Huyen Thoai Phap Su 12 Chom Sao
CHƯƠNG 32:Thiên Bình vội vã băng qua hành lang lính gác nghiêm ngặt đứng như tượng bên ngoài bệnh xá, vừa qua khỏi bậc cửa nàng đã lo lắng gọi to:-Xữ Nữ! Nàng không sao chứ?Bên trong bệnh xá, Xữ Nữ đang ngồi bên một cái bàn nhỏ, trên bàn là một thau nước, nữ tư tế bình thản vắt một chiếc khăn tay để lau đi vệt máu còn vương trên khóe miệng của mình. Thấy Thiên Bình bước vào, Xữ Nữ mỉm cười trả lời:-Ta không sao. Công việc của nàng thế nào? Sao lại bỏ dỡ mà chạy về đây?-Chiếc Iacus đã tu sữa gần xong, ta hay tin nàng bị nên liền quay về ngay. Ta chỉ lo nàng không có ma thuật hộ thân...-Nàng đừng quá lo lắng. Ta vẫn còn chưa tới số.Thiên Bình khẽ lắc đầu rồi đến ngồi bên cạnh Xữ Nữ:-Thế cái gã kì lạ kia đâu? Hắn là ai nàng có biết hay không?Xữ Nữ quay đầu nhìn về một gian phòng phía sau rồi nói:-Anh ta vẫn còn đang thơ thẫn ở trong kia. Dường như những kí tự cổ trên người anh ta là một loại bí thuật có tác dụng khống chế thần lực. Một loại ma thuật vô cùng hùng mạnh chỉ có thể được sử dung bởi thần linh rất giống với ma thuật của Cổ thần và Lời nguyền. Nếu ta đoán không lầm thì cái người mà ta vừa cứu chữa chính là vị sứ giả thiên đàng vừa hạ phàm cách đây không lâu. Có lẽ anh ta vì giao đấu với Syran mà phụ thương.Thiên Bình không kìm được sự kinh ngạc:- Nàng nói sao? Người bên trong kia chính là một Tống lãnh Thiên thần?Xữ Nữ gật đầu.- Tuy ta chưa biết được danh tính thực sự của anh ta, nhưng mới chỉ giải phong ấn mà đã mạnh như thế, chắc chắn anh ta là một thiên thần cao cấp.- Thế thì tại sao anh ta lại tấn công nàng ngay khi tỉnh lại?- Ta nghe anh ta nhắc đến một cây thương thần, có lẽ đã bị thất lạc cùng lúc anh ta bị trọng thương. Nếu đó là một bảo mật của thần giới ắt hẳn chứa đựng quyền năng to lớn. Đáng tiếc là bốn kí tự còn lại vẫn chưa thể giải, trí nhớ của anh ta không thể phục hồi hoàn toàn.-Thế anh ta có biết mình là Thiên thần hay không? -Thiên Bình thắc mắc.- Ta đã cố gắng nói cho anh ta biết, nhưng dường như anh ta đang trong tình trạng khủng hoảng, rất khó tiếp xúc. Vì vậy ta đành để cho anh ta ở một mình cho đến khi nào bình tĩnh lại.- Nàng không sao thì ta yên tâm rồi, chỉ vài hôm nữa khi tàu sữa xong, chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.Thiên Bình vừa dứt lời thì ngoài cửa bệnh xá, tiểu thư Sybil bước vào, nàng chào Xữ Nữ và Thiên Bình rồi dịu dàng nói:-Chủ nhân muốn gặp hai nàng, và cả người bên trong kia. Khi nào anh ta sẵn sàng, phiền hai nàng báo với ta một tiếng.Xữ Nữ gật đầu, cuối cùng thì chủ nhân của hòn đảo cũng chịu ra mặt. Người này vì sao muốn nàng cứu vị Thiên thần kia? Nếu người này muốn lợi dụng sức mạnh siêu nhiên để bành trướng quyền lực thì quả là điên rồCon người không thể thao túng thần linh bằng không sẽ tự chuốc lấy họa diệt thân. Tiểu thư Sybil sau khi chuyển lời liền cúi chào rời bước để lại Xữ Nữ và Thiên Bình nhìn nhau với ánh mắt lo lắng. Tuy không nói ra nhưng trong lòng hai nàng đều phần nào suy đoán được ý đồ của vị chủ nhân thần bí kia.Đang suy nghĩ rất lung, đột nhiên Xử Nữ và Thiên Bình bị đánh động bởi tiếng la hét từ gian phòng phía trong vọng ra. Hai nữ pháp sư liền tức tốc chạy vào xem, thì nhìn thấy anh chàng Thiên thần đang ngồi co ro ở một góc giường, hai cánh tay ôm lấy khuôn mặt, cơ thể rung lên từng hồi. Xử Nữ tiến đến gần để xem xét thì thấy tiếng khóc khe khẽ. Nghe tiếng bước chân, anh ta ngẩng mặt lên nhìn nàng, gương mặt nước mắt nước mũi tèm nhèm, đôi môi run run nói:- Xin hãy cứu tôi với! Tôi không muốn chết! Có người muốn giết tôi!Xử Nữ ngồi lên giường, một tay vươn tới, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của anh ta. Chỉ thấy anh chàng càng khóc to hơn, luôn miệng nói: - Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết...Xử Nữ quay sang nhìn Thiên Bình một cánh lo lắng rồi quyết định nghiêng người ôm lấy vị Thiên thần đang sợ hãi vào lòng. Một tay nàng vỗ về trên lưng anh ta:- Đừng sợ, có ta ở đây, ngươi đừng sợ. Ta sẽ không để bất kì ai làm hại ngươi.Sự an ủi của Xử Nữ cuối cùng cũng có tác dụng, Một lúc sau, tiếng khóc đã dừng hẳn. Xử nữ với tay lấy một cái khăn đặt ở cạnh giường, cẩn thận lau chùi gương mặt lấm lem của anh ta rổi nói:- Nói cho ta biết, ngươi tên gì?Chàng Thiên thần suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời:
- Trong mơ ta vẫn nghe thấy tiếng người khác gọi ta là Ga... Gadriel- Gadriel? - Xử Nữ dừng lại một chút rồi quay sang nói với Thiên Bình.- Trong cổ thư về thần giới có rất nhiều ghi chép về bảy vị Thần Vương thông trị Thiên Đàng, Gadriel là một trong số đó, tước hiệu là Chinh Phạt thiên thần.- Thiên thần? - Gadriel ngơ ngác hỏi.Xử Nữ liền quay lại nhìn chàng ta nói:- Ngươi không nhớ thân thế thực sự của mình ư?Vị Thiên thần lắc đầu.- Từ hôm qua đến giờ ta liên tục mơ rất nhiều, những hình ảnh và âm thanh rời rạc. Xâu chuỗi lại, ta có thể lờ mờ nhớ được một vùng đất tên là Roheim, ta chỉ là một nông dân bình thường, ta còn có một người vợ tên là Jiu Wei. Nhưng cô ấy đã chết... bị người ta giết chết... - Nói đến đây, giọng của Gadriel bắt đầu run run trở lại.Xử Nữ liền đặt tay lên vai chàng ta để trấn an. Thiên Bình suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:- Roheim? Ta đi đây đi đó đã nhiều năm nhưng chưa từng nghe qua nơi này.Xử Nữ nghe vậy thì giải thích:- Roheim chính là thành trì trung tâm của thần giới, chính là mái vòm của vũ trụ. Chỉ có những thần linh cao cấp mới có thể bước chân đến nơi này.- Ra là vậy. - Thiên Bình cảm thán.Xử Nữ nhìn Gadriel, thở dài nói:- Những giấc mơ của người chỉ là những mảnh kí ức chọn lọc , khó lòng nói được ý nghĩa của chúng. Tạm thời ngươi đừng lo nghĩ quá nhiều, cũng đừng tùy tiện nói cho ai biết bản thân là Thiên thần, bằng không hậu quả sẽ khó lường.Gadriel ra vẻ khó hiểu, nhưng rồi cũng gật đầu chấp nhận. Một lúc sau thì chàng ta buồn bã nói:- Bây giờ ta phải làm thế nào? Ta không nhớ gì cả, ta muốn về nhà, nhưng nhà của ta ở đâu ta cũng không biết.- Bùa chú trên người của ngươi cũng thật quá mạnh mẽ, ta hiện thời chỉ có thể chữa được một phần. Nếu muốn tiếp tục chúng ta cần phải tìm cho được lông phượng hoàng.- Lông phương hoàng? - Thiên Bình lên tiếng xen vào. - Phượng hoàng là thần linh, muốn lấy một sợi lông trên người của chúng, khác nào tự lao đầu vào chỗ chết?- Trước đây ta đã từng thấy một pháp sư lấy được lông phượng hoàng. Đó không phải là chuyện không thể.Thiên Bình gật đầu, nữ thuyền trưởng ngồi xuống một cái ghế ở gần đó, rót một ly trà nóng rồi nói tiếp:- Thế còn vị đạo chủ giấu mặt rất muốn gặp anh ta thì sao?Xử Nữ quay sang nhìn Gadriel, anh mắt vị Thiên thần nhìn nàng một cách khó hiểu. Xử Nữ suy nghĩ một lúc rồi nói:- Chúng ta sẽ đi gặp người này, ta cũng rất muốn biết ý đồ của họ là gì. Nếu thực sự để họ thao túng sức mạnh của Thiên thần thì chắc chắn phàm giới sẽ càng thêm nhiều sóng gió.Gadriel gật đầu.- Được, chúng ta cùng đến điện đảo chủ một chuyến .
Gadriel giật mình tỉnh dậy bởi một giấc mơ lông xộn những hình ảnh, tất cả đều như những kí ức của kẻ khác, vô cùng xa lạ. Tay quệt lấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, Gadriel quyết định rời khỏi giường để uống một ngụm nước.Bên trong gian bệnh xá lặng lẽ như tờ, người con gái tóc vàng xinh đẹp như tượng thạch không thấy đâu cả. Bản thân chàng ý thức được cô gái ấy, Xử Nữ, chính là ân nhân cứu mạng của mình, trong những cơn mê man chàng thoáng nghe được tiếng nói của nàng không ngừng động viên mình, chàng cảm nhận được đôi tay mịn màng khẽ vuốt lấy vần trán của mình, và hương thơm tỏa ra từ cơ thể nàng.Ngày hôm qua, chàng gặp phải ác mộng, một cơn ác mông vô cùng đáng sợ. Trong giấc mơ đó, có một kẻ với bộ mặt hết sức hung tợn ráo riết săn đuổi chàng, chàng dồn toàn lực để trốn chạy, nhưng chạy cách mấy cũng không tài nào thoát được. Khi tỉnh dậy chàng cảm thấy vô cùng sợ hãi, chàng không thể nhớ ra mình là ai, người thân của mình đang ở đâu, nơi nào là quê hương của chàng. Chàng cảm thấy mình như lạc vào thế giới lạ, khắp nơi là cảm bẫy đầy đe dọa muốn níu kéo nhưng không có gì để bám tựa. Trong giây phút, đó chính cái ôm và sự che chở của Xử Nữ đã khiến cho chàng cảm thấy một chút ấm áp của hi vọng, chính nàng đã khiến cho chàng không còn sợ nữa.Gadriel lần mò bước ra khỏi bệnh xá, bên ngoài khu vườn thảo dược chói chang ánh nắng. Dường như chàng ở trong nhà quá lâu nên đôi mắt nhìn vào ánh sáng đột nhiên thấy chói. Gadriel nheo mắt một lúc thì cũng tạm thích nghi. Không khí trong vườn khiến chàng thoải mái hẳn. Chàng mỉm cười vừa đi vừa ngắm những đóa hoa thảo dược đầy màu sắc đang khoe nở. Bấc giác một tay chàng đưa lên định sờ vào chúng thì đột nhiên một bàn tay khác nhỏ hơn, mịn màng hơn chộp lấy cổ tay chàng.- Đừng động vào! - Âm thanh thật quen thuộc, là Xử Nữ. Gadriel quay sang thì nhìn thấy đôi mày xinh đẹp của nàng đang cau lại tức giận. - Đây là hoa tường vi Địa Ngục, có nguồn gốc từ bên ngoài lục địa, độc tính cực mạnh. Chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tử vong.Gadriel nghe vậy lí nhí nói.- Suýt chút nữa thì mất mạng. Sao lại mang những thứ hoa cỏ độc hại vào khu vườn này?- Những thứ này tuy bình thường rất độc, nhưng biết cách phối hợp với nhau sẽ có công dụng liệu thương trị bệnh vô cùng quý giá. - Xử Nữ dịu dàng giải thích rồi từ tốn bước ra khỏi khu vườn.Gadriel thấy vậy thì lẽo đẽo theo sau. Hai người đi cạnh nhau trong im lặng. Thỉnh thoảng Gadriel liếc sang nhìn nàng. Gương mặt nàng thật đẹp, mái tóc vàng óng ánh như mây, đôi mắt long lanh như hai hạt ngọc, đôi môi hồng khẽ mím. Chợt Gadriel để ý thấy trên cổ Xử Nữ còn hằn một vết bầm tựa như hình bàn tay. Chàng liền ấp úng hỏi:- Hôm đó... hôm đó có phải là do ta khiến nàng bị thương?- Đừng bận tâm. Nếu xét về địa vị, ngươi hoàn toàn có thể giết ta, ta không hề oán trách. Đó là quyền của thần linh, quyết định sinh tử của con người. - Xử Nữ đáp.- Xin nàng đừng hiểu lầm... ta... ta không bao giờ có ý định giết nàng.- Đó là vì ngươi không nhớ được bản chất của mình. Thiên thần vốn dĩ tàn bạo và vô tình, tống lãnh Thiên thần còn đáng sợ hơn.Gadriel cau mày lắc đầu:- Nếu quả thực như vậy, ta thà rằng không bao giờ nhớ ra bản chất của mình.Nghe những lời đó của chàng, Xử Nữ có phần ngạc nhiên, nàng mở miệng định nói, nhưng lại thôi. Gadriel nhìn nàng một lúc rồi nói:- Rốt cuộc nàng tôn kính thần linh hay ghét thần linh? Ta có cảm giác nàng không có thiện cảm với ta lắm.- Ta vốn dĩ là tư tế do thần linh sắc phong. Hai vạn năm ta phục tùng họ, tôn kính họ, nhưng số phận của ta luôn bị họ thao túng. Ta cảm thấy quá mệt mỏi. Nay tất cả ma thuật của ta bị tước mất, kể như ta cũng trả hết ân huệ của thần linh về cho họ. ta không muốn bản thân bị ràng buộc nữa. Đã lâu lắm rồi ta không tìm thấy được cảm giác tự do như hiện tại. Bây giờ không còn là một thánh nữ nữa, ta cũng không còn tha thiết phục dịch cho thần linh nữa.- Như vậy cũng tốt, ta cũng không tha thiết làm thần linh nữa! - Gadriel vừa cười vừa nói.Xử Nữ nghe vậy liền lắc đầu.- Ta e rằng ngươi không muốn cũng không được. Với quyền năng to lớn của một tống lãnh Thiên thần, ngươi không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành mục tiêu của các thế lực đen tối tại phàm giới. Nếu ngươi không mau chóng phục hồi quyền năng thì rất có thể bị kẻ xấu thao túng làm công cụ thống trị lục địa. Và món vũ khí kia ngươi mang theo lúc hạ phàm cũng phải nhanh chóng tìm lại. Bảo vật của thần giới nếu để rơi vào tay người phàm thì hậu quả khôn lường.
Mặt trời vừa lên quá ngọn cây thì tiểu thư Sybil đã xuất hiện trước gian bệnh xá, đi theo nàng là hơn chục lính cảnh vệ mũ giáp chỉnh tề. Xử Nữ cũng đã chuẩn bị tinh thần để diện kiến vị chủ đảo bí ẩn nọ. Nàng cùng Thiên bình và Gadriel nhanh chóng sửa soạn rồi cùng tiểu thư Sybil đi về phía điện hoàng thất.Chính điện là một không gian hết sức to lớn, từ nơi thềm cửa đi đến vị trí đảo chủ thượng tọa phải đến hơn trăm bước chân. Nhưng khi vừa bước vào trong sảnh điện, Xử Nữ đã cảm nhận một luồng sức mạnh dữ dội tràn ngập trong không gian.Đứng tại vị trí cao nhất trước một cái ngai khổng lồ hình con sò biển là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu xanh như biển ngọc được vấn cao, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xuống mấy người vừa xuất hiện.Tuy phép thuật đã không còn, nhưng Xử Nữ vẫn cảm nhận được một lực lượng sức mạnh dữ dội hiện diện quanh cơ thể vị nữ chủ nhân kia. một thứ quyền năng mà chỉ có thần linh sở hữu. Tuy trong lòng có chút chấn động nhưng Xử Nữ vẫn cố giữ vẻ bình thản hành lễ chào hỏi. Thiên Bình ở bên cạnh dường như cũng cảm nhận được người trên kia có sức mạnh kinh người, nàng liền có chút do dự nhưng nhìn thấy Xử Nữ vẫn bình thản, nữ thuyền trưởng cũng theo đó mà hành lễ. Chỉ riêng Gadriel cứ ngơ ngác nhìn ngó lung tung vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nữ đảo chủ gật đầu đáp lại rồi ra hiệu cho ba người họ ngồi lên mấy cái ghế lớn đã được chuẩn bị sẵn. Khi ba người Xử Nữ đã yên vị, đảo chủ mới lên tiếng:- Thánh nữ, thời gian vừa qua ta thật là thất lễ không cho mời nàng đến để chào hỏi.Xử Nữ mỉm cười nói:- Đảo chủ quá lời rồi, những ngày vừa qua ta gặp phải kiếp nạn, cũng nhờ đảo chủ rộng lượng cho phép ở lại San Gandelra để ẩn lánh.- Nàng là tư tế của các vị thần Eura, đảo quốc của ta có thể đón tiếp nàng thì chính là vinh hạnh của ta. - Nữ đảo chủ đáp.Nói đoạn, đảo chủ đưa mắt nhìn về phía Gadriel ánh mắt chợt có tia kì quái.- Chàng trai kia có phải là người mà ta đã nhờ nàng cứu chữa hay không?Xử Nữ quay lại nhìn Gadriel, chàng Thiên thần tỏ vẻ lo lắng nhìn lại nàng. Xử nữ quay về phía đảo chủ đáp:- Phải.- Ta nghe Sybil nói, nàng bảo hắn ta không phải phàm nhân vậy ý nằng hắn chính là thần linh hạ phàm hay sao?Xử Nữ giật mình trước cậu hỏi của nữ đảo chủ. Quả nhiên à ta đang toan tính chuyện gì đó. Nàng tự trách mình hôm trước đã lỡ lời trước Sybil. Suy nghĩ một lúc, Xử Nữ đáp.- Lúc đó ta có chút vội vã. Giờ xem xét lại, thực sự, anh ta chỉ là một người bình thường.Nữ đảo chủ khẽ quay sang nhìn tiểu thư Sybil ở bên cạnh, khóe miệng bà ta hơi nhếch lên thành một nụ cời khó hiểu.- Thật vậy sao? - Nữ đảo chủ hỏi, nhưng dường như bà ta không hề có ý mong đợi bất kỳ câu trả lời nào. - Ta đã nhờ nàng cứu chữa cho hắn, cũng đã hứa báo đáp nàng. Bây giờ nàng có bất cứ yêu cầu gì ta nhất địng sẽ đáp ứng.Xử nữ quay sang nhìn Gadriel rồi lại nhìn Thiên Bình. Khi ánh mắt hai nàng gặp nhau, Thiên Bình dường như cảm thấy vị nữ tư tế đang có một ý định hết sức táo bạo.- Trước khi nói ra yêu cầu của mình, có điều này ta muốn hỏi đảo chủ, không biết ngài có thể nói cho ta biết hay không? - Xử Nữ từ tốn hỏi.- Nàng cứ nói.- Xin hỏi đảo chủ vì sao nhất định nhờ ta cứu chữa cho một người xa lạ? Người này rốt cuộc có giá trị gì với bà?Nữ đảo chủ nghe vậy sắc mặt liền có sự chuyển biến, hai hàng lông mày của bà ta hơi nheo, nhưng tuyệt nhiên không lộ vẻ tức giận. Đột nhiên bà ta bật cười:- Ha ha ha. Nàng đã nghĩ quá nhiều rồi thánh nữ. Ta chỉ là có lòng bao dung, không thể khoanh tay đứng nhìn một sinh mạng tội nghiệp bị thần chết cướp di mà thôi.Trong lòng Xử Nữ nhận rõ mồn một người kia đang nói dối, nhưng lực lượng phép thuật hùng mạnh đang vần vũ quanh bà ta khiến nàng e dè không dám hành động cẩu thả. Suy nghĩ một lúc, nàng đáp:- Nếu như anh ta không có quan hệ gì với bà, có thể cho anh ta gia nhập thủy thủ đoàn của Thiên Bình và ta hay không? Xem như ngài trả công cho ta vậy!Xử Nữ vừa dứt lời thì nữ đảo chủ liền đập tay lên cái ngai vàng của mình rồi đứng phắt dậy, nét mặt bà ta hoàn toàn chuyển sang giận dữ. Bà ta dõng dạc nói:- Nàng có thể xin ta bất cứ điều gì, trừ việc đó. Chàng trai kia nhất định phải ở lại trên đảo của ta.Vừa nghe thấy vậy, Gadriel liền sợ hãi quay sang nhìn Xử Nữ và Thiên Bình.- Người đàn bà kia trông thật đáng sợ, hai người không được để ta ở đây một mình.Thiên Bình liền khẽ giọng trấn an:- Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để bà ta đạt được mục đích. Xử Nữ cũng đứng dậy khỏi ghế, tiến ra trước sảnh điện đối mặt với đảo chủ:- Cho dù ngài là chủ nhân của nơi này, nhưng chàng trai kia vốn dĩ không phải là công dân của San Gandelra. Anh ta có quyền tự do của mình, ngài không thể ngang nhiên bắt người được.- Ta không thể sao? - Nữ đảo chủ vừa nói vừa phất tay ra hiệu, lập tức hàng loạt lính cảnh vệ từ ngoài điện tiến vào cùng lúc tuốt gươm bao vây ba người Xử Nữ, Thiên Bình và Gadriel. - Xử Nữ, hai chúng ta cũng nên thôi diễn trò đi, ta biết nàng cố tình che đậy bản thể của hắn ta, nhưng ta cũng như nàng, có thể cảm nhận được sức mạnh của hắn. Chàng trai này sở hữu sức mạnh quá lớn, ta cũng không thể dễ dàng để nàng đem đi như vậy.Thiên Bình tức giận lên tiếng:- Hừ, cuối cùng thì bà cũng đã lộ dã tâm. Bọn ta đã nghi ngờ ý đồ của bà từ sớm, nhưng bà đừng có đắc ý. Chỉ vài ba tên lính gác mà muốn ngăn bọn ta sao?Vừa dứt lời Thiên Bình liền vạch tay vào không khí rồi niệm chú. Một vòng sáng kí tự xuật hiện dưới chân ba người họ xoay chuyển liên tục. Gió đột nhiên nổi lên trong sảnh điện, bụi cát mịt mù, những tên cảnh vệ quân chưa kịp phản ứng gì thì ba người trước mặt đã tan biến vào không khí. Tiểu thư Sybil đứng đằng sau ngai vàng liền lo lắng bước lên.- Chủ nhân tại sao người không chặn họ lại? Với quyền năng của người chẳng phải sẽ có thể bắt họ dễ như trở bàn tay sao?Nữ đảo chủ lúc này mới từ tốn quay mặt lại, cả người bà ta phủ trong một luồng hào quang xanh biếc. Sau khi ánh sáng vụt tắt, bà ta hiện nguyên hình là nữ thần biển Alfreidr. Nét mặt Alfreidr cực kỳ ung dung, khác hẳn với biểu hiện giận dữ ban nãy, điều này càng khiến Sybil cảm thấy khó hiểu.- Sybil, ngươi đừng lo lắng qua làm gì, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta. Tên Gadriel kia tuy rằng rất có giá trị với ta, nhưng hắn vẫn còn bị bốn ký tự cổ phong ấn.Ta cố tình thả bọn chúng đi là để Xử Nữ có thể tìm cách phá giải hoàn toàn các ký tự đó. Sau khi quyền năng của Gadriel hoàn toàn hồi phục, chúng ta sẽ đoạt lấy hắn cũng chưa muộn.- Nhưng... nhưng thả họ đi rồi thì làm sao mà bắt lại được. - Sybil vẫn chưa hiểu lắm.- Ha ha ha. - Alfreidr cười lớn. - Ta không cần phí sức bắt đi bắt họ, họ sẽ tự dẫn xác trở về đây. Ngươi còn nhớ gã Ceasar, Hoàng tử đảo quốc Orland hay không?- Thuộc hạ vẫn nhớ, chẳng phải mấy tháng trước tàu của hắn bị đắm, trôi dạt đến San Gandelra hay sao?- Đúng vậy. Hắn chính là người yêu của Thiên Bình. Chỉ cần ngươi giữ hắn làm con tin trên đảo, sợ gì Thiên Bình không quay trở lại đây. Và ta tin chắc, Xử Nữ cùng gã Thiên thần kia cũng sẽ không để nữ thuyền trưởng đơn độc một mình.- Kế hoạch của chủ nhân quả nhiên lợi hại. - Sybil tán thưởng.- Được rồi, nhưng trước mắt, ngươi cần phải đi làm cho ta việc này... - Alfreidr quay lại nhìn Sybil, ánh mắt bà ta lóe lên một tia ác độc.
- Trong mơ ta vẫn nghe thấy tiếng người khác gọi ta là Ga... Gadriel- Gadriel? - Xử Nữ dừng lại một chút rồi quay sang nói với Thiên Bình.- Trong cổ thư về thần giới có rất nhiều ghi chép về bảy vị Thần Vương thông trị Thiên Đàng, Gadriel là một trong số đó, tước hiệu là Chinh Phạt thiên thần.- Thiên thần? - Gadriel ngơ ngác hỏi.Xử Nữ liền quay lại nhìn chàng ta nói:- Ngươi không nhớ thân thế thực sự của mình ư?Vị Thiên thần lắc đầu.- Từ hôm qua đến giờ ta liên tục mơ rất nhiều, những hình ảnh và âm thanh rời rạc. Xâu chuỗi lại, ta có thể lờ mờ nhớ được một vùng đất tên là Roheim, ta chỉ là một nông dân bình thường, ta còn có một người vợ tên là Jiu Wei. Nhưng cô ấy đã chết... bị người ta giết chết... - Nói đến đây, giọng của Gadriel bắt đầu run run trở lại.Xử Nữ liền đặt tay lên vai chàng ta để trấn an. Thiên Bình suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:- Roheim? Ta đi đây đi đó đã nhiều năm nhưng chưa từng nghe qua nơi này.Xử Nữ nghe vậy thì giải thích:- Roheim chính là thành trì trung tâm của thần giới, chính là mái vòm của vũ trụ. Chỉ có những thần linh cao cấp mới có thể bước chân đến nơi này.- Ra là vậy. - Thiên Bình cảm thán.Xử Nữ nhìn Gadriel, thở dài nói:- Những giấc mơ của người chỉ là những mảnh kí ức chọn lọc , khó lòng nói được ý nghĩa của chúng. Tạm thời ngươi đừng lo nghĩ quá nhiều, cũng đừng tùy tiện nói cho ai biết bản thân là Thiên thần, bằng không hậu quả sẽ khó lường.Gadriel ra vẻ khó hiểu, nhưng rồi cũng gật đầu chấp nhận. Một lúc sau thì chàng ta buồn bã nói:- Bây giờ ta phải làm thế nào? Ta không nhớ gì cả, ta muốn về nhà, nhưng nhà của ta ở đâu ta cũng không biết.- Bùa chú trên người của ngươi cũng thật quá mạnh mẽ, ta hiện thời chỉ có thể chữa được một phần. Nếu muốn tiếp tục chúng ta cần phải tìm cho được lông phượng hoàng.- Lông phương hoàng? - Thiên Bình lên tiếng xen vào. - Phượng hoàng là thần linh, muốn lấy một sợi lông trên người của chúng, khác nào tự lao đầu vào chỗ chết?- Trước đây ta đã từng thấy một pháp sư lấy được lông phượng hoàng. Đó không phải là chuyện không thể.Thiên Bình gật đầu, nữ thuyền trưởng ngồi xuống một cái ghế ở gần đó, rót một ly trà nóng rồi nói tiếp:- Thế còn vị đạo chủ giấu mặt rất muốn gặp anh ta thì sao?Xử Nữ quay sang nhìn Gadriel, anh mắt vị Thiên thần nhìn nàng một cách khó hiểu. Xử Nữ suy nghĩ một lúc rồi nói:- Chúng ta sẽ đi gặp người này, ta cũng rất muốn biết ý đồ của họ là gì. Nếu thực sự để họ thao túng sức mạnh của Thiên thần thì chắc chắn phàm giới sẽ càng thêm nhiều sóng gió.Gadriel gật đầu.- Được, chúng ta cùng đến điện đảo chủ một chuyến .
Gadriel giật mình tỉnh dậy bởi một giấc mơ lông xộn những hình ảnh, tất cả đều như những kí ức của kẻ khác, vô cùng xa lạ. Tay quệt lấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, Gadriel quyết định rời khỏi giường để uống một ngụm nước.Bên trong gian bệnh xá lặng lẽ như tờ, người con gái tóc vàng xinh đẹp như tượng thạch không thấy đâu cả. Bản thân chàng ý thức được cô gái ấy, Xử Nữ, chính là ân nhân cứu mạng của mình, trong những cơn mê man chàng thoáng nghe được tiếng nói của nàng không ngừng động viên mình, chàng cảm nhận được đôi tay mịn màng khẽ vuốt lấy vần trán của mình, và hương thơm tỏa ra từ cơ thể nàng.Ngày hôm qua, chàng gặp phải ác mộng, một cơn ác mông vô cùng đáng sợ. Trong giấc mơ đó, có một kẻ với bộ mặt hết sức hung tợn ráo riết săn đuổi chàng, chàng dồn toàn lực để trốn chạy, nhưng chạy cách mấy cũng không tài nào thoát được. Khi tỉnh dậy chàng cảm thấy vô cùng sợ hãi, chàng không thể nhớ ra mình là ai, người thân của mình đang ở đâu, nơi nào là quê hương của chàng. Chàng cảm thấy mình như lạc vào thế giới lạ, khắp nơi là cảm bẫy đầy đe dọa muốn níu kéo nhưng không có gì để bám tựa. Trong giây phút, đó chính cái ôm và sự che chở của Xử Nữ đã khiến cho chàng cảm thấy một chút ấm áp của hi vọng, chính nàng đã khiến cho chàng không còn sợ nữa.Gadriel lần mò bước ra khỏi bệnh xá, bên ngoài khu vườn thảo dược chói chang ánh nắng. Dường như chàng ở trong nhà quá lâu nên đôi mắt nhìn vào ánh sáng đột nhiên thấy chói. Gadriel nheo mắt một lúc thì cũng tạm thích nghi. Không khí trong vườn khiến chàng thoải mái hẳn. Chàng mỉm cười vừa đi vừa ngắm những đóa hoa thảo dược đầy màu sắc đang khoe nở. Bấc giác một tay chàng đưa lên định sờ vào chúng thì đột nhiên một bàn tay khác nhỏ hơn, mịn màng hơn chộp lấy cổ tay chàng.- Đừng động vào! - Âm thanh thật quen thuộc, là Xử Nữ. Gadriel quay sang thì nhìn thấy đôi mày xinh đẹp của nàng đang cau lại tức giận. - Đây là hoa tường vi Địa Ngục, có nguồn gốc từ bên ngoài lục địa, độc tính cực mạnh. Chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tử vong.Gadriel nghe vậy lí nhí nói.- Suýt chút nữa thì mất mạng. Sao lại mang những thứ hoa cỏ độc hại vào khu vườn này?- Những thứ này tuy bình thường rất độc, nhưng biết cách phối hợp với nhau sẽ có công dụng liệu thương trị bệnh vô cùng quý giá. - Xử Nữ dịu dàng giải thích rồi từ tốn bước ra khỏi khu vườn.Gadriel thấy vậy thì lẽo đẽo theo sau. Hai người đi cạnh nhau trong im lặng. Thỉnh thoảng Gadriel liếc sang nhìn nàng. Gương mặt nàng thật đẹp, mái tóc vàng óng ánh như mây, đôi mắt long lanh như hai hạt ngọc, đôi môi hồng khẽ mím. Chợt Gadriel để ý thấy trên cổ Xử Nữ còn hằn một vết bầm tựa như hình bàn tay. Chàng liền ấp úng hỏi:- Hôm đó... hôm đó có phải là do ta khiến nàng bị thương?- Đừng bận tâm. Nếu xét về địa vị, ngươi hoàn toàn có thể giết ta, ta không hề oán trách. Đó là quyền của thần linh, quyết định sinh tử của con người. - Xử Nữ đáp.- Xin nàng đừng hiểu lầm... ta... ta không bao giờ có ý định giết nàng.- Đó là vì ngươi không nhớ được bản chất của mình. Thiên thần vốn dĩ tàn bạo và vô tình, tống lãnh Thiên thần còn đáng sợ hơn.Gadriel cau mày lắc đầu:- Nếu quả thực như vậy, ta thà rằng không bao giờ nhớ ra bản chất của mình.Nghe những lời đó của chàng, Xử Nữ có phần ngạc nhiên, nàng mở miệng định nói, nhưng lại thôi. Gadriel nhìn nàng một lúc rồi nói:- Rốt cuộc nàng tôn kính thần linh hay ghét thần linh? Ta có cảm giác nàng không có thiện cảm với ta lắm.- Ta vốn dĩ là tư tế do thần linh sắc phong. Hai vạn năm ta phục tùng họ, tôn kính họ, nhưng số phận của ta luôn bị họ thao túng. Ta cảm thấy quá mệt mỏi. Nay tất cả ma thuật của ta bị tước mất, kể như ta cũng trả hết ân huệ của thần linh về cho họ. ta không muốn bản thân bị ràng buộc nữa. Đã lâu lắm rồi ta không tìm thấy được cảm giác tự do như hiện tại. Bây giờ không còn là một thánh nữ nữa, ta cũng không còn tha thiết phục dịch cho thần linh nữa.- Như vậy cũng tốt, ta cũng không tha thiết làm thần linh nữa! - Gadriel vừa cười vừa nói.Xử Nữ nghe vậy liền lắc đầu.- Ta e rằng ngươi không muốn cũng không được. Với quyền năng to lớn của một tống lãnh Thiên thần, ngươi không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành mục tiêu của các thế lực đen tối tại phàm giới. Nếu ngươi không mau chóng phục hồi quyền năng thì rất có thể bị kẻ xấu thao túng làm công cụ thống trị lục địa. Và món vũ khí kia ngươi mang theo lúc hạ phàm cũng phải nhanh chóng tìm lại. Bảo vật của thần giới nếu để rơi vào tay người phàm thì hậu quả khôn lường.
Mặt trời vừa lên quá ngọn cây thì tiểu thư Sybil đã xuất hiện trước gian bệnh xá, đi theo nàng là hơn chục lính cảnh vệ mũ giáp chỉnh tề. Xử Nữ cũng đã chuẩn bị tinh thần để diện kiến vị chủ đảo bí ẩn nọ. Nàng cùng Thiên bình và Gadriel nhanh chóng sửa soạn rồi cùng tiểu thư Sybil đi về phía điện hoàng thất.Chính điện là một không gian hết sức to lớn, từ nơi thềm cửa đi đến vị trí đảo chủ thượng tọa phải đến hơn trăm bước chân. Nhưng khi vừa bước vào trong sảnh điện, Xử Nữ đã cảm nhận một luồng sức mạnh dữ dội tràn ngập trong không gian.Đứng tại vị trí cao nhất trước một cái ngai khổng lồ hình con sò biển là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu xanh như biển ngọc được vấn cao, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xuống mấy người vừa xuất hiện.Tuy phép thuật đã không còn, nhưng Xử Nữ vẫn cảm nhận được một lực lượng sức mạnh dữ dội hiện diện quanh cơ thể vị nữ chủ nhân kia. một thứ quyền năng mà chỉ có thần linh sở hữu. Tuy trong lòng có chút chấn động nhưng Xử Nữ vẫn cố giữ vẻ bình thản hành lễ chào hỏi. Thiên Bình ở bên cạnh dường như cũng cảm nhận được người trên kia có sức mạnh kinh người, nàng liền có chút do dự nhưng nhìn thấy Xử Nữ vẫn bình thản, nữ thuyền trưởng cũng theo đó mà hành lễ. Chỉ riêng Gadriel cứ ngơ ngác nhìn ngó lung tung vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nữ đảo chủ gật đầu đáp lại rồi ra hiệu cho ba người họ ngồi lên mấy cái ghế lớn đã được chuẩn bị sẵn. Khi ba người Xử Nữ đã yên vị, đảo chủ mới lên tiếng:- Thánh nữ, thời gian vừa qua ta thật là thất lễ không cho mời nàng đến để chào hỏi.Xử Nữ mỉm cười nói:- Đảo chủ quá lời rồi, những ngày vừa qua ta gặp phải kiếp nạn, cũng nhờ đảo chủ rộng lượng cho phép ở lại San Gandelra để ẩn lánh.- Nàng là tư tế của các vị thần Eura, đảo quốc của ta có thể đón tiếp nàng thì chính là vinh hạnh của ta. - Nữ đảo chủ đáp.Nói đoạn, đảo chủ đưa mắt nhìn về phía Gadriel ánh mắt chợt có tia kì quái.- Chàng trai kia có phải là người mà ta đã nhờ nàng cứu chữa hay không?Xử Nữ quay lại nhìn Gadriel, chàng Thiên thần tỏ vẻ lo lắng nhìn lại nàng. Xử nữ quay về phía đảo chủ đáp:- Phải.- Ta nghe Sybil nói, nàng bảo hắn ta không phải phàm nhân vậy ý nằng hắn chính là thần linh hạ phàm hay sao?Xử Nữ giật mình trước cậu hỏi của nữ đảo chủ. Quả nhiên à ta đang toan tính chuyện gì đó. Nàng tự trách mình hôm trước đã lỡ lời trước Sybil. Suy nghĩ một lúc, Xử Nữ đáp.- Lúc đó ta có chút vội vã. Giờ xem xét lại, thực sự, anh ta chỉ là một người bình thường.Nữ đảo chủ khẽ quay sang nhìn tiểu thư Sybil ở bên cạnh, khóe miệng bà ta hơi nhếch lên thành một nụ cời khó hiểu.- Thật vậy sao? - Nữ đảo chủ hỏi, nhưng dường như bà ta không hề có ý mong đợi bất kỳ câu trả lời nào. - Ta đã nhờ nàng cứu chữa cho hắn, cũng đã hứa báo đáp nàng. Bây giờ nàng có bất cứ yêu cầu gì ta nhất địng sẽ đáp ứng.Xử nữ quay sang nhìn Gadriel rồi lại nhìn Thiên Bình. Khi ánh mắt hai nàng gặp nhau, Thiên Bình dường như cảm thấy vị nữ tư tế đang có một ý định hết sức táo bạo.- Trước khi nói ra yêu cầu của mình, có điều này ta muốn hỏi đảo chủ, không biết ngài có thể nói cho ta biết hay không? - Xử Nữ từ tốn hỏi.- Nàng cứ nói.- Xin hỏi đảo chủ vì sao nhất định nhờ ta cứu chữa cho một người xa lạ? Người này rốt cuộc có giá trị gì với bà?Nữ đảo chủ nghe vậy sắc mặt liền có sự chuyển biến, hai hàng lông mày của bà ta hơi nheo, nhưng tuyệt nhiên không lộ vẻ tức giận. Đột nhiên bà ta bật cười:- Ha ha ha. Nàng đã nghĩ quá nhiều rồi thánh nữ. Ta chỉ là có lòng bao dung, không thể khoanh tay đứng nhìn một sinh mạng tội nghiệp bị thần chết cướp di mà thôi.Trong lòng Xử Nữ nhận rõ mồn một người kia đang nói dối, nhưng lực lượng phép thuật hùng mạnh đang vần vũ quanh bà ta khiến nàng e dè không dám hành động cẩu thả. Suy nghĩ một lúc, nàng đáp:- Nếu như anh ta không có quan hệ gì với bà, có thể cho anh ta gia nhập thủy thủ đoàn của Thiên Bình và ta hay không? Xem như ngài trả công cho ta vậy!Xử Nữ vừa dứt lời thì nữ đảo chủ liền đập tay lên cái ngai vàng của mình rồi đứng phắt dậy, nét mặt bà ta hoàn toàn chuyển sang giận dữ. Bà ta dõng dạc nói:- Nàng có thể xin ta bất cứ điều gì, trừ việc đó. Chàng trai kia nhất định phải ở lại trên đảo của ta.Vừa nghe thấy vậy, Gadriel liền sợ hãi quay sang nhìn Xử Nữ và Thiên Bình.- Người đàn bà kia trông thật đáng sợ, hai người không được để ta ở đây một mình.Thiên Bình liền khẽ giọng trấn an:- Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để bà ta đạt được mục đích. Xử Nữ cũng đứng dậy khỏi ghế, tiến ra trước sảnh điện đối mặt với đảo chủ:- Cho dù ngài là chủ nhân của nơi này, nhưng chàng trai kia vốn dĩ không phải là công dân của San Gandelra. Anh ta có quyền tự do của mình, ngài không thể ngang nhiên bắt người được.- Ta không thể sao? - Nữ đảo chủ vừa nói vừa phất tay ra hiệu, lập tức hàng loạt lính cảnh vệ từ ngoài điện tiến vào cùng lúc tuốt gươm bao vây ba người Xử Nữ, Thiên Bình và Gadriel. - Xử Nữ, hai chúng ta cũng nên thôi diễn trò đi, ta biết nàng cố tình che đậy bản thể của hắn ta, nhưng ta cũng như nàng, có thể cảm nhận được sức mạnh của hắn. Chàng trai này sở hữu sức mạnh quá lớn, ta cũng không thể dễ dàng để nàng đem đi như vậy.Thiên Bình tức giận lên tiếng:- Hừ, cuối cùng thì bà cũng đã lộ dã tâm. Bọn ta đã nghi ngờ ý đồ của bà từ sớm, nhưng bà đừng có đắc ý. Chỉ vài ba tên lính gác mà muốn ngăn bọn ta sao?Vừa dứt lời Thiên Bình liền vạch tay vào không khí rồi niệm chú. Một vòng sáng kí tự xuật hiện dưới chân ba người họ xoay chuyển liên tục. Gió đột nhiên nổi lên trong sảnh điện, bụi cát mịt mù, những tên cảnh vệ quân chưa kịp phản ứng gì thì ba người trước mặt đã tan biến vào không khí. Tiểu thư Sybil đứng đằng sau ngai vàng liền lo lắng bước lên.- Chủ nhân tại sao người không chặn họ lại? Với quyền năng của người chẳng phải sẽ có thể bắt họ dễ như trở bàn tay sao?Nữ đảo chủ lúc này mới từ tốn quay mặt lại, cả người bà ta phủ trong một luồng hào quang xanh biếc. Sau khi ánh sáng vụt tắt, bà ta hiện nguyên hình là nữ thần biển Alfreidr. Nét mặt Alfreidr cực kỳ ung dung, khác hẳn với biểu hiện giận dữ ban nãy, điều này càng khiến Sybil cảm thấy khó hiểu.- Sybil, ngươi đừng lo lắng qua làm gì, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta. Tên Gadriel kia tuy rằng rất có giá trị với ta, nhưng hắn vẫn còn bị bốn ký tự cổ phong ấn.Ta cố tình thả bọn chúng đi là để Xử Nữ có thể tìm cách phá giải hoàn toàn các ký tự đó. Sau khi quyền năng của Gadriel hoàn toàn hồi phục, chúng ta sẽ đoạt lấy hắn cũng chưa muộn.- Nhưng... nhưng thả họ đi rồi thì làm sao mà bắt lại được. - Sybil vẫn chưa hiểu lắm.- Ha ha ha. - Alfreidr cười lớn. - Ta không cần phí sức bắt đi bắt họ, họ sẽ tự dẫn xác trở về đây. Ngươi còn nhớ gã Ceasar, Hoàng tử đảo quốc Orland hay không?- Thuộc hạ vẫn nhớ, chẳng phải mấy tháng trước tàu của hắn bị đắm, trôi dạt đến San Gandelra hay sao?- Đúng vậy. Hắn chính là người yêu của Thiên Bình. Chỉ cần ngươi giữ hắn làm con tin trên đảo, sợ gì Thiên Bình không quay trở lại đây. Và ta tin chắc, Xử Nữ cùng gã Thiên thần kia cũng sẽ không để nữ thuyền trưởng đơn độc một mình.- Kế hoạch của chủ nhân quả nhiên lợi hại. - Sybil tán thưởng.- Được rồi, nhưng trước mắt, ngươi cần phải đi làm cho ta việc này... - Alfreidr quay lại nhìn Sybil, ánh mắt bà ta lóe lên một tia ác độc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com