TruyenHHH.com

Huu Xu

Vương thị nhìn chằm chằm lá bùa vài lần, ngạc nhiên nói, "Ai nha, đây là sao? Lá bùa bình an này êm đẹp đặt ở trong túi, sao lại dấy lên lửa? Ta lại một chút cảm giác cũng không có." Nàng vội vàng quay đầu lật xiêm y mình, phát hiện không xuất hiện vết cháy đen mới thở phào. Bộ xiêm y này sử dụng vải tơ láng, là của hồi môn quý trọng nhất năm đó của nàng, cháy hỏng liền không còn.

Hữu Xu bất đắc dĩ, nắm chặt tay nàng hỏi lại một lần nữa, "Hôm nay ai tới?"

Ánh mắt Vương thị hơi có chút né tránh, vắt hết óc suy nghĩ trong chốc lát mới tìm được lý do che giấu thuyết phục, "Còn phải nói, ngươi tất sẽ không tin hôm nay ai tới đâu, là tiểu thiếp Trâu thị mà nhị điệt nhi mới nạp đó. Ta cùng với nàng không có lui tới, nàng bị tức phụ nhị điệt làm nhục lại chạy đến trong viện ta tố khổ, còn ôm ta khóc rống một phen, bộ dạng thật sự là đáng thương. Ngươi không biết diện mạo của nàng, chậc chậc, có thể nói là hoạ thủy mà, nếu để cho nam nhân khác trong nhà nhìn thấy, chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều nhiễu loạn."

Chợt nhớ tới nhà mình cũng có hai nam nhân, cổ họng Vương thị liền nghẹn lại, khó chịu giống như ăn phải ruồi bọ, không đề cập tới diện mạo Trâu thị nữa. Nàng trở tay nắm chặt cánh tay nhi tử, mấy lần há mồm muốn nói, rồi lại không biết mở đầu như thế nào, biểu tình vô cùng rối rắm.

Hữu Xu vẫn chưa chú ý tới biểu tình khác thường của nàng, trong đầu tất cả đều là những lời "ôm ta khóc rống một phen". Không hề nghi ngờ, lá bùa chính là bị kích phát lúc đó, Trâu thị chỗ nào lại cần an ủi, mà là đến giết người! Mình làm nó bị thương, nó liền muốn hủy hoại người mình quan tâm nhất, tâm tư hết sức độc ác!

Hữu Xu càng nghĩ càng giận, hai mắt vốn dĩ thũng đến chỉ còn lại có một khe hẹp hiện giờ đã mở lớn hơn rất nhiều, cũng lộ ra hàn quang nhè nhẹ. Cậu dặn dò Vương thị gần đây đừng đi loạn, lúc này mới trở về phòng vẽ một lá bùa bình an lại lần nữa, nhét vào trong túi nàng. Từ đêm qua đến hiện tại liên tục hai lần hạ sát thủ, vả lại bị đâm xuyên đầu cũng có thể bình yên vô sự, lòng đề phòng của Hữu Xu đối với yêu vật kia đã tăng lên tới đỉnh.

Cậu hiểu rõ mình phải mau chóng giết chết nó, nếu không nó sẽ còn không ngừng khiêu khích. Nhưng bây giờ nó lại lấy thân phận người sống để xuất hiện, lại còn là thị thiếp Triệu Ngọc Lâm mới nạp, buổi sáng đại náo một trận lại rêu rao khắp nơi, bao nhiêu người đã chú ý tới sự tồn tại của nó? Vì vậy, Hữu Xu không thể trắng trợn đi giết nó, còn phải nghĩ ra một biện pháp thần không biết quỷ không hay.

Nếu cậu vẫn lẻ loi một mình, tự nhiên không cần suy xét quá nhiều, sau khi giết chết liền trực tiếp chạy trốn là được. Nhưng hiện tại, cậu có chủ tử, có cha nương, nếu lại làm ra một án mạng nữa, tương đương với việc bôi đen trên mặt bọn họ, cũng sẽ đẩy bọn họ vào cảnh bất nghĩa.

Hữu Xu càng nghĩ, quyết định dùng tấn lôi phù để làm chuyện này. Cái gọi là tấn lôi phù có thể nói là đệ nhất hung phù, một khi bị kích phát liền tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, liệt hỏa vạn trượng, lực phá hoại vô cùng cường đại. Tinh thần lực của Hữu Xu rất mạnh, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng vẽ ra hai lá bùa cấp thấp nhất.

Cậu minh tưởng một khắc, đợi tinh thần lực điều tiết đến trạng thái tốt nhất mới mở lá bùa ra chậm rãi khắc họa, tiểu quỷ vốn dĩ ngồi ở trên bàn giúp cậu mài mực trong khoảnh khắc ngay khi chu sa vừa rơi xuống đã chui xuống đất, chạy ra ngoài mười dặm mới bắt đầu lạnh run. Thiên lôi là khắc tinh của yêu quỷ, cảm giác được lực lôi đình cường đại trong phù văn, nó làm thế nào không sợ? Vả lại lôi đình này còn không phải lôi đình bình thường, lại còn mang theo một luồng hồng mông tử khí, uy lực cũng càng thêm thật lớn.

Yêu vật kia cũng là tìm đường chết, nhớ thương ai không tốt? Lại muốn nhớ thương đại nhân, lần này phải chịu rồi! Tiểu quỷ thở dài, giống như rất là lo lắng, bên trong lại thầm chà chà tay cảm thấy sảng khoái, quyết định chú ý một lát trở về xem náo nhiệt.

Tấn lôi phù là thần vật trong truyền thuyết, đạo sĩ bình thường đừng nói là vẽ ra, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Nếu là đạo sĩ có đạo hạnh cực cao thâm, vẽ một tấm đại khái phải mất ba tháng, liên tục hai tấm thì ít nhất hao phí một năm, sau khi hoàn thành cũng có khả năng linh đài* khô kiệt, pháp lực rút lui, rơi xuống di chứng vô cùng nghiêm trọng. Nhưng mà Hữu Xu lại chỉ cảm thấy mỏi mệt, hơi minh tưởng một khắc liền tốt rồi.

*Linh đài: ý chỉ tinh thần, tâm linh.

Đó cũng là nguyên nhân lúc trước ông lão kia tình nguyện phạm lời thề cũng muốn giữ cậu lại. Thiên tư như thế, đúng là hiếm thấy.

Hiện giờ, hai tấm tấn lôi phù đang đặt trên bàn, trong phù văn màu chu sa thoáng hiện ánh sáng tím, nhìn vô cùng thần dị. Hữu Xu đem chúng nó gấp thành hình tam giác, lại bọc một lớp ẩn hình phù ở bên ngoài, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài. Đúng vào lúc này, tiểu quỷ chạy trốn ra bên ngoài trở lại, đứng xa xa chắp tay, "Đại nhân, yêu vật kia lúc này đang ở đình bát giác tại hậu hoa viên hóng mát, ngài mau đi đi."

Nó đã không thể chờ đợi được muốn xem uy lực của tấn lôi phù.

Hữu Xu thoáng gật đầu, lững thững đi đến hậu hoa viên, ven đường gặp gỡ rất nhiều người, đều lộ ra vẻ tò mò với đôi mắt sưng đỏ của cậu, rồi lại đè nén vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, cũng không biết trong lòng suy nghĩ tình tiết hoang đường như thế nào. Tới hậu hoa viên, quả nhiên thấy một nữ tử dung mạo tuyệt thế, sa y bay bay dựa nghiêng trên lan can lương đình, đang phe phẩy quạt tròn nhìn quét xung quanh, biểu tình vô cùng tinh xảo linh động.

Người bên ngoài chỉ cảm thấy nàng đẹp không sao tả xiết, Hữu Xu lại nhận thấy được đối phương giống như thú biến dị đang tìm kiếm con mồi. Nếu còn không giải quyết nàng ta nữa, Triệu phủ chỉ sợ sẽ chết rất nhiều người, vả lại còn sẽ nguy hiểm đến cha nương. Nghĩ vậy, cậu đi nhanh vài bước, rồi bỗng nhiên dừng lại, chỉ thấy Triệu Ngọc Tùng phe phẩy một cái quạt ngọc, thanh thản đi vào lương đình, không e dè chào hỏi nữ tử.

Hai người ngoài mặt nhìn đứng đắn, mũi chân lại chạm mũi chân nhau, đây là biểu hiện lòng có ham muốn. Hữu Xu còn đang do dự có nên buông tha cơ hội lần này hay không, nữ tử đã phát hiện cậu, cười duyên nói, "A, đây không phải là Triệu tiểu công tử sao? Nô gia từng gặp qua Triệu tiểu công tử, tiện nói cho công tử biết, hiện tại nô gia đã sửa tên gọi là Nghê Thường, ngày sau tất sẽ không phạm kiêng kỵ với công tử." Dứt lời chỉ chỉ khóe mắt thiếu niên, giống như vô cùng thân thiết, "Triệu tiểu công tử đây là làm sao vậy? Mắt sao lại thũng như hạch đào thế? Hay là bị ủy khuất gì?" Hơi ngừng một khắc lại nói, "Cửu điện hạ thương sủng ngươi như vậy, bị ủy khuất liền nói với hắn, hắn chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi."

Đôi mắt của thiếu niên là vào cung mới sưng lên, người bình thường đều sẽ liên tưởng đến việc cậu bị cửu điện hạ trách phạt. Vì vậy, lời này nhìn như quan tâm đầy đủ, lại mang đầy châm chọc.

Triệu Ngọc Tùng càng thêm trắng ra, chậm rãi khép quạt ngọc lại, cười nhạo nói, "Ngươi có điều không biết, mắt ngũ đệ buổi sáng còn rất tốt, từ trong cung trở về liền thành như vậy, có lẽ là chịu tức giận ở chỗ cửu điện hạ, không dám lộ ra."

Những ngày gần đây nữ tử luôn bị cản trở, trong lòng đã sớm nghẹn đầy lửa, lập tức che miệng kinh hô, "Hóa ra là bị cửu điện hạ trách phạt sao? Điều này cũng khó trách, cửu điện hạ vốn là tính tình bạo liệt, không chấp nhận được người khác, hơi trách phạt vài câu coi như tốt rồi, nhìn không vừa mắt một cái, đầu người liền rơi xuống đất!" Dứt lời nâng cánh tay lên làm một động tác chém đầu.

Nói mình thì được, nhưng kéo đến trên người chủ tử, Hữu Xu nào chịu được? Cậu âm trầm nói, "Tính tình chủ tử rất tốt, nếu các ngươi còn nói lung tung, cẩn thận ta cắt đầu lưỡi các ngươi." Cùng lúc đó, hai tay giấu sau lưng làm một pháp quyết vô cùng phức tạp.

Lá bùa vốn dĩ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cậu bỗng nhiên mất tăm, lại tựa như cánh bướm lặng yên không một tiếng động bay về phía nữ tử, một cái nhập vào ấn đường một cái chui vào ngực trái, cuối cùng hóa thành vô hình. Nữ tử lại không hề cảm giác được, liên tục thở dài nói, "Ai nha, nô gia rất sợ hãi, Triệu tiểu công tử tha mạng mà, nô gia cũng không dám nữa!" Lời tuy nói như vậy, lại hi hi ha ha cười rộ lên, nghiễm nhiên xem thiếu niên thành tên hề nhảy nhót.

Hữu Xu bình tĩnh nhìn nàng ta một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi, vẫn chưa phản bác những lời mang tính nhục nhã đó. Nữ tử và Triệu Ngọc Tùng kẻ xướng người hoạ, cùng nhau trào phúng, vốn còn hưng trí bừng bừng, thấy chính chủ ngay cả dư quang nơi khóe mắt cũng không dâng cho, còn lập tức rời đi, trong lòng vạn phần nan kham, cũng chầm chậm trầm mặc xuống.

Đợi Hữu Xu đi ra ngoài thật xa, tiểu quỷ mới từ dưới nền đất chui ra, hỏi, "Đại nhân, tấn lôi phù của ngài đâu? Sao lại không thấy?" Cũng không biết tầng bên ngoài bùa của đại nhân bọc cái gì, lá bùa vốn còn tản ra uy áp thật lớn bỗng nhiên hoàn toàn không còn khí tức, vả lại nắm trong lòng bàn tay liền đột ngột biến mất, cũng không biết có thả ra hay không.

Hai mắt nó trông mong mà chờ xem kịch vui, kết quả yêu vật kia chẳng những lông tóc vô thương, còn có tâm tư thông đồng nam nhân. Xem ra, đại công tử Triệu gia giờ phút này đã bị nàng ta thu vào tay.

Hữu Xu dùng tinh thần lực nói, "Muốn xem diễn thì chờ đến giờ tí đêm nay." Tinh thần lực hiện tại của cậu chỉ đủ vẽ hai tấm tấn lôi phù, một tấm nhập vào não, một tấm nhập vào tim, bất luận là động vật, nhân loại, thậm chí là tang thi, hai nơi này lọt vào phá hoại mang tính hủy diệt đều tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Tiểu quỷ tin tưởng không nghi ngờ đối với lời nói của đại nhân, vội vàng trốn vào dưới đất, mò mẫm tới khuê phòng của nữ tử. Trước đây nó quả thật sợ nàng, nhưng biết được nàng sống không quá vài canh giờ, liền không xem nàng là vấn đề nữa.

Bởi vì buổi sáng tức phụ đại náo một trận, còn tìm đến lão phu nhân phân xử, Triệu Ngọc Lâm hơi có chút sợ vợ không dám đi tìm Trâu thị nữa, một mình buồn rầu đi ngủ.

Tiểu viện Trâu thị ở vô cùng an tĩnh, đừng nói chim hót uyển chuyển, mà ngay cả tiếng dế mèn kêu cũng không nghe thấy một chút nào, dưới thời tiết nóng bức này là cực không bình thường, giống như nơi này đã rơi vào tĩnh mịch. Tiểu quỷ nấp ở ngoài cửa sổ cũng có chút khiếp hoảng, không khỏi đánh trống lui binh.

Đúng vào lúc này, một bóng đen lặng yên không một tiếng động đi đến bên tường viện, nương theo mấy khối gạch ban ngày đã chồng sẵn, dễ dàng vượt qua. Phòng ở tối như mực lập tức bừng lên một ánh nến, nữ tử chỉ mặc một cái yếm màu đỏ tươi cùng với quần thụng màu xanh lá sẫm, thoải mái đẩy cửa đi ra, vẫy tay với bóng đen nói, "Oan gia, chờ ngươi nửa buổi!"

"Tiểu tâm can, có phải chờ sốt ruột hay không? Để ta sờ sờ xem." Bóng đen nhanh chóng chạy tới ôm lấy nàng, tiểu quỷ mượn ánh sáng trong phòng nhìn thấy, là đích tử nhị phòng Triệu Ngọc Tùng.

Cái thứ tìm đường chết này, cố tình muốn tới đây đêm nay, sẽ không bị tấn lôi phù của chủ tử đánh chung luôn đi? Trên mặt tiểu quỷ lo lắng, nhưng trong lòng càng thêm hưng phấn, xoa xoa tay, giậm chân, ở ngoài cửa sổ qua lại vài vòng.

Nàng ta đã sớm phát hiện, dùng yêu thuật bí ngữ, "Không muốn chết thì lăn đi nhanh một chút!"

Tiểu quỷ chẳng những không lăn, ngược lại từ khe cửa sổ chui vào trong phòng, lại tìm một vị trí có tầm nhìn thật tốt trên xà nhà, ngồi xổm nói, "Xin lỗi, ta đã sớm chết sáu bảy mươi năm rồi."

Nữ tử tức giận đến cắn răng, nhưng bởi vì con mồi trên tay, cần thừa dịp còn nóng hưởng dụng, lúc này mới không lập tức phát tác.

Đợi ăn no, sẽ bóp tiểu quỷ đó đến hồn phi phách tán cũng không muộn. Nghĩ như vậy, một tay nàng ta đẩy Triệu Ngọc Tùng ngã lên trên giường, sau đó cúi người gặm môi hắn. Cái chữ "gặm" này cũng không phải là thủ pháp tu từ khoa trương, mà là chân chân thật thật mà tả thực. Nếu lúc này Triệu Ngọc Tùng không nhắm hai mắt lại, khẳng định có thể nhìn thấy nữ tử bỗng nhiên lộ ra miệng đầy răng nanh.

Răng nanh đụng tới đầu lưỡi hắn, lúc này cắt ra một miệng vếtt thương thật lớn, làm hắn đau đến đứng lên, vội vàng vươn tay xô đẩy, "Mới vừa rồi là cái gì..." Lời chỉ nói đến một nửa, hắn bỗng nhiên ngừng lại, lộ ra biểu tình hoảng sợ.

Chỉ thấy ấn đường và ngực trái nữ tử xuất hiện một điểm sáng màu tím, đầu tiên là như ẩn như hiện, sau đó càng ngày càng sáng, đợi ánh sáng kia nhập vào cơ thể mà ra, chợt nghe hai tiếng "oành oành" trầm đục, đầu và ngực trái nữ tử lại nổ tung ra hai cái động lớn như miệng bát, có thịt thối đỏ đen từ bên trong ồ ồ đổ xuống, lại có một mùi tanh tưởi cực kỳ gay mũi nhanh chóng tràn ngập trong không khí.

Hết thảy những chuyện này phát sinh rất đột ngột, đừng nói đến Triệu Ngọc Tùng ở gần nhất, dù là tiểu quỷ trên xà nhà cũng sợ choáng váng, cứng họng, mắt như chuông đồng, hơn nửa ngày không hoàn hồn được.

Làm lớn ngực của bạn trong 3 ngày!

Chỉ 3 giọt và cô ấy sẽ không để bạn ra khỏi giường

Mùi hôi thối kia tựa như mang theo một loại ma lực, hấp dẫn tất cả chó mèo ở gần đây tới, căn viện mới vừa rồi còn yên tĩnh không tiếng động, hiện tại một trận tiếng ồn loạn sột sột soạt soạt, trong bóng đêm tối đen hiện lên rất nhiều điểm sáng trong suốt, sôi nổi chui vào trong phòng.

Chờ tiểu quỷ hoàn hồn, đã có một con mèo hoang kéo ngực phải của nữ tử đã chết cứng trên mặt đất ra, từ dưới xương sườn dày đặc lấy ra một trái tim còn đang nhảy lên, nhanh chóng chạy xa. Nó vừa chạy, ma lực có mùi thối kia cũng theo sát mà biến mất, đám mèo hoang kén chọn lục tục rời đi, chó hoang không kén chọn bắt đầu xé rách thi thể, cổ họng phát ra tiếng gừ nhẹ bảo vệ đồ ăn.

Triệu Ngọc Tùng bị tiếng hô làm bừng tỉnh, lúc này mới bắt đầu thét chói tai, tiếng thét thẳng lên mây xanh thiếu chút nữa khiến tiểu quỷ trên xà nhà bị chấn động rớt xuống dưới, mấy con chó hoang gâu gâu sủa nhỏ, cắp đuôi chạy ra. Tiểu quỷ đột nhiên hoàn hồn, vội vàng bay xuống xà nhà chạy tới trong viện đại nhân.

Không cần nó hồi bẩm tình huống, Hữu Xu đã bị tiếng kêu to của Triệu Ngọc Tùng đánh thức, đang khoác áo mang giày, đẩy cửa xem xét. Vương thị và Triệu tri châu cũng cầm giá cắm nến chạy đến, liên tiếp hỏi làm sao vậy. Ngay cả đại phòng xa xôi nhất cũng bị kinh động, càng miễn bàn nhị phòng và chính viện ở rất gần một nhà tam phòng.

Khi Hữu Xu đỡ cha nương đuổi tới, tất cả mọi người Triệu gia đã tề tụ ở tiểu viện của Trâu thị. Vài bà vú già tùy tiện vọt vào, xong thất thanh thét chói tai, tiếng thét còn thê thảm hơn ngàn vạn lần so với Triệu Ngọc Tùng.

"Lão thái gia, lão thái phu nhân, Trâu thị nàng ta, đầu và ngực nàng ta thủng hai cái động lớn, đã, đã chết hẳn rồi!" Một bà vú già lá gan tương đối lớn lảo đảo chạy đến, hồi bẩm xong tình huống liền chui vào trong bụi hoa nôn mửa. Mấy người còn lại hai chân cũng như nhũn ra, ngã sấp xuống trong vũng máu không cách nào nhúc nhích.

Lão thái gia và lão thái phu nhân chưa bao giờ ngửi qua mùi thối nồng đậm như thế, đừng nói đi vào, dù đứng ở ngoài cửa một khắc cũng thấy chóng mặt, lại nghe nói dáng chết của Trâu thị phá lệ đáng sợ, càng không dám đi vào, chỉ phái vài gia đinh thân thể cường tráng đi đỡ đại thiếu gia.

Triệu Ngọc Lâm chỉ khoác một cái ngoại bào liền vội vàng đi tới, nghe nói Trâu thị chết, vả lại khi chết đại ca ở trong phòng nàng, lúc này cái gì cũng bất chấp, đẩy gia đinh ra xông vào trong, cao giọng tức giận mắng, "Giỏi cho ngươi Triệu Ngọc Tùng, quả thực là không bằng súc sinh! Chẳng những lợi dụng ta đi hãm hại ngũ đệ, còn đêm khuya đến thông đồng thiếp thất của ta! Người bên ngoài đều khoe ngươi là quân tử nhẹ nhàng, ta thấy ngươi là mặt người dạ thú! Hôm nay ta với ngươi liều mạng... A a a a..."

Những lời còn lại bị tiếng hét chói tai liên tiếp thay thế, hắn lảo đảo chạy ra, nói năng lộn xộn, "Nổ, nổ, nổ! Trâu thị nàng bị nổ!"

Gia đinh bị hắn đẩy ra lúc này cũng đến cạnh cửa, vừa nhìn vào trong, nhất thời cũng không dám đi vào.

Nhưng nhìn tiết khố dính đầy máu đen cùng với đế giày mang theo thịt thối của nhị thiếu gia, nghĩ cũng biết bên trong là quang cảnh gì. Triệu lão thái gia nhanh chóng bảo người đỡ lão thê sắp té xỉu trở về, cùng nhị nhi tử kiên trì bước vào cánh cửa.

Hai người họ một người là gia chủ, một người là cha ruột Triệu Ngọc Tùng, như thế nào cũng phải ra mặt. Lại có vài tên tiểu bối huyết khí phương cương vội vàng đi tới, sau khi hỏi rõ tình huống một mặt châm chọc nhị đường ca nhát như chuột, một mặt đi theo vào. Nhưng mà thực nhanh, bọn họ cũng nói không nên lời, ngươi đỡ ta, ta đỡ ngươi, run rẩy dựa ở góc tường, ngay cả khí lực đi ra ngoài cũng không có.

Động tĩnh chính mình làm ra, như thế nào cũng phải nhìn cho rõ ràng. Hữu Xu không để ý cha nương cản lại, thản nhiên đi vào.

Gạch xanh trong phòng đã bị máu đen nhuộm ướt, trên đống máu nửa khô lưu lại rất nhiều dấu chân hỗn độn, còn có dấu vết có người té ngã sau đó vội vàng đứng lên, nhìn vô cùng khiếp người. Triệu Ngọc Tùng tê liệt ngồi trong vũng máu, áo dài lam nhạt đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ đen, tóc mai, gương mặt, vạt áo trước tràn đầy giọt máu phun tung toé, có thể thấy khi nổ mạnh hắn ta hẳn là mặt đôi mặt với yêu vật, trùng kích tâm lý nhận phải hẳn là vô cùng lớn.

Hữu Xu không có thời gian đi chú ý trạng thái tâm lý của người bên cạnh, ai bảo hắn xui xẻo, chọn ngay cái canh giờ này mà đi trộm ngọc trộm hương? Cậu đi nhanh hai bước, vững vàng bước qua vũng máu, đi tới bên cạnh thi thể.

Bởi vì có tiểu bối ở đây, lão thái gia và nhị lão gia cứng rắn chống đỡ không để thất thố, nhưng hai chân cũng đã triệt để mềm nhũn, chỉ đứng ở chỗ ngoài năm thước, vẫy Triệu Ngọc Tùng, hy vọng hắn có thể tự mình đi tới. Nhìn thấy Hữu Xu lững thững mà đi, mắt hai người lộ ra khiếp sợ, lại thấy cậu cầm lấy một cái chổi lông gà đi chơi đùa thi thể, càng thêm hoảng sợ.

"Ngươi, ngươi đang làm gì đó?" Lão thái gia từ trong kẽ răng nghẹn ra mấy lời này.

"Xem nàng ta chết chưa." Hữu Xu cũng không ngẩng đầu lên, dùng chổi lông gà đẩy vụn thịt tắc ở miệng vết thương ra nhìn vào bên trong. Khối thi thể này có cổ quái! Đầu tiên, sau khi bị tấn lôi phù đánh trúng, nó lại không hiện ra nguyên hình; tiếp theo, tầng da bên ngoài nhìn vô cùng mới mẻ, còn xương, thịt, máu thì đã hoàn toàn hư thối, như là cái túi ni lông bọc lấy một đám rác rưởi. Mùi thối cậu ngửi được trước đó, nói vậy chính là do thịt thối xuyên thấu qua làn da phát ra.

Đến tột cùng đây là yêu vật gì? Hữu Xu càng xem càng không rõ, không khỏi lắc lắc đầu.

Cậu không cảm thấy như thế nào, nhưng người ở trong phòng đều đã chịu không nổi, muốn bảo cậu cách thi thể xa một chút cũng không dám mở miệng, muốn chạy ra ngoài cũng không nhấc bước được, hận không thể hôn mê luôn giống như nữ nhân.

"Nhi tử, bên trong làm sao vậy? Nhanh chút đi ra đi, đừng nhìn!" Vương thị ở bên ngoài quát to. Chị em dâu mấy phòng khác cũng đều sôi nổi gọi người.

Dưới tiếng quát lớn của nhị thái thái quản gia không thể không mang theo một nhóm người đi vào, cầm mấy thứ như côn bổng, đao thương trong tay.

Hữu Xu thấy nhiều người vào trong phòng như vậy, có người thét chói tai, có người ngã sấp xuống, có người ngất đi, còn có người sợ đến tiểu ra, một người so với một người lại càng vô dụng, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy phiền chán. Cậu mím môi đứng lên, đi tới cửa, tựa như nghĩ đến cái gì lại dừng bước, xoay người rút từ trong ống giày ra một thanh chủy thủ.

Vài đường huynh vốn đã vươn tay, tính bảo ngũ đệ đỡ mình ra ngoài lại thấy cậu quay trở lại, vả lại còn cầm vũ khí, không khỏi run giọng hỏi, "Ngũ đệ, ngươi muốn làm chi? Chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài đi, một đống hỗn độn này để lại cho hạ nhân đi xử lý." Còn không đi ra ngoài nữa thì bọn họ cũng muốn tè ra quần.

Hữu Xu có tai như điếc, dùng chuôi đao cạy mở khớp hàm cắn chặt của thi thể, nắm đầu lưỡi một đao cắt đứt.

Chất lỏng ấm áp thấm ướt đũng quần, còn có một mùi hôi thối nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, vài vị đường huynh thật sự bị dọa đến tiểu ra, tê liệt ngồi trong vũng máu. Dù là lão thái gia nhìn quen tình cảnh lớn cũng tránh không được lộ ra vẻ hoảng sợ, run giọng chất vấn, "Ngươi đang làm cái gì? Vì sao phải cắt đầu lưỡi nàng?"

Hữu Xu không đáp, tùy tay ném đầu lưỡi xuống, lại dùng vải dệt sạch sẽ dưới nách Triệu Ngọc Tùng xoa xoa thân đao, lúc này mới chậm rãi rời đi. Giữa trưa cậu đã từng nói qua, nếu như còn chỉ trích chủ tử nữa, nhất định phải cắt đầu lưỡi nàng ta, lời này cũng không phải là đùa giỡn.

Cho đến lúc này, Triệu Ngọc Tùng đã bị hai tầng kích thích mới đột nhiên hoàn hồn, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên chạy ra cửa, vừa chạy vừa thét gặp quỷ.

Còn không phải là gặp quỷ sao? Một người đang êm đẹp, ấn đường và ngực trái lại phát ra ánh sáng tím, sau đó bỗng nhiên nổ tung, nhân gian nào có thủ đoạn bậc này? Hắn chạy đến hoa viên, nhảy vào hồ sen, vốc nước lên không ngừng cọ rửa toàn thân mình, sau đó đỡ tảng đá trên bờ cuồng nôn.

Gia đinh bị tiếng thét của đại thiếu gia đánh thức, không quan tâm mình chật vật như thế nào, vội vàng đi nâng các vị chủ tử. Trong nhà phát sinh chuyện lớn bậc này, ngoại trừ lão phu nhân thân thể suy yếu, mấy phòng còn lại đều không dám rời đi. Hữu Xu cũng không đi, đang cởi giày bị máu đen thấm ướt, để tiểu tư rót nước rửa sạch.

Nhị thẩm nương đuổi theo Triệu Ngọc Tùng, tam thẩm nương, tứ thẩm nương, ngũ thẩm nương đang vây quanh cậu hỏi thăm tình huống bên trong. Cậu chậm rãi rửa chân, chậm rãi chà tay, biểu tình nhất mực lạnh nhạt, lại chưa từng mở miệng trả lời một chữ, khiến người ta hận đến cắn răng.

Trước khi Hữu Xu chọc nhiều người tức giận, mấy vị nam nhân tiến vào phòng rốt cuộc đi ra, nếu không có gia đinh trái phải chống đỡ, sợ là sẽ mềm nhũn té trên mặt đất. Nhìn thấy ngũ đường đệ ngồi ở một bên tư thái nhàn tản, bọn họ không thể khống chế mà run rẩy, sau đó dời tầm mắt qua một bên, lộ ra vẻ sợ hãi. Bọn họ không rõ ngũ đường đệ làm thế nào có thể giữ vững trấn định trong vũng máu, làm thế nào có can đảm đi chơi đùa thi thể, làm thế nào mặt không đổi sắc mà cắt mất một khúc lưỡi của nàng. Cậu ta, cậu ta thật sự là người bình thường sao?

Lão thái gia và nhị lão gia cũng không dám nhìn tới Hữu Xu, tùy ý có lệ hai tiếng cho mọi người giải tán.

Một đêm này, Triệu phủ đèn đuốc sáng trưng, nháo ầm ầm, mãi đến rạng sáng mới dần dần khôi phục yên tĩnh. Nhóm nữ quyến không dám hỏi nhiều, sau khi trở về để nha hoàn bà tử cả đêm canh giữ ở bên giường, không cho rời đi. Nhóm nam đinh thì tề tụ ở chính viện, thương lượng nên xử lý việc này như thế nào.

"Hữu Xu, vì sao ngươi phải cắt đầu lưỡi Trâu thị?" Lão thái gia tắm rửa một cái, đã nhìn không ra chật vật trước đó, trước tiên liền bắt lấy Hữu Xu chất vấn, giống như đang hoài nghi cậu.

Hữu Xu ngồi xuống cạnh phụ thân, đang dùng gót chân chút có chút không mà đá chân ghế, cứng nhắc nói, "So với hỏi ta, không bằng trước tiên hỏi Triệu Ngọc Tùng vì sao nửa đêm lại ở trong phòng Trâu thị, lại đã nhìn thấy cái gì."

Cũng đúng, Triệu Ngọc Tùng chính là người chứng kiến duy nhất, nếu muốn biết chân tướng hỏi hắn là được, sao lại hỏi đến một nhà đại phòng ở xa nhất? Nửa đêm, cô nam quả nữ, Triệu Ngọc Tùng muốn đến làm gì, lão thái gia không hỏi thì mọi người cũng đều hiểu rõ.

Triệu Ngọc Lâm vốn còn ủ rũ lúc này mới nhớ tới chuyện trước đó, túm lấy Triệu Ngọc Tùng đánh một trận.

Nhị lão gia và tam lão gia vội vàng đi khuyên nhủ, khuyên nhủ không được chỉ đành tách hai người bọn họ ra, cho mỗi người một cái tát. Đại sảnh lúc này mới an tĩnh lại. Lão thái gia bảo gia đinh bắt đích trưởng tôn lại, nói nếu như không thành thật giải thích liền dùng gia pháp. Triệu Ngọc Tùng chống cự không nổi, rốt cuộc đem sự tình trước sau nhất nhất nói tỉ mỉ, cuối cùng ngã xuống đất ngất đi.

Quản gia tiến lên sờ, cả kinh nói, "Không tốt, đại thiếu gia phát sốt cao rồi, có lẽ là bị dọa!"

Mọi người ở đây ngoại trừ hai cha con đại phòng, ai không bị dọa? Lão thái gia hết cách, chỉ phải nhẹ nhàng buông tha việc này, sau đó hạ lệnh dán miệng. Cái chết của Trâu thị vô cùng tà môn, lại dính dáng đến đích trưởng tôn, vả lại đích trưởng tôn còn là phò mã của Minh Châu công chúa, nếu như gièm pha bậc này truyền vào trong cung, Triệu gia tất sẽ chịu tội.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com