Huyen Luong Ho Ly Bao An
"Đây là cái gì?" Tiểu hồ ly chỉ vào cái hộp được chạm khắc tinh xảo kia hỏi, giọng nói có phần hào hứng. Đương nhiên y đã biết bên trong có cái gì. Lưu Bị nhìn Tiểu hồ ly, sau đó mở hộp ra cầm một viên trân châu lên mỉm cười nói:
"Cái này nói ra thì dài dòng lắm, chuyện này rất là kì lạ. Dù sao cũng là của một vị bằng hữu để lại cho ta".".....bằng hữu? Làm gì có bằng hữu nào ngay cả tên cũng không biết?" Tiểu hồ ly không hiểu vì sao lại khẩn trương, bàn tay vuốt ve chiếc hộp.
"Đúng vậy". Lưu Bị nheo nheo mắt nhớ lại. Mùa đông tĩnh mịch trước kia, có một cục bông trắng muốt nằm trong ngực mình, đôi mắt long lanh to tròn nhìn hắn. Lưu Bị ngắm nhìn tiểu bạch hồ không biết chán. "Đó là một vị bằng hữu ta rất quý mến, ta rất vui khi nhìn thấy nó. Ta biết nó không có ác ý nên mới giữ lại, coi như món quà kỉ niệm".
Tiểu hồ ly nghe được, tự đáy lòng vang lên một tiếng thở dài thoả mãn giống như thanh âm hoa nở. Lưu Bị đem hạt châu lên nhìn cho kĩ:"Cũng không biết làm từ gì, thật là đẹp a, toả sáng lấp lánh, nhìn vẫn có điểm giống nhau" Lưu Bị quay nhìn Khổng Minh chú ý hạt châu trước ngực y."Quân sư....kì thực ta muốn hỏi ngươi, hạt châu ngươi đeo thật ra là gì, so với cái này thật sự rất giống...."
Tiểu hồ ly sửng sốt một hồi vươn tay cầm lấy hạt châu trên tay Lưu Bị rồi cúi đầu nhìn xuống viên ngọc mình đeo, suy nghĩ một lúc nói:"Quả thực là giống nhau. Ta cũng không biết cái này làm từ gì, chỉ biết mẫu thân để lại nó cho ta từ khi ta mới sinh ra. Cái này chỉ có bằng hữu của chủ công mới biết thôi" Tiểu hồ ly nói xong liền bật cười.Lưu Bị nhìn viên trân châu cười nói:"Tuy rằng cả hai đều sáng lấp láng nhưng nhìn kĩ lại thì khác nhau. Viên của quân sư sáng trong đẹp đẽ dường như có ngưng quang bên trong dù nhìn hướng nào cũng toả sáng lấp lánh. Còn của ta thì hơi mờ hơn"
"Chủ công là đang ghen tị sao?" Tiểu hồ ly cười tủm tỉm."Đúng vậy, ta đang ghen tị đó" Lưu Bị cố ý nhướng mày. "Của ta nhìn thế nào cũng không đẹp bằng quân sư"Tiểu hồ ly cười cười cầm lấy viên ngọc của Lưu Bị nắm trong lòng bàn tay, y nhắm mắt lại, giữa hai hàng lông mày đột nhiên có một tia sáng Lưu Bị chưa kịp kinh ngạc thì đã biến mất. Tiểu hồ ly mở mắt ra, đưa viên ngọc cho Lưu Bị. Thoạt nhìn thì có vẻ không có gì khác biệt nhưng khi nhìn kĩ mới thấy bên trong lấp lánh ngưng quang.
"Chủ công thích chứ?" Tiểu hồ ly mắt sáng long lanh tràn ngập ý cười.
Lưu Bị nhìn tới nhìn lui, sửng sốt trong chốc lát mới lên tiếng: "Thích! Chi là không biết quân sư làm cách gì?" "Một chút ảo thuật thôi" Tiểu hồ ly cười ranh mãnh. "Chủ công quên là ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý, kim cổ vạn sự, không gì không biết!"
"Được rồi, ta biết rồi" Lưu Bị ngắt lời y, nhìn thẳng vào mắt y nở nụ cười ôn nhu."Đa tạ quân sư ta sẽ mang theo bên người" Lưu Bị nói xong liền đeo lên vạt áo. Chỉ là y phục của hắn khác với Khổng Minh. Thường ngày vận áo giáp, nên đeo cái này có vẻ không hợp lắm.Hai người khoa tay múa chân nửa ngày cuối cùng vẫn là quyết định từ bỏ. "Vậy đành phải đeo ở đây rồi" Lưu Bị đem hạt châu đeo lên trước ngực.
Tiểu hồ ly vô thức siết chặt lòng bàn tay. Trong lòng thầm cười vô số lần. "Bịch bịch" Tiểu hồ ly cảm nhận được nhịp tim của Lưu Bị dồn dập bên tai. Tiểu hồ ly có chút hối hận sợ rằng thân phận sẽ bại lộ. Buổi chiều hôm đó Tiểu hồ ly tự nhắc nhở bản thân mình như vậy chăm chỉ luyện công. Thật lâu về sau này, Tiểu hồ ly lại nghĩ chặn đường báo ân của mình xem ra vẫn còn may mắn lắm, mọi việc trước sau đều suông sẻ. Dẫu vậy Tiểu hồ ly thỉnh thoảng nhìn lại vẫn thầm oán trách số phận của mình.
Gió cuốn bụi mù, Lưu Bị mang theo bá tánh già trẻ lớn bé, kéo thành một hàng dài dằng dặc, di chuyển rất chậm rất chậm. Tiểu hồ ly chau mày muốn phản bác nhưng rốt cuộc cũng không thể nói ra. Tâm tình của những người đó y có thể hiểu được. Họ muốn đi theo hắn, không muốn rời xa hắn. Nếu Lưu Bị đã quyết như thế y có thể làm được gì?
Tiểu hồ ly nghe rõ tiếng trẻ con gào thét nghêu ngao gọi mẹ trong gió cát. Y bỗng nhiên ghìm cương dừng lại. Lưu Bị nghi hoặc nhìn y:"Quân sư làm sao vậy?""Chủ công ta muốn quay lại một chút xem xét tình hình"."Không được! Nếu Tào Tháo đuổi đến thì làm thế nào!" Lưu Bị kiên quyết ngăn cản.
Tiểu hồ ly nhắm mắt lại tiếng khóc của đứa trẻ theo gió đong đưa. Kí ức năm xưa hiện rõ trong trí nhớ. Y không nhớ mẫu thân trông như thế nào chỉ nhớ rằng bà đem y để trong hang động. Lúc đó y không hiểu vì sao trên núi lại trở nên nguy hiểm như vậy. Mẫu thân y nói rằng hãy ở đó đợi bà. Rốt cuộc y đợi bà đói đến ngất xỉu. Đến khi Lão hồ ly đến đem y lên núi. "Mẫu thân ngươi là đắc đạo thăng thiên!" Lão hồ ly nói một câu. Tiểu hồ ly khi đó đâu biết đắc đạo thăng thiên là cái gì chỉ khóc nháo lên:"Mẫu thân nói nhất định sẽ trở về! Các người đem mẫu thân về cho ta!"
"Mẫu thân ngươi đắc đạo thăng thiên!" Sư phụ lặp đi lại câu này. Tiểu hồ ly khi đó không hiểu thăng thiên là cái gì, chỉ biết khóc nháo. "Mẫu thân rõ ràng nói với ta sẽ quay về! Các người trả mẫu thân lại cho ta..." Tiểu hồ ly khóc đến mệt lả, rồi ngủ thiếp đi. Tỉnh rồi cứ tiếp tục khóc, khóc đến một lúc rồi ngưng hẳn. Sư phụ nói có thể dạy nó tu tiên, Tiểu hồ ly cặp mắt đỏ hoe, hỏi sư phụ có phải tu tiên sẽ gặp lại mẫu thân không, sư phụ nói được. Tiểu hồ ly liền lạy sư phụ ba lạy. Đó là đoạn kí ức rất lâu rất lâu rồi.Tiểu hồ ly mở mắt ra. Lưu Bị cảm thấy trong mắt y thoáng một tia xa lạ thê lương. "Chủ công, ta nhất định quay lại xem xét!" Không đợi Lưu Bị trả lời y quay ngựa phi nhanh.
"Chủ công yên tâm! Ta sẽ không sao đâu! Nhất định quay về!" Y để lại hai câu sau đó thúc ngựa phi nhanh.Lưu Bị bực bội vung roi, nhưng không đành lòng quất Đích Lô. Đích Lô cũng "Hừ hừ, hừ hừ!" có vẻ nó cũng không vui giống như chủ của nó. Cũng may Tiểu hồ ly đi đường không gặp bất trắc gì. Xem ra Lưu Bị lo lắng thừa rồi. Nhưng không có nghĩa là mọi thứ đều tốt. Những người lo cho người khác thường quên mất thân mình.
Một mũi tên lạc hướng về phía Lưu Bị, cùng lúc đó Tiểu hồ ly tìm được một đứa trẻ quần áo nhếch nhác khóc rấm rứt như con mèo nhỏ, y vươn tay ôm lấy nó, bên tai bỗng nghe một tiếng xoẹt vụt qua. Y chỉ là theo bản năng
Lưu Bị nghe được ai đó hô lên: "chủ công cẩn thận!"
Lưu Bị không kịp cúi người, chỉ thấy trước ngực căng phồng rồi một đạo ngân quang loé lên, Lưu Bị nghe được tiếng lộc cộc của mũi tên rơi xuống mặt đất.Tiểu hài tử đang khóc đưa tay về phía thúc thúc xinh đẹp với nụ cười ấm áp. Khi nó ôm y phát hiện nam nhân này thân thể mềm nhũn, cả hai cũng lăn trên đất nhưng y vẫn gắt gao ôm nó trong ngực."Thúc thúc, thúc thúc, người làm sao vậy?" Tiểu hài tử nhất thời sợ quá mà không khóc nữa liều mạng lắc lắc vai nam nhân trước mặt. Thúc thúc vừa nãy còn cười với nó phút chốc dường như không còn sức lực.
Tiểu hồ ly từ từ mở mắt ra, thấy tiểu hài tử khóc lóc lu bù cố hết sức nở một nụ cười.
"Bé ngoan, đừng sợ, thúc thúc không sao" "Nhưng mà" Tiểu hài tử sợ sệt vươn tay lau vết máu dính trên miệng y. "Người chảy máu kìa"
Tiểu hồ ly nuốt xuống một ngụm máu, cười cười lấy ra khăn tay, tỉ mỉ lau đi vết máu cùng tro bụi trên tay tiểu hài tử. "Thúc thúc không sao, ta dẫn con tìm mẫu thân"Lưu Bị sửng sốt nhìn mũi tên rơi xuống đất cách đó không xa, mọi người xung quang xôn xao bàn tán:"Mũi tên này cũng thật kỳ quái, dường như bị vật gì đó chặn lại rồi rơi xuống"
Lưu Bị sững sờ hồi lâu thò tay lấy hạt châu ra, dường như trong lòng đã biết trước nên hắn không có chút nào kinh ngạc. Hạt châu trên tay hắn trước kia toả sáng lung linh hiện tại lại vô cùng mờ mịt. Trong lòng bỗng nhiên bồn chồn không yên.
"Cái này nói ra thì dài dòng lắm, chuyện này rất là kì lạ. Dù sao cũng là của một vị bằng hữu để lại cho ta".".....bằng hữu? Làm gì có bằng hữu nào ngay cả tên cũng không biết?" Tiểu hồ ly không hiểu vì sao lại khẩn trương, bàn tay vuốt ve chiếc hộp.
"Đúng vậy". Lưu Bị nheo nheo mắt nhớ lại. Mùa đông tĩnh mịch trước kia, có một cục bông trắng muốt nằm trong ngực mình, đôi mắt long lanh to tròn nhìn hắn. Lưu Bị ngắm nhìn tiểu bạch hồ không biết chán. "Đó là một vị bằng hữu ta rất quý mến, ta rất vui khi nhìn thấy nó. Ta biết nó không có ác ý nên mới giữ lại, coi như món quà kỉ niệm".
Tiểu hồ ly nghe được, tự đáy lòng vang lên một tiếng thở dài thoả mãn giống như thanh âm hoa nở. Lưu Bị đem hạt châu lên nhìn cho kĩ:"Cũng không biết làm từ gì, thật là đẹp a, toả sáng lấp lánh, nhìn vẫn có điểm giống nhau" Lưu Bị quay nhìn Khổng Minh chú ý hạt châu trước ngực y."Quân sư....kì thực ta muốn hỏi ngươi, hạt châu ngươi đeo thật ra là gì, so với cái này thật sự rất giống...."
Tiểu hồ ly sửng sốt một hồi vươn tay cầm lấy hạt châu trên tay Lưu Bị rồi cúi đầu nhìn xuống viên ngọc mình đeo, suy nghĩ một lúc nói:"Quả thực là giống nhau. Ta cũng không biết cái này làm từ gì, chỉ biết mẫu thân để lại nó cho ta từ khi ta mới sinh ra. Cái này chỉ có bằng hữu của chủ công mới biết thôi" Tiểu hồ ly nói xong liền bật cười.Lưu Bị nhìn viên trân châu cười nói:"Tuy rằng cả hai đều sáng lấp láng nhưng nhìn kĩ lại thì khác nhau. Viên của quân sư sáng trong đẹp đẽ dường như có ngưng quang bên trong dù nhìn hướng nào cũng toả sáng lấp lánh. Còn của ta thì hơi mờ hơn"
"Chủ công là đang ghen tị sao?" Tiểu hồ ly cười tủm tỉm."Đúng vậy, ta đang ghen tị đó" Lưu Bị cố ý nhướng mày. "Của ta nhìn thế nào cũng không đẹp bằng quân sư"Tiểu hồ ly cười cười cầm lấy viên ngọc của Lưu Bị nắm trong lòng bàn tay, y nhắm mắt lại, giữa hai hàng lông mày đột nhiên có một tia sáng Lưu Bị chưa kịp kinh ngạc thì đã biến mất. Tiểu hồ ly mở mắt ra, đưa viên ngọc cho Lưu Bị. Thoạt nhìn thì có vẻ không có gì khác biệt nhưng khi nhìn kĩ mới thấy bên trong lấp lánh ngưng quang.
"Chủ công thích chứ?" Tiểu hồ ly mắt sáng long lanh tràn ngập ý cười.
Lưu Bị nhìn tới nhìn lui, sửng sốt trong chốc lát mới lên tiếng: "Thích! Chi là không biết quân sư làm cách gì?" "Một chút ảo thuật thôi" Tiểu hồ ly cười ranh mãnh. "Chủ công quên là ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý, kim cổ vạn sự, không gì không biết!"
"Được rồi, ta biết rồi" Lưu Bị ngắt lời y, nhìn thẳng vào mắt y nở nụ cười ôn nhu."Đa tạ quân sư ta sẽ mang theo bên người" Lưu Bị nói xong liền đeo lên vạt áo. Chỉ là y phục của hắn khác với Khổng Minh. Thường ngày vận áo giáp, nên đeo cái này có vẻ không hợp lắm.Hai người khoa tay múa chân nửa ngày cuối cùng vẫn là quyết định từ bỏ. "Vậy đành phải đeo ở đây rồi" Lưu Bị đem hạt châu đeo lên trước ngực.
Tiểu hồ ly vô thức siết chặt lòng bàn tay. Trong lòng thầm cười vô số lần. "Bịch bịch" Tiểu hồ ly cảm nhận được nhịp tim của Lưu Bị dồn dập bên tai. Tiểu hồ ly có chút hối hận sợ rằng thân phận sẽ bại lộ. Buổi chiều hôm đó Tiểu hồ ly tự nhắc nhở bản thân mình như vậy chăm chỉ luyện công. Thật lâu về sau này, Tiểu hồ ly lại nghĩ chặn đường báo ân của mình xem ra vẫn còn may mắn lắm, mọi việc trước sau đều suông sẻ. Dẫu vậy Tiểu hồ ly thỉnh thoảng nhìn lại vẫn thầm oán trách số phận của mình.
Gió cuốn bụi mù, Lưu Bị mang theo bá tánh già trẻ lớn bé, kéo thành một hàng dài dằng dặc, di chuyển rất chậm rất chậm. Tiểu hồ ly chau mày muốn phản bác nhưng rốt cuộc cũng không thể nói ra. Tâm tình của những người đó y có thể hiểu được. Họ muốn đi theo hắn, không muốn rời xa hắn. Nếu Lưu Bị đã quyết như thế y có thể làm được gì?
Tiểu hồ ly nghe rõ tiếng trẻ con gào thét nghêu ngao gọi mẹ trong gió cát. Y bỗng nhiên ghìm cương dừng lại. Lưu Bị nghi hoặc nhìn y:"Quân sư làm sao vậy?""Chủ công ta muốn quay lại một chút xem xét tình hình"."Không được! Nếu Tào Tháo đuổi đến thì làm thế nào!" Lưu Bị kiên quyết ngăn cản.
Tiểu hồ ly nhắm mắt lại tiếng khóc của đứa trẻ theo gió đong đưa. Kí ức năm xưa hiện rõ trong trí nhớ. Y không nhớ mẫu thân trông như thế nào chỉ nhớ rằng bà đem y để trong hang động. Lúc đó y không hiểu vì sao trên núi lại trở nên nguy hiểm như vậy. Mẫu thân y nói rằng hãy ở đó đợi bà. Rốt cuộc y đợi bà đói đến ngất xỉu. Đến khi Lão hồ ly đến đem y lên núi. "Mẫu thân ngươi là đắc đạo thăng thiên!" Lão hồ ly nói một câu. Tiểu hồ ly khi đó đâu biết đắc đạo thăng thiên là cái gì chỉ khóc nháo lên:"Mẫu thân nói nhất định sẽ trở về! Các người đem mẫu thân về cho ta!"
"Mẫu thân ngươi đắc đạo thăng thiên!" Sư phụ lặp đi lại câu này. Tiểu hồ ly khi đó không hiểu thăng thiên là cái gì, chỉ biết khóc nháo. "Mẫu thân rõ ràng nói với ta sẽ quay về! Các người trả mẫu thân lại cho ta..." Tiểu hồ ly khóc đến mệt lả, rồi ngủ thiếp đi. Tỉnh rồi cứ tiếp tục khóc, khóc đến một lúc rồi ngưng hẳn. Sư phụ nói có thể dạy nó tu tiên, Tiểu hồ ly cặp mắt đỏ hoe, hỏi sư phụ có phải tu tiên sẽ gặp lại mẫu thân không, sư phụ nói được. Tiểu hồ ly liền lạy sư phụ ba lạy. Đó là đoạn kí ức rất lâu rất lâu rồi.Tiểu hồ ly mở mắt ra. Lưu Bị cảm thấy trong mắt y thoáng một tia xa lạ thê lương. "Chủ công, ta nhất định quay lại xem xét!" Không đợi Lưu Bị trả lời y quay ngựa phi nhanh.
"Chủ công yên tâm! Ta sẽ không sao đâu! Nhất định quay về!" Y để lại hai câu sau đó thúc ngựa phi nhanh.Lưu Bị bực bội vung roi, nhưng không đành lòng quất Đích Lô. Đích Lô cũng "Hừ hừ, hừ hừ!" có vẻ nó cũng không vui giống như chủ của nó. Cũng may Tiểu hồ ly đi đường không gặp bất trắc gì. Xem ra Lưu Bị lo lắng thừa rồi. Nhưng không có nghĩa là mọi thứ đều tốt. Những người lo cho người khác thường quên mất thân mình.
Một mũi tên lạc hướng về phía Lưu Bị, cùng lúc đó Tiểu hồ ly tìm được một đứa trẻ quần áo nhếch nhác khóc rấm rứt như con mèo nhỏ, y vươn tay ôm lấy nó, bên tai bỗng nghe một tiếng xoẹt vụt qua. Y chỉ là theo bản năng
Lưu Bị nghe được ai đó hô lên: "chủ công cẩn thận!"
Lưu Bị không kịp cúi người, chỉ thấy trước ngực căng phồng rồi một đạo ngân quang loé lên, Lưu Bị nghe được tiếng lộc cộc của mũi tên rơi xuống mặt đất.Tiểu hài tử đang khóc đưa tay về phía thúc thúc xinh đẹp với nụ cười ấm áp. Khi nó ôm y phát hiện nam nhân này thân thể mềm nhũn, cả hai cũng lăn trên đất nhưng y vẫn gắt gao ôm nó trong ngực."Thúc thúc, thúc thúc, người làm sao vậy?" Tiểu hài tử nhất thời sợ quá mà không khóc nữa liều mạng lắc lắc vai nam nhân trước mặt. Thúc thúc vừa nãy còn cười với nó phút chốc dường như không còn sức lực.
Tiểu hồ ly từ từ mở mắt ra, thấy tiểu hài tử khóc lóc lu bù cố hết sức nở một nụ cười.
"Bé ngoan, đừng sợ, thúc thúc không sao" "Nhưng mà" Tiểu hài tử sợ sệt vươn tay lau vết máu dính trên miệng y. "Người chảy máu kìa"
Tiểu hồ ly nuốt xuống một ngụm máu, cười cười lấy ra khăn tay, tỉ mỉ lau đi vết máu cùng tro bụi trên tay tiểu hài tử. "Thúc thúc không sao, ta dẫn con tìm mẫu thân"Lưu Bị sửng sốt nhìn mũi tên rơi xuống đất cách đó không xa, mọi người xung quang xôn xao bàn tán:"Mũi tên này cũng thật kỳ quái, dường như bị vật gì đó chặn lại rồi rơi xuống"
Lưu Bị sững sờ hồi lâu thò tay lấy hạt châu ra, dường như trong lòng đã biết trước nên hắn không có chút nào kinh ngạc. Hạt châu trên tay hắn trước kia toả sáng lung linh hiện tại lại vô cùng mờ mịt. Trong lòng bỗng nhiên bồn chồn không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com