TruyenHHH.com

Huong Khue Nguoi Yeu La Ke Thu Cover



Đợi đến khi Phạm Hương đã quên chuyện này đi không còn một mảnh, đột nhiên có ngày Lệ Hằng hỏi chị: "Cậu làm sao đối phó được với Clarissa?"

Chị ngơ ngác hỏi: "Ai là Clarissa? Cô ngày hôm qua, hay cô ngày hôm kia?"

"Là cái người đàn dương cầm kia ấy. Cậu đừng nói với tôi cậu không biết, với ai cô ấy cũng nói: cô ấy là bạn gái của cậu!"

"Không phải chứ? Việc này sao tôi lại không biết? Không ai thông báo cho tôi cả?"

Ngày hôm sau, Phạm Hương vốn định đi tới hộp đêm đó tìm cô ấy nói chuyện, bảo cô ấy rằng chuyện này không thể tùy tiện nói lung tung được, thật sự làm tổn hại danh dự của chị - người trong giới có ai không biết, Phạm Hương sẽ không bao giờ bị một người phụ nữ buộc dừng chân.

Vừa mới vào đến hộp đêm, liền thấy luôn mấy thằng uống rượu say lảo đảo đi lên sân khấu, đặt một chén rượu trắng lên trên đàn dương cầm của Clarissa, bắt cô ấy uống.

Cô ấy không chịu, có người liền bắt lấy quai hàm cô ấy, buộc cô ấy phải uống.

Thấy cô ấy rơi nước mắt ra sức giãy dụa, khi vẻ mặt hiện lên vẻ oan ức tủi thân, chị nhất thời cảm thấy không đè xuống được lòng chính nghĩa trong mình, sai mấy tên thủ hạ qua dạy dỗ những người đó một chút.

Đương nhiên, thủ hạ của chị sẽ không làm chị thất vọng, đánh những tên đấy phải cút ra ngoài.

Sau màn anh hùng cứu mỹ nhân, chị vốn định rời khỏi, không biết là tên thủ hạ nào không có mắt của chị lại hiên ngang lẫm liệt phun ra một câu: "Lần này chỉ là một cái cảnh cáo nho nhỏ, lần sau còn dám chạm vào người phụ nữ của Hương ca chúng tao, tao sẽ khiến cho chúng mày tàn phế!"

Một câu nói thật có khí thế, vấn đề ở đây là... chị nói đây là phụ nữ của chị khi nào!

Về sau chị lại ngẫm lại, dù sao vóc người Clarissa kia cũng không tệ, thôi thì được, thông qua làm bạn gái...

-

Trước mặt Clarissa, Phạm Hương chẳng bao giờ che giấu sự thô lỗ của chính mình, mất hứng thì cứ tùy tiện hăm dọa cô ấy, đuổi cô ấy đi.

Cao hứng thì đưa cô ấy đi uống rượu cùng anh em, hát kara, đắm mình ở hộp đêm.

Chị tưởng rằng một cô gái yêu thích thứ âm nhạc tao nhã như cô ấy chẳng đến mấy ngày sẽ không còn hứng thú với chị nữa, khinh bỉ chị, sẽ nhanh rời khỏi chị.

Thế nhưng sau khi qua lại 1 tháng, cô ấy vẫn cứ lặng lẽ dựa vào lồng ngực chị, nói một câu: "Chị biết không, em thật sự yêu chị!"

Chị thuận miệng đáp lại cô một câu: "Tôi chỉ thích cơ thể của phụ nữ."

Chị cho rằng cô ấy sẽ phải tát chị một cái, lớn tiếng mắng: "Vô liêm sỉ, bỉ ổi, đê tiện, xấu xa!"

Sau đó chạy ra khỏi căn phòng chị thuê, không bao giờ quay lại.

Dù sao, cô ấy cũng không giống với những người phụ nữ khác, rất thuần khiết, đối với cô ấy mà nói, yêu là một thứ thiêng liêng, không lẫn một chút tạp chất dơ bẩn nào.

Chị cho rằng chị hiểu rất rõ phụ nữ, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại chẳng hiểu nổi Clarissa, chị không nghĩ tới Clarissa vẫn sẽ dựa vào vai chị và nhẹ nhàng nói: "Đêm nay em tới chỗ của chị được không?"

"Không được! Vợ tôi ở nhà."

"Vậy thì đi khách sạn."

"Clarissa, em say rồi."

"Em đâu có say..."

Ngón tay cô ấy nhẹ nhàng trượt trên bắp đùi chị, bộ ngực đầy đặn từ từ cọ sát cánh tay chị.

Dưới ánh đèn màu tím nhạt, chị có thể nhìn thấy cảnh xuân vô hạn dưới bộ lễ phục trễ ngực kia, đôi chân thon dài, nước da trắng nõn không tì vết.

Trong trí nhớ của chị, nước da cô ấy trơn đến nõn nà, sáng bóng như ngọc, thân thể mềm mại tựa như bông...

Lúc đó chị mới 19 tuổi, đúng thời kỳ tuổi trẻ lông bông, lại mỗi ngày ra vào hộp đêm, cái nơi dục vọng lan tràn.

Ở cùng cô ấy lâu như vậy, nếu nói không muốn thử xem cảm giác cùng cô ấy thế nào thì đúng là giả.

Chị cũng từng tưởng tượng rất nhiều lần cảm giác lột sạch quần áo của cô ấy, đặt cô ấy dưới thân mình, rất muốn biết khi đó liệu cô ấy có thể rũ bỏ vẻ thanh cao mà giống như mấy người phụ nữ thông thường sống cuộc sống nhục dục, rên rỉ không ngừng.

Chị vẫn không hề chạm đến cô ấy, vì tiếng đàn dương cầm của cô ấy rất kỳ ảo, rất động lòng người...

Phạm Hương đẩy bàn tay của Clarissa đang đặt trên đùi chị ra, lạnh lùng nói: "Đã khuya rồi, tôi đưa em về."

"Phạm Hương, chị có phải bị bất lực không?" Lúc cô nói ra những lời này, âm thanh vô cùng lớn, toàn bộ nam nữ trong hộp đêm đều quay đầu lại nhìn họ, chỉ có Lệ Hằng không hề nhìn qua bên này, nhưng từ phía sau, chị nhìn thấy biên độ dao động của cơ thể Lệ Hằng, chị biết rằng Lệ Hằng chắc chắn đang cười thầm đến mức khóe miệng sắp bị rút gân rồi.

"Tôi đưa em về!" Chị kéo cô đứng dậy.

"Không bất lực thì chứng minh cho tôi xem."

Trong hộp đêm bỗng nhiên im lặng như tờ!

Phạm Hương lạnh lùng đảo mắt qua những người đang ngồi chờ xem kịch vui trong phòng, bọn họ đành phải chui ra ngoài, một người nối tiếp một người.

Người cuối cùng đi ra ngoài chính là Lệ Hằng, cô còn cẩn thận đóng cửa lại cho họ.

Đêm đó, Phạm Hương thô bạo đặt Clarissa lên trên ghế sofa, dùng sức xé tan chiếc váy màu đỏ hồng của cô ấy...

"Hôm nay tôi sẽ cho em biết tôi có phải là bất lực hay không!"

...

Đêm đó chị mới phát hiện ra rằng, cô ấy thật sự rất khác với những người phụ nữ khác, cơ thể của cô ấy vô cùng chật hẹp, lại ấm áp.

Thời gian trôi đi, ký ức của chị cũng có nhiều thứ bắt đầu mơ hồ, thế nhưng suy cho cùng chị vẫn nhớ rõ được cơ thể dựa một nửa trên tay vịn ghế sofa của người đó, khi cô ấy ngửa đầu, suối tóc dài mềm mại tuôn xuống tựa như màn trời đen, trong ánh sáng và bóng đèn mờ ảo, cô ấy hơi cắn lấy môi dưới, mang theo chút gợi cảm mong manh, nhưng vẫn không hề mất đi sự ngây thơ và thánh thiện...

Cô ấy vuốt ve khuôn mặt chị, trong mắt là tình yêu sâu nặng, tiếng rên của cô ấy mang theo chút hạnh phúc đau đớn, trong miệng vẫn chỉ luôn luôn thốt ra câu nói mơ hồ đó: "Em yêu chị!"

Đến khi dục vọng đạt tới mức tận cùng, chị cũng chẳng hề thấy hưng phấn, thậm chí hơi cảm thấy hận chính mình, hận cô ấy!

Hối hận thì sao? Đã quá muộn rồi.

Sau này, Clarissa nói đây là lần đầu tiên của cô ấy, đời này không phải lấy chị em không lấy chồng.

Chị không trả lời

Chị không nghĩ tới việc lấy cô ấy, cũng không nghĩ tới việc không lấy cô ấy, bởi vì chị biết rằng một cô gái như cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày rời khỏi chị.

Đối với một thiếu nữ 17 tuổi mà nói, tình yêu mãnh liệt chỉ là thoáng chốc, chẳng phải là một đời.

Một ngày nào đó cô ấy sẽ không còn hứng thú với cách sống của chị, sẽ chạy theo cuộc sống thật sự thuộc về cô ấy.

Còn chị, cả đời này đã định trước là cô độc, khưkhư giữ lấy nội tâm cô đơn chẳng ai có thể sưởi ấm...    

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com