TruyenHHH.com

Huong Khue Nguoi Yeu La Ke Thu Cover



Phạm Hương không đưa Lan Khuê đi bệnh viện, đại khái không muốn cô đối mặt với những ánh mắt khác thường kia.

Chị mời một bác sĩ nữ đến nhà xem xét thương tích cho Lan Khuê, vị bác sĩ nữ vừa có vóc người tướng mạo tốt, lại rất có phong cách kia kiểm tra toàn thân Lan Khuê một lần, ngay cả chỗ riêng tư nhất cũng không bỏ qua.

Sau khi kiểm tra hết toàn thân, chị đi ra khỏi phòng cô.

Lan Khuê nghe thấy chị ấy đứng ở trước cửa nói: "Không có vết thương lớn nào, đều là chút thâm tím với vết sưng nhỏ, bôi thuốc vào sẽ không có việc gì."

Ngoài cửa im lặng trong chốc lát, tiếng nói mang theo chút ý cười của nữ bác sĩ lại vang lên: "Màng trinh hoàn toàn không bị thương tổn gì, không có vết tích bị xâm phạm."

"Cảm ơn!" Là giọng nói của Phạm Hương. "Tiễn bác sĩ Lữ về. "

Lan Khuê còn chưa kịp thay đồ ngủ, Phạm Hương đã mang một hòm thuốc đến, ngồi bên giường Lan Khuê.

Chị bôi thứ thuốc mỡ lạnh lẽo lên những vết bầm tụ máu trên người cô, động tác của chị càng lúc càng chậm, về sau lại dứt khoát dừng lại, dời ánh mắt nhìn đi nơi khác.

Thật lâu sau, ánh mắt chị mới chuyển lại, tiếp tục giúp cô bôi thuốc, trên mặt chị không hề lộ ra bất kì biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện nhiều tơ máu đỏ.

Qua khoảng một giờ, chị cuối cùng cũng bôi thuốc xong, dùng chiếc chăn quấn cơ thể Lan Khuê lại thật chặt.

"Ngủ một chút đi." Chị chỉnh lại ngọn đèn tối đi, kéo một chiếc ghế bên cạnh ra, ngồi xuống.

Chị nắm lấy tay Lan Khuê, âm thanh dịu dàng hoàn toàn không giống như được nói ra từ miệng chị: "Đừng sợ, tôi ở chỗ này"

"Chị..." Lan Khuê nhắm mắt lại, chất lỏng nóng hổi từ trong đôi mắt nhắm chặt dào dạt tuôn ra. Cũng may không có ánh đèn, không ai trông thấy sự yếu đuối của Lan Khuê. "Tôi muốn nghe chuyện xưa, tôi muốn nghe chuyện cô bé lọ lem."

"Cô bé lọ lem?" Chị suy nghĩ hồi lâu, hỏi Lan Khuê: "Cô bé lọ lem có phải sau này trở thành công chúa Bạch Tuyết không?"

"Không phải, cô bé lọ lem sau này được gả cho hoàng tử, bởi vì hoàng tử dùng giày thủy tinh tìm được nàng."

"Hoàng tử nào cơ? Bạch mã vương tử hay là hoàng tử ếch?"

Ngực Lan Khuê đau buốt, chẳng còn sức lực nói với chị: "Như vậy thì cứ tùy tiện kể cái gì đó thôi."

Thật ra kể cái gì cũng không quan trọng, miễn là đừng để không gian yên tĩnh, đừng để cô nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay...

"Muốn nghe cái gì?"

"Chuyện xưa làm động lòng người. Chị có chuyện gì khó quên không?"

Ngọn đèn phát ra ánh sáng u ám, Lan Khuê dường như thấy được đáy mắt chị có sự đau đớn khó có thể nói ra.

Lan Khuê nhìn kỹ đôi mắt chị, con ngươi đen kịt,sâu thẳm tựa như biển cả, nhìn không thấy bến bờ đau đớn hay thương yêu... 


"Có phải là tôi không nên hỏi không?"

"Không phải!" Chị cầm lấy tay cô đặt lên môi, mỗi một lần hô hấp, cảm giác nóng và lạnh cứ xen kẽ vờn quanh ngón tay cô.

Lan Khuê vốn không ôm hy vọng gì mong chị kể lại chuyện cũ, không ngờ rằng, chị lại kể cho cô nghe một đoạn tình thơ ý họa đẫm máu ngày ấy.

Vào một năm chị 19 tuổi...

[Câu chuyện bắt đầu]

Trong giới xã hội đen năm ấy lưu truyền hai câu nói ai ai cũng biết:

Câu đầu tiên, thà rằng tin rằng Lệ Hằng không giết người, cũng không tin Phạm Hương nói lời yêu với phụ nữ.

Câu thứ hai, ... Phạm Hương không giết người, Lệ Hằng không chơi phụ nữ.

Không nhớ là ngày nào, Phạm Hương và mấy anh em đi uống rượu tại một hộp đêm không nhớ được tên, tiếng nhạc rock chói tai đến mức làm cho lỗ tai chị gần như sắp điếc.

Chị nói với một người quản lý hộp đêm: "Mẹ nó, mày có thể để tao yên tĩnh một lúc không hả?"

Quản lý lập tức nói: "Được, đổi ngay đây."

Tiếng nhạc rock ngừng lại, một cô gái mặc một chiếc váy trắng dài chấm đất đi lên sân khấu, hướng về một cây dương cầm màu trắng.

Sự thanh khiết của cô và cảnh đèn màu rực rỡ của cái hộp đêm xa hoa đồi trụy này hoàn toàn không hề ăn khớp với nhau, khiến cho chị cảm thấy có chút thất thần!

Khi giai điệu biến ảo của dương cầm từ phương xa vang vọng lại, Phạm Hương hoàn toàn bị âm thanh kia mê hoặc, âm thanh đó dường như là một loại âm thanh có thể thanh tẩy sự hung ác trong linh hồn, khiến chị tìm lại được bản thân đang đi lạc phương hướng.

Một khúc nhạc đàn xong, Lệ Hằng đầy đẩy Phạm Hương đang mất hồn, hỏi chị: "Vừa ý hả?"

"Đúng vậy... cây dương cầm kia! Lúc rảnh rỗi tôi cũng muốn mua một cái về chơi chơi."

"Cậu thôi đi, cậu đừng có chà đạp nghệ thuật." Lệ Hằng chỉ vào cô gái đang dịu dàng cúi chào, tao nhã rời khỏi sân khấu, "Làm cậu mất bình tĩnh hả?"

"Nói thừa, cậu từng thấy người phụ nữ nào làm tôi mất bình tĩnh chưa? Tôi không có hứng thú với cô ấy"

"Cậu nói khoác! Có khác gì nói tôi không có hứng thú với Elizabeth đâu."

Ngày đó chị uống rất nhiều rượu, có chút kích thích, bị Lệ Hằng làm cho một kích, chị đáp ứng luôn câu nói: "Tôi chứng minh cho cậu xem!"

Chị lảo đảo đi tới hậu trường, vừa khéo gặp được cô gái đó vừa mới thay quần áo xong, đang định rời đi...

"Chuyện gì?" Cô gái hỏi.

Phạm Hương một tay ôm lấy thắt lưng cô, tay kia nâng cằm cô lên, quan sát khuôn mặt cô thật kỹ càng.

Thật ra chị không có ý gì cả, chỉ là ngọn đèn trên sân khấu quá mờ, chị không thấy rõ mặt của cô ấy, chị muốn trước khi theo đuổi phải xem rõ bộ dáng của người ấy thế nào đã.

Không nghĩ tới, chị còn chưa thấy rõ, cô gái đó đã cắn một phát vào ngón tay chị, cắn đến mức máu chảy tí tách.

Chị trông thấy Lệ Hằng đứng cách đó không xa cười đến mức đứng còn không vững, nhất thời phát cáu...

Chị ấn cô ấy lên trên tường rồi hung hăng hôn lên môi cô, chắc rằng lúc đấy cô ấy vẫn còn đang bị hù dọa đến choáng váng, chẳng hề động đậy, ngay cả lúc môi lưỡi hai người dây dưa cùng một chỗ, chị hút hết những giọt máu tươi trong miệng cô ấy, cơ thể của cô ấy vẫn còn đang ở trong trạng thái cứng ngắc...

Hôn đủ rồi, Phạm Hương buông cô ấy ra, khi đó chị liền có ngay một cảm giác: "Thật là mẹ nó không thú vị!"

Chị tưởng cô ấy sẽ khóc, sẽ đánh chị, mắng chị, nhưng cô ấy chỉ lau lau đôi môi, ngẩng đầu lên hỏi: "Chị tên gì!"

"Phạm Hương! Thế nào, còn muốn tố cáo tôi bất lịch sự?"

"Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi..."

"Thảo nào..."

Cô nhìn chị, hít một hơi thật sau, lớn tiếng nói: "Do đó chị phải chịu trách nghiệm về việc chị đã làm!"

"Chẳng lẽ cô muốn tôi lấy cô sao?"

"Từ hôm nay trở đi, chị là người yêu tôi! Còn việc kết hôn, đợi đi lại với nhau xem thế nào rồi tính tiếp."

"Cô... tôi..." Lần đầu tiên chị bị cứng lưỡi trước một người phụ nữ, thấy Lệ Hằng ôm bụng cười chẳng còn chút hình tượng nào, một câu chị cũng không nói nổi nên lời.

"Này! Cô... đợi một chút!"

Cô ấy không để ý đến chị, sửa sang qua loa chiếc váy và tóc tai bị chị làm rối tung lên, thoải mái rời đi.

Khi đó chị chỉ có cảm giác duy nhất - có chút nhức đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com