo hội của chúng. Chúng ép ta phải từ bỏ tín ngưỡng của chính mình để thờ phụng Đấng Sáng Tạo của chúng và những thần linh trên đỉnh Eura. Thế nhưng chúng ta không bao giờ khuất phục, cổ quốc Zarnut tuy nhỏ bé nhưng chúng ta được Ngài hộ mệnh. Tyern không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Hơn ngàn năm nay, chúng ta chờ đợi và dưới sự chỉ dẫn của Ngài, cuối cùng chúng ta đã tìm được "chìa khóa". Ngày mà toàn thể dân chúng Zarnut được đặt chân đến Thành Phố Vàng Son đã không còn xa. Đêm nay, chúng ta hãy cùng nhau ăn mừng vì Ngài sắp đưa chúng ta đến với cuộc sống vĩnh hằng. Vì Tyern vạn tuế!Nữ hoàng vừa dứt lời, thì toàn thể quý tộc bên trong sảnh điện đều đồng loạt hô to.- Tyern van tuế!!!Song Tử đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này chỉ có chàng và Dominic là không hề làm theo những người còn lại. Chàng cau mày quay sang nữ phù thủy, thì thầm hỏi.- Vừa rồi bà ta nói đến cái gọi là "chìa khóa", nàng có biết đó là gì không?Dominic suy nghĩ một lúc rồi trả lời.- Tuy ta không biết "chìa khóa" thực sự là thứ gì nhưng ta đã từng nghe mẹ ta nói qua, từ thuở xa xưa, khi những thế lực bên kia Cõi Mộng dụ dỗ con người tìm đến Thành Phố Vàng Son, chúng thường bảo họ phải tìm cho bằng được thứ gọi là "chìa khóa". Chỉ có "chìa khóa" mới có thể khai mở cánh cổng vào Thành Phố Vĩnh Hằng, ai có được nó thì sẽ có thể đặt chân lên lãnh địa của Đấng Sáng Tạo và tìm thấy ngai vàng của Ngài.- Hừ! Thật không ngờ hơn vạn năm về trước lại tồn tại cả một cổ quốc thờ phụng Cổ thần ngay bên cạnh đế quốc Zodiacus hùng mạnh. Dường khi như cổ quốc này sụp đổ, mọi ghi chép về nó cũng thất lạc vì vậy mà hậu nhân không hề biết đến sự tồn tại của Zarnut.Dominic gật gù đồng ý. Song Tử suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp.- Bà ta nói rằng họ đã tìm thấy "chìa khóa", như vậy dù thứ đó là gì đi nữa thì nó cũng đang nằm trong cung điện hoàng gia này. Nàng nói xem, chúng ta có nên tìm cách đoạt lấy nó và hủy nó đi để ngăn cản bọn họ xâm phạm vào lãnh địa của Đấng Sáng Tạo hay không?Dominic nghe vậy liền lắc đầu nói.- Chàng đừng quên, đây là những điều xảy ra trong quá khứ. Nếu chàng làm xáo trộn nó thì một mảng không thời gian khác sẽ hình thành và thay thế thực tại. Trong mảng không thời gian đó, chúng ta sẽ không bao giờ được sinh ra trên đời.- Nhưng cũng có thể chúng ta vẫn sẽ được sinh ra và sống trong một thế giới tươi đẹp nơi không hề bị Vết Ố xâm nhiễm, không có những Cổ thần quấy nhiễu nhân gian.- Chuyện này quá liều lĩnh. Ta thực lòng mong chàng suy nghĩ kĩ càng hơn đã.Dominic vừa dứt lời thì tiếng nhạc trong chính sảnh bắt đầu nổi lên, những quý tộc đứng trên chiếu nghỉ lần lượt di chuyển xuống để hòa mình vào những vũ điệu uyển chuyển. Song Tử quay sang Dominic, một tay chắp sau lưng, tay còn lại đưa về phía nàng.- Nàng có đồng ý cùng ta nhảy một điệu hay không?Dominic e dè từ chối.- Ta không biết nhảy.Song Tử nắm lấy tay nàng.- Dừng lo, cứ bước theo ta là được.Không đợi Dominic kịp từ chối lần nữa, Song Tử kéo nàng về phía sàn khiêu vũ, tiếng nhạc cổ xưa tấu từng điệu réo rắt. Song Tử nắm tay Dominic, tay kia đỡ lấy eo nàng, cùng nàng vừa nhún vừa xoay vòng quanh những cặp đôi quý tộc khác. Dominic ban đầu hơi lúng túng, nhưng sau đó liền bắt nhịp rất nhanh, cơ thể nàng thoăn thoắt lướt theo Song Tử, gấu váy đỏ xòe tung theo từng vòng xoay tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Những quý tộc khác dường như bị vẻ đẹp của nàng làm cho choáng ngợp, một số cặp đôi còn dừng lại để xem Song Tử và Dominic nhảy múa. Song Tử say đắm nhìn nàng không thôi, bất giác bàn tay đang giữ tay nàng khép dần vào người, kéo theo bàn tay nõn nà của nữ phù thủy đặt lên ngực chàng. Dominic hơi ngạc nhiên ngước nhìn chàng, nhưng nàng tuyệt nhiên không hề rút tay lại. Nàng cảm thấy hai má mình nóng bừng, nhưng kì thực tận trong đáy lòng, nàng thích cảm giác được chạm vào cơ thể chàng, được cảm nhận hơi ấm của chàng. Đó là lần đầu tiên trong đời, nữ phù thủy rừng sâu thực sự cảm thấy con tim mình được sưởi ấm khỏi cái lạnh vĩnh hằng của vùng núi tuyết Eura. Song Tử chăm chú nhìn gương mặt của người con gái trong lòng mình, ánh mắt nàng long lanh, vừa ngại ngùng lại vừa rắn rỏi, nét hồng trên đôi má càng khiến nàng trở nên diễm lệ. Song Tử cảm thấy trong tim mình dấy lên một cảm xúc khó tả, chàng muốn được ở bên cạnh, được bảo vệ nàng dù cho thế giới này có trải qua sóng gió như thế nào đi chăng nữa. Chàng đắn đo muốn nói với nàng hết thảy những suy nghĩ của mình nhưng lại sợ rằng nàng sẽ không thể chấp nhận điều đó. Tiếng nhạc dừng, giới quý tộc cúi chào lẫn nhau, vỗ tay ca ngợi một điệu vũ vừa kết thúc. Song Tử và Dominic vẫn đứng nguyên một tư thế cũ, một tay chàng bất giác đưa lên định chạm vào gương mặt nữ phù thủy.- Dominic, ta...Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên chàng nhận ra ánh mắt người con gái trước mặt đang hướng về phía trên sảnh khiêu vũ. Chàng ngạc nhiên nhìn theo. Ở nơi ánh mắt nàng dừng lại, vị Nữ hoàng Zarnut đang trò chuyện cùng một người đàn ông. Người này vận một tấm áo choàng nâu, với vạt áo thêu hoa văn chỉ vàng. Trên ngực áo là một kí hiệu tựa như hai hình tam giác lồng vào nhau. Song Tử ra chiều khó hiểu nhìn Dominic hỏi.- Dominic có chuyện gì sao?Nữ phù thủy nheo mắt đáp.- Người đàn ông đang nói chuyện cùng nữ hoàng Zarnut, trên áo của ông ta có kí hiệu Valknut. Ký hiệu của Cổ thần Số Mệnh.Song Tử bèn đưa mắt nhìn lại lần nữa, người đàn ông phía trên ban công cùng nữ hoàng cảm thấy ánh mắt của chàng, ông ta cũng đưa mắt nhìn về phía Song Tử và Dominic. Đoạn, ông ta quay sang thì thầm gì đó vào tai nữ hoàng Zarnut rồi lui ra phía sau, bỏ đi mất.Song Tử liền dợm bước đi về hướng đó thì bị Dominic giữ lại.- Chàng tính làm gì thế?- Đi theo hắn ta chứ sao! Hắn rất có thể là manh mối để chúng ta tìm thấy "chìa khóa".- Ta đi cùng chàng! – Nữ phù thủy nhìn Song Tử, ánh mắt kiên định.Đoán rằng dù nói gì cũng không thể thay đổi được quyết định của Dominic, Song Tử gật đầu.- Được rồi, chúng ta phải tranh thủ, đừng để mất dấu hắn. Và hi vọng nữ hoàng kia không nhận ra sự vắng mặt của chúng ta.Những nhạc sư hoàng gia bắt đầu tấu khúc nhạc thứ hai, nhân lúc những quý tộc di chuyển vào sảnh khiêu vũ, Song Tử và Dominic nhanh chóng lách vào một lối ra nhỏ ở một góc sảnh. Bóng người đàn ông vận áo choàng loáng thoáng khuất sau những tán cây của hoa viên gần đó, lẫn vào màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com