TruyenHHH.com

Huong Khue Nguoi Yeu La Ke Thu Cover



Lan Khuê và Vĩnh Thuỵ rất hợp nhau. Hàng ngày họ cùng ăn sáng, sau khi tan học thì đi ăn cơm chiều, kể cho nhau nghe về cuộc sống tám năm qua của hai người, nghe về công việc của anh ấy hiện nay.

Ở bên anh ấy Lan Khuê muốn làm gì cũng được, không hề phải để ý gì, nói chuyện khá thoải mái. Thế nên cô đã nói gì cô cũng không nhớ rõ, anh ấy nói cái gì cô cũng không nhớ được.

Có lẽ là Vĩnh Thuỵ đã trở về, có người trợ giúp Phạm Hương quản lý việc kinh doanh, nên chị rất nhàn rỗi. Mỗi buổi tối khi về, Lan Khuê đều thấy chị ở nhà, đôi khi đọc báo, đôi khi hút thuốc, thậm chí thỉnh thoảng còn ngồi đờ đẫn.

Lan Khuê vô cùng nghi ngờ không biết niềm vui mới của chị bị chị quẳng đi đằng nào rồi.

Bất quá, việc này hình như cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Hôm nay cũng giống mấy ngày thường, chưa đến tám giờ Vĩnh Thuỵ đã đưa Lan Khuê về trước cửa nhà.

Khi đi tới cửa, cô kéo anh ấy lại, nói: "Em không muốn vào."

"Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"

"Vì sao anh bảo anh đưa em về trước tám giờ mỗi ngày thì anh sẽ không muộn dù chỉ một phút. Anh nhất định phải làm theo lời chị ấy sao?"

"Nếu anh đã đồng ý với chị ấy, anh sẽ làm được."

"Em đây cũng có tự do của em mà! Em có quyền quyết định mấy giờ mình về nhà, em không muốn người khác quyết định cuộc sống của em."

Lan Khuê không phải đang bướng bỉnh, mà cũng không muốn làm khó Vĩnh Thuỵ. Chỉ là cô không muốn trở lại gian phòng bé nhỏ ngột ngạt kia, buồn chán đứng trong phòng nghe tiếng Phạm Hương đóng cửa, hoặc đôi khi là tiếng bước chân chị ngoài hành lang.

Lan Khuê rất muốn rời đi, đi tới một thế giới thuộc về chính cô mà không hề có chị, nhưng Lan Khuê lại không muốn buông xuôi nỗ lực nhiều năm.

Trừ những thứ đó ra, Lan Khuê còn rất ghét chị sắp xếp cuộc sống của cô và Vĩnh Thuỵ, đặc biệt càng không thích thái độ phục tùng mệnh lệnh của Vĩnh Thuỵ với chị.

"Khuê Khuê!" Vĩnh Thuỵ khoác vai Lan Khuê rất tự nhiên, dịu dàng giống như người anh trai của cô trong trí nhớ: "Em đừng thái độ mãi với chị ấy thế! Thật ra chị ấy đối với em không tệ mà. Ở Mỹ anh nghe thuộc hạ của chị ấy nói: chị đối xử với em như em gái ruột vậy."

Em ruột?

Ồ, đủ châm biếm đó!

"Khi anh về đây, chị ấy còn nói với anh tâm trạng em không tốt, bảo anh năng đi với em, cho dù công việc bận rộn cũng không muốn em cô đơn... Anh nghĩ, giữa hai người có hiểu lầm gì đấy, mới có thể..."

"Anh có thể đừng nhắc đến chị ấy được không, em không muốn nghe về chuyện của chị ấy!"

"Được rồi!"

Bàn tay Vĩnh Thuỵ dần dần di chuyển lên khuôn mặt Lan Khuê, tay anh ấy rất mềm, rất ấp ám, rất dễ chịu...

Không đáng ghét như tay Phạm Hương, để chỗ nào cũng khiến người ta khó chịu, khó nén được cảm giác tê dại...

Ánh mắt Vĩnh Thuỵ mờ sương, rất nhanh Lan Khuê hiểu ra anh ấy muốn làm gì, vô thức cúi mặt xuống né tránh nụ hôn của anh ấy.

Anh ấy đọc được sự cự tuyệt của Lan Khuê, cũng không ép buộc Lan Khuê, chỉ hôn nhẹ lên trán cô một cái. Anh khẽ kéo Lan Khuê ôm vào trong ngực, giọng nói dịu dàng: "Anh biết em chưa quên được người kia, anh có thể chờ, chờ em từ từ quên đi..."

Có lẽ đây là điểm khác nhau trong lối tư duy của hoàng tử và ác ma.

Nếu như là Phạm Hương, chị nhất định sẽ ôm lấy eo cô, kéo lại gần. Một tay chị ghì chặt lấy gáy mà hôn xuống, hôn đến khi cô khuất phục thì thôi, hôn đến khi nào cô đáp trả thì mới thôi...

Nếu như là Phạm Hương, nhất định chị sẽ nói: Em chỉ có thể nghĩ đến tôi, em không được nghĩ đến ai khác. Sau đó sẽ ngang ngược chiếm giữ lấy suy nghĩ của Lan Khuê, để cô không còn thời gian nhớ đến những thứ khác nữa.

Ngay cả thù hận cũng không nhớ được...

Lan Khuê lắc đầu, cố gắng vứt bỏ suy nghĩ trong đầu để tâm trạng đang hoảng hốt của mình bình tĩnh lại.

"Em vào trước đây, mai gặp nhé!" Lan Khuê rời khỏi cái ôm của Vĩnh Thuỵ, vẫy tay tạm biệt anh ấy.

Anh cũng cười vẫy tay với Lan Khuê, đôi mắt Vĩnh Thuỵ lấp lánh giống những ngôi sao trên bầu trời, rực rỡ như thế...

Không giống như người ấy, đôi mắt sâu như biển, mênh mông không bờ bến...

Khi Lan Khuê về đến nhà, chạy lên tầng, anh vừa lúc đi từ trên cầu thang xuống.

"Tôi về rồi."

Lúc Lan Khuê cúi đầu đi qua chị, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chị: "Hai người muốn hôn nồng nhiệt thì đi khách sạn thuê phòng, đừng có đứng ở cửa chính!"

"Biết rồi, lần sau tôi sẽ làm..."

"Em!" Chị đột nhiên giữ chặt lấy tay cô. Cô càng vùng vẫy, chị càng nắm chặt.

Cuối cùng chị khóa hai tay Lan Khuê lại sau lưng, hai tay chị quây lấy cô, làm cô chẳng còn không gian giãy giụa.

Lan Khuê chỉ có thể nhìn Phạm Hương giận dữ, nhìn vòm ngực nhấp nhô dữ dội của chị, nhìn sự giãy dụa và lửa tình trong đôi mắt chị.

Khi Lan Khuê phát hiện ra tầm mắt của chị đang dừng lại trên môi cô, trái tim cô dường như dừng đập, mất đi cảm giác...

Trong tích tắc đôi môi tiếp xúc, Lan Khuê gắng hết sức quay mặt đi tránh nụ hôn của chị, nhưng phong cách của chị vẫn không hề thay đổi...

Cho dù Lan Khuê có tránh thế nào, chị ấy cũng đón được môi cô, điên cuồng gặm cắn, điên cuồng xâm lược!

Lan Khuê giống chìm vào trong ác mộng, không rõ đâu là mơ, đâu là thật.

Lan Khuê không nhớ nổi chị vất bỏ cô là mơ, hay nụ hôn này mới là mơ đây...

Tình yêu có thể chơi đùa như thế sao?

Họ đã đi đến nước này rồi, chị vẫn còn muốn hôn cô!

May mà nụ hôn này đến bất chợt mà đi cũng bất chợt.

Phạm Hương đẩy Lan Khuê ra, hơi hoảng loạn lùi về sau hai bước.

Lan Khuê vuốt lại mái tóc bị chị làm rối tung, đóng lại hai cúc áo bị mở ra trên người, bình ổn hơi thở một chút rồi nói: "Em có thể hỏi chị là cuối cùng chị muốn cái gì không?"

Phạm Hương nói một câu mà cả đêm Lan Khuê vẫn chưa nghĩ ra nổi chị muốn gì.

"Tôi muốn em ở lại cạnh tôi, cho dù em hận tôi, cả đời không tha thứ cho tôi, thì tôi vẫn muốn em giữ lấy nguyện vọng không có khả năng trở thành hiện thực... Ở lại bên tôi... Ít nhất, mỗi ngày tôi mở mắt còn biết mình vẫn có thể nhìn thấy em..."

Đây là kết quả của việc không chịu học ngữ văn, chị nói mà sao cô không hiểu được...

Lan Khuê ngây ngốc đứng đực chỗ ấy, quên mất phải hô hấp thế nào.

Hiện tại Lan Khuê bắt đầu thấy hâm hộ Hoa thần và Diệp thần, dù vĩnh viễn không gặp lại nhưng ít nhất vẫn có thể sống chung gốc, tâm đầu ý hợp.

Như họ thì sao đây. Ở bên nhau sớm chiều, mỗi ngày đều phải gặp mặt người mà mình yêu sâu sắc, nhưng lại phải thường xuyên nhắc nhở bản thân mình không thể yêu.

***

Sáng hôm sau thức dậy, Lan Khuê vừa nhìn thấy đôi môi sưng đỏ trong gương, lấp tức từ bỏ ý nghĩ muốn đi học.

Lan Khuê xuống tầng gọi điện thoại cho Vĩnh Thuỵ, bảo anh ấy hôm nay cô có việc không đến trường được.

Anh nói 'được rồi', cũng không hỏi Lan Khuê là có chuyện gì.

Lan Khuê cảm thấy hơi mất mát ngắt điện thoại. Có lẽ đây là phương thức tôn trọng người khác của phương Tây. Lan Khuê thì lại quen với việc quan tâm ngang ngược hơn...

Lúc ngồi vào bàn ăn đợi bữa sáng dọn lên, thím Lý nói với cô: "Tiểu thư, cô biết không? Trước đây cô ăn bữa sáng ở nhà, cô chủ dù dậy sớm bao nhiêu cũng ngồi đây chờ cô, đợi cô ăn xong đến trường rồi cô ấy mới đi. Khoảng thời gian này cô không ăn ở nhà, cô ấy cũng không hề ăn gì cả, vừa xuống tầng là đến công ty luôn..."

"Thật không?"

Họ đang nói chuyện thì Phạm Hương đi từ trên tầng xuống, chị đã mặc áo khoác, hình như muốn đi ra ngoài.

Thấy Lan Khuê ngồi ở bàn ăn, chị chần chừ một chút rồi cởi áo khoác ra ngồi đối diện Lan Khuê.

Càng hiếm thấy hơn là chị ấy lại nói chuyện với cô: "Hôm nay không ra ngoài ăn à?"

Lan Khuê liếm đôi môi vẫn còn hơi sưng: "Không dám gặp người khác!"

Khóe miệng chị hơi nhếch lên, lộ ra ý cười. Nói thật là đã lâu không thấy chị cười, suýt nữa đã quên mất nụ cười dịu dàng của chị.

Bỗng nhiên trông thấy nụ cười ấy, trái tim của Lan Khuê đập bình bịch, thật lâu sau mới trở lại bình thường.

"Em không đi học, thế trưa về nhà ăn cơm à?"

"Vâng!"

"Tôi đến công ty một chuyến, sẽ sớm trở về thôi. Em chờ tôi về ăn cùng."

"Ồ!"

Không thờ ơ, không yêu, không hận! Đơn giản chỉ là ăn một bữa trưa, lại xa xôi như thế đấy.

Tám năm sớm tối bên nhau, phảng phất như đã cách mấy đời.

***

Chị vừa đi khỏi nhà, Lan Khuê đã gọi điện cho Mai Ngô, hỏi chị ấy có rảnh không.

Chị nói khoảng mười một giờ chị đi làm, bảo cô đến hội quán chờ chị trước, chị sắp qua đó.

Hôm nay là thứ ba, lại là sáng sớm, hội quán cơ bản không có khách.

Lan Khuê vừa vào cửa đã thấy niềm vui mới của Phạm Hương mắng một phục vụ nữ.

Cô phục vụ ấy khóc như hoa lê dầm mưa, một cậu trai cũng cúi đầu nhận lỗi, ngay cả quản lý bên cạnh cũng không dám nói gì.

Niềm vui mới của chị khoanh tay trước ngực, bộ dáng như kiểu ta đây là nhất thế giới, mắng chửi rất khó nghe.

Nếu có tư cách Lan Khuê thật muốn kéo Phạm Hương qua đây xem, xem niềm vui mới của chị "thuần khiết" đến mức độ nào.

Ngồi được một lát thì Mai Ngô tới, Lan Khuê vẫy chị ấy: "Ở đây!"

Niềm vui mới của chị liếc cô một cái rồi tiếp tục mắng cô phục vụ kia.

Mai Ngô đến rồi quay đầu lại nhìn, vẻ mặt có vẻ không chịu được, nói: "Loại đàn bà này, ỷ vào là người tình mới của Phạm Hương mà ra vẻ như bà chủ. Thật khiến người ta không chịu được!"

"Thế cô phục vụ kia làm sai gì mà bị chửi thế?"

"Là tâm trạng cô ta không tốt!" Mai Ngô nói thầm với Lan Khuê một cách thần bí: "Từ khi em mặc quần áo của chị vào trong đó làm loạn, chị gái nhà em không thấy qua đây nữa..."

Chị gái nhà Lan Khuê?

Lan Khuê lại cúi đầu uống nước chanh.

"Em xem, chỉ là một con gái bao mà tự coi mình như phượng hoàng."

"Sao các chị phải sợ cô ta?"

"Tiểu nhân loại này không thể đắc tội được, một ngày nào đó cô ta nói bậy bạ trước mặt cô chủ thì bọn chị phải thu thập đồ đạc mà đi khỏi đây mất thôi."

"Không làm ở đây thì làm ở nơi khác không được sao?"

"Chỗ khác đâu tốt được như bên này! Chị có một đứa bạn nhảy ở một hộp đêm khác, toàn có mấy khách nhân yêu cầu quá đáng, bảo cởi quần áo là phải cởi.... Em đấy! Nhất định là trưởng thành trên vũ trụ rồi, chẳng biết gì về cái mặt tối của cái xã hội này cả."

Có lẽ là vậy, Phạm Hương bảo vệ Lan Khuê quá tốt. Việc Lan Khuê không muốn làm chị sẽ không ép cô làm, cô muốn gì chị đều không từ chối, còn lựa chọn thứ tốt nhất cho cô.

Lớn lên trong sự chiều chuộng của chị, không hề áy náy hưởng thụ sự che chở của chị, lại còn chẳng hề cảm kích chị chút nào.

Hiện giờ nghĩ lại mới thấy cô không tim không phổi, vô tâm đến một cảnh giới nhất định!

"Gì đây?" Mai Ngô chú ý đến môi Lan Khuê, cuời cười, chớp chớp mắt với cô: "Miệng em làm sao kìa? Bạn trai mới mạnh mẽ quá hả!"

"Chị Mai, em thấy tinh thần Phạm Hương hơi có vấn đề!"

Mai Ngô suýt ngã từ trên ghế xuống, sau khi ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nói với Lan Khuê: "Chị thà tin rằng tinh thần em có vấn đề hơn đấy."

"Hôm qua chị ta hôn em một cách bất thường, lại còn nói với em: Thà em hận chị ấy cũng phải ở bên chị ấy! Đây là ý gì vậy?"

"Hả!" Chị mở to mắt nhìn Lan Khuê, nói: "Có phải chị ta muốn nối lại tình cũ với em không?"

"Cái gì gọi là nối lại tình của hả!!!!"

Có đùa với Lan Khuê cũng không thể đùa theo cách đấy chứ, Lan Khuê vất vả lắm với đứng dậy được từ trong nỗi đau thất tình.

Thế nhưng nhớ đến vẻ mặt tối qua của chị, Lan Khuê vô cùng hoài nghi rất có khả năng này! Chẳng lẽ là Vĩnh Thuỵ đã khơi dậy bản năng chiếm hữu của chị, khiến chị phát hiện ra Lan Khuê vẫn còn điểm đáng để yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com