Huong Khue Nguoi Yeu La Ke Thu Cover
Nhà ở đây được xây dựng như một tòa thành thật lớn, vừa vào tới cửa đã thấy một gian phòng có không gian rất rộng, phòng lớn đến mức nghe được cả những tiếng bước chân rất nhẹ, sàn nhà lát đá hoa cương, sáng bóng như gương, đi trên đó tựa như đi trên một tấm băng mỏng.Trong lúc ngẫu nhiên, Lan Khuê thấy bóng người phản chiếu trên sàn nhà, trên người mặc một chiếc váy trắng hơi rộng thùng thình, tóc đen dài ngang lưng rối bù, khuôn mặt gầy gò trắng bệch, hệt như đang giả trang thành một nữ quỷ.Lan Khuê sợ đến mức lui lại phía sau vài bước, rồi phát hiện ra rằng cái bóng trên mặt đất cũng đang mở to mắt hoảng sợ nhìn Lan Khuê.Đến lúc này Lan Khuê mới ý thức được, cái bóng này chính là - chính là Lan Khuê.Lan Khuê khó tin sờ sờ mặt mình, khuôn mặt tròn, hồng hào mũm mĩm trước kia sao giờ lại trở thành thế này.Khó trách Phạm Hương không nhận ra cô, ngay cả cô cũng không nhận ra được chính mình.Vĩnh Thuỵ cầm lấy tay Lan Khuê, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu."Lan Khuê nhìn vào đôi mắt hồn nhiên của cậu ấy, không thể nói một lời nào.Cậu ấy nếu như hiểu rõ rằng người đang ngồi trên ghế sofa kia đáng sợ đến mức nào giống như cô biết, nhất định sẽ không nói như vậy.Cái người tên là Thanh kia đi tới bên người Phạm Hương, cúi người nói: "Đây là tư liệu về Thuỵ. Còn tư liệu về đứa bé gái này không tìm thấy, viện trưởng nói rằng từ khi nó chuyển tới từ viện phúc lợi thì đã không có tư liệu, không biết là có chuyện gì đã xảy ra.""Không sao, việc đấy cũng không quan trọng." Phạm Hương nhận lấy tập tài liệu Thanh đưa cho chị, thuận tiện lật vài trang. Chị giương mắt nhìn Vĩnh Thuỵ bên người Lan Khuê: "Cậu qua đây."Bàn tay của Vĩnh Thuỵ nắm lấy tay Lan Khuê chặt hơn, không hề nhúc nhích.Phạm Hương thấy Vĩnh Thuỵ không hề cử động, cũng chẳng mảy may tức giận, nhấc mi mắt nhìn Thanh, chỉ vào Lan Khuê.Lan Khuê lập tức hiểu ra dụng ý của chị, thế nhưng một người tay trói gà không chặt như Lan Khuê cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giương mắt nhìn Thanh đẩy Vĩnh Thuỵ ra, kéo Lan Khuê tới trước mặt Phạm Hương.Hai năm qua, Lan Khuê luôn luôn muốn tìm được người đang ở đối diện Lan Khuê này, trên ngón tay chị ta vẫn còn dấu răng nhưng máu đã ngừng chảy, có thể thấy cô cắn chị một phát đối với chị ta mà nói căn bản cũng chẳng đau đớn gì.Về sau thì sao, Lan Khuê nên làm thế nào đây?Cô cố gắng suy nghĩ.Chị đưa tay ra xoa đầu Lan Khuê, kéo Lan Khuê ra khỏi dòng suy nghĩ: "Em tên là gì?"Lan Khuê lắc đầu, mở to hai mắt, cố gắng nhận rõ khuôn mặt ác ma của chị.Trong ánh sáng mờ tối, ánh mắt của chị tựa như sơn mài, vẫn là khuôn mặt tuấn tú như lần đầu mới gặp."Được rồi, từ nay về sau em tên là Phạm Ngọc Lan Khuê, là em gái của Phạm Hương này."Em gái? Một người sát hại cả gia đình Lan Khuê lại nói với cô, cô là em gái của chị ta, chuyện này thật hài hước!"Chị buông bạn ấy ra." Vĩnh Thuỵ đang bị Thanh giữ lấy cánh tay, gào lên.Phạm Hương cười cười, nhìn về phía cậu ấy: "Cậu thích cô bé?"Vĩnh Thuỵ thoáng sững sờ, khuôn mặt vàng vọt chợt ửng hồng."Nay mai tôi sẽ sắp xếp cho cậu đi huấn luyện. Tôi cho cậu thời gian 8 năm. Nếu khi cậu trở về có thể làm cho tôi vừa lòng, tôi sẽ đưa cho cậu thứ cậu muốn, còn nếu như cậu không làm được... thì đừng trách tôi!"Vĩnh Thuỵ nhìn Lan Khuê, trên mặt hiện lên vẻ thâm trầm mà một bé trai mười tuổi vốn không nên có.Phạm Hương đưa tay ôm Lan Khuê lại, bế Lan Khuê ngồi lên đùi chị, ngón tay thon dài đặt trên cổ Lan Khuê, đồng thời sử dụng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô.Lan Khuê sợ đến mức không dám cử động dù chỉ một chút, cô tin tưởng rằng, với tính cách tàn nhẫn của người ấy, chị ta bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết cô."Tôi nghe theo chị." Vĩnh Thuỵ cuối cùng cũng mở miệng."Tốt!" Chị hài lòng gật đầu, ôm Lan Khuê đi về phía cầu thang. "Khuê Khuê, ngày mai chị đưa em đến trường."Nhớ rằng khi còn bé, lúc cha kể chuyện cổ tích cho Lan Khuê nghe, ông đã từng nói: ác quỷ mang bộ dạng kinh khủng không hề đáng sợ, đáng sợ nhất là ma quỷ mang khuôn mặt thiên sứ...Khi đó Lan Khuê không hiểu rõ lắm, giờ đây thì cô đã hiểu rồi!Nếu như Vĩnh Thuỵ nói không, tính mạng Lan Khuê có thể đã bị đôi tay đẹp nhất mà Lan Khuê từng thấy từ khi lọt lòng đến nay bóp chết....Từ ngày đó trở đi, Lan Khuê không còn gặp Vĩnh Thuỵ thêm lần nào nữa.Nhưng Lan Khuê biết rằng cậu ấy sẽ trở lại, rồi sẽ có một ngày cậu ấy nhất định sẽ trở lại đón cô.
Đêm khuya, Lan Khuê ngồi cuộn tròn trong góc nhà, ngây người ngắm nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.Trái tim thơ dại của cô dấy lên sự thù hận ghi tâm khắc cốt, ký ức vẫn còn lưu giữ toàn bộ nỗi khiếp sợ đã qua, rất nhiều luồng suy nghĩ hỗn tạp cùng lúc tràn ngập trong suy nghĩ Lan Khuê, nhất thời Lan Khuê ngỡ ngàng không biết sắp xếp như thế nào.Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, Lan Khuê đoán được là ai đang đến, thế nên càng lúc cô càng sợ hãi.Cánh cửa được đẩy ra, nương theo ánh sáng của trăng tròn giữa tháng, Lan Khuê thấy Phạm Hương từng bước từng bước đang tiến lại gần cô.Lan Khuê không dám cử động, cắn ngón tay, cả người run rẩy theo dõi từng cử động của chịChị dừng lại, đứng bên cạnh Lan Khuê, cúi đầu nhìn vào mắt cô.Chị dường như nhìn ra được sự hoảng sợ của Lan Khuê, nở một nụ cười ấm áp. "Em rất sợ tôi?"Lan Khuê gật đầu một cái, rồi lại cảm thấy không ổn, cúi đầu tránh né ánh nhìn của chị:"Chỉ cần em nghe lời tôi, tôi sẽ không làm hại em."Trái tim Lan Khuê đập rất nhanh."Về sau đừng nên ngồi dưới đất, mặt đất rất lạnh, sẽ bị ốm đấy..." Vừa nói, chị vừa cúi người bế cả người Lan Khuê dậy, ôm cô đến bên giường, đắp một cái chăn cho cô. "Đi ngủ sớm một chút đi."Chiếc chăn vừa nhẹ lại vừa ấm áp, chất vải bông mịn màng dán lên mặt thật mềm mại, còn lưu lại một mùi hương nhàn nhạt của bột giặt.Sau khi chị đi ra ngoài, Lan Khuê lại trở lại ngồi trong góc phòng, lúc đấy mới phát hiện ra rằng mặt đất thực sự rất lạnh, từng cơn rét lạnh ngưng tụ giữa những khớp xương, lạnh đến mức làm cả người Lan Khuê run lẩy bẩy.Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Phạm Hương nghiêng người đứng ngoài cửa, mặt không hề mang một chút cảm xúc nào nhìn cô.Lan Khuê quá sợ hãi đến nỗi nhảy dựng lên, luống cuống bò lên trên giường, ôm lấy chiếc chăn hé mắt liếc nhìn chị. Chị vẫn còn nhìn vào Lan Khuê, nương theo ánh trăng trắng bạc, cô phảng phất thấy dường như chị đang cười, có lẽ là do ánh sáng, Lan Khuê thấy đáy mắt chị toát lên một loại dịu dàng rất đặc biệt.Chị nói: "Thay đổi môi trường chắc ngủ không quen, tạm thích ứng một chút sẽ tốt hơn."Chị đi rồi, Lan Khuê vẫn ngồi trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhưng chị không bước vào thêm lần nữa.Cũng không biết đợi được bao lâu, Lan Khuê mơ màng đi vào giấc ngủ.Trong lúc ngủ mơ, Lan Khuê gặp lại cha, Lan Khuê kéo tay áo ông: "Cha, đừng rời khỏi con."Cha ôm lấy Lan Khuê, cô có thể nghe thấy rõ tiếng tim ông đập vững vàng."Con nhớ cha, nhớ mẹ!" Giấc mơ này chân thực hơn bất cứ giấc mơ nào khác, hai tay Lan Khuê ôm chặt lấy ông, nằm dựa vào vai ông khóc lóc. "Con biết, lúc trời sáng cha sẽ đi mất... Con sợ... Con rất sợ...""Thế giới này không có chuyện gì đáng sợ hết, là do con không dám đối diện với nó thôi."Ông nhẹ nhàng vỗ lưng Lan Khuê, một lần lại thêm một lần, cho đến lúc cô không còn sợ nữa.Đúng vậy, cô không được phép sợ hãi.Ý trời sắp xếp cho Lan Khuê ở bên người kẻ thù, không phải để cô sợ chị ta, mà để Lan Khuê đòi chị ta trả nợ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com